Lưu Vũ chẳng qua chỉ là một cán bộ cấp phòng, trước khi triển khai công tác tu sửa thành cổ Bình Xuyên, viện bảo tồn hiện vật văn hóa huyện càng là một cơ quan nhỏ không có bổng lộc gì, ngoại trừ một vài người gặp trắc trở trên con đường làm quan bị điều tới đây, ở lại đây, đều là những người vô cùng đam mê việc bảo tồn hiện vật văn hóa. Bọn họ nhận đồng lương còm cõi, gắng hết sức mình gìn giữ tất cả những hiện vật văn hóa cổ trên toàn địa phận huyện. Nhưng nói thật, Lưu Vũ cũng hiểu rõ, lượng hiện vật văn hóa lớn như của huyện, chỉ vài người bọn họ, căn bản là không kham nổi. Nhưng bọn họ vẫn kiên trì năm này qua năm khác làm tốt công việc ấy.
Nhưng bắt đầu từ năm nay số phận viện bảo tồn hiện vật văn hóa bỗng dưng có bước ngoặt, nhà họ Phương giàu có nhất Bình Xuyên đột nhiên quyết định nhận thầu toàn bộ công trình thành cổ Bình Xuyên, toàn bộ quá trình, nhà họ Phương ngoài việc thường xuyên cử người kiểm tra thí điểm tình hình tài vụ và kiểm tra việc tu sửa thành cổ, những việc khác hầu như đều giao cả cho viện bảo tồn hiện vật văn hóa do Lưu Vũ đứng đầu phụ trách. Viện bảo tồn hiện vật văn hóa lúc này mới trở thành một cơ quan thu hút sự chú ý của nhiều người.
Mấy ngày nay, đã có sáu người thanh niên được điều tới viện bảo tồn hiện vật văn hóa, việc này trong lịch sử của viện, dứt khoát là kỷ lục có một không hai trong vòng gần hai mươi năm nay. Cũng may bí thư huyện ủy Lý Đông Tinh cũng có lời trước, những thanh niên này tuy rằng ai cũng có hậu thuẫn nhưng ở trong viện cũng khá biết điều.
Nhưng người do lãnh đạo cục hiện vật văn hóa thành phố Duy Nam, cục hiện vật văn hóa thành phố Phụng Nguyên thậm chí là sở hiện vật văn hóa tỉnh Tần Tây giới thiệu thực sự khiến Lưu Vũ muốn điên đầu. Đối với những người có tầm ảnh hưởng lớn như thế này, bí thư huyện ủy Bình Xuyên Lý Đông Tinh chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường. Lời cảnh cáo của ông ta làm sao có thể để tâm đến. Mà Lưu Vũ lại càng không được coi ra gì. Nếu muốn bãi chức của ông ta, quá lắm chỉ cần nói vài lời là xong.
Nếu như đội ngũ thi công do các vị lãnh đạo này giới thiệu tới có đủ khả năng hoàn thành công việc tu sửa thành cổ, Lưu Vũ đương nhiên không ngại làm đúng như yêu cầu của lãnh đạo. Nhưng điều khiến Lưu Vũ cảm thấy khó xử chính là, đội ngũ thi công do các vị lãnh đạo này giới thiệu, tuyệt đại đa số đến nghe tên ông ta cũng chưa từng nghe đến, thâm niên tu sửa khiến trúc cổ cũng không có, thậm chí ông ta còn nghi ngờ có những người chính là công nhân của những công ty ảo. Đội ngũ thi công như vậy, ông ta làm sao dám yên tâm giao cho bọn họ việc tu sửa thành cổ Bình Xuyên. Phải biết rằng , tu sửa kiến trúc cổ là một việc cực kì khó khăn, chỉ một chút bất cẩn cũng có thể gây ra tổn hại không thể bù đắp cho công trình kiến trúc cổ.
Cho nên áp lực hiện giờ của Lưu Vũ rất lớn, cũng may công tác chính thức tu sửa thành cổ Bình Xuyên vẫn chưa hoàn toàn triển khai, mà đội tu sửa văn miếu lại là nhóm tu sửa công trình kiến trúc cổ nổi tiếng trong tỉnh, cho nên các lãnh đạo này vẫn còn đang chờ. Nhưng đợi đến khi những nhà cửa trong thành cổ Bình Xuyên cũng bắt đầu tu sửa, nếu như Lưu Vũ vẫn không có một lời giải thích cho bọn họ, e rằng ông ta sẽ không được yên thân.
Việc hôm nay tình cờ gặp mặt Phương Minh Viễn khiến Lưu Vũ đột nhiên có cảm nhận rằng, người thiếu niên có danh tiếng gây xôn xao cả huyện này dường như không hề cao ngạo và không biết điều, nếu như không nhìn hai vệ sĩ lúc nào cũng đi kè kè đằng sau và chiếc xe con sang trọng mà mình không biết là nhãn hiệu gì, bạn sẽ cho rằng hắn chỉ là một học sinh bình thường. Mà trong suốt cả buổi chiều đi cùng, Phương Minh Viễn luôn lễ độ với ông ta, không hề có chút nào vênh váo tự đắc.
Mà khi nãy, ông càng cho rằng Phương Minh Viễn khá tôn trọng người khác, đừng nói người ta là nhà giàu có ở huyện Bình Xuyên, chính những người trong ủy ban nhân dân huyện cũng không có mấy người có thể đối xử bình đẳng với Lưu Vũ như thế.
Cho nên Lưu Vũ thấy rằng mình có thể nói với Phương Minh Viễn về hoàn cảnh khó khăn hiện nay, có thể trong mắt mình nó là khó khăn, còn đối với Phương Minh Viễn thì căn bản không phải là vấn đề gì khó giải quyết. - Chà, viện trưởng Lưu, gặp được ông quả thật không dễ dàng.
Đột nhiên từ xa vọng lại một tiếng nói chói tai. Những người nghe đều không khỏi nhíu mày.
- Hỏng rồi, làm sao lại để hắn ta nhìn thấy cơ chứ.
Lưu Vũ liếc nhìn về hướng tiếng nói kia, gương mặt không khỏi biến sắc nói:
- Cậu Phương, người này là người phụ trách một công ty xây dựng do sở hiện vật văn hóa tỉnh giới thiệu đến, tên gọi là Ngô Dụ gì đó, tuổi không phải là lớn những lại rất mạnh miệng, hễ mở miệng là nói muốn bao thầu hai phần ba công trình tu sửa thành cổ. Nhưng công ty xây dựng đó của bọn họ, theo tôi tìm hiểu, chỉ vừa mới thành lập được gần một năm, mới đảm nhận một vài công trình đơn giản, căn bản không có thâm niên trong việc tu sửa kiến trúc cổ. Cho nên tôi luôn tránh mặt y.
Nhìn theo ánh mắt của Lưu Vũ, Phương Minh Viễn nhìn thấy có bốn người đang đi từ dưới chân núi lên, có một nam thanh niên khoảng hai bảy hai tám tuổi, rất cao, phải đến trên dưới một mét tám mươi, nhưng lại rất gầy, nhìn hệt như một cây gậy. Đi cạnh anh ta là một cô gái trẻ, vì khoảng cách hơi xa nên nhìn không rõ trông như thế nào, nhưng ăn mặc có phần hở hang, phía dưới mặc một chiếc váy ngắn chưa tới đầu gối, lộ ra đôi chân và đùi trắng nõn như tuyết. Đi đằng sau còn có hai nam thanh niên, xem ra khá là ngông ngênh. - Ngô Dụ?
Phương Minh Viễn cười cười nói.
- Anh Võ, hai người chúng tôi chính là ra ngoài đi chơi cùng anh, anh ra giải quyết với y đi.
- Tôi?
Võ Hưng Quốc kinh ngạc tự chỉ vào mặt mình nói, những việc như thế này trước kia không phải Phương Minh Viễn chưa từng làm, nhưng đóng các vai đó đa phần đều là Trần Trung. Chỉ có điều, bây giờ Trần Trung vẫn đang ở trong huyện, nước xa không cứu được lửa gần. - Không sao, anh Võ nghĩ nên làm thế nào thì cứ thế mà làm, chúng ta không cần phải nịnh bợ gì hắn.
Phương Minh Viễn cười nói.
Võ Hưng Quốc mặt mày nhăn nhó nhìn người anh em đứng bên cạnh- Tam Pháo, còn chưa kịp mở miệng, Tam Pháo đã lùi ra sau một bước nói:
- Tôi là vệ sĩ của anh.
- Ông chủ, làm thế này đúng là không có trâu bắt chó đi cày.
Võ Hưng Quốc lầu bầu nói.
- Vậy tôi đóng vai gì đây?
- Nhân viên thị sát do nhà họ Phương cử tới.
Phương Minh Viễn cười nói.
- Ra dáng một chút nào, cơm tối hôm nay tùy thuộc vào anh đấy, anh Võ.
- Dáng dấp tôi thế này? Người ta hễ nhìn là thấy cao to vạm vỡ, giỏi lắm cũng chỉ là vệ sĩ.
Võ Hưng Quốc liên tục lắc đầu nói. Bản thân mình như thế nào, Võ Hưng Quốc biết rõ, làm một vệ sĩ thì không vấn đề gì, nhưng làm một nhân viên quản lý, bản thân chắc chắn không hề có phong thái đó. - Anh Võ, anh ngốc quá, vệ sĩ thân cận của cậu Phương, được nhà họ Phương cử tới thị sát công việc, ai nói là không được?
Tam Pháo ngầm hích Hưng Quốc một cái nói.
- Có cậu Phương ở ngay bên cạnh, anh còn lo lắng gì nữa, làm như bọn họ ăn thịt được anh không bằng.
Vừa nói, đám bốn người Ngô Dụ đã đến trước cổng thành, Lưu Vũ tươi cười bước về phía trước nói:
- Hóa ra là tổng giám đốc Ngô, cơn gió nào đã đưa anh đến đây vậy?