La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh và Lữ Lương sau khi trở về thì miên man bất định, đó không phải là điều Phương Minh Viễn cần quan tâm, hôm nay Phương Minh Viễn chỉ vì hai mục đích của cậu nên mới mời bọn họ, thứ nhất là thể hiện thiện chí hai bên, và đề nghị được xem bộ phim mà người khác không được xem. Đây hẳn là một niềm tự hào. Thứ hai là muốn họ mở to mắt để xem thế giới bên ngoài, người Mỹ đã phát triển đến mức ngay cả phim mà còn đầu tư đến hơn trăm triệu đô la Mỹ, Hoa Hạ có thể nói là đã thua xa họ rồi. Chủ nghĩa xã hội tốt, nhưng không thể chỉ nói miệng được, mà phải dựa vào thành tích thực sự để chứng minh chế độ xã hội của chúng ta cũng mạnh như họ.
Tuy nhiên, nhờ Cameron quay cho Nhai Châu một cuốn phim giới thiệu về tài nguyên du lịch, đây không phải là chủ ý nhất thời của Phương Minh Viễn mà trước đây cậu đã có nghĩ đến rồi. Và linh cảm, đương nhiên là đến từ thủ đô của đời sau đạo diễn Thân Âu, chỉ có điều sự nghiệp của vị đạo diễn danh tiếng Hoa Hạ này mới chỉ bắt đầu cho nên Cameron nổi tiếng như mặt trời hiện nay vẫn là chọn lựa tốt nhất của Phương Minh Viễn.
Đương nhiên, muốn Cameron quay một bộ phim giới thiệu về du lịch của Nhai Châu là một việc không hề dễ dàng. Tính tình của Cameron, vị đạo diễn lừng danh Hollywood Mỹ kia, muốn ông ta làm đạo diễn để quay một đoạn phim “Quảng cáo” e rằng không ai dám vỗ ngực cam đoan sẽ thuyết phục được ông ta. Nhưng đối với Phương Minh Viễn việc này lại không khó vì trong lòng cậu đã tính toán rồi.
Năm nay là năm 91, Phương Minh Viễn nhớ rất rõ, vào năm 96 ở kiếp trước, một bộ phim cột mốc khác trong lịch sử Điện ảnh Mỹ đã chính thức bấm máy, số vốn dự tính đạt đến 50 triệu đô la Mỹ, điều này khiến cho Chủ tịch các công ty điện ảnh lớn của Mỹ vì thế đã hoảng hốt nhưng đây chỉ là con số ban đầu, trên thực tế chi phí quay phim đạt đến mức chưa từng có trong lịch sử 200 triệu đô la Mỹ, trong đó chưa kể đến hơn 40 triệu đô la Mỹ tiền quảng cáo, vì vậy Cameron còn bỏ luôn tiền công đạo diễn của mình 8 triệu USD. Nói cách khác, tính cho trường hợp thông thường thì chi phí cho bộ phim này phải trên 250 triệu USD.
Con số lớn vậy, đối với Fox thế kỷ 20 mà nói kế hoạch này có tính phiêu lưu cực cao. Lãnh đạo công ty lo lắng lắng “Titanic ” sẽ tái diễn bi kịch của “ Cổng Thiên đường ”. Bộ phim này lúc đó rất hay nhưng về mặt kinh tế thì lại thất bại, thậm chí dẫn đến công ty điện ảnh Liên Mỹ mà quay bộ phim đó đã bị chuyển nhượng. Hơn nữa lúc đó, cũng có người hoài nghi phong cách đạo diễn của Cameron, thậm chí đề nghị thay đổi. Nhưng đến lúc đó, Fox thế kỷ 20 đã không chọn lựa, không thay đổi Cameron, bộ phim vẫn có khả năng thành công, nhưng thay Cameron thì ai có thể có khả năng thay thế ông ta đây?
Do đó, Fox thế kỷ 20 để đảm bảo nên đã đem quyền phát hành “ Titanic ” ở Mỹ bán cho Công ty điện ảnh Paramount giá 65 triệu USD. Mà vụ giao dịch này, công ty điện ảnh Paramount sau này lại kiếm được lợi nhuận ít nhất là gấp đôi số đó.
Tuy nói “ Titanic ” vào năm 96 mới chính thức khởi quay, nhưng trên thực tế James Cameron luôn cảm thấy hứng thú với tàu thuyền, vào đầu những năm 90 ông ta đã bắt đầu chú ý Titanic, ông ta cảm thấy tiềm năng của câu chuyện này, thậm chí còn nói câu chuyện tàu Titanic là một tiểu thuyết thực tế vĩ đại.
Cho nên, dùng con mồi này để câu Cameron, Phương Minh Viễn đã nắm chắc đến mười phần.
- Qủa nhiên là một nơi cực kỳ xinh đep, Hawaii của phương Đông đây!
Ngồi bên bờ đảo Ngô Chi Châu, nhìn ngắm biển trời một dải rộng lớn và hai vịnh lớn gần đó, Cameron không chút che giấu cảm xúc tận hưởng của mình. Phong cảnh đẹp như vậy, nếu là ở Mỹ, muốn như vậy Phương Minh Viễn chỉ mất 1 trăm triệu đô la Mỹ, là có quyền sử dụng nó trong 70 năm. Còn về tình hình Hoa Hạ mà nói thì cũng coi như đáng. - Tài năng kinh doanh thiên phú của Tiểu Phương quả là xuất chúng, tôi tin rằng, nơi này tương lai sẽ trở thành địa danh du lịch nổi tiếng thế giới!
Gaul đứng cạnh thốt lên lời ca ngợi tự đáy lòng. Gaul đang mặc trên người bộ bikini, tuy không còn trẻ nữa nhưng vẫn có sức hấp dẫn với người khác. Thật tốt khi ở đây là đảo Ngô Chi Châu thuộc sở hữu của Phương Minh Viễn nên không có khách du lịch ở ngoài vào, nếu không chắc sẽ lôi cuốn rất nhiều người. Phương Minh Viễn âm thầm thán phục. Làng đạo diễn này quả thật lắm người đẹp. - Cảm ơn lời khen của cô. Cháu cũng thấy vậy, cho nên mới đầu tư ở đây. Tin rằng năm sau khi hai vị trở lại nơi này sẽ mang một hình ảnh khác.
Phương Minh Viễn tự tin nói.
Gaul chớp mắt nói:
- Tiểu Phương thân yêu, lần này tôi và anh ấy đích thân đến đây, một mặt là hy vọng trước khi bộ phim được chiếu sẽ nhận được ý kiến của cậu, mà thực tế cũng đã chứng minh sự kiên trì không nghi ngờ của anh ấy là đúng, ý kiến của cậu đối với sự hoàn hảo của bộ phim có tác dụng rất lớn. Mặt khác, chúng tôi cũng là muốn nghe ý kiến của cậu là “ Terminator 2 ” có thể tiến vào thị trường phim Hoa Hạ được không?
Người Mỹ có thể nói là thèm nhỏ dãi thị trường Hoa Hạ gần 1 tỷ người này , giới điện ảnh đương nhiên không ngoại lệ. Nhưng vì sự khép kín mười mấy năm nay đã làm cho điện ảnh Mỹ không có cách nào tấn công vào thị trường Hoa Hạ. Tuy nói là cải cách mở cửa nhưng đến nay người Hoa Hạ đối với chính sách xuất nhập khẩu cũng thoáng nhiều nhưng đối với việc cấm các chế phẩm băng hình, vẫn chưa được giải quyết. Nếu như phần 1 của bộ “ Terminator ” vào thị trường Hoa Hạ theo lối thông thường thì bất luận là công ty Jade Bird hay cá nhân Gaul và Cameron mà nói đều sẽ là việc khó khăn. - Phân chia phim nhựa.
Phương Minh Viễn trong đầu lập tức nghĩ đến hình thức Hoa Hạ nhập khẩu phim Mỹ trước đây.
Phân chia phim nhựa, trên danh nghĩa chính là 1 bộ phim được chiếu ở một quốc gia khác, doanh thu của phòng vé dựa vào 1 tỷ lệ nhất định mà tiến hành phân phối. Ví dụ như phim Mỹ chiếu ở thị trường điện ảnh Hoa Hạ, phía điện ảnh Hoa Hạ không bỏ vốn ra mua bản quyền phim đó mà dựa vào hình thức phân chia để trả chi phí cho công ty điện ảnh Mỹ.
Việc này thay đổi là vào năm 94, vì để thay đổi cảnh tượng tiêu điều của thị trường điện ảnh Hoa Hạ lúc đó, Chủ tịch của tổng công ty điện ảnh Hoa Hạ lúc này đã đề nghị với Cục điện ảnh Bộ Đài phát thanh truyền hình về hình thức phân chia phòng vé thông hành quốc tế, nhập khẩu và tiến hành chiếu phim nước ngoài hàng loạt, rồi lấy doanh thu này chi trả cho việc phát triển sự nghiệp điện ảnh trong nước Hoa Hạ. Cuối năm đó, Cục điện ảnh bộ Đài phát thanh truyền hình phê chuẩn kiến nghị này, cho phép mỗi năm có thể nhập khẩu 10 bộ phim “ phản ánh cơ bản thành quả văn minh ưu tú của thế giới và thành tựu điện ảnh đương đại ”, từ đó mở rộng cửa ở thị trường điện ảnh Hoa Hạ với thế giới, tất nhiên rồi, chủ yếu là cửa của Hollywood Mỹ.
Phương Minh Viễn nhớ rõ, lúc trước có phương tiện truyền thông từng nói về việc này, khi đó việc tham chiếu hình thức phân chia phòng vé thông hành quốc tế, nhập khẩu phim lớn trong tỷ lệ phân chia thu nhập cho mỗi bên, bên chế tác, cũng chính là công ty điện ảnh Mỹ đều có thể chiếm phần lớn trong tỷ lệ phân chia đó là ba mươi mấy phần trăm. Hơn nữa, để tăng tốc chiếm lĩnh thị trường Hoa Hạ, bên chế tác nhập khẩu những phim lớn vẫn phải chịu trách nhiệm về chi phí tuyên truyền.
Chính là sự thay đổi này, từng bước mở cửa thị trường điện ảnh Hoa Hạ, số lượng người trong nước rất lớn cũng cuối cùng có thể giống dân Âu Mỹ, thích xem phim mới nhất trên thế giới. Tuy nhiên, sau này không ít người dân trong nước cho rằng dân Mỹ thông qua công cụ phim này mà tiến hành cuộc xâm lược văn hóa toàn thế giới kể cả Hoa Hạ, chuyển giao tối đa văn hóa Mỹ, do đó ảnh hưởng đến người dân trên các quốc gia đối với cảm quan của nước Mỹ.
Nhưng Phương Minh Viễn lại cho rằng, chế độ này, xét cho cùng mà nói thì vẫn là mở mang tầm mắt của những người dân trong nước, thật sự khiến cho họ nhận thấy được điện ảnh có thể tái tạo lại diện mạo của thế giới bên ngoài chính là như vậy.
Còn về cuộc xâm lược văn hóa mà những người đó đã nói, nếu như một năm xem mấy bộ phim Mỹ, thì sẽ là tù nhân của văn hóa Mỹ, trở thành người chuối tiêu của cây hồng bì bạch tâm, vậy thì chỉ có thể chứng minh từ khi đi nhà trẻ đã khởi xướng là: “ Chủ nghĩa xã hội tốt đẹp ” rồi việc giáo dục không ngừng qua tiểu học, trung học, đại học, kéo dài đến mười mấy năm vẫn không bằng sự dung nhập tư tưởng chỉ ngắn ngủi trong vòng mười mấy tiếng đồng hồ, qua đó chứng minh sự thất bại của nền giáo dục Hoa Hạ, chứng minh sự thất bại của những người sản xuất phim.
Nhưng tuy Phương Minh Viễn biết phương hướng phát triển trong tương lai, nhưng trước mắt cậu không nghĩ sẽ thúc đẩy nó. Kỳ thực nguyên nhân rất đơn giản chính là sự lớn mạnh của tập đoàn Cẩm Hồ, cần phải có thời gian. - Dựa theo lý luận trên thì cháu cho rằng “ Terminator 2 ” có thể tiến vào thị trường điện ảnh Hoa Hạ, nguyên nhân rất đơn giản, nó có thể xem là phim có vốn đầu tư của Hồng Kông, mà phim đó vào Hoa Hạ, trước mắt không có vấn đề gì lớn.
Phương Minh Viễn không chút hoang mang nói. Đây cũng là lời nói thật của cậu, vào những năm 90, ngày Hồng Kông trở về với Trung Quốc càng gần, chính quyền Hoa Hạ đối với nhưng ưu đãi dành cho Hồng Kông cứ một cái lại thêm một cái. Mà điện ảnh Hồng Kông thuận lợi tiến vào, chính là một hạng mục trong đó, đương nhiên rồi, con dao này ắt là không thể thiếu.
Ánh mắt Cameron và Gaul lập tức sáng lên, lúc đầu hai bên thỏa thuận bỏ vốn 5:5, mỗi bên giữ cổ phần 50%. Nhưng không ngờ lại có thể dùng ở đây.
- Cháu tính như vậy, “ Terminator 2 ” chắc chắn sẽ không thể chiếu đồng thời ở Mỹ và Hoa Hạ, cho nên trước khi chưa vào Hoa Hạ, đối với tuyên truyền bên ngoài vốn đều là 5:5. Nhưng đối với Bộ Đài phát thanh truyền hình ở Hoa Hạ, khi đề nghị phê chuẩn tập đoàn Cẩm Hồ sẽ tuyên bố thông qua hạch toán cuối cùng, vốn của bên phía Hồng Kông “ Terminator 2 ” so với quý công ty nhiều hơn 1 đô la Mỹ, cho nên cổ phần bên tôi là vượt qua 50% mà cổ phần quý công ty 49,999..%, không đến 50% như vậy tôi nghĩ khả năng “ Terminator 2 ” nhận được sự cho phép là rất lớn.
Phương Minh Viễn nói đến đây thì không nhịn được phá lên cười.
Gaul và Cameron cũng không nhịn được cười, trên ưu thế kim ngạch đầu tư 1/5000, tuy rằng nói đúng ra là có hơn một chút, nhưng ý nghĩa thực chất thì đối với hai bên đều hoàn toàn có thể xem nhẹ. Nhưng đây lại cho Bộ Đài phát thanh truyền hình Hoa Hạ một nấc thang rất tốt. Họ cũng biết đôi khi chỉ một bậc thang nho nhỏ bình thường như vậy nhưng cũng đủ thay đổi vận mệnh một bộ phim. - Phương, tôi thấy cậu sớm đã có tính toán rồi!
Cameron cười to, nếu nói “ Terminator 2 ” có thể thuận lợi tiến vào điện ảnh Hoa Hạ thì tính đến hơn mười năm tới bộ thứ nhất của điện ảnh Mỹ đã theo lối chính mà tiến vào Hoa Hạ, chỉ dựa vào điểm này, cũng đủ để khiến Cameron để lại món hời cho điện ảnh Mỹ rồi . Cho dù là trăm năm sau, nói tới giai đoạn lịch sử này, ai cũng không bì được Cameron.
Phương Minh Viễn thản nhiên nói cười, không thừa nhận, đương nhiên cũng không phủ nhận.
Chính xác theo lời Cameron nói, từ khi bắt đầu, cậu ta đã suy tính đến điểm này, bên sản xuất “ Terminator 2 ” ngay từ đầu và cả lúc trước đã có những thay đổi mang tính cơ bản, sự tham gia của tập đoàn Cẩm Hồ khiến nó như khoác thêm một lớp áo mới, tuy vậy cả bộ phim ngoại trừ bỏ vốn, nó không làm thêm việc gì khác. Nhưng có lớp áo này đã có đủ lí do để “ Terminator 2 ” tiến vào Hoa Hạ.
Đầu tiên, “ Terminator 2 ” không có gì cả, màn ảnh, bạo lực thật ra không hề ít, nhưng đối với người Hoa Hạ từ nhỏ đến lớn đã xem “ Tiểu binh trương dát ” thì sợ rất khó hiểu được người Mỹ vì vấn đề Johan không thể nổ súng đã phải tranh cãi rất lâu.
Tiếp đó, “ Terminator 2 ” tuyên truyền tư tưởng phản đối hạt nhân, điều này đối với lời hứa sẽ không sử dụng vũ khí hạt nhân đầu tiên, đồng thời đối với việc chính phủ Hoa Hạ đã từng nhiều lần đối mặt với nguy cơ vũ khí hạt nhân trong lịch sử mà nói thì không có lí do gì để từ chối cả.
Thứ ba, mặc kệ nói như thế nào, trong “ Terminator 2 ” vốn của bên Hồng Kông chiếm một nửa, mà Cẩm Hồ lại là một công ty điện ảnh phất lên nhanh nhất trong giới điện ảnh Hồng Kông, hơn nữa nó và công ty điện ảnh vốn có danh tiếng lâu đời trong giới điện ảnh Hồng Kông, đều có mối quan hệ hơp tác mật thiết, lại có Quách gia đứng sau, Bộ Đài phát thanh truyền hình muốn từ chối cũng phải suy nghĩ thật kỹ, Phương Minh Viễn tin rằng “ Terminator 2 ” tiến vào điện ảnh Hoa Hạ chỉ là vấn đề thời gian. - Gaul, Cameron, cháu muốn nhắc hai người, đừng quá kì vọng vào phòng vé Hoa Hạ, thu nhập của người dân ở đây rất thấp, không thể trả tiền vé cao như vậy để xem một bộ phim Mỹ được. Gía vé cần phù hợp với tình hình thực tế của Hoa Hạ.
Phương Minh Viễn trịnh trọng nói.
Cameron nhún vai, ông ta chỉ là đạo diễn, về phần giá vé này ông ta không quản lý.
Gaul trầm ngâm một lát, thản nhiên cười nói:
- Phương, tôi nghĩ việc này không thành vấn đề, nói thật thị trường điện ảnh Hoa Hạ chúng tôi vốn dĩ không ôm hy vọng quá lớn, nếu không vì cậu và bà Vu thì chúng tôi cũng sẽ từ bỏ thị trường Hoa Hạ. Tuy rằng ai cũng nghĩ đến việc có danh tiếng và thu lợi nhuận, nhưng tôi nghĩ, nếu có thể đạt được một trong những điều đó mà không đến mức phải lỗ vốn, kết quả như vậy, chủ tịch hội đồng quản trị của công ty cũng sẽ chấp nhận thôi.
Dù sao mọi người cũng được một nửa, nếu công ty điện ảnh Jade Bird không được bao nhiêu thì Tập đoàn Cẩm Hồ cũng như vậy, bà Gaul nghĩ rất rõ ràng.
Phương Minh Viễn vỗ hai tay, trên nét mặt lộ rõ sự vui mừng nói:
- Vậy nói lời phải giữ lời nhé!