Mặt trời dần dần lên đỉnh, những người đi cùng Lý Thuận Tru mở ô che nắng, dựng ghế ở bãi biển, liền có người đưa đồ ăn thức uống đã được chuẩn bị chu đáo tới, bọn họ ngồi trên bãi biển, ngắm nhìn cảnh đẹp vịnh Á Long. Nhưng không ai biết rằng, cách đó hơn vài trăm mét,có người đang dùng ống nhòm quan sát bọn họ. - Cái lũ Triều Tiên này, tôi hễ nhìn là thấy ghét.
Tề Yên lạnh lùng nói:
- Tất cả tội danh đều do người Nhật gánh chịu cả rồi, bọn họ trái lại trở thành người bị hại, kẻ nào cũng ra vẻ đường vệ đạo mạo, ngày trước ở Đông Bắc, ở trong nước, đám Triều Tiên này đối xử với dân chúng còn tàn nhẫn hơn cả lũ giặc ngoại xâm Nhật Bản, hải quan nghĩ thế nào vậy, lũ Triều Tiên này căn bản là chưa thiết lập quan hệ ngoại giao với chúng ta, làm sao lại cho bọn chúng nhập cảnh được?
Phương Minh Viễn nhún vai, hắn cũng không phải bộ ngoại giao, làm sao biết được vì sao hải quan lại cho những người Hàn Quốc như bọn Lý Thuận Tru nhập cảnh. Tuy nhiên, không ít quốc gia tham gia Đại hội Thể thao châu Á đều chưa thiết lập quan hệ ngoại giao với Hoa Hạ, mà cả Đài Loan nữa, những vận động viên từ các nước khác nhau chẳng phải đều được tới Hoa Hạ sao? Xem ra, có thể được nhập cảnh vào một quốc gia hay không nhất thiết cần phải là hai nước đã thiết lập quan hệ ngoại giao hay chưa. Nhưng nỗi căm ghét với người Triều Tiên lại khiến Phương Minh Viễn và Tề Yên tìm thấy được điểm chung, hai người cùng chung mối thù, quan hệ lại thân thiết hơn so với lúc ban đầu, mà không phải loại khách sáo bề ngoài. - Tôi đã điều tra ra, tên Lý Thuận Tru đó là người của tập đoàn tài chính Thiên Lạc ở Hàn Quốc, là thành viên ban giám đốc công ty du lịch khách sạn Thiên Lạc trực thuộc tập đoàn tài chính Thiên Lạc. Lần này, đến Nhai Châu đầu tư xây dựng khách sạn, hiện giờ còn chưa làm rõ được là việc công hay là hành động của cá nhân hắn.
Tề Yên để tư liệu điều tra lên mặt bàn.
- Tập đoàn tài chính Thiên Lạc?
Phương Minh Viễn hơi nhíu mày. Các tập đoàn tài chính của Hàn Quốc phần lớn là ở thời đại chính quyền quân sự, do chính phủ đầu tư đào tạo. Điểm đặc biệt trong kinh doanh của nó là sau khi một ngành sản xuất nào đó thành công, có thể chuyển sang đầu tư ngành khác, tiến hành đa nguyên hóa kinh doanh. Hơn nữa, người kinh doanh hơn phân nửa là người trong dòng họ của người sáng lập doanh nghiệp, mang đậm sắc thái doanh nghiệp gia tộc. Cho nên đại cổ đông đồng thời cũng kiêm nhiệm phụ trách mảng kinh doanh then chốt như giám đốc điều hành (CEO). Bởi vậy, những người không thuộc dòng họ của người sáng lập thì dù có xuất sắc đến thế nào, đều không thể đạt tới vị trí người kinh doanh. Tuy rằng tại Hàn Quốc, loại hình cơ chế kinh doanh gia tộc này cũng bị phê phán trong nhiều năm qua nhưng những tập đoàn tài chính này là thủ lĩnh của nền kinh tế Hàn Quốc hiện nay, vị trí của chúng ở trong nước chưa bao giờ vì thế mà bị lung lay. Có thể nói, những tập đoàn tài chính này cũng giống như những doanh nghiệp độc quyền quốc doanh ở Hoa Hạ, nhận được sự hỗ trợ mạnh mẽ của chính phủ Hàn Quốc ở mọi phương diện.
Tuy nhiên tập đoàn tài chính Thiên Lạc này, Phương Minh Viễn cảm thấy có chút xa lạ, ở Hàn Quốc, hắn chỉ biết một vài công ty là Samsung, Hyundai, Daewoo, LG, hơn nữa trước kia ở công ty điện ảnh Halcyon, Phương Minh Viễn còn giành mất nguồn đầu tư của Samsung, cũng coi như là đã gây thù chuốc oán với bọn họ, có điều sau này Samsung dường như không tác động gì đến mình. Tuy nhiên nghĩ lại, Phương Minh Viễn lại không nhịn nổi cười, Mỹ là anh cả của Hàn Quốc, Samsung có ngông cuồng đến đâu cũng không dám hống hách ra oai gì ở địa bàn của người Mỹ. Mà những tài sản khác của mình không ở Nhật Bản thì ở Hồng Kông, đều là những nơi mà sức ảnh hưởng của Hàn Quốc không lớn. Còn ở trong nước, tính đến nay hai nước vẫn chưa thiết lập quan hệ ngoại giao, Samsung đương nhiên là không thể làm gì được.
-Tập đoàn tài chính Thiên Lạc, phạm vi kinh doanh chủ yếu là thực phẩm, đồ uống, giao nhận hàng hóa, du lịch, còn có công nghiệp nặng, ngành kiến trúc, công nghiệp hóa chất, thương mại, thông tin, tài chính…Nó đứng thứ năm trong số các tập đoàn tài chính của Hàn Quốc, nghe nói tổng thu nhập của tập đoàn tài chính năm ngoái đạt đến 100 tỷ nhân dân tệ. Tề Yên nói với vẻ xót xa. Phương Minh Viễn hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác của cô, một nước nhỏ như Hàn Quốc, số dân không đến vài chục triệu người, diện tích chưa đầy một trăm nghìn ki-lô-mét vuông lại có thể có một tập đoàn tài chính lớn như vậy, thực sự là khiến người Hoa Hạ cảm thấy xấu hổ. Từ vài nghìn năm trước, đất nước trên bán đảo Triều Tiên này luôn là nước phụ thuộc đế quốc lớn Hoa Hạ, theo sau từng bước đi của Hoa Hạ, ngay cả chữ viết, văn hóa của nó đều in đậm dấu ấn Hoa Hạ. Mà Hoa Hạ vì nó, cũng nhiều lần diễn ra chiến tranh với Nhật Bản, đời Minh như thế, đời Thanh cũng như vậy. Nhưng hiện nay, ít nhất là trên phương diện kinh tế Hàn Quốc đã vượt trước Hoa Hạ rồi.
Phương Minh Viễn lúc này mới chợt bừng tỉnh, phạm vi kinh doanh của tập đoàn tài chính này khiến nó không nổi tiếng như những tập đoàn tài chính Hàn Quốc khác như Samsung, Hyundai, Daewoo, hơn nữa dường như trong kiếp trước nó cũng chưa thâm nhập vào thị trường Hoa Hạ một cách ồ ạt, chẳng trách mình thấy xa lạ với nó. - Nếu đó là hành động của cá nhân hắn thì rất dễ giải quyết. Tin rằng chỉ cần giơ ra tấm biển công ty tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị đã đủ để đuổi tên Triều Tiên này khỏi vịnh Á Long rồi, nhưng nếu đây là hành động của tập đoàn tài chính Thiên Lạc thì chuyện này có phần khó xử lí.
Tề Yên cắn môi, biểu lộ có chút trăn trở. Là một tập đoàn tài chính Hàn Quốc, không nói đến tiềm lực tài chính và thế lực, còn phải xét đến những sức ảnh hưởng khác. Cô lại đã từng nghe loáng thoáng rằng, trung ương dường như có ý định thiết lập quan hệ ngoại giao với Hàn Quốc, mà chính phủ Triều Tiên rất bất mãn về việc này. Mà ở Hoa Hạ, những ví dụ về việc chính trị ảnh hưởng đến kinh tế thực sự là nhiều không kể xiết. Cô lo rằng, trong chính phủ có thể sẽ có người là hậu thuẫn cho bọn Lý Thuận Tru. Nếu như vậy thì khá là phiền phức.
Phương Minh Viễn gật đầu, nỗi băn khoăn của Tề Yên không phải là không có lí.
- Còn người Nhật Bản đó thì sao?
Phương Minh Viễn chỉ Thác Điền Ta Tá:
- Lai lịch của hắn thế nào?
-Người Nhật Bản này là giám đốc một công ty xây dựng có tên Phúc Điền Xã Hội trên đảo Kyushu của Nhật Bản, lần này đến đầu tư, chính là dựa trên danh nghĩa của hắn để tiến hành. Tôi đoán rằng, có thể Lý Thuận Tru xét tới việc hiện nay Hoa Hạ và Hàn Quốc vẫn chưa thiết lập quan hệ ngoại giao, tiến hành đầu tư sẽ gặp nhiều trở ngại cho nên định sẽ dựa trên danh nghĩa Nhật Bản để đầu tư ở Nhai Châu. Tề Yên nói.
Hiện giờ trong lòng La Hiển Lập coi như nhẹ được một chút, tuy rằng những việc ở làng Tiểu Mã vẫn khiến hắn đau đầu nhưng buồn phiền đến mấy thì rốt cuộc cũng có một vài chuyện khiến người ta vui mừng. Theo tin tức từ người cán bộ của ủy ban nhân dân thành phố được cử đi cùng Lý Thuận Tru và Thác Điền Ta Tá, Lý Thuận Tru và Thác Điền Ta Tá rất hài lòng với môi trường vịnh Á Long, đang tiến thêm một bước trong việc xác định địa điểm đầu tư tương lai. Bọn họ sẽ đầu tư ba mươi triệu tệ xây dựng một khách sạn hiện đại ở trung bộ vịnh Á Long, phục vụ cho những du khách nước ngoài đến Nhai Châu du lịch. Thác Điền Ta Tá còn hứa chắc, chỉ cần xây dựng xong khách sạn, chắc chắn sẽ có thể thu hút rất nhiều người Nhật Bản đến vịnh Á Long du lịch. Nguồn đầu tư ba mươi triệu tệ đối với Nhai Châu mà nói, có thể nói là một khoản tiền rất lớn, cũng có nghĩa là năm 90, công tác kinh tế của chính phủ Nhai Châu sẽ có một kết quả tốt.
Mà sau khi khách sạn xây dựng xong, rất nhiều du khách Nhật Bản sẽ tới Nhai Châu du lịch mua sắm, càng có thể thúc đẩy tối đa sự phát triển kinh tế của Nhai Châu, khiến GDP của thành phố Nhai Châu có sự tăng trưởng rõ rệt, điều này giúp củng cố địa vị của La Hiển Lập, còn để hắn có nền móng vững chắc để tiến thêm một bước trên con đường làm quan. Hắn xem như đã thấy được, sắp đến đợt trung ương khảo sát tiêu chuẩn thành tích cán bộ, rất có khả năng sẽ nghiêng về hướng khảo sát năng lực phát triển kinh tế địa phương của cán bộ, những cán bộ có năng lực ở phương diện này sẽ được ưu tiên đề bạt.
Ban đầu, La Hiển Lập vốn không có ước vọng cao xa như vậy,ở tỉnh Quảng Đông, Nhai Châu chẳng qua chỉ là một thành phố bình thường, những thành phố có địa vị cao hơn nó ở trong tỉnh đâu đâu cũng có. Chỉ có điều Quỳnh Hải bỗng nhiên tách thành một tỉnh riêng, khiến địa vị của bí thư thành ủy Nhai Châu cũng được tăng lên theo, là bí thư thành ủy của hai thành phố lớn nhất Quỳnh Hải, vào được tỉnh ủy, đảm nhiệm chức vụ phó bí thư, đương nhiên không khó khăn như trước kia, cho nên cũng khiến La Hiển Lập thêm phần tin tưởng.
Bây giờ La Hiển lập đương nhiên là hy vọng có thể tiếp tục leo cao hơn nữa trên nấc thang quyền lực. Dù thế nào cũng phải giành được chức phó bí thư tỉnh ủy mới thôi.
Theo lời thông báo của thư kí ở ngoài cửa, chủ tịch thành phố Vu Lâm Sinh vội vàng bước vào.
- Anh Vu? Ngồi đi nào, có việc gì khiến anh vui mừng như vậy?
La Hiển Lập để ý thấy trên gương mặt Vu Lâm Sinh nét vui mừng, hình như còn có chút gì đó bất đắc dĩ, không khỏi cười hỏi.
- Bí thư La, nữ trợ lí đó của nhà họ Phương vừa ra khỏi phòng làm việc của tôi là tôi liền tới tìm ông luôn. Là tin mừng, nhưng cũng là một việc phiền toái.
Vu Lâm Sinh cười khổ nói:
- Nhà họ Phương dự định sẽ đầu tư tại địa phương ta.
- Hả? Thế thì quá tốt rồi.
La Hiển Lập đập bàn nói:
- Nhà họ Phương dự định đầu tư ở đây, đương nhiên là việc đáng mừng. Bọn họ định đầu tư vào ngành gì? Đầu tư bao nhiêu?
Vu Lâm Sinh giơ ngón trỏ lên:
-Là con số này. - Anh Vu, anh còn muốn bắt tôi đoán à? Haha, một triệu tệ? Quá ít nhỉ, tôi nghĩ rằng nhà họ Phương không đến mức vì một hạng mục đầu tư một triệu tệ mà chạy từ tỉnh Tần Tây đến Quỳnh Hải này.
La Hiển Lập trong lòng đang vui mừng thử dò hỏi nói.
- Vậy là mười triệu hả?
- Mười triệu?
Vu Lâm Sinh quơ quơ tay nói.
- Nhiều hơn thế.
- Một trăm triệu?
La Hiển Lập cảm thấy giọng mình hơi run run, hai chân cũng tự dưng run rẩy. Một trăm triệu nhân dân tệ, trong cả tỉnh Quỳnh Hải, e rằng ngoài vài hạng mục đầu tư của nhà nước ra, không thể có số vốn đầu tư lớn như vậy. Nhà họ Phương thật là tiền nhiều thế mạnh, không ngờ vung tay ra là một trăm triệu nhân dân tệ. La Hiển Lập thấy rằng ông trời mở mắt thật rồi, không ngờ liên tiếp tặng cho mình thành tích. Nếu thực sự có thể có được khoản đầu tư một trăm triệu của nhà họ Phương, GDP năm tới của Nhai Châu chắc chắn sẽ có sự tăng trưởng rõ rệt, thực sự là cơ hội đúng lúc cho hắn tiến vào tỉnh ủy. - Một trăm triệu đô la Mỹ.
Vu Lâm Sinh hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng lúc đó của La Hiển Lập. Bởi vì khi nãy, hắn cũng chẳng khác gì La Hiển Lập. Nếu không phải Lâm Liên đi nhanh, e rằng hắn cũng bị ê mặt.
Một trăm triệu đô la Mỹ. La Hiển Lập trố mắt kinh ngạc nhìn Vu Lâm Sinh, á khẩu không nói được lời nào.
- Thật… sao?
Một lúc lâu sau, La Hiện Lập mới nói với giọng khàn khàn.
- Thật sự là một trăm triệu đô la Mỹ sao?
Nếu như nói khi nãy là có bánh từ trên trời rơi xuống, vậy thì bây giờ La Hiển Lập liền cảm thấy quả thực là mình bị cả một viên gạch vàng từ trên trời rơi xuống đập phải. Tỉnh Quỳnh Hải năm nay thu hút đầu tư trong cả năm cũng không tới con số cỏn con hai trăm triệu đô la.