Chương 611: Quyển 3 Chương Nhìn Thấu Dụng Tâm

Đột nhiên xuất hiện quân nhân và rất nhiều cảnh sát, có thể nói làm cho những người của thôn Mã này vốn nóng đầu đột nhiên bị tạt một chậu nước đá, nhất là đám quân nhân kia, cả đám võ trang hạng nặng, súng ống cầm trong tay, vẻ mặt nghiêm túc càng làm cho những người dân của thôn Mã cảm thấy khủng hoảng. Đến lúc này, bọn họ mới đột nhiên nghĩ đến, chính phủ quốc gia cũng không phải quả hồng nhũn mặc người nắn bóp, mà quân đội và cảnh sát lại là công cụ bạo lực đối nội đối ngoại trong tay bọn họ. Theo người đầu tiên sợ hãi mà bỏ rơi thiết côn trong tay, tâm lý sợ hãi trong nháy mắt đã truyền khắp quần thể, mấy người Mã Đại Hải đã vô lực xoay chuyển trời đất.

Tuần Bình cười lạnh dẫn đội rời đi, hiện tại nơi này đã không cần sự tồn tại của bọn họ. Nhưng không ai có thể phủ nhận, bọn họ ở trong chuyện này có tác dụng trọng yếu, mặc dù bọn họ chỉ ở trước cổng đồn công an bày đội mà thôi. - Người dân của thôn Mã dưới sự kích động của Mã Đại Hải, tổng cộng có bốn trăm mười hai người tới, trong đó có ba trăm năm mươi sáu nam, năm mươi sáu nữ, tổng cộng mười hai chiếc súng tự chế; ba trăm sáu mươi lăm gậy sắt, gậy gỗ, xẻng; ba trăm bảy mươi thanh dao, dụng cụ cắt gọt; còn có ba mươi chín cái thước sắt, xích sắt... - Đủ rồi.

La Hiển Lập vỗ bàn cắt ngang báo cáo của Ngũ Khải Minh. Mấy thứ này cũng đã đủ chứng minh mục đích của những người dân thôn Mã tụ tập đến trước cửa đồn công an, cũng không phải giống như lời nói của Mã Đại Hải lúc ban đầu là đến nói phải trái. Ngũ Khải Minh để báo cáo lên trên bàn, đợi mệnh lệnh của La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh. - Những điêu dân đó thật sự là quá càn rỡ, quả thực không để chính phủ vào trong mắt.

Vu Lâm Sinh cũng căm giận nói, ở trong khu trực thuộc Nhai Châu xuất hiện chuyện như vậy, đối với Chủ tịch thành phố như ông cũng không phải là một tin tức tốt, ít nhất các đối thủ có thể coi đây là cái cớ công kích sự vô lực của ông trong công tác quản lý. Tuy nhiên hôm nay bọn họ đã đủ may mắn, hoàn hảo hai đám người Phương Minh Viễn và Tề Yên đều không bị thương tổn gì rõ ràng. Nếu như người của hai đám người này bị đả thương thậm chí còn tử vong, như vậy chuyện này sẽ hoàn toàn không thể vãn hồi.

Phương Minh Viễn nhíu nhíu mày, đối với loại ngôn từ điêu dân và quần chúng không phân rõ chân tướng cậu luôn có chút mẫn cảm, tuy nhiên trong trường hợp này, cậu cũng không muốn nhiều chuyện.

Đối với việc xử lý của chuyện này sau đó, tự nhiên cũng không có chuyện của Tề Yên và Phương Minh Viễn. Mặc dù hai người xem như người bị hại, nhưng dù sao cũng không phải cán bộ chính phủ, trước khi có kết quả không nên khoa chân múa tay đối với quá trình xử lý của cảnh sát.

Phương Minh Viễn cũng thuận thế cáo từ đi tới bệnh viện thăm vợ chồng Lý Tự Lâm, thuận tiện đem tin tức tốt nói cho mẹ con Lý Vũ Hân. Về phần anh em Lý Bỉnh Thành còn ở lại làm ghi chép và phân biệt những người động thủ với nhà họ ở trên bãi biển. Phương Minh Viễn lưu lại một người đi cùng bọn họ. - Cậu Phương, xin chờ một chút. Đồng chí Lâm, công tác tiếp theo do cậu tới xử lý đi. Tôi đi bệnh viện an ủi du khách bị chấn kinh một chút, hướng bọn họ tỏ vẻ xin lỗi một chút.

La Hiển Lập gọi Phương Minh Viễn lại nói.

- Ách.

Vu Lâm Sinh giật mình một chút, vẫn gật đầu đáp ứng, trong lòng lại thầm kêu một tiếng cáo già. Mặc dù nói chuyện này xem như đã kết thúc rồi, nhưng đối với La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh mà nói, phiền toái này mới bắt đầu.

Chuyện nói như vậy, cũng không phải hai người bọn họ muốn che là có thể che được, nhất là Phương Minh Viễn bên này chân chính là người bị thiệt, hơn nữa nếu không phải mấy người Ngũ Khải Minh tới nhanh việc này sẽ trở nên càng không thể vãn hồi. Cho nên, tiến hành trấn an Phương Minh Viễn như thế nào, giảm bớt oán khí trong lòng Phương Minh Viễn, tránh cho việc này bị tố đến trung ương hoặc là bị đưa lên truyền thông, lại là việc cấp bách của La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh.

Trong lòng La Hiển Lập rất rõ ràng, nếu như chỉ tiến hành xử lý đối với Mã Phục, Hoàng Đắc Quang cũng không thể hoàn toàn giải oán khí của mấy người Phương Minh Viễn. Phương Minh Viễn cũng không phải những bình dân bình thường, chỉ cần có thể nhận được một kết quả công chính liền mang ơn đối với các lãnh đạo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, vậy còn có hy vọng xa vời khác. Nhưng Phương Minh Viễn hoàn toàn bất đồng, đây chính là có khả năng đề đạt lên cấp trên, cho nên vì trấn an cậu, vẫn phải cho Phương Minh Viễn một ít chỗ ưu đãi khác.

Hơn nữa La Hiển Lập còn tính toán, mới vừa rồi trong ngôn ngữ của Tề Yên để lộ ra một chút tin tức khiến cho La Hiển Lập chú ý. Tề Yên nói nếu chuyện này không được xử lý công chính, thành phố Nhai Châu sẽ mất đi kinh doanh của siêu thị Carrefour trong tương lai. Siêu thị Carrefour (Siêu thị Gia Nhạc Phúc), năm chữ này đã xúc động La Hiển Lập, gã không khỏi nhớ đến, mình trước đây có nghe sự kiện thành phố Phụng Nguyên tỉnh Tần Tây thanh lý thịt chích nước, một bên trong đó chính là siêu thị Carrefour đại danh lớn trong nước. Hơn nữa ông ta còn nghe được, Tề Yên nhắc tới dưới danh nghĩa Phương Minh Viễn còn có một công ty du lịch, phụ trách dịch vụ cho khách du lịch giữa Hongkong và tỉnh Tần Tây. Điều này đối với La Hiển Lập nóng lòng phát triển kinh tế Nhai Châu, vơ vét chiến tích lớn hơn nữa mà nói, chính là có lực hấp dẫn cực lớn.

Nhai Châu phong cảnh thanh tú xinh đẹp như tranh, Nhai Châu tràn ngập phong cảnh dân tộc, Nhai Châu đúng là Hawaii... Nhai Châu cho dù tốt hơn nữa, không có ai đầu tư kiến thiết, như vậy nó cũng chỉ là một chỗ chưa mở mang có thổ địa nguyên thủy phong tình. Mặc dù nói, ở trong đời sau, đối với địa phương như vậy mọi người phá lệ quý trọng, nhưng vào những năm chín mươi, bảo hộ hoàn cảnh đối với tuyệt đại đa số người Hoa Hạ mà nói, vẫn là một danh từ xa lạ.

La Hiển Lập đương nhiên không hy vọng mình kết thúc ở Nhai Châu, qua mấy tuổi lui về tuyến hai, sau đó biến mất ở trong biển người, nhưng muốn tiếp tục đi về phía trước, nhất định phải lấy được chiến tích đến tay.

Thế nhưng Quỳnh Hải vừa mới lập tỉnh, các loại cơ sở còn rất bạc nhược, công tác thu hút đầu tư mặc dù ở tỉnh ở thành phố nắm đều rất nhanh, nhưng hiệu quả cũng là có hạn. Bất kể là Hongkong, hay là Đài Loan đều chướng mắt khối địa này, bọn họ càng thích đến đại lục phía Nam đầu tư.

Cho nên, đối với Phương Minh Viễn đột nhiên xuất hiện này, La Hiển Lập cũng muốn tiến thêm một bước mà tiếp xúc, với quan hệ của cậu ta và Công ty vận tải hàng hóa Quách Thị ở Hongkong, nhìn xem có thể kéo đến một khoản đầu tư cho Nhai Châu hay không, đây cũng coi như là chiến tích không tồi của ông ta. - Cậu Phương, không phiền để tôi cùng đi bệnh viện thăm mọi người?

Tề Yên khẽ cười nói. Bất kể hai ông lão kia có quan hệ gì với Phương Minh Viễn, nhưng Phương Minh Viễn cũng bởi vì nhà bọn họ mà cuốn vào chuyện lần này, Tề Yên phải kéo gần quan hệ giữa hai bên, cũng phải nói một chút thủ đoạn.

Phương Minh Viễn không sao cả nhún nhún vai, nguyện ý cùng đi, dù sao thêm cô cũng thuận tiện tạo áp lực đối với La Hiển Lập, xử lý nghiêm khắc hơn đối với mấy người Mã Phục. Tất cả mọi việc xảy ra ở vịnh Á Long với người nhà họ Lý, Phương Minh Viễn căm tức hơn so với bình thường, uy hiếp của Mã Phục đối với người nhà họ Lý ở cửa cậu cũng nghe được rõ ràng. Mặc dù nói, Mã Phục cho dù nói như vậy cũng chưa chắc dám làm, trong đó khả năng hù dọa chiếm phần lớn, nhưng từ góc độ nhà họ Lý mà nói lại chính là một loại ý nghĩa khác, đây là khinh người quá đáng. Trừng phạt mấy người Mã Phục, không chỉ vì sự phát triển khách du lịch của Nhai Châu sau này, cam đoan thu hồi đầu tư, cũng là vì cho nhà họ Lý một công đạo.

Vợ chồng Lý Tự Lâm lúc này đã được đưa tới bệnh viện nhân dân thứ nhất của thành phố Nhai Châu, bởi vì có nhân viên của Ngũ Khải Minh phái ra đi cùng, về phía bệnh viện vẫn tương đối coi trọng, một đường đèn xanh mà đưa Lý Tự Lâm vào phòng quan sát, và lập tức bắt đầu một loạt công tác kiểm tra, hơn nữa không chỉ có ông, ba người phụ nữ nhà họ Lý đi theo cũng đều được kiểm tra.

Khi mấy người Phương Minh Viễn chạy tới bệnh viện, công tác kiểm tra cơ bản đã có kết quả bước đầu, tình trạng thân thể của Lý Tự Lâm vẫn xem như là cơ bản tốt, nhưng trên người lưu lại không ít vết bầm tím và vết máu của móng tay, đây đều là kết quả của ẩu đả lúc ấy. Mà ba người phụ nữ nhà họ Lý cũng bị thương với mức độ khác nhau, mặc dù không có thương tổn gì lớn, nhưng tâm lý và cơ thể đều bị thương, điểm này là xác định không thể nghi ngờ. - Bí thư La, ông cụ quả thật là mới phẫu thuật không lâu, trước mắt còn đang trong thời kỳ tịnh dưỡng, cũng may không bị thương tổn quá nhiều, nếu không rất có thể sẽ ảnh hưởng tới vết thương cũ, nếu như vậy sẽ rất khó giải quyết, sẽ có nguy hiểm tính mạng.

Viện trưởng bệnh viện nhân dân thứ nhất hướng về phía La Hiển Lập nói chi tiết:

- Trước mắt nếu như trong kiểm tra tiếp theo không phát hiện vấn đề gì, thì ông cụ chỉ cần ở trong bệnh viện quan sát mấy ngày là có thể xuất viện.

La Hiển Lập thở phào một cái, kết quả này đã là quá may mắn rồi. Nếu như Lý Tự Lâm xảy ra chẳng may gì, việc này liền lớn rồi, đồng thời, điều này cũng chứng minh cách nói của mấy người Lý Bỉnh Thành, người khơi mào chuyện này tự nhiên không có khả năng là bọn họ, hai người già trong đoàn người còn có một người mới mổ không lâu, còn có hai người phụ nữ, như vậy tự nhiên không có khả năng cố tình gây chuyện. - Nhất định phải tiến hành kiểm tra toàn diện cho bọn họ, bảo đảm tuyệt đối không có sai sót nhầm lẫn. Sau đó bệnh viện các ông cho ra một phần kết quả kiểm tra tổn thương.

La Hiển Lập nói.

Người nhà Lý Tự Lâm đối với Phương Minh Viễn và Trần Trung tự nhiên là vô cùng cảm ơn, nếu như không phải Phương Minh Viễn đến đó, chỉ sợ sự việc không được giải quyết nhanh như vậy. Bọn họ chỉ sợ bây giờ vẫn bị những người đó chắn ở trong đồn công an. Vợ của Lý Tự Lâm và Hứa Lâm càng cảm kích Phương Minh Viễn, nghĩ lại những lời nói kia của Mã Phục, mặc dù cho tới hiện tại ba người vẫn còn cảm thấy không rét mà run.

Phương Minh Viễn thật vất vả mới từ trong phòng bệnh thoát thân đi ra đã nhìn thấy Tề Yên đứng ở bên ngoài phòng bệnh vẫy vẫy tay với cậu.

Phương Minh Viễn nhìn xung quanh, La Đông Vũ và nhân viên đi cùng của mình, bọn họ đều đứng ở cách đó không xa, lúc này mới đi tới.

- Tề tổng, cảm ơn sự trợ giúp của cô lúc đó.

Mặc kệ như thế nào đi nữa, lúc ấy Tề Yên cuối cùng đã giúp mình một phen, Phương Minh Viễn cũng không thể mặt dày mày dạn không tiếp nhận.

Tề Yên khẽ mỉm cười nói:

- Lúc ấy chúng ta có một đối thủ giống nhau, đối với người cặn bã như thế đương nhiên là không thể khách khí. Chẳng qua, xem ở trên phần chúng ta từng liên kết đối địch, Cậu Phương có thể nói cho tôi biết một việc, cậu có phải có ý đầu tư ở Nhai Châu hay không?