Việc tu sửa khai phá thành phố Bình Xuyên, Phương Minh Viễn đã nghĩ đến lâu rồi. Trước đây, bất kể là thành cổ Bình Xa nổi tiếng ở phía Bắc, hay một thị trấn nhỏ Chu Trang của Giang Nam ở phía Nam, thì đều nhờ cảnh quan văn hóa độc đáo, những phong tục tập quán mộc mạc mà trở thành kho báu của nền văn hóa phương Đông. Dựa vào nguồn tài nguyên du lịch cổ trấn may mắn có được, kiên trì tư tưởng “bảo vệ song song với phát triển” để dốc sức phát triển nghành du lịch. Dựa vào Cố trấn, không ngừng khai thác các giá trị văn hóa có bên trong nó để hoàn thiện việc xây dựng khu du lịch, làm phong phú thêm nội dung du lịch, đẩy mạnh công tác tuyên truyền làm cho những người đã quen với nhà lầu, cao ốc đều bị mê hoặc.
Đến sau năm 2000, cả hai nơi phố cổ và cổ trấn này đều trở thành những điểm du lịch nổi tiếng trong ngoài của Hoa Hạ. Mỗi năm thu hút tới ba bốn triệu lượt du khách, thu về lợi nhuận rất khả quan. Mà việc kinh tế phát triển không chỉ làm giàu có đời sống của nhân dân trong vùng, mà còn mang lại cho chính quyền nơi đây nguồn kinh phí để bảo vệ, nâng cấp các khu phố cổ, tạo nên sự phát triển tuần hoàn khá tốt.
Mà phố cổ Bình Xuyên lại vừa có khu thành trì với gần 600 năm tuổi lại vừa là một “Trảm thành” hiếm thấy ở trong nước, mang trong mình bề dày lịch sử của vùng đấtTần Tây rộng lớn. Phương Minh Viễn tin tưởng nơi đây có đầy đủ tiềm năng trở thành thiên đường du lịch của Hoa Hạ.
Ban đầu, vì nhà họ Phương không đủ vốn nên ý tưởng này của Phương Minh vẫn chưa được thực hiện. Nhưng sau khi cuộc chiến tranh vùng Vịnh nổ ra, nhờ thị trường giao hàng dầu mỏ có kỳ hạn mà thu được một lợi ích to lớn, Phương Minh Viễn mới chính thức bắt đầu công việc duy trì và tu bổ phố cổ Bình Xuyên. - Ông Lưu, hiện tại trong phố cổ có dân cư không?
Phương Minh Viễn vừa đi vừa hỏi.
-Cậu Phương, bây giờ ở đây ngoài năm sáu hộ là những người già neo đơn không thể rời quê ra, những hộ khác đều đã chuyển đi các huyện khác, chúng tôi vẫn đang giúp cho những người già này. Nhưng, cậu có thể yên tâm, bọn họ sẽ không làm ảnh hưởng gì đến công việc tu bổ phố cổ của chúng ta đâu. Lí Ninh vội vàng đáp. Lúc đầu khi Phương Minh Viễn có những đề xuất tu bổ phố cổ đã nói một cách rõ ràng ngay từ đầu rằng phải tận lực thuyết phục cư dân trong vùng, nhất định không sử dụng thủ đoạn bạo lực khiến họ chuyển đi. Bí thư tỉnh ủy Lý Đông Tinh cũng đã năm lần bảy lượt nhắc nhở phải giải quyết việc này theo ý của Phương Minh Viễn, ai mà dám dùng bạo lực để giải quyết thì người đó chỉ có nước cuốn gói ra đi mà thôi.
Hơn nữa, những điều kiện mà Phương Minh Viễn đưa ra cho người dân ở đây cũng vô cùng ưu đãi, khiến cho người dân ở huyện Bình Xuyên rất ngưỡng mộ. Tất cả mọi người ở trong phố cổ đều có thể có được một khu nhà ở trong thị trấn mới được xây dựng đúng với diện tích ngôi nhà mà mình có trong phố cổ trước đây.Hơn nữa, mỗi người được đền bù 10.000 tệ phí chuyển nhà, ngay cả những đứa trẻ sắp chào đời cũng được hưởng quyền lợi này. Khi công bố thông tin này khiến cho cả huyện xôn xao, rất nhiều người có ý nghĩ chuyển khẩu vào phố cổ. Đáng tiếc là trước khi công bố thông tin này, họ đã điều tra xong các thông tin về dân cư ở đây rồi, hơn nữa cũng đã ngăn chặn khả năng có người muốn nhập vào trong này nữa.
Hơn nữa, do Bí thư tỉnh ủy rất chú trọng đến việc này, trong cuộc họp các cán bộ chỉ thị rõ, ai dám nhúng tay vào, làm khuấy động việc này lên thì sẽ bị truy xét trách nhiệm đến cùng. Hơn nữa nhiều người trong huyện đều biết sở cảnh sát tỉnh và gia đình họ Phương có quan hệ rất tốt, Dương Quân Nghĩa- giám đốc sở cảnh sát lại là khách quen của gia đình họ Phương, bởi vậy mà không ai dám vượt mặt.
Các cán bộ trong huyện không dám gây khó khăn gì, nhà họ Phương bồi thường cho người dân ở đây một khoản tiền lớn như vậy, việc này khi bắt tay vào làm chắc chắn là sẽ nhanh chóng rồi.
Tất nhiên trong đó cũng có không ít người dân có lòng tham vô đáy vẫn muốn đòi thêm tiền bồi thường, nhưng đều bị chính quyền xử lý nhanh chóng. Ví dụ như một người dân tên Vương Đức Lợi vì muốn mỗi người trong nhà được bồi thường thêm 20.000 tệ mà cương quyết không chuyển đi, kết quả là bị tạm giam ở phòng cảnh sát huyện.
Theo Lưu Vũthì đây đúng là lòng tham “rắn mà đòi nuốt voi” của con người. Đứng từ góc độ một nhân viên văn hóa mà nói, đây đúng là vùng đất tốt, những cổ vật trên 100 năm có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi. Nhưng nhìn từ điều kiện sống của con người hiện đại, thì nơi đây đã lạc hậu rồi, kém xa so với điều kiện sống ở thị trấn. Họ Phương đưa ra điều kiện một đổi một, đến cả diện tích trống trong sân cũng được tính cũng đã là hào phóng lắm rồi, chưa kể đến mỗi người còn được cầm trong tay 10.000 tệ tiền bồi thường. Hình dung nhà mà có nhiều người, trong chốc lát đã có một khoản 70.000-80.000 tệ tền để dành. Tính ra trong huyện, cũng ít nhà được có điều kiện tốt như vậy. Chưa nói đến chuyện một người có 10000 tệ tiền bồi thường, mà ngay cả chuyện điều kiện một đổi một cũng tuyệt đối là chuyện không thể.
-Giám đốc Lưu , bên ông có tất cả bao nhiêu nhân viên? Phương Minh Viễn vừa quan sát cửa thành cũ nát, vừa thuận miệng hỏi.
-Trước mắt có 27 người, ngoại trừ nhân viên tài chính ra, những người khác hiện giờ chủ yếu đều giữ trách nhiệm giám sát công việc tu bổ. Lưu Vũ vội vàng đáp.
-Việc tu bổ lại công trình cổ này còn phức tạp hơn là làm cái mới, Hơn nữa, không phải bất kỳ ai cũng có thể làm được. Bây giờ đội ngũ phụ trách thi công ở đây là đội thi công của Sở, nhiệm vụ của họ là tu bổ lại các công trình kiến trúc cổ trên địa bàn tỉnh. Đương nhiên là chi phí cũng rất đắt. Phương Minh viễn cười rồi nói:
-Giám đốc Lưu, các di tích này nếu có thể tiếp tục lưu giữ lại nguyên vẹn, thì giá trị lịch sự của nó không thể đo được bằng tiền. Tiền không thành vấn đề, chỉ cần là việc đáng chi thì tôi tuyệt đối không tiếc Tất nhiên, nếu như có chuyện báo khống hóa đơn thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho đâu. - Chuyện này, chuyện này, về vấn đề này thì cậu Phương cứ yên tâm. Bí thư Lí của chúng tôi đã nhắc nhở cán bộ nhiều lần, nếu phát hiện ra sẽ xử lý nghiêm khắc, quyết không nương tay.
Trên trán Lưu Vũ lấm tấm mồ hôi. Mặc dù Phương Minh Viễn chỉ là một thanh niên nhưng lời nói và việc làm rất có uy, khiến cho ông ta cảm thấy căng thẳng còn hơn cả khi đối diện với Lí Đông Tinh. Mặc dù ông ta không biết gia thế của Phương Minh Viễn rốt cuộc đến cỡ nào, nhưng nhà họ Phương trên huyện, trên tỉnh đều có người nâng đỡ, điều này chắc như đinh đóng cột, ai ai cũng biết.
Mấy người đi dọc theo con đường đá vào trong phố cổ. Lý Vũ Hân để ý hai bên đường có rất nhiều nhà dân vẫn giữ lại được nét cổ kính. Nằm ở hẽm, các hộ liền kề nhau tạo thành một quần thể, đa số là kiểu nhà truyền thống Tam Hợp Viện và Tứ Hợp Viện của Hoa Hạ. Từ cửa chính ngó vào bên trong, nhà được bố trí thành hai,các phòng ốc được thiết kế theo hình thức đối xứng. Có thể nói vô tình đẩy cánh cửa ra không gian xưa ùa về, tất cả các phòng đều được lát toàn bộ bằng gạch xanh, mái nhà làm bằng những viên gạch được trạm chổ, hoặc là được chạm khắc hoa văn. Đối với một số nhà giàu họ còn trang trí cả đầu những con thú, cách chạm trổ hoa văn trên cửa sổ rất tinh tế. Mới nhìn có vẻ như giống như những thành phố gang thép của thời hiện đại nhưng lại có một phong cách rất riêng biệt.
-Ông Lưu, mọi thứ bên trong phố cổ phải dốc hết mình duy trì nguyên trạng, nhưng tôi cũng hy vọng mọi người có thể tận hết khả năng tiến hành cải tạo nó. Ví dụ nhưvấn đề điện nước,thông tin liên lạc cũng như cơ sở hạ tầng nhất định phải trang bị đầu đủđể nó sau khi được tu bổ mới xong không chỉ là một cái tủ hoa, chỉ có thể ngắm mà không thể vào ở được. Phương Minh Viễn dặn dò.
-Vào ở? Lưu Vũ kinh ngạc hỏi:
-Ai ở? Mọi người đều muốn đến ở trong những tòa nhà cao tầng, ai còn muốn đến cái nơi mà giao thông và điện nước đều bất lợi như nơi đây để ở nữa chứ.
-Người nước ngoài, các du khách đến đây du lịch, ví dụ như tôi. Phương Minh Viễn trả lời một cách tự nhiên.
–Cậu? Cậu không ở biệt thư mà ở đây sao?
Lưu Vũ ngạc nhiên hỏi. Nhà họ Phương có biệt thự ở Phụng Nguyên, còn có một Đại Sảnh ở Hải Trang, điều này cũng chẳng phải là bí mật gì ở huyện này.
-Con người luôn thích thử cảm giác mới lạ, giống như người vùng biển thì thích nhìn núi, cũng như vậy người vùng núi lại muốn nhìn biển. Giám đốc Lưu, sau này chúng ta có thể ở đây đón tiếp các du khách đến từ khắp nơi trên thế giới. Trong đó, có nhiều người từ khi sinh ra đến khi chết đều trong thành phố. Ông nói xem, họ liệu có muốn sống ở những nơi mà từ trước đến nay đều chưa từng được ở không? Đừng có xem thường trí tuệ của những người xưa, một khi những Tứ Hợp Viện này đều có tiện nghi hiện đại đầy đủthì ở còn thoải mái hơn ở những tòa nhà cao tầng đấy. Tất nhiên, bởi vậy nếu là người bình thường sẽ không chấp nhận bỏ ra một cái giá cao như vậy. -Đón tiếp các du khách quốc tế? Ở đây? Lưu Ninh càng giật mình. Ông ta không ngờ rằng, mục đích tu bổ phổ cổ của Phương Minh Viễn là biến nơi đây thành một điểm du lịch. Ông ta biết rằng, khu Li Sơn của thành phố Phụng Nguyên cách Bình Xuyên không xa, nhờ vào hai di tích văn vật là lăng mộ Tần Thủy Hoàng và thành Hoa Thanh, mà mỗi năm ngành du lịch có được thu nhập đáng kể. Ông ta không mong đợi phố cổ Bình Xuyên có thể đạt tới một mức cao như vậy, chỉ cần mỗi năm thu hút được vài ba trăm ngàn người đến cũng là đáng nể rồi. “Một vé vào thu năm sáu tệ, hai ba trăm ngàn người thì cũng thu được cả triệu rồi.” Lưu Vũ nghĩ trong bụng. Nếu tính đến các khoản chi tiêu khác của khách du lịch ở đây, thì một năm phố cổ kiếm được hàng mấy triệu là không thành vấn đề. Nếu mỗi năm có thể thu được trên năm triệu, thì không những bảo đảm được số tiền tu bổ phố cổ sau này mà những người bảo vệ văn hóa như họ cũng sẽ có được việc để làm, mà có việc làm đồng nghĩa với việc họ có thêm thu nhập, chứ không phải vài đồng tiền lương như bây giờ.
-Minh Viễn, nếu cậu sống ở đây, để cho tôi một phòng nhé? Lý Vũ Hân đứng ở cửa Tứ Hợp Viện quay đầu lại nói:
Nhà ở đây trông rất đẹp.
- Nơi này tu bổ lại thì sẽ càng đẹp hơn.
Phương Minh Viễn nói.
-Nếu như chú d́ không phản đối thì bảo đảm có phòng của cậu, cậu còn có thể tự mình đến trang trí. Một khu phổ cổ lớn như vậy, đương nhiên càng nhiều người ở thì càng ấm cúng.