Đám người của Ngũ Khải Minh quay lại nhìn lính hải quân đang bước vào huỳnh huỵch đó, rồi giật mình há to miệng. Ông ta hoàn toàn không rõ, vì sao binh lính hải quân được trang bị vũ khí hạng nặng kia lại chạy đến đây.
Người thanh niên đứng đầu đám quân lính thoạt nhìn khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, trán không cao lắm, nhưng lại có vẻ thông minh tháo vát.
Ngũ Khải Minh chủ động tiến lên nói:
-Tôi là Ngũ Khải Minh đại đội đội trưởng chi cục Cảnh Sát cảnh sát hình sự thành phố Nhai Châu. Xin hỏi... -Tôi là thượng úy Tuần Bình thuộc căn cứ hải quân Nhai Châu, đại đội trưởng Ngũ, chúng tôi đến đây theo lệnh quân vụ, nếu có đắc tội gì, mong đội trưởng Ngũ bỏ qua cho. Tuần Bình vừa nói vừa khách khí đưa tay ra bắt tay với Ngũ Khải Minh. Ngũ Khải Minh cũng nhẹ lòng đôi chút khi nghe những lời khách khí đó của Tuần Bình.
-Không biết thượng úy Tuần tới nơi này là để chấp hành quân vụ gì? tôi có thể giúp gì được cho anh không? Ngũ Khải Minh vẫn còn chút kinh ngạc, không biết Tuần Bình chấp hành nhiệm vụ gì mà lại đưa binh lính đến đồn công an này? Hơn nữa xem bộ dạng bọn họ, có thể thấy chút sát khí.
-Ha ha, Chỉ cần chúng ta đã tìm được người rồi, sẽ không làm phiền đội trưởng Ngũ. Tuần Bình cười quay sang nói với bọn Lý Yên:
- Tổng giám đốc Tề T, Bưu Tử, tìm được các vị quả thật không dễ chút nào.
-Tuần Bình, cậu cũng nhanh chân quá đó. Bưu Tử không giấu vẻ bất mãn nói:
-Nếu trong giai đoạn chiến tranh, cậu nhất định sẽ làm hỏng việc. Tuần Bình cũng là không tức giận, nói với Tề Yên:
- Xin lỗi, tổng giám đốc Tề, tôi tới muộn. Trận ẩu đã vừa rồi không làm chị bị thương chứ?
Ngũ Khải Minh lúc này mới hiểu, hoá ra lai lịch bọn Tề Yên cũng không nhỏ, không ngờ là còn có thể khiến thượng úy đội hải quân đích thân tức tốc chạy đến đây, ánh mắt ông ta hướng về phía Hoàng Đắc Quang thêm vài phần chút thiện cảm.
Vừa rồi, Ngũ Khải Minh chứng kiến mọi việc. Đám người bản xứ tay lăm lăm dao kiếm tấn công nhóm người của Phương Minh Viễn và Tề Yên, mà cảnh sát trong đồn công an này, lại ngồi yên không dám nhúng tay vào, nguyên do là vì không rõ lai lịch của Phương Minh Viễn, nhưng có thể kinh động đến ban lãnh đạo Thành ủy thành phố, thì có thể là người bình thường được sao? Mà nhóm người của Tề Yên, hiển nhiên lại có quan hệ với bên quân đội. Còn tên Hoàng Đắc Quang,,Ngũ Khải Minh nói nhỏ với bộ hạ vài câu, thì nhóm cảnh sát trong đồn lập tức bị khống chế. Về phần Hoàng Đắc Quang, sau khi chứng kiến toàn bộ sự việc vừa xảy ra đã bị doạ sợ đến ngây cả người.
-Tổng giám đốc Tề, cô có nói bọn họ tránh đường một chút không? Chúng tôi cần đưa ông bà cụ đến bệnh viện. Phương Minh Viễn cất cao giọng nói. Tuần Bình lúc này mới chú ý tới đám người Phương Minh Viễn, trong lòng không khỏi kinh ngạc, một bang hội lớn như vậy, sao lại có thể để một thiếu niên trẻ tuổi thế này thay mặt nói?
Đối với yêu cầu của Phương Minh Viễn, tất nhiên Tề Yên sẽ không cự tuyệt, vì thế vợ chồng Lý Tự Lâm được dìu lên xe Ngũ Khải Minh thu xếp đậu ở ngoài cửa và sắp xếp vài nhân viên đi cùng, ngoài ra còn có mẹ con Lý Vũ Hân, nhanh chóng đưa đến bệnh viện gần nhất.
Người nhà Lý Vũ Hân vô cùng biết ơn Phương Minh Viễn đã giúp đỡ họ trong lúc khó khăn này, anh em Lý Bỉnh Thành cũng không biết phải làm thế nào để bày tỏ sự cảm kích của mình.
Xe của bọn Lý Tự Lâm mới vừa đi, Lâm Liên đứng bên ngoài vẫn chưa kịp hỏi chuyện của Phương Minh Viễn, thì một đoàn xe khác đã trườn đến, Ngũ Khải Minh nhận ra, chính là đoàn xe của lãnh đạo thị uỷ Nhai Châu.
La Hiển Lập bí thư thành ủy Nhai châu và Vu Lâm Sinh chủ tịch thành phố lúc này đang ngồi trong xe lo lắng, không ngừng hối tài xế lái nhanh đến chỗ Phương Minh Viễn.
Bọn họ cũng vừa mới nhận được điện thoại của ông Trâu - giám đốc tỉnh ủy, báo cho biết rằng, cháu của ông Quách là đại cổ đông của tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị hiện đang du ngoạn ở vịnh Á Long của Nhai Châu, bị dân bản xứ và đồn công an gây khó dễ, cho nên bọn họ phải lập tức đến giải quyết vấn đề này.
Hai người họ vô cùng kinh hãi khi nghe thấy tin này, tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị có uy danh lớn về ngành hàng hải ở tỉnh Quỳnh Hải, ngoài việc chuyên bốc dỡ vận chuyển hàng hoá ở tỉnh Quỳnh Hải ra, thì tập đoàn Quách Thị này còn phụ trách vận chuyển hàng ở nhiều nơi khác. Cháu của ông Quách, đến vịnh Á Long du lịch, nếu như để xảy ra chuyện gì bất trắc, thì trách nhiệm này ai đủ sức gánh vác cho nổi? Việc này cũng có thể xem là ảnh hưởng rất lớn đến con đường thăng quan tiến chức của hai người họ. Vì thế họ cùng hạ lệnh cho Cục Cảnh Sát lập tức phái người đi tới khống chế cục diện trước, và bản thân cũng vội vội vàng vàng chạy đến đây.
Đoàn xe ngừng lại trước cửa đồn công an, bên trong xe La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh nhìn thấy sắc mặt Ngũ Khải Minh tuy không tốt, nhưng xem ra cũng không có gì bất ổn, nên cũng yên tâm phần nào.
Hai người xuống xe, cục trưởng Cục Cảnh Sát Tiền Vi Hoa lập tức bước nhanh tới trước mặt Ngũ Khải Minh nói:
- Phương Minh Viễn hiện ở đâu? Có bị thương gì không?
Trên đường đến đây, Ngũ Khải Minh đã biết nguyên nhân khiến cả La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh phải làm lớn chuyện như vậy, Phương Minh Viễn nếu bị thương tổn gì khi ở trong đồn công an này, thì người chịu trách nhiệm đầu tiên chính là mình, sự việc ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiền đồ của mình khiến trong lòng Ngũ Khải Minh nóng như lửa đốt.
Ngũ Khải Minh cúi chào:
- Báo cáo cục trưởng, cậu Phương và những người khác đã được chúng tôi giải cứu kịp thời, hiện đã khống chế được toàn bộ những kẻ đến gây rối, thư ký La, thị trưởng Lâm, cục trưởng Tiền, vị này chính là Phương Minh Viễn – cậu Phương.
Lúc này ba người mới đưa mắt nhìn về phía Phương Minh Viễn đang đứng bên cạnh, rồi bất chợt cùng ngây người ra, có thật đúng là anh em của ông Quách không, sao lại trẻ như vậy. Thoạt nhìn chỉ hơn mười mấy tuổi mà thôi.
La Hiển Lập bước đến cầm tay Phương Minh Viễn, thân thiết nói:
- Cậu Phương, tôi là La Hiển Lập Bí thư Thành ủy Nhai Châu, chúng tôi không làm tròn chức trách, khiến cậu phải chịu nhiều điều không may. Sự việc nguy hiểm vừa rồi, cũng là hồi chuông cảnh báo cho phía cảnh sát về vấn đề bảo đảm an ninh là tuyệt đối không được lơ là dù chỉ một giây phút nào. Cậu Phương, cậu không bị thương chỗ nào chứ?
Cũng khó cho ông ta, đường đường là Bí thư Thành ủy Nhai Châu, đã hơn bốn mươi tuổi mà giờ lại phải ăn nói khép nép với một thiếu niên mới hơn mười tuổi, đây quả là chuyện hiếm khi xảy ra.
Phương Minh Viễn không tỏ vẻ gì rút tay về, nếu là một cô gái xinh đẹp, hắn còn có thể vui vẻ mà hưởng thụ một chút, chứ một ông đã hơn bốn mươi thì quả thật chẳng có chút hứng thú nào cả. - Thư ký La, cảm ơn ông đã thu xếp trăm công ngìn việc dành chút thời gian quý báu, lại còn đích thân đến tận vịnh Á Long xử lý việc này. Vịnh Á Long xinh đẹp như vậy, ai nấy đều khen không ngớt, ngắm quang cảnh ở đây khiến chúng tôi quên mất muộn phiền thường ngày, có một khu du lịch thế này quả là phúc của người dân Nhai Châu. Bởi vì tôi tin, theo chính sách cải cách mở cửa mà quốc gia đang từng bước thực hiện thì Nhai Châu sẽ trở thành một danh lam thắng cảnh thu hút khách du lịch nhất trong nước. Theo tôi, ngành du lịch sau này sẽ trở thành ngành phát triển bậc nhất của thành phố Nhai Châu. Nơi này không cần nhà xưởng gì, cũng không cần khai thác mỏ, chỉ cần bảo vệ tốt quang cảnh sơn nước hữu tình này, thì sau này càng có triển vọng phát triển vượt bậc.
La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh vô cùng kinh ngạc, nhưng Phương Minh Viễn này dù sao cũng đang khen Nhai Châu, nên cũng tỏ vẻ tươi cười mà gật đầu thuận ý.
- Cậu Phương, thư ký La, thị uỷ Vu, nơi này nói chuyện không tiện, hay là chúng ta vào trong nói chuyện đi.
Tiền Vi Hoa ân cần nói.
Ngũ Khải Minh đứng bên vừa định mở miệng nói nhưng cũng không kịp ngăn những lời của Tiền Vi Hoa lại, hiện giờ ở đồn công an này vô cùng hỗn độn, chẳng những mấy chục tên gây rối của bọn Mã Phục đều bị áp ở ngoài sân, mà người của bọn Hoàng Đắc Quang cũng đang bị khống chế trong đó, trong sân còn có mười mấy tên lính hải quân, tất cả những điều này La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh đều thấy, thì sau này Ngũ Khài Minh mà có được ngày sống yên ổn, chắc còn khó hơn lên trời. Nhưng ông ta chẳng qua chỉ là đội trưởng đội cảnh sát Hình sự nho nhỏ, làm gì có quyền chen vào cuộc nói chuyện của các lãnh đạo?
Quả nhiên không nằm ngoài sự dự tính của Ngũ Khải Minh, vừa bước qua cửa đồn công an, La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh liền biến sắc, chỉ thấy mười mấy tên bản xứ bị nhóm cảnh sát đang tạm giữ đang ngồi xổm lẫn nằm la liệt trong phòng, ở bên kia, lại là một đống dao găm và dù cui linh tinh.
Mà ở sân bên kia, mười mấy người lính đang đứng xếp thành đội ba người một nhóm, khí vũ hiên ngang, đứng bên cạnh họ là đám người Hoàng Đắc Quang sắc mặt ủ rũ tái nhợt như tờ giấy.
La Hiển Lập nhướn mày nhìn về phía Ngũ Khải Minh nói:
- Việc này sao lại liên lụy tới quân đội?
Vu Lâm Sinh mặt cũng trở nên âm trầm, tuy rằng nói quân đội và công an hoàn toàn cách biệt nhau, nhưng trong một số tình huống thì đôi bên có thể cùng hợp tác với nhau, có điều một khi quân đội và công an phát sinh mâu thuẫn, thì phải báo cáo cho lãnh đạo cấp trên tiến hành xử lý. Chuyện hôm nay xảy ra ở vịnh Á long, tuy rằng nói tạm thời Vu Lâm Sinh không biết rõ chân tướng sự tình, nhưng đã để vụ việc xảy ra đến mức độ này thì không thể không nghi ngờ , tất nhiên vẫn mong càng ít người biết càng tốt.
-Chuyện này... Ngũ Khải Minh lâm vào tình huống khó xử chưa biết phải nói thế nào.
- Bí thư, chúng tôi vừa mới khống chế được cục diện và đưa hai cụ lão đến bệnh viện, vẫn chưa điều tra rõ đã xảy ra chuyện gì.
- Vừa đưa hai người đến bệnh viện?
Vu Lâm Sinh hoảng hốt hỏi lại.
- Chuyện này là thế nào? đã xảy ra chuyện gì?
- Có thể là những người cùng đi với cậu Phương Minh Viễn. không phải là bị thương mà có lẽ là do quá sợ hãi thôi.
những lời này của Ngũ Khải Minh khiến La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh cảm giác như vừa được đưa từ địa ngục lên thiên đường. Nếu bề trên của Phương Minh Viễn không may xảy ra chuyện gì, thì chuyện này vượt ngoài tầm kiểm soát của bọn họ.
Tuần Bình Chính và Tề Yên đang nói chuyện, thấy đám người La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh tiến vào, nhanh chân bước lên phía trước cúi chào.
-Đoàn trưởng Tuần, chuyện này là thế nào? La Hiển Lập không giấu được sự bất mãn nói. Quân đội không được can thiệp vào công việc của công an, đây chính là luật sắt.
- Thư ký La, khách quý của quân khu chúng tôi, bị dân bản xứ bao vây trong đồn công an này, cảnh sát lại khoanh tay đứng nhìn, chúng tôi lại không thể không bảo vệ họ. Nhưng tổng giám đốc Tề lại là khách của Triệu tư lệnh, nếu để gặp phải chuyện gì bất trắc ở Nhai Châu, Triệu tư lệnh chúng tôi cũng khó mà ăn nói với cấp trên.
Tuần Bình bình thản nhàn nhạt trả lời, khiến La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh trong lòng lại một phen dậy sóng sắc mặt biến đổi không ngừng, mồ hôi tuôn ướt lưng áo, mà người thì run cầm cập.
Đây quả là họa vô đơn chí một tên Phương Minh Viễn còn chưa giải quyết xong thì sao lại từ đâu ra một tổng giám đốc Tề thế này? người mà Tuần Bình gọi là Triệu tư lệnh , chính là thiếu tướng hải quân cảng Nhai Châu , cũng là nhân vật số một trong quân đội thuộc Nhai Châu.