Buổi sáng, mười giờ kém, Mã Đông Giang cùng Phó bí thư cục giám sát chất lượng, phó cục trưởng cùng bảy người, thấp thỏm không an tâm đi tới phòng họp Ủy ban nhân dân thành phố.
Phòng họp cũng không quá lớn, vừa vào cửa, Mã Đông Giang liền thấy trong phòng họp đã “đầy khách quý”, Mã Đông Giang đảo mắt liếc nhanh một cái, cục chăn nuôi, cục Vệ sinh, cục quản lý cửa hàng chính, cục Nông Nghiệp, phòng Nhân sự, cục công an, cục tư pháp, cục xuất bản tin tức, cục phát thanh truyền hình thành phố Phụng Nguyên, còn có các văn phòng Thành ủy, ban tổ chức cán bộ, các lãnh đạo ban Tuyên giáo. Mã Đông Giang một mặt chào hỏi mọi người, một mặt tìm trong đám đông vài người ở cục chất giam, vài chỗ trống, ngồi xuống.
-Lão Mã, các anh đến sau cùng đấy. Giang Quân, cục trưởng cục vệ sinh đến gần thấp giọng nói
-Anh đoán xem Lâm thị trưởng đột nhiên triệu tập những người chúng ta đến đây, có phải là vì chuyện thịt chích nước hay không? Giang Quân này vẫn là đánh phủ đầu, lúc này đây sự kiện thịt chích nước nhanh chóng mở rộng, có chút ngoài tầm kiểm soát của họ. Tuy rằng Giang Quân cũng không chủ động bày mưu đặt kế cho người dưới làm khó siêu thị Carrefour, nhưng không khỏi bị chỉ trích là ngầm đồng ý, khi mấy người Triệu An đưa một đám lợn hơi vào Phụng Nguyên, trong cục vệ sinh cũng có người làm khó dễ đoàn xe. Trong lòng Giang Quân lúc này cũng đánh trống trận.
Mã Đông Giang liền nhếch miệng, kỳ thật bọn họ cũng không đến muộn, nhưng thật không ngờ những người khác đến sớm như vậy. Mà những điều Giang Quân lo lắng, cũng chính là những lo lắng của anh ta. Anh ta để ý tới, trong phòng hội nghị này một bên là người ủy ban nhân dân thành phố, một bên là các bộ môn liên quan tới việc kiểm tra và tiêu thụ lợn hơi. Điều này không phải hiển nhiên sao, khẳng định là nhằm vào thịt nước. Tuy nhiên, cán bộ ban Tổ chức Thành ủy, ban Tuyên giáo …, tới Ủy ban nhân dân Thành Phố bên này tham dự hội nghị là có ý gì? Hơn nữa cục công an, cục tư pháp, còn có cục xuất bản tin tức truyền thông và cục phát thanh truyền hình làm sao cũng tới nơi này?
Chín giờ năm mươi lăm phút, Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Mã Vĩnh Phúc xuất hiện ở phòng hội nghị, cùng anh ta tiến đến văn phòng là các nhân viên công vụ, đưa một cái TV lớn và máy quay tiến tới phòng họp Chủ tịch. Dưới hội trường mọi người không khỏi bàn luận.
Mã Vĩnh Phúc nhìn mọi người phía dưới hội trường, ho nhẹ hai tiếng, trong phòng đột nhiên yên lặng
-Thị trưởng Lâm bảo mọi người xem TV, sau khi xem xong, suy nghĩ kỹ một chút ông ta sẽ đề cập đến việc họp mặt mọi người Dứt lời, Mã Vĩnh Phúc đi lại một bên ngồi vào ghế dựa, hai tay khoanh trước ngực, ngồi xuống trước cửa phòng họp
Cách ghi hình chứng tỏ mấy người Lô Quốc Kiệt thu trộm dọc theo đường đi * chụp được mọi nội dung, có điều đã kèm theo lời thuyết minh. Ngồi ở đó là những người nhóm lãnh đao, thời điểm bắt đầu, còn chưa rõ nguyên nhân lắm, càng xem càng thấy khiếp sợ, lúc băng ghi hình phát xong, toàn bộ người trong hội trường lặng ngắt như tờ.
-Làm sao mà tất cả mọi người không ai nói gì? Một âm thanh hăng hái truyền từ phía cửa đến, người nói chuyện chính là Lâm Dật Hải. Mã Vĩnh Phúc kêu người đem TV và máy quay đi. Trên khán đài Chủ tịch dọn xong chén trà, hai vị Lâm Dật Hải và Phó Chủ tịch thành phố sải bước đi tới, ngồi ngay ngắn phía sau đài.
-Tất cả mọi người đã xem xong rồi chứ? Liệu có người nào đoán được, nội dung này là nói cái gì? Lâm Dật Hải lạnh lùng nói
-Tôi có thể nói cho các anh nghe, nội dung này đều do phóng viên đài truyền hình Hoa Hạ theo dõi toàn bộ hành trình và quay chụp lại. Nếu không phải nhờ người nhà thư ký Lưu và nể mặt tôi là Chủ tịch thành phố vài phần mà trả lại, thì băng ghi hình này các anh sẽ không thấy ở đây mà là ở kênh thứ nhất của đài truyền hình Hoa Hạ, thậm chí còn là tin thời sự mới tiếp sóng thấy được. Mã Đông Giang lúc này toàn thân toát mồ hôi lạnh, tuy rằng trong phòng cũng không nóng lắm. Anh ta hoàn toàn có thể tượng tượng ra, nếu cuộn băng vừa rồi phát ra ở đài truyền hình Hoa Hạ, cơ bản không cần phát ra ở tin tức mới tiếp sóng, hiện giờ thành phố Phụng Nguyên cũng sẽ một phen hỗn loạn. Tuyệt đối là đổ thêm dầu vào lửa.
-Phần băng ghi hình này, tôi bảo người ta thống kê sơ lược một chút, khả năng không phải hoàn toàn chuẩn, nhưng cũng đủ nhìn ra một số vấn đề. Từ tỉnh Tấn Tây đi lên thành phố, đi quốc lộ, chắc chắn an toàn trong điều kiện bình thường, đoàn xe vận chuyển cần đi vào lúc ban ngày, nhưng các anh biết bọn họ đi bao lâu không? Ba ngày dọc theo đường đi, bọn họ bị các bộ phận của chính phủ chặn lại bốn mươi hai lần, các loại lý do phạt tiền tổng cộng hơn bốn ngàn sáu trăm, đây còn chưa bao gồm tiền đi đường phát sinh từ tỉnh Tần Tây lên thành phố, ngay trong tỉnh và thành phố Phụng Nguyên, đã bị chặn lại mười một lần, trong các ngươi một số người rất có bản lĩnh phải không? Nhân dân giao phó quyền hành vào tay các anh chị, quả thực sử dụng có đúng hay không, khiến cho người ta không nói lên lời chứ? Kết quả đâu? Kết quả chính là hàng loạt nhược điểm bị người ta nắm trong tay, các anh chị có nghĩ tới không, nếu mấy thứ này mà phát ra từ đài truyền hình Hoa Hạ, các ngươi những người chủ quản sinh sản lợn hơi và khâu ngành tiêu thụ sẽ gặp phải cái gì? Ngàn người chỉ trích Lâm Dật Hải nặng nề vỗ bàn cái, chén trà trên bàn đồng loạt vang lên.
-Hơn nữa tôi có thể nói cho các anh chị, sự tình bây giờ đã mở rộng ra, các anh chỉ đã không chỉ đắc tội với nhân dân thành phố Phụng Nguyên mà còn đắc tội với toàn bộ quan trường. Lâm Dật Hải cười lạnh nói.
-Ngày hôm qua, Trưởng ban thư ký Mã Vĩnh Phúc kiểm tra một chút rồi, căn tin Ủy ban nhân dân thành phố, nhà trẻ Ủy ban nhân dân thành phố, vài căn tin Ủy ban nhân dân quận, thành ủy bên kia cũng có thịt chích nước, tôi cũng bảo người ta điều tra qua ngày hôm qua cũng có thịt nước, giám đốc sở cảnh sát Dương Cùng Nghĩa đến vỗ vào bàn làm việc của tôi, nguyên nhân rất đơn giản, căn tin văn phòng cảnh sát tỉnh, căn tin cục cảnh sát thành phố Phụng Nguyên, căn tin các phân cục, hết thảy đều có thịt nước, Giám đốc sở Dương rất không vừa ý đối với cách làm việc của Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta. Cục chăn nuôi, cục Vệ sinh, cục quản lý cửa hành chính, cục Nông nghiệp, cục chất lượng, các lãnh đạo Giám sát kỹ thuật, lúc này quả thực đã như là đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, toàn thân toát mồ hôi lạnh, sau lưng Mã Đông Giang ướt đẫm, mà ngồi bên cạnh hắn cục trưởng cục vệ sinh Trường Giang Quân, quả thực giống như bị dội nước.
-Căn tin Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh thế nào, tôi không biết. Những đại học này ở thành phố Phụng Nguyên, căn tin viện nghiên cứu khoa học thế nào, tôi cũng không biết. Ở căn tin trường trung học, tiểu học trong thành phố này như thế nào, tôi cũng không biết. Nhưng tôi biết, tốt nhất tôi không nên mong muốn gặp may, có lẽ những địa phương này, so với những gì tôi biết đến, tình hình còn gay go. Nghe Lâm Dật Hải khiển trách, những người này cảm thấy chính mình gặp ác mộng, tứ chi bọn họ như không còn là của bọn học, chỉ có tư tưởng còn có thể giữ nguyên tự do.
Bọn họ làm quan nhiều năm, đương nhiên hiểu được, chức vị ở Hoa Hạ, chiến tích có thể dùng con số đôi đi ra, bằng cấp có thể không quan trọng, quốc dân chỉ trích cũng không cần chú ý, mặc dù cũng có thể phiền toái, cũng có thể bị điều chỉnh ngang hoặc đến đất khách làm quan. Nhưng lãnh đạo cũng tuyệt đối không bỏ qua những gì thích đáng, giữa những đồng nghiệp cùng tồn tại quan điểm tuyệt đối không xem nhẹ tình trạng thịt nước tràn ra, nguy hại đã không phải chỉ ở dân chúng bình thường, mà đã liên quan đến những người trong quan trường, cũng phát giác chính mình và người nhà đang gặp phải nguy hiểm với thịt nước, bọn họ những người này, không cần nói đến tiền đồ nữa, chỉ sợ xin miễn lao tù cũng không thể được.
Lúc này đây, những người này thật sợ hãi
Mà những người khác ngồi ở trong phòng cũng vậy, lúc này trong lòng đều nóng lên, tuy rằng vì Lâm Dật Hải ngồi ở kia, mặt ngoài không nói gì thêm, nhưng nhìn về phía ánh mắt mấy người Mã Đông Giang, mấy ngày qua cũng đang mang đầy sát khí, tất cả mọi thông tin bày ra, đối với tính nguy hại của thịt nước, bọn họ những người này có hiểu biết tương đối rõ, chẳng qua bọn họ thân là cán bộ, của cải nhiều bọn họ hiển nhiên sẽ không ăn thịt nước, đương nhiên cũng không thể để ý.
Nhưng vừa rồi nghe Lâm Dật Hải nói, Ủy ban nhân dân thành phố, thính cảnh sát tỉnh, cục cảnh sát thị trấn, thậm chí căn tin nhà trẻ đều xuất hiện thịt nước, cảm giác kia ngay lặp tức không giống ban đầu.
Như vậy chẳng những nguy hại đến thân thể chính mình, thậm chí còn nguy hại tới người nhà mình, hoặc là cháu mình, điều này làm mọi người tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.
-Thị trưởng Lâm, tôi… Cục trưởng cục Vệ sinh Trường Giang Quân gào khóc đau đớn.
-Câm miệng. Lâm Dật Hải khiển trách nghiêm một tiếng khiến Giang Quân không nói hết câu mà nuốt trở vào.
-Đây là nỗi nhục của Thành ủy thành phố Phụng Nguyên và Ủy ban nhân dân thành phố, cũng là nỗi nhục của tỉnh Tần Tây. Bí thư Lưu Khi Thụy cũng theo chỉ trị của thủ đô tới đây, chúng ta đối với việc này không được xem thường, nhanh chóng sửa chữa sai lầm, làm sạch các chợ của đông đảo dân chúng thành phố Phụng Nguyên. Ánh mắt Lâm Dật Hải quét ngang qua mọi người.
-Đây cũng là cơ hội cho các vị lập công chuộc tội với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Mấy người Mã Đông Giang vốn trống rỗng lập tức ánh mắt trở lên linh động, một đám người dựng tai lên, không dám bỏ một chữ nào từ lời Lâm Dật Hải.
-Tôi hiện tại bố trí một chút. Lâm Dật Hải rút ra một mảnh giấy, theo danh sách mọi người ở đây, chia làm bảy tổ, mỗi tổ đều từ nhiều khâu ngành tạo thành, phân phó các nơi thành phố Phụng Nguyên, những xí nghiệp sản xuất và tiêu thụ thịt nước, kiểm tra đồng thời, sấm vang chớp giật một lần với các thương gia, sẽ đối các bộ môn liên quan tới việc bại hoại này để làm sạch nhất là những người trong băng ghi hình, đều không thể buông tha vì vi phạm pháp luật, phải làm một loạt tin tức và TV, còn lại phải tổ chức tốt ở các truyền thông lớn ở thành phố, đưa tin toàn bộ quá trình theo dõi, hướng đông đảo quần chúng thấy được Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố có được các hoạt động chính đáng đối với các loại gây ung thư này, để dân chúng thành phố yên tâm ăn thịt.