Chương 622: Quyển 3 Chương Mục Tiêu Phát Triển

Thời gian gặp mặt giữa Phương Minh Viễn và Triệu Nam vẫn chưa được định, nhưng lại nhận được tin Vu Thu Hạ sắp đến Quỳnh Hải. May mà Nhai Châu cách Hồng Kông cũng không xa lắm, Vu Thu Hạ không mất bao nhiêu thời gian là có thể đến Nhai Châu. Vu Thu Hạ bế Tinh Nhi vừa xuống xe liền thấy mấy người Phương Minh Viễn, Lâm Liên đang đứng trước cửa. - Anh Minh Viễn.

Giọng Tinh Nhi giòn giòn, làm người nghe thấy ấm áp vô cùng.

Phương Minh Viễn bế Tinh Nhi từ trong lòng Vu Thu Hạ, cười nói:

- Chị Thu Hạ, chào mừng chị đến Nhai Châu.

Vu Thu Hạ vỗ vai hắn rất thân thiết nói:

- Ông thần tài của chúng tôi lại có kế hoạch đầu tư mới, chúng tôi làm sao có thể chểnh mảng chứ, một câu của ông nội Quách, chị liền vội qua đây ngay. Nói đi, em lại muốn đầu tư cái gì vậy? Chị chính là đầy tớ của em, vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ.

Phương Minh Viễn há miệng, nhưng không nói gì, lời Vu Thu Hạ nói nửa đùa nửa thật, trải qua kỳ hạn dầu mỏ thu hoạch lần này làm người khác phải hồi hộp, người nhà họ Quách không một ai dám coi thường Phương Minh Viễn, chỉ chưa đến nửa năm đã có sổ tiết kiệm 10 tỷ đô la Mỹ, điều này không phải ai cũng có thể làm được. Bọn họ càng khâm phục đôi mắt tinh tường của cụ Quách, phải biết vào lúc đó, hễ là những người biết việc này, ngoại trừ Vu Thu Hạ đã quá mức tín nhiệm Phương Minh Viễn, chẳng những không nghĩ cách ngăn cản, ngược lại còn gom góp một phần tiền cho hắn, những người còn lại đều kịch liệt phản đối việc này, chẳng qua là họ bị ông cụ Quách áp chế xuống. Kết quả cuối cùng đã chứng minh sự tín nhiệm của Vu Thu Hạ và khả năng quan sát của ông Quách đều rất chính xác. Vì vậy lần này, khi Phương Minh Viễn liên hệ với Vu Thu Hạ, tất cả người nhà họ Quách từ trên xuống dưới hiển nhiên đều rất nhiệt tình đối với kế hoạch đầu tư mới của cậu. - Chị Thu Hạ, chị quá phóng đại rồi. Chị là Thiếu phu nhân của Quách gia, em sao dám coi chị như đầy tớ để xông pha chiến đấu, ông Quách và anh Quách mà nổi giận thì em gánh không nổi.

Phương Minh Viễn cười khổ nói.

- Hơn nữa, em của chị nặng mấy cân mấy lượng, người khác không biết, chị cũng không biết sao?

- Mấy cân mấy lượng? Chị mà biết em nặng bao nhiêu thì tốt quá, cũng không đến mức phải hết lần này đến lần khác bị em làm kinh ngạc muốn thiếu chút nữa tim nhảy ra ngoài.

Vu Thu Hạ chỉ tay vào Phương Minh Viễn nói. Khi đó, lúc Phương Minh Viễn đến nhà họ Quách vay tiền, ai cũng cho rằng cậu bị điên, không ngờ ăn gan hùm dám mượn khoản tiền lớn đến như vậy, chỉ có Vu Thu Hạ cho cậu một khoản tiền riêng, nhưng cô ta thật sự không ngờ rằng, Phương Minh Viễn đã đền đáp cô ta, lại có thể đến gần với tổng số tài sản cá nhân mang tên cô ta. Điều này đã làm cho những người khác trong nhà họ Quách đều ngưỡng mộ, ai cũng thầm trách mình, hối hận thì đã không kịp.

Phương Minh Viễn lắc đầu, nói thật, đó chỉ là thành công ngoài ý muốn của kỳ hạn dầu mỏ lần này, đã vượt xa ngoài dự đoán ban đầu của cậu, mà loại thành công này đúng là không thể lặp lại.

Trong lúc nói chuyện, nhóm người đã về tới phòng. Vợ chồng ông bà Phương đang ngồi trên ghế xô-pha chờ họ.

- Cháu chào ông nội, cháu chào bà nội.

Tinh Nhi ở trong lòng Phương Minh Viễn lễ phép nói.

- Chào cháu Tinh Nhi.

Bà nội của Phương Minh Viễn cười đến mức híp cả mắt lại.

- Cháu chào hai bác.

Vu Thu Hạ vội vàng chào hỏi.

- Cô Quách, chào mừng cô đến Quỳnh Hải.

Ông cụ Phương cười nói.

- Ông Quách vẫn khỏe chứ?

- Cha chồng cháu vẫn khỏe, lần này đến Quỳnh Hải, vì bận việc không đi được, nếu không đã đích thân đến đây...

Vu Thu Hạ giải thích.

- Được rồi, hai ông bà già chúng tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian quý giá của các cháu đâu. Tinh Nhi, ra ngoài chơi với ông nội, được không nào?

Ông Phương vui vẻ đứng dậy, nói với Tinh Nhi đang ngồi trên đùi Phương Minh Viễn.

Tinh Nhi quay đầu nhìn Vu Thu Hạ, lại nhìn Phương Minh Viễn, rồi mới chìa đôi tay bé nhỏ ra để ông Phương bế lên, hai vợ chồng họ đi ra ngoài.

- Minh Viễn, bây giờ có thể nói việc chính được chưa?

Vu Thu Hạ thay đổi một chút tư thế ngồi trên ghế xô-pha, nói thật, đây tuy đã là khách sạn tốt nhất gần vịnh Á Long ở Nhai Châu, nhưng bài trí trong phòng lại có vẻ không hợp thời, so với khách sạn ở Hồng Kông, nơi đây còn thua xa. Phương Minh Viễn do đã từng trải qua những ngày tháng gian khó, không để ý lắm đến những điều này, thế nhưng người xuất thân từ gia đình giàu có như Vu Thu Hạ thì cảm thấy ghế xô-pha ở đây ngồi quá cứng. - Thực ra nên đưa chị Thu Hạ đi ngắm cảnh Nhai Châu trước, khi trở về chúng ta sẽ lại bàn các hạng mục công việc hợp tác cụ thể.

Phương Minh Viễn gãi đầu nói.

- Cũng để em đỡ phải nói suông không bằng chứng.

Vu Thu Hạ thản nhiên cười nói:

- Em cứ nói trước để chị hiểu qua, sau đó khi đi ngắm cảnh, chị cũng có thể quan sát kỹ hơn. Với lại, chị cũng rất tin tưởng vào khả năng quan sát của em.

Phương Minh Viễn liền nói tóm tắt về vịnh Á Long và vịnh Hải Đường ở Nhai Châu nơi mà hắn có ý định sẽ đầu tư vào, cả về kế hoạch để Tề Yên và quân đội Nhai Châu cùng đến nhập cổ đông. Vu Thu Hạ chú ý lắng nghe, thỉnh thoảng còn đưa ra một vài ý kiến, đồng thời ghi lại một ít số liệu vào giấy.

Khi Phương Minh Viễn nói xong kế hoạch của hắn, Vu Thu Hạ trong lòng tính toán rất nhanh, tuy cô ta vẫn chưa đến vịnh Á Long và vịnh Hải Đường lần nào, nhưng nếu Phương Minh Viễn đã tôn sùng như vậy, cô ta cũng rất tin vào khả năng quan sát của hắn. Mà tổng số vốn đầu tư 100 triệu đô la Mỹ, đối với Quách gia mà nói, không thấm vào đâu, chỉ lấy tiền riêng của cô ta cũng đã dư sức. Chỉ có điều cô ta có chút không hiểu, Phương Minh Viễn cũng không phải thiếu tài chính, cần gì phải để cổ phần cho quân đội Nhai Châu và Tề Yên nào đó?

Đúng, rồng mạnh không đè được rắn địa phương, nhưng còn có một câu, rồng không mạnh thì không thể qua sông. Với thực lực hiện nay của công ty vận tải Quách Thị, thật đúng là người bình thường không là gì. Tuy nhiên, Vu Thu Hạ cân nhắc Phương Minh Viễn làm như vậy chắc chắn là có cách nghĩ của riêng hắn, cho nên cũng không có ý kiến gì. - Minh Viễn, nói như vậy, nghĩa là em định mở rộng ngành du lịch ở Nhai Châu sao?

Vu Thu Hạ mỉm cười nói.

- Nắm gọn toàn bộ vịnh Á Long và vịnh Hải Đường nổi tiếng của Nhai Châu, em sẽ cần một khoản chi phí rất lớn đó.

- Ý tưởng bất ngờ.

Phương Minh Viễn cười nói.

- Chị Thu Hạ cảm thấy có thể làm được không?

- Có thể làm được.

Vu Thu Hạ gật đầu nói.

- Kinh tế Trung Quốc mấy năm gần đây phát triển với tốc độ khá nhanh, người dân dư tiền trong tay, tự nhiên sẽ nghĩ đến việc mở rộng tầm mắt ra bên ngoài, triển vọng phát triển ngành du lịch Nhai Châu sau này tất nhiên là một vàng hào quang tươi sáng.

Phương Minh Viễn trước khi tiến vào những ngành khác, giữ một lần hành động tinh hoa của bãi biển Nhai Châu, vừa mở rộng phát triển vừa chờ đợi ngành du lịch Trung Quốc nổi dậy. Đây quả thực là một ngành đầu tư có giá trị. - Nhưng mà, Minh Viễn, phát triển ngành du lịch và các ngành sản xuất có liên quan khác, cần dùng nhiều đất như vậy sao? Em có phải còn ý tưởng gì đó nữa vẫn chưa nói ra phải không?

Vu Thu Hạ nói.

- Đúng là không giấu được đôi mắt sắc sảo của chị Thu Hạ.

Phương Minh Viễn mỉm cười. Quả thật đúng như lời Vu Thu Hạ nói, nếu chỉ là mở rộng ngành du lịch của Nhai Châu, quả thật là không cần nhiều đất như vậy. Nhưng Phương Minh Viễn cân nhắc lo lắng đến, thứ nhất, hiện tại giá chuyển nhượng đất thấp, mua để sau này sử dụng; thứ hai, cũng là khả năng lớn nhất, bảo vệ hai bãi biển, tránh cho chúng bị ô nhiễm; thứ ba, dự tính sau này cũng thực sự cần có đủ đất đai. - Chị Thu Hạ chắc chắn đã nghe nói qua hội phát triển kinh tế chứ?

Cái gọi là hội phát triển kinh tế, tức là thông qua tiến hành hội nghị cỡ lớn, hoạt đông triển lãm, vì thế mang đến cơ hội buôn bán và lượng khách lớn liên tục cho nơi đó, từ đó trực tiếp thúc đẩy thương mại mậu dịch của địa phương, ngành du lịch phát triển, không ngừng tạo ra những cơ hội kinh doanh buôn bán mới, tiến tới kéo theo các ngành sản xuất khác của địa phương cùng phát triển, cũng hình thành một thể kinh tế lấy hoạt động của hội phát triển kinh tế là trung tâm.

Mô hình phát triển lần này đối với người Hoa Hạ mà nói thì khá xa lạ, thế nhưng lại là một mánh khóe quan trọng trong việc phát triển kinh tế, hội phát triển kinh tế đã có lịch sử gần 200 năm. Ở triển lãm tập trung sản phẩm, trong quá trình tuyên truyền và thúc đẩy tiêu thụ, hoạt động hội phát triển kinh tế nhận được sự ủng hộ sử dụng rộng rãi cũng từng bước phát triển trở thành một loại sản xuất công nghiệp, đồng thời hình thành không ít thành phố lấy hội phát triển làm thành phố nổi tiếng đặc sắc, như Hannover Đức, Paris Pháp, Luân Đôn Vương Quốc Anh, Hồng Kông Trung Quốc, Geneva và Zurich Thụy Sĩ v.v... Những thành phố này đã là những trung tâm thương nghiệp quan trọng, thắng cảnh du lịch, lại là trung tâm triển lãm, hội nghị quốc tế nổi tiếng.

Mà Phương Minh Viễn cho rằng, Nhai Châu cũng có những điều kiện như vậy. Ở kiếp trước, Nhai Châu cũng là phát triển theo hướng này, nhưng mà hiệu quả lại không như vậy. - Hội phát triển kinh tế?

Vu Thu Hạ chợt hiểu ra, thì ra cái Phương Minh Viễn muốn làm chính là chuyện này. Cô ta sinh ra và lớn lên ở Hồng Kông, đương nhiên không lạ gì về hội phát triển kinh tế.

Hội phát triển kinh tế trên quốc tế được gọi là “ Chạm vào cửa sổ thế giới”, có thể mở ra hình tượng thành phố, nâng cao vị trí của thành phố trên trường quốc tế, rất nổi tiếng ở trong nước. Trên trường quốc tế, để nhận định một thành phố có thể được liệt vào danh sách những thành phố nổi tiếng thế giới hay không, có một tiêu chí quan trọng chính là số lượng và quy mô mời dự họp hội nghị quốc tế và tổ chức triển lãm quốc tế hàng năm. Một lần hội nghị hoặc triển lãm quốc tế không những mang lại hiệu quả và lợi ích kinh tế khả quan, mà còn có thể mang đến càng nhiều hiệu quả và lợi ích xã hội không thể định giá hết. Hội phát triển không chỉ có thị trường lớn của riêng mình, mà có tác dụng vô cùng mạnh mẽ liên quan đến sự phát triển của đất nước, khu vực hành chính, du lịch, ẩm thực, thư tín, nhà khách, quảng cáo, giao thông và các ngành kinh tế khác. Theo chuyên gia tính ra, tài sản tư hữu trưng bày trên quốc tế kéo theo hệ số ước chừng là 1: 9, có nghĩa là lợi nhuận của tổ chức này có thể đạt 10%, nhưng việc này kéo theo lợi nhuận của các ngành sản xuất công nghiệp có liên quan đạt đến 90%.

Hồng Kông là Viên ngọc của phương Đông, mỗi năm có hàng nghìn kế hoạch triển lãm quốc tế lớn nhỏ và các loại hội nghị quốc tế của các nơi trên thế giới, không những nâng cao danh tiếng của Hồng Kông trên thế giới rất nhiều, cũng vì kinh tế của ở Hồng Kông các ngành các nghề mang lại thu nhập cực kỳ nhiều. - Minh Viễn, cách của em rất hay, nhưng chị không thể không nhắc nhở em, phát triển đời sống kinh tế không phải ở thành phố nào cũng là thích hợp.

Vu Thu Hạ cân nhắc một lát, sau đó tặng cho Phương Minh Viễn một chậu nước lạnh.