Quả nhiên như những gì Lâm Dung nói, Triệu Nhã và Phùng Thiện vào cửa đền nhìn thấy tượng Văn Xương liền đứng như trời trồng. Nghe các chị nói Văn Xương nhưng thật không ngờ, các chị nói cứ như ông ta phải là người danh tiếng lẫy lừng, giỏi nhất trong thiên hạ, bút pháp Trạng nguyên, là vị đại thần tiên nổi danh trong thiên cổ, nhưng thật không ngờ lại có bộ dạng như vậy, trông chẳng khác nào một lão trung niên đang uống rượu say xỉn. - Tiểu Thiện, chúng ta hình như bị chị Dung lừa rồi.
Triệu Nhã kêu lên. Nếu biết thế này sẽ không tin cô ấy, nói gì cũng không bao giờ vào đây.
Phùng Thiện cũng nhận thấy điều này, quay ra nói với Triệu Nhã:
- Anh Minh Viễn đã nói rồi, cho dù sự tồn tại của Thượng đế, thần thánh, Phật tổ có phù hợp với lí luận khoa học hay không nhưng dù sao cũng đã tồn tại lâu như vậy, hơn nữa vẫn phải tiếp tục tồn tại, vậy thì tất nhiên phải có lí do để tồn tại. Anh Minh Viễn cũng nói, nhiều thứ tin thì có không tin thì không có, mình cũng không mong thần thánh phù hộ trong học tập thi cử, nhưng từ trước tới nay, mọi người đều như vậy, các sỹ tử đều đến để cầu xin ngài, chúng ta cũng làm theo mọi người thôi mà, cũng vào thắp hương thì có sao đâu?
Triệu Nhã bĩu môi nói:
- Lại là anh Minh Viễn nói, anh Minh Viễn lại nói, hay là cậu đi theo làm tín đồ của anh ấy đi!
Hai cô ở cửa đền cười nói với nhau nhưng không để ý tới cách đó không xa, ở góc đền của đền Tiêu tinh có một vài người túm tụm thì thầm to nhỏ với nhau. Bọn họ có cả thanh niên lẫn người già, có một lão già nhất trong bọn khoảng năm sáu mươi tuổi, người bé nhất khoảng mười tuổi. - Này, ông nhìn hai đứa con gái kia kìa!
Cô gái hai tay vòng quanh ngực, dựa vào cột đền nhìn thấy hai người Triệu Nhã mắt liền sáng lên, đẩy đẩy người đàn ông tầm năm sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, nói.
Lúc này người đàn ông mới chú ý tới bọn Triệu Nhã, không khỏi ngạc nhiên vì sắc đẹp của hai cô ở nơi này, thật hiếm có.
Nhóm người này có bẩy người, bị què, chính là dân buôn người. Trong sơ “Sơ khắc phách án kinh kì”, quyển thứ 16 nói: “Thế gian người đáng nghi nhất là người què”. Ở hồi bốn Hồng Lâu Mộng cũng có viết” không ngờ người mua cô bé để kiếm lời là một người què.
Những đối tượng này hoạt động nhiều nhất là vào những ngày tết. Nguyên nhân rất đơn giản, trong những ngày này, người đi lại rất nhiều nên cảnh sát không thể kiểm soát hết được. Vì thiếu sự chú ý của cảnh sát, bọn chúng hoạt động manh động hơn. Hơn nữa, trong ngày lễ tết, một lượng lớn người dân đi lại trên đường, hơn nữa dân chúng ở ngoại thành Phụng Nguyên thi nhau kéo vào thành phố khiến thành phố trở đông đúc hơn ngày thường rất nhiều, cứ như vậy nên cảnh sát không thể có lực lượng kiểm soát toàn bộ. Người đến từ bốn phương tám hướng như vật che chắn cho bọn chúng hoạt động ngang nhiên hơn. Cũng chính vào lúc này, mọi người thường xuyên đi thăm hỏi lẫn nhau cũng tạo cơ hội cho bọn bắt cóc, bọn chúng hành động rất tự nhiên. Mọi người cứ đi từ nhà này sang nhà kia nên có khi đến nửa ngày có người vắng mặt cũng chẳng ai để ý nghi ngờ, vì thế bọn chúng có thừa thời gian bắt cóc rồi tẩu thoát.
Lão già và bọn người này là cùng một hội, bọn chúng làm ăn với nhau nhiều năm và lão già là một tay già đời trong nghề.
Lần này, bọn chúng đến đền Tiêu Tinh muốn tìm nữ sinh xinh đẹp, tốt nhất là sinh viên lừa bán đến các tỉnh vùng núi. Bọn chúng trà trộn vào đám đông ồn ào, náo động để hoạt động. - Tiểu Oanh có con mắt thật tinh đời, nhìn hai đứa con gái thật không tồi.
Lão già nhìn hau háu vào hai cô gái, ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng.
- Ngon như vậy, nhiều năm rồi tôi cũng chưa thấy được mấy người.
- Vội như vậy sao?
Tiểu Oanh đứng thẳng lên.
- Có muốn tôi đi xem xét tình hình trước không?
- Khoan đã, ở tuổi con bé này, chắc tám phần phải có người nhà đi theo, chúng ta xem xét kỹ đã.
Lão già giơ tay ngăn lại rồi nói với vẻ nghiêm trọng.
- Gọi thằng tiểu Hổ đi theo dõi sát chúng.
Trong bảy người, tên tiểu Hổ ít tuổi nhất, nhìn chỉ tầm khoảng 11 tuổi, hắn gật gật đầu, trà trộn ngay vào dòng người đông đúc.
- Tiểu Oanh, chuyện này không thể nóng vội được đâu, tục ngữ có câu: xôi hỏng bỏng không. Chúng ta phải thật cẩn thận, cẩn thận hết mức. Chó đen cũng không phải dễ bắt đâu. Nếu hỏng việc, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Cho nên chúng ta phải hành động giống bọn rắn, chỉ cần cắn một phát trí mạng là được luôn.
Lão già nhỏ giọng nói với cô gái.
- Đừng để tiền làm lóa mắt, mà quên rằng công việc của chúng ta luôn có nguy hiểm rình rập!
Tiểu Oanh đến gần Lão già, ôm cánh tay lão, ngực chạm nhẹ vào người lão, nhẹ nhàng nói:
- Người ta chỉ muốn xong việc nhanh, lão không muốn xong việc sớm để lão về quê ăn tết sao? Chỉ có hai ngày tết, mà hôm nay đã là đêm 30 rồi.
Lão già gật gật đầu, vỗ vỗ vào tay cô gái nói:
- Cẩn thận một chút, cho dù sang năm mới mới về đến nhà, nếu thành công cũng là tín hiệu một năm mới thịnh vượng hơn.
Trong khi bọn chúng nói chuyện, Triệu Nhã và Phùng Thiện quay ra cửa đền, thắng bé cũng theo tới nơi. Lão già ra hiệu dừng lại, ở góc đền Tiêu Tinh tất cả bọn họ đứng dậy bám theo Tiểu Nhã. - Chị Dung cố ý không nói cho chúng em biết, đền Tiêu Tinh thật quá xấu. Bên trong
đền nhỏ xíu, ngoại trừ tượng Tiêu Tinh chẳng có gì đẹp cả.
Triệu Nhã cầm tay Lâm Dung giận dữ nói.
- Đương nhiên rồi, đền này chỉ để thờ Thần Văn Xương thôi. Còn lại đều được đặt ở dưới viện bảo tàng cạnh rừng mà. Nơi đây trước kia là miếu Khổng Tử và trường học Phụng Nguyên. Chúng ta đi chơi công viên trước, nếu còn thời gian sẽ đến viện bảo tàng cạnh rừng để cho hai em thỏa mãn trí tò mò nhé.
Lâm Dung cười hì hì đáp.
- Nhà bảo tàng cạnh rừng á, Ngoài tấm bia đá, thì chẳng có gì cả!.
Triệu Nhã không đồng ý buông tay Lâm Dung cãi lại.
- Trời ơi, sao nhiều cô gái xinh đẹp quá.
Lão già bất ngờ nhảy dựng lên, hắn đúng là chó ngáp phải ruồi, cảm giác thoải mái, hưng phấn. Một nữ học sinh xinh đẹp, đang tuổi dạy thì có học thức được ưa chuộng nhất ở vùng núi. Bởi vì như vậy thì trong nhà càng nhiều người biết chữ khi có con cái cũng không sợ bị mù chữ, có thể dạy con học. Bên đầu mối chúng ra giá mười nghìn tệ một cô, nếu khéo nói có khi đòi được cao hơn.
Lúc này trước mắt lão già, ba cô gái, mỗi cô đều xinh đẹp, vừa nhìn dáng điệu các cô, lão già khẳng định ngay họ đều là những người học cao, người không có học thức không thể có dáng điệu như vậy. Không cần nói nhiều, lão nhẩm tính sáu đứa này sẽ bán được 180 triệu tệ. Có được số tiền này bọn họ sẽ xúng xính về quê ăn tết.
Ở phía sau lão, cả bọn cũng rất phấn trấn thì thầm, cả bọn đều hiểu sẽ phát đạt nếu phi vụ này thành công. Chúng không thèm để ý đến Phương Minh Viễn và Lý Dịch đi sau Lâm Mai và các cô gái. Một đứa chưa hết tuổi thiếu niên, một đứa thì đồ đạc đầy tay, chẳng có vấn đề gì cả. - Lão già, có làm hay không?
Giọng Tiểu Oanh lộ vẻ khó chịu, nôn nóng.
- Nhìn lại đi!Mọi người phải chuẩn bị tốt, ở chỗ này, nhất định có cơ hội ra tay. Nhưng tao nói trước, đứa nào không chắc chắn không được ra tay. Nhất định không để cho người bên ngoài chú ý. Có được mỹ nữ là điều tốt nhưng những đứa con gái xinh đẹp thường được nhiều người để mắt tới, trong đám đông này, không biết có bao nhiêu người đang ngầm quan sát bọn chúng đấy, lỗ mãng lúc này rất dễ mất đất làm ăn, cả lũ chúng mày chẳng có cái mà ăn đâu.
Lão già thấp giọng nói.
Năm người bọn Tề Hâm theo sát Phương Minh Viễn lúc gần lúc xa, tuy Lâm Mai vẫn biết nhưng cũng không nói được gì, dù sao tường thành chỉ có một đường đi, hoặc là đi lên hoặc là đi xuống. Cho nên cô mặc kệ bọn họ đi phía sau. Cũng may các cô đều cảnh giác và cũng chỉ nhìn rõ Trần Trung và Võ Hưng Quốc nên trong lòng không có gì lo lắng mấy.
Các cô đến đây tha hồ vui chơi thỏa thích, những nơi các cô đến đều để lại những tiếng cười đùa trong trẻo, êm ái làm cho bao chàng trai để ý, và các cô cũng cố tình không đáp lại những lời bắt quen.
Lâm Mai cùng các cô chơi ở tường thành cả ngày đến lúc trời chiều dần xuống, mặt trời mùa đông thường lặn sớm, chỉ mới sáu giờ mà trời đã nhá nhem. Tuy chưa ai đói, nhưng chơi ở tường thành lâu nên hai chân cũng hơi mỏi. La Vân Yên lúc này không còn hào hứng như lúc đầu nữa, nhìn thấy cái gì cũng chỉ liếc qua một cái.
Phương Minh Viễn và Lý Dịch không phải nói cũng biết là quá mệt. Phương Minh Viễn còn đỡ, chứ Lý Dịch thì mệt nhoài, lúc đầu Phương Minh Viễn còn đề nghị Lý Dịch đưa bớt đồ cho mấy người Trần Trung cầm giúp, mỗi người chia một ít thì cũng không nhiều như vậy nhưng Lý Dịch từ chối làm cho Phương Minh Viễn cảm thấy kì lạ. Lý Dịch nhiệt tình như vậy cậu cũng chẳng biết nói gì, dù sao cậu cũng chỉ cầm giúp mấy túi của Triệu Nhã và Phùng Thiện. - Minh Viễn, buổi tối chúng ta còn phải quay về quận, chúng ta đừng chơi muộn quá. Bây giờ chúng ta đi tìm nơi nào ăn cơm đã.
Lâm Liên đề nghị.
Phương Minh Viễn uể oải nói:
- Cuối cùng mọi người cũng đổi ý rồi. Mau đi thôi.
Cậu ngày hôm nay còn mệt hơn cả ngồi vẽ truyện tranh. Bây giờ nghe thấy Lâm Liên nói muốn đi ăn cơm cứ như bắt được vàng.
Ăn gì không quan trọng, quan trọng là... cuối cùng cũng có thể ngồi xuống nghỉ tạm. Hai chân mỏi nhừ đi không nổi nữa, cứ như chân đi mượn vậy.
Đoàn người sang bên kia tường thành đi xuống dưới, tìm quán ăn bên đường, mua gì ăn tạm, cũng chẳng phải đói bụng, chủ yếu mượn chỗ nghỉ chân một lúc, bọn họ không đủ sức để đi lên trên thành nữa. Bọn Trần Trung cho người ra bãi lấy xe. - Giám đốc Lâm à, thật là khéo a, không thể ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.
Vừa ngồi xuống thì bọn Tề Hâm đã chen dòng người đến chào hỏi rất niềm nở.