Thành thật mà nói, cảnh tượng này ở tương lai với Phương Minh Viễn không có gì là lạ lẫm, chiều tối nào, khi hai bên đường đã la liệt các sạp hàng hóa, không cần mất nhiều thời gian, việc như thế xảy ra như cơm bữa. Nhưng ở đây, thì là lần đầu Phương Minh Viễn được chứng kiến. - Chuyện gì xảy ra vậy?
Thấy cảnh hỗn loạn trước mắt, Lâm Liên có đôi chút căng thẳng, bấu chặt vào tay Minh Viễn, giọng gấp gáp hỏi. Trần Trung ngay lập tức kéo Phương Minh Viễn, Lâm Liên lấp sau mình, nhóm người hộ vệ phía sau cũng vội vàng chạy đến, quây quanh bảo vệ cho hai người. - Đừng lo, em nghĩ chỉ là mâu thuẫn của đội quản lý đô thị trong việc quản lý trật tự thôi.
Nhìn bộ dạng căng thẳng của họ cứ như là rơi vào vòng vây địch, khiến Phương Minh Viễn dở khóc dở cười vỗ vỗ vào tay Lâm Liên nói.
- Đội quản lý đô thị? Là cái gì?
Lâm Liên ngạc nhiên hỏi vặn lại.
Trần Trung đứng phía trước bảo hộ cho hai người cũng khẽ nghiêng đầu, tỏ vẻ tò mò với tên gọi mới thú vị này.
Đội quản lý đô thị là gì?
Một vấn đề có chiều sâu, khó mà giải thích.
Phương Minh Viễn không khỏi giật mình, nhớ lại sau này, cụm từ quản lý đô thị được mọi người đưa ra các định nghĩa chính xác sâu sắc.
Hoa Hạ đã bí mật cho xây dựng đội quản lý đô thị, là một tổ chức quân đội có nhiệm vụ bảo vệ an ninh trật tự. Bình thường họ có nhiệm vụ quản lý thành phố và không ngừng rèn luyện nâng cao kỹ thuật quân sự, để khi chiến tranh có thể sẵn sàng gia nhập hàng ngũ quân chủ lực. Là đội ngũ quân dự bị du kích, có sức mạnh bền bỉ, chịu được gian khổ, sẵn sàng chiến đấu bảo vệ Tổ Quốc.
Trên Inte còn lưu truyền về hào khí anh hùng như sau: “cho tôi nắm ba nghìn lính cảnh vệ, phục Hoa Hạ kiếm chỉ trời Sơn Tây, ngựa đạp nước băng qua Hắc Hải Bắc, lừng lẫy một vùng bán đảo Trung Bắc ” sức mạnh vô địch “Gặp thần sát phật, gặp phật sát thần, đánh đuổi Âu Châu chư hầu, đạp đá Bắc Mĩ Hoa Kì. Đánh nổ phi cơ, hạ bể xe tăng, vệ tinh. Đội cảnh vệ Hoa Hạ , không đâu địch nổi ” Theo tin mật báo từ Lầu Năm Góc: Đội cảnh vệ là một tổ chức có tiềm lực hùng mạnh, có thể chỉ dựa vào một chiếc xe hỏng hoặc là một chiếc Pieca, là có thể tác chiến trong mọi thời tiết dù cho điều kiện khó khăn khắc nghiệt đến đâu. Đối với báo cáo này, Hoa Hạ đã rất thận trọng khi đưa ra quyết định không xử dụng đôi ngũ này trong công tác đối ngoại...
Định nghĩa về vấn đề này còn rất nhiều, nhiều đến mức khiến người ta bật cười, và cũng khiến người ta xót xa.
Theo góc độ chính phủ mà nói, đội quản lý đô thị là một khía cạnh mà, trong suốt một thời gian dài, không biết phải xếp vào loại biên chế nào, quyền hạn cụ thể ra sao, nó giống như một chiếc giỏ lớn có thể bỏ tất cả những thứ hỗn độn vào trong.
Nhưng đối với người dân nhóm mà nói, đội quản lý đô thị giống như thanh kiếm treo trên đầu, có trời mới biết ngày nào thì thanh kiếm đó rơi vào đầu bạn, cho dù bạn có không phải là những tiểu thương, những người bán hàng rong, những người bán đĩa CD lậu, mà thậm chí chẳng phạm gì đến pháp luật.
Ví dụ như sau này, một vụ từng gây xôn xao dư luận, có một người dân địa phương dùng điện thoại quay lại hành vi xử lý thô bạo của một nhân viên trong đội quản lý đô thị, mặc dù là ban ngày, nơi nhiều người qua lại, nhưng người dân đó vẫn bị mười mấy nhân viên bảo vệ đánh tới thiệt mạng.
Nếu như lên mạng, nếu như bạn nhấp vào mục tìm kiếm từ khóa “ đội quản lý đô thị đánh người”, thì kết quả thu được là vô cùng nhiều, tuy rằng trong rất nhiều tin tức đấy có rất nhiều kết quả tìm kiếm bị trùng lặp, nhưng cho dù thế nào, thì cũng là một con số thật đáng sợ.
-Đội quản lý đô thị, nói cho cùng thì là tay chân của chính phủ, còn cụ thể thuộc bộ phận quản lý nào thì cũng không thể nói rõ ràng được, cái đấy cần phải căn cứ vào từng nơi, từng tình hình. Quyền hạn quản lý... Trên quản thiên văn, dưới quản địa lý, giữa quản không khí. Phương Minh Viễn cũng không biết phải hình dung như thế nào về cái phạm vi quản lý của đội cảnh vệ, chỉ biết là, dường như trong mọi góc nhỏ của cái thành phố này, mặc kệ là nó có liên quan đến vấn đề gì chăng nữa thì sức ảnh hưởng của đội quản lý đô thị so với sự quản lý của cảnh sát còn lớn hơn rất nhiều.
-A? Không chỉ có Lâm Liên, mà lúc này đây bên cạnh Phương Minh Viễn mọi người đều tỏ ra hết sức ngạc nhiên. Đây là đội đội quản lý đô thị sao? so với các vị thần tiên phạm vi quản lý của họ còn rộng hơn cả. Nếu như là Quan Âm, cũng không có khả năng cai quản lớn như vậy. Muốn tìm cái để so sánh chắc có lẽ chỉ có thể là Thượng Đế mà người phương Tây thường tôn sùng mà thôi, nhưng Thượng Đế lại còn có cả bố mẹ của ông ta nữa chứ, cũng được xem như là thân thuộc, hình như tổng cộng có vẻ như chỉ có ba người đó mà thôi.
Phương Minh Viễn lấy tay xoa xoa mũi, cười có vẻ khổ sở nói:
-Cho dù là đại binh của Mĩ , thì cũng không thể đánh bại được đội quản lý đô thị của Hoa Hạ. Điều này không phải là em nói, em chỉ nghe người khác nói thôi. Trong lúc nói chuyện, Những người bán hàng rong loạng choạng vội vã đẩy gánh hàng hướng về phía họ, để lại phía sau ngổn ngang nào thìa, muôi, bát đũa, hoa quả, rau dưa. Phương Minh Viễn thậm chí còn nhìn thấy hai chiếc giày không giống nhau, nằm cong veo tại hiện trường, chỉ trong có một thời gian ngắn mà, một con đường có thể gọi là sạch sẽ đã trở thành một bãi chiến trường thế này. - Điều này còn kinh khủng hơn cả xã hội đen Hồng Kông.
Lâm Liên đã sống một khoảng thời gian tương đối dài ở Hồng Kông, đủ để cho cô biết không ít những điều bí mật thuộc về thế giới ngầm này, nhưng ở Hồng Kông mọi hành động phạm pháp đều bị cảnh sát kiểm soát chặt chẽ, chỉ cần có hành động thái quá là có thể bị ăn đạn tức thì. - Ghê gớm hơn cả xã hội đen Hồng Kông? Trước mặt bọn họ thì chỉ được xem là…bọn hôi thối.
Phương Minh Viễn ngại ngần không biết phải đối diện với Lâm Liên thế nào.
So với xã hội đen Hồng Kông thì đội quản lý đô thị này còn kinh khủng hơn nhiều. Bởi vì họ được cho phép sử dụng bạo lực một cách hợp pháp, lấy lý do hành sự theo pháp luật, chỉ cần họ khoác áo đồng phục, bất cứ lý do gì, bạn chống lại tức là bạn đã chống lại người thi hành công vụ, khi đó sẽ phải chịu trách nhiệm dân sự, thậm chí còn là hình sự, hình phạt cao nhất cho tội chống đối là tử hình, không thì cũng bị đánh cho đến chết, so với phạm tội hình sự còn dã man hơn rất nhiều vì bạn có muốn tránh cũng không tránh được, cũng không có quyền tự vệ cho bản thân.
Ít ra ở Hồng Kông, nếu như người dân không may bị xã hội đen truy đuổi, cho dù cảnh sát có làm ngơ không quan tâm thì họ vẫn có quyền tự vệ, và phía chính phủ cũng không dám hay công khai xét xử ép họ vào tội tử hình chỉ vì họ sát hại người của xã hội đen với mục đích tự vệ bản thân. Cho nên có người nói “ Không sợ xã hội đen, chỉ sợ xã hội bị đen “ . - Điều này có thể sao?
Trần trung thấy lạ liền hỏi. Những gì Phương Minh Viễn nói thật đáng sợ, đây có còn là địa bàn của Hoa Hạ nữa không? Sao nghe như đang ở các nước Châu Phi vô chính phủ vậy. - Ha ha. Tất cả đều có thể.
Phương Minh Viễn cười nói.
- Anh Trần, chúng ta lại xem đi, rồi mọi người sẽ hiểu ngay thôi.
Chen vào đám người đông đúc hỗn loạn trên đường phố, Phương Minh Viễn, Lâm Liên trong vòng vây của nhóm bảo vệ Trần Trung tiến về phía trước.
Đám đông ngày càng lan rộng, cả con đường bị vây kín toàn người với người. Trong đám đông đó, vọng ra tiếng gào thét quát mắng:
- Mày có buông tay ra không, chúng mày đâu tịch thu hết tất cả cho tao, cả cái xe nữa, mày biết rõ chỗ này không được bày bán hàng rong rồi mà vẫn cố tình vi phạm, nhìn cái gì mà nhìn…mau thu hết lại.
Dưới sự dẫn dắt của Trần Trung, mọi người khéo léo chen qua đám đông, cố nhìn vào phía bên trong, thấy có bảy tám người thanh niên cường tráng, đang vây xung quanh một chiếc xe ngựa, trên xe chở đầy dưa hấu, xung quanh xe la liệt quả bị dập nát, màu nước đỏ của dưa bắn ra lênh láng mặt đường. Một lão nông tầm năm sáu mươi tuổi đang quỳ dưới đất, hai tay bám chặt chân của 1 trong số những nhân viên quản lý đô thị, cách chỗ đó không xa có một chiếc xe đang đỗ. - Đồng chí, tại tôi nhìn xung quanh thấy rất nhiều người bán hàng cứ tưởng là được phép họp chợ, chứ tôi thật sự không biết chỗ này không được phép bán dưa.
Lão nông quần áo tơi tả luôn miệng cầu xin.
- Chỗ này là chỗ cho bọn nông dân đen đúa như chúng mày muốn đến thì đến à? Đừng có nói nhiều. Vô ích, bán hàng bừa bãi là vi phạm pháp luật, phải chịu phạt bằng tất cả số hàng hóa đã có, bao gồm cả cái xe của mày nữa, tất cả. Mẹ kiếp, sao chỉ có mỗi xe ngựa không chứ.
Y hung hãn mắng xối xả vào mặt lão nông tội nghiệp.
- Hây, bọn chúng hôm nay tối về lại có dưa chia nhau rồi.
Phương Minh Viễn nghe mấy người bên cạnh đang thủ thỉ với nhau.
- Đúng vậy, nhưng đâu chỉ có mỗi dưa không, còn cả một cỗ xe ngựa nữa kìa, nếu là xe ba bánh thì chúng sẽ để bán và chia nhau rồi. Mỗi thằng sẽ có thêm một khoản tiền nho nhỏ.
Lại một người nữa thì thầm nói.
- Ngày nào chúng nó cũng tới, không ngày nào là không cướp đồ, đến tối lại rục rịch ăn chia với nhau. Đúng là lũ ác độc mà.
Có một người oán hận nói.
- Heey…Nói nhỏ thôi, cẩn thận không chúng nó lại nghe thấy hết bây giờ, ông quên rằng chúng có thể đánh người một cách công khai không thương tiếc à.
Người bên cạnh nhắc nhỏ.
-Ông đừng có làm liên lụy đến chúng tôi, chúng nó đánh hết chẳng cần phân biệt ai tốt xấu đâu. - Đồng chí, số dưa này tôi không cần nữa, các anh có thể lấy đi, nhưng hãy thương xót thân phận già nua này, để lại cho tôi chiếc xe ngựa, được không ạ? Tôi cầu xin các anh đấy, chiếc xe ngựa này không phải là của tôi, các anh mà lấy đi, tôi biết lấy gì đền cho họ đây.
Ông lão rơm rớm nước mắt nói.
- M…mày chứ, đừng có nghĩ là lấy số dưa dập nát kia để hối lộ chúng tao, tất cả đều phải tịch thu, làm gì có chuyện trả lại, còn sau này làm thế nào đấy là việc của mày, chúng tao chẳng quan tâm.
Tên cầm đầu lạnh lùng dùng tay xô ông lão làm ông lảo đảo va vào thành xe, ngã lăn ra đất, đầu rướm máu.
Đám đông chứng kiến xôn xao tỏ vẻ bất bình, nhưng bọn chúng bây giờ như mắt mù tai điếc, còn coi ai ra gì nữa.
Trần Trung giơ tay cố len qua đám người trước mặt, tỏ ý muốn chen vào bên trong, là một người xuất thân trong quân đội, chứng kiến cảnh chướng tai gai mắt, cảm thấy rất khó chịu. Có mấy người bên cạnh giơ tay kéo lại, nhỏ giọng nói: - Này người anh em, việc này anh không quản được đâu, chúng là một đám chó điên, ai mà lớ ngớ trái ý chúng đánh ngay. Tôi nhìn anh cũng không phải là người có chức vụ gì, vô ích thôi. Mấy hôm trước, có một anh sinh viên bất bình cũng nói chúng mấy câu, nhưng rồi có giải quyết được gì đâu, tự nhiên bị đánh một trận gần chết phải nhập viện. Bọn chúng không những chẳng phải chịu trách nhiệm nào, gần đây lại còn liên tục quay lại kiếm chuyện.
Ông lão đầu óc quay cuồng vẫn cố gượng dậy, lết đến gần tay quản lý, quỳ lạy nói:
- Tôi xin đồng chí, hãy trả lại cho tôi chiếc xe ngựa.
- Mày muốn chết à. Có buông ra không thì bảo.
Y cố giựt mạnh cho ông cụ buông tay ra, nhưng phát hiện, ông cụ nắm quá chặt, mà tay ông cụ lại còn nhem nhuốc nước dưa với hột dưa, mà quần áo y thì không cho phép có những thứ nhơ bẩn ấy bám vào, làm y đã tức lại càng tức hơn.
-M…mày, dám làm bẩn quần áo của ông à, mày có biết cả cái mạng của mày cũng đền không đủ không. Vừa nói hắn vừa lấy chân đạp ông cụ ngã lăn ra đất
-Dừng tay lai. Trong đám đông vọng lại một âm thanh rắn rỏi, đầy khí phách.