Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của mọi người, Tôn Lam y như người đang ở mùa hè nóng nực gặp được một chai nước giải khát ướp lạnh, vẻ mặt vô cùng khoái chí. Y không tin rằng đến nước này rồi, Tô Ái Quân lại không chịu thua! Tôn Lam đã đi hỏi thăm và biết rằng lần này có tạp chí Nhật Bản đến ký hợp đồng với Tô Ái Quân không ít công là của Bạch Lâm, qua đó cho thấy quan hệ giữa Bạch Lâm và Tô Ái Quân rất thân thiết. - Đúng là tiểu nhân đê tiện!
Phương Bân tức giận đến nỗi mặt biến sắc, nghiến răng mắng Tôn Lam.
- Tiểu nhân đê tiện? Câu này chỉ dùng cho loại ngu xuẩn các người thôi! Một lũ nhà quê, lại còn muốn đấu với tôi!
Tôn Lam dương dương tự đắc nói. Chửi thì có tác dụng gì, cũng chẳng thể làm hại đến một cái lông tơ của y, hơn nữa càng chửi, càng thấy sự bất lực của đối phương. Xem ra y đã đạt được mục đích rồi, bây giờ y chỉ cần ngồi một chỗ mà chờ thành công đến thôi. - Chú Tô, đối với loại người tiểu nhân dối trên gạt dưới này, không cần phải khách khí! Mau cho y về chầu diêm vương đi, y đã làm mất mặt người Hoa Hạ chúng ta quá rồi!
Phương Minh Viễn lên tiếng. Sự căm tức của hắn đã lên đến cực đỉnh rồi.
- Tiểu nhân dối trên gạt dưới? Thằng nhóc kia, mày mắng ai chứ?
Trên mặt Tôn Lam không giấu nổi sự giận dữ, một thằng nhóc chỉ hơn mười tuổi đầu mà dám vô lễ!
Phương Bân lập tức đứng lên túm lấy cổ áo Tôn Lam kéo y đứng lên, giận dữ nói:
- Mày còn chửi bới thô tục, tao sẽ ném mày xuống lầu!
Trước đây Phương Bân cũng là giỏi đánh nhau có tiếng ở thị trấn Hải Trang này. Mấy năm nay tuy trong nhà sung túc, y không còn tham gia vào mấy chuyện này nhưng vẫn luyện tập thân thể đều đều. Bị túm cổ Tôn Lam có cảm giác như bị một chiếc kìm sắt kẹp lấy, người tự nhiên bị nhấc bổng lên. - Chú, không cần phải động thủ, rồi cũng sẽ đến lúc y phải khóc.
Phương Minh Viễn giữ Phương Bân lại:
- Đánh y chỉ bẩn tay!
Lúc này Phương Bân mới chịu buông Tôn Lam ra về lại chỗ ngồi của mình.
Tô Ái Quân lạnh lùng lườm Tôn Lam một cái rồi ngồi lên ghế sô pha, y với tay cầm điện thoại gọi:
- Anh, là em Ái Quân đây. Em có chút việc muốn nhờ, anh tìm hiểu giúp em xem bí thư đảng ủy của tổng công ty xuất nhập khẩu Hoa Hạ là ai, số điện thoại của ông ta là bao nhiêu. Dạ, em có chút việc làm phiền ông ta. Dạ, nhân viên của ông ta đang ở chỗ em làm càn đây. Dạ? Giết hắn, ha ha, em chỉ là chủ nhiệm khoa của một trường đại học, làm gì có qyền đó. Dạ, dạ, ông ấy gọi cho em cũng được, số điện thoại của em anh cũng biết mà. Nhanh một chút nhé anh, em đang còn ăn cơm, nhìn hắn thật sự ngán lắm rồi.
Tôn Lam xoa xoa cổ, nhìn Phương Bân đang đằng đằng sát khí, định nói vài câu nhưng lại sợ Phương Bân đánh y thật nên không dám. Ở vùng Tây Bắc này không giống ở Bắc Kinh, cái gì không thuận tai gai mắt là ra tay không thương tiếc, y nhìn lại mình, rồi nhìn Phương Bân, ngoan ngoãn im miệng, y nghĩ thầm trong bụng: - Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, sau này ta sẽ tính sổ với các người!
Y lại nhìn Tô Ái Quân lúc này đang nói chuyện điện thoại, nghĩ:
- Ông cứ khoác lác đi, một chức chủ nhiệm cỏn con so với bí thư tổng công ty còn kém xa vạn dặm, lại còn đòi người ta gọi điện lại, hừ, để xem lúc đó ông giải quyết thế nào. - Cậu Phương, chuyện này là thế nào?
Miyamoto lên tiếng hỏi Phương Minh Viễn.
- Cậu Phương?
Tôn Lam sững người, đây đâu phải là cách xưng hô của người Hoa Hạ. Bấy giờ y mới để ý đến Miyamoto, càng nhìn càng cảm thấy kỳ lạ, người này sao nhìn giống người Nhật quá vậy?
Phương Minh Viễn nhìn Tôn Lam và Keiji Koizumi với con mắt ác cảm, cố ý nói:
- Ông Miyamoto, đây là Keiji Koizumi biên tập của Tuần san thiếu niên đến đây để ký hợp đồng, và đây là phiên dịch của ông ta Tôn Lam. Bọn họ vì muốn tôi ký tên vào bản hợp đồng khắc nghiệt đó mà không từ một thủ đoạn nào. Bây giờ lại còn lấy công việc và chuyện nhà cửa của cậu tôi ra để uy hiếp tôi nữa.
Và thế là Phương Minh Viễn cố tình thêm mắm thêm muối vào chuyện gặp gỡ hai người kia nói cho Miyamoto biết.
Tôn Lam đang cầm cốc rượu bỗng run lên bần bật, làm đổ cả ly, cũng may trong đó không còn chút rượu nào. Từ câu chuyện của Phương Minh Viễn y biết được hai thông tin cực kỳ quan trọng. Thứ nhất, Miyamoto rõ ràng là họ của người Nhật, Hoa Hạ làm gì có ai có họ như vậy. Thứ hai tác giả cuốn U du bạch thư không phải là Tô Ái Quân như y từng nghĩ mà là một thiếu niên chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi! Mà cái tên Bạch Lâm đó lại chính là cậu của hắn.
Miyamoto cau mày lại, qua chuyện vừa rồi y cũng đã hiểu được đại ý của vấn đề. Y liền hỏi Phương Minh Viễn:
- Cậu Phương, cậu nói hợp đồng của họ rất khắc nghiệt, là khắc nghiệt ở chỗ nào vậy?
Phương Minh Viễn bèn đứng lên, lấy từ trên bàn của Tô Ái Quân tập hợp đồng của Tuần san thiếu niên đưa cho Miyamoto. Miyamoto xem một chút, lập tức trố mắt ra nhìn. Chẳng trách Phương Minh Viễn nói hợp đồng này vô cùng hà khắc, đây rõ ràng là hợp đồng nô lệ thì có! Miyamoto nhất thời không thể nào tìm ra được từ nào thích hợp để nói về trường hợp này.
Ông ta giận dữ đứng lên, đến trước mặt Keiji ngồi xuống, Keiji ngạc nhiên nhìn Miyamoto. Vì không hiểu tiếng Trung nên từ nãy đến giờ y cũng không muốn biết Tôn Lam rút cuộc đang nói những gì. Trước khi đến đây Tôn Lam đã bảo đảm sẽ làm cho Tô Ái Quân ngoan ngoãn ký vào hợp đồng, vì vậy ban nãy ngồi trên ghế nhưng tâm hồn y lại đang bay bổng, đang nghĩ đến ngày cầm bản hợp đồng về đưa cho chú y, chú y chắc chắn sẽ biểu dương y; với lại nãy giờ Miyamoto không hề nói câu nào nên y không hề để ý đến sự tồn tại của Miyamoto. - Tôi là biên tập của Thiếu niên nguyệt san, tên Miyamoto. Cậu là Keiji Koizumi, biên tập của Tuần san thiếu niên?
Miyamoto hỏi bằng tiếng Nhật.
Keiji Koizumi sững người, vội vàng đứng thẳng lên. Thiếu niên nguyệt san tuy là mới thành lập không lâu nhưng chỗ dựa đằng sau nó, công ty Enix thì không thể xem thường. Y vội vàng chào: - Dạ, tôi là Keiji Koizumi, kính chào tiền bối Miyamoto!
- Cậu Keiji, mời ngồi. Tôi muốn hỏi, đây là hợp đồng mà các người muốn ký với cậu Phương sao?
Miyamoto lạnh lùng hỏi.
- Cậu Phương?
Keiji kinh ngạc ngẩng đầu lên, cậu Phương là ai?
- Chính là tác giả của cuốn U du bạch thư! Cậu nói cho tôi biết đây có phải là hợp đồng các cậu định ký với cậu Phương không?
Miyamoto có chút không kiềm chế nổi. Tuần san thiếu niên sao lại cử đi một tên rác rưởi như vậy chứ, đến lâu như vậy rồi mà còn không biết tác giả là ai. Tuy rằng ông ta cần phải cảm ơn lãnh đạo của Tuần san thiếu niên về điều này vì nếu không Phương Minh Viễn đã không chọn ông ta. Nhưng thứ này đúng là khiến cho người Nhật quá mất mặt rồi! Không có giá trị thặng dư thì tư bản không thể thu lời, đây là đạo lý ai ai cũng biết, nhưng ép người như thế này thì có khác gì là mổ gà lấy trứng!
Keiji đỏ mặt tía tai nhìn tờ hợp đồng trên bàn, ấp a ấp úng nói không ra lời. Y không phải là tên ngốc nên hiểu rất rõ rằng bản hợp đồng này ở Nhật rõ ràng là sai quy định. Nếu chỉ có người Hoa Hạ biết cũng không có vấn đề gì lớn lắm, người Hoa Hạ cùng lắm cũng chỉ biết thắc mắc chẳng thể làm được gì. Nhưng nếu rơi vào tay đối thủ cạnh tranh thì không ổn rồi vì điều này liên quan đến danh dự của Tuần dan thiếu niên! - Thôi, tôi với cậu cũng không phải cùng một nhà xuất bản, với loại hành vi này tôi cũng không muốn nói nhiều. Nhưng tôi nói cho cậu biết, cậu Phương đã ký hợp đồng với Thiếu niên nguyệt san rồi, cái kiểu ép buộc ký kết như thế này đúng là làm mất hết cả thể diện của người Nhật chúng ta! Nếu cậu còn không mau tỉnh ngộ thì hãy về chờ tráp gọi của tòa án đi!
Miyamoto cầm lấy bản hợp đồng trên bàn:
- Đây là chứng cứ xác thực nhất. Có nó, tôi tin rằng các vị quan tòa sẽ hiểu vì sao cậu Phương lại ký hợp đồng với chúng tôi chứ không phải các cậu.