Trùm Tài Nguyên
Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
Quyển 3: Hồng Kông
Chương 337: Bắt đầu phản kích
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: metruye
Buổi tối, Lâm Liên nhận được tin tức có chút thấp thỏm lo âu, đem chuyện này nói với Phương Minh Viễn một cách giận dữ. Phương Minh Viễn vừa vẽ truyện tranh cả ngày vừa làm vài động tác với cái vai nhức mỏi của mình vừa thản nhiên đáp: - Có gì lạ đâu, xem ra đây là tình hình của Hoa Hạ hiện nay, trong một lúc heo ở tỉnh Tấn Tây không vận chuyển tới được đâu.
Kết quả này tuy khiến người ta cảm thấy tức giận nhưng sau khi đã từng trải qua rất nhiều sự việc khó bề tưởng tượng ở Hoa Hạ ở kiếp trước, Phương Minh Viễn không thấy bất ngờ chút nào khi thấy những việc như thế xảy ra.
-Nhưng mà… không có heo hơi đến từ tỉnh Tấn Tây chúng ta làm sao giải quyết tình hình ở thành phố Phụng Nguyên hiện nay chứ? Lâm Liên hỏi với vẻ khó hiểu.
-Heo hơi các nơi khác thuộc tỉnh Tần Tây tuy rằng đang được xưởng trưởng Nhiệm và xưởng trưởng Lữ cố gắng thu mua nhưng e là số lượng khó mà đáp ứng đủ nhu cầu chúng ta cần. Tỉnh Tần Tây năm 90, nghề nuôi heo hơi kém xa sự phát triển sau này, nhân viên nghiệp vụ mà Nhiệm Ái Đảng và Lữ Chính Nhân phái đi, trong lúc thu mua heo hơi một mặt phải tính toán giá thành mặt khác phải tính toán nhu cầu heo hơi đối với lò mổ nơi đó, không thể để người ta tận diệt. Người làm nghề mổ heo họ đã bị cô lập ở thành phố Phụng Nguyên rồi. Hai người họ đương nhiên không mong muốn tình hình không tốt này lại xảy ra ở nơi khác, đạo lý hòa khí sinh tài họ vẫn nhớ kỹ trong lòng. - Chị Liên này, có đôi lúc tỏ thái độ trước công chúng không hẳn là việc xấu.
Phương Minh Viễn mĩm cười nói:
- Tục ngữ có câu, đứa trẻ biết khóc thì có sữa uống, dù chúng ta không cần cũng nên khóc vài tiếng để chứng minh chúng ta bị đối xử bất công, sau này khi bạt tay chúng nó mới hợp tình hợp lý và có thể từ chối sự khuyên giải của những người thiên vị. Hi..hi.. thu nắm đấm lại rồi tung ra mới có sức. Để bọn yêu quái lẩn trốn trong bóng tối đều chủ động mà nhảy ra , chúng ta nên tạm thời nhún nhường một chút đi.
Lâm Liên lập tức hiểu ra cách nghĩ cuả Phương Minh Viễn, nhịn không được cười nói
- Cậu lại có kế gì đây?
Ngày hôm sau, trước quầy thịt sống của bảy siêu thị Carrefour trong thành phố Phụng Nguyên đều dán thông báo bằng giấy trắng mực đen xin lỗi tất cả khách hàng đến siêu thị mua thịt. Trước mắt siêu thị đã hết cách để mua đủ thịt sống nên không đảm bảo cung ứng thịt sống suốt cả ngày, do đó mời các khách hàng mua thịt tại siêu thị mỗi ngày trưa từ 11h đến 2h, chiều từ 5h đến 8h, đến siêu thị mua thịt sống đồng thời để tỏ ý xin lỗi của siêu thị vào thời gian này, quầy cá, trứng, lạp xưởng trong siêu thị sẽ giảm giá 10% cho những khách hàng nào chưa mua được thịt sống.
Sự việc này nhanh chóng được đưa lên mặt báo và truyền hình, gây cho người dân thành phố một phen náo động. Những ngày này việc siêu thị tuyên chiến với thịt heo chứa nước luôn là đề tài bàn tán của người dân. Những ai tiện tới siêu thị mua thịt thì cũng cố tranh thủ tới siêu thị mua. Giá thịt tươi ở siêu thị không mắc hơn nơi khác thậm chí còn rẻ hơn một số sạp tư nhân, ai cũng muốn ăn thịt chất lượng, đương nhiên cũng không ngoại trừ một số người đến với tư tưởng lãnh thưởng giả một đền trăm.
Nhưng người ta không nghĩ đến siêu thị Carrefour là siêu thị liên kết lớn vậy lại hợp tác với công ty nước ngoài cũng có tình trạng thiếu hụt hàng, người ta không khỏi suy đoán chuyện lạ lùng trong đó, trong một thời gian ngắn dậy lên muôn vàn lời đồn thổi.
Bọn Tề Viễn Hoa lại cười te tét. Người thì phải ăn thịt thôi, nếu siêu thị Carrefour cung ứng không đủ thì dân Phụng Nguyên mua không được thịt tự khắc phải chuyển hướng đến nơi khác. Tuy biết rõ có thể là thịt heo chứa nước nhưng không có sự lựa chọn, chỉ ráng chịu thôi. Trong một thời gian mức tiêu thụ lượng thịt của họ đã nâng lên thấy rõ.
Ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư vẫn vậy, quầy thịt ở siêu thị Carrefour mỗi ngày chỉ đủ bán trong vài tiếng đồng hồ, nguồn cung thịt sống thiếu nghiêm trọng. Những người dân muốn mua thịt thường đến với niềm hy vọng nhưng về trong niềm thất vọng. Số lượng khách mỗi ngày đến mua thịt đều không ngừng giảm. Tại quầy không còn thấy được cảnh náo nhiệt ban đầu.
-Hi…hi…, bọn họ vậy gọi là tự chê tiền để sẵn của dân không biết kiếm, cứ muốn lấy lòng thiên hạ mà làm cái việc bài trừ thịt heo chứa nước, hoạt động giả một đền trăm, kỳ này nếm khổ tới nơi rồi. Tề Viễn Hoa đứng ở nơi cách quầy thịt không xa, vui trên nỗi đau người khác mà nói.
- Lão Lữ, ông chủ Lữ, mấy ngày này lượng tiêu thụ thịt của siêu thị ông có khá hơn chứ?
Lão Lữ cười tít mắt nói
-Tề mập này, vẫn là mấy chú có cách, không bột đố gột nên hồ, thịt không đủ xem họ còn làm được gì. Mấy ngày qua, lượng tiêu thụ tại quầy thịt trong siêu thị nhỏ của ông ta đã tăng trở lại mức bình thường, lại có chút tăng, trên mặt lão tự nhiên cười nhiều hơn.
-Đúng vậy, siêu thị Carrefour to lớn thật không sai nhưng ở thành phố Phụng Nguyên mà muốn thâu tóm mảng tiêu thụ thịt tươi của cả thiên hạ là chuyện nằm mơ giữa ban ngày. Tề Viễn Hoa tay sờ trên cái đầu trọc đắc ý nói:
- Lão tổ tông từng dạy qua chúng ta làm người phải học biết trung dung, phải biết cùng đa số đứng chung, muốn làm người đứng đầu, muốn nổi trội chính là kết cục của chúng, để xem đến lúc đó chúng thu dọn thế nào.
-Tề mập, các cậu sao làm được điều này? Lão Lữ có chút hiếu kỳ hỏi.
Tề mập lấy thuốc lá từ trong túi ra một cách vui vẻ, đưa lão Lữ một điếu và tự châm cho mình một điếu rồi nói :
- Thật ra, nói trắng ra cũng rất đơn giản, rút củi dưới đáy nồi, chúng ta mua hơn 70-80% heo sắp xuất chuồng xung quanh Phụng Nguyên, giá heo cũng theo đó mà được nâng lên, siêu thị Carrefour đầu tư hai lò mổ kia căn bản mua không đủ heo ở các huyện thị xung quanh Phụng Nguyên để họ giết mổ, họ lại muốn sang tỉnh Tấn Tây thu mua heo kết quả bị chúng ta chơi khâm, số heo đó vốn không vận chuyển đến tỉnh Tần Tây được. - Các ông ác thật.
Sau khi nghe xong chuyện nhân viên nghiệp vụ siêu thị Carrefour gặp phải ở tỉnh Tấn Tây, lão Lữ giơ ngón cái vẻ mặt đầy khâm phục nói.
Thủ đoạn này của bọn Tề Viễn Hoa thật sự là rất độc. Còn khiến cho phía siêu thị khổ không nói được. Các cơ quan liên quan của chính phủ này cũng đang thực hiện chức trách của họ. Ngành heo hơi nhận được sự ưu đãi này giá thành vận chuyển ắt lên rất cao, dù có chuyển về tới Phụng Nguyên cũng là đống hàng lỗ.
-Đàn ông mà, cũng nên độc một chút, không độc tí họ làm sao nhớ đời. Tề Viễn Hoa đắc ý nói
-Hai đồng chí, vì an toàn của mọi người trong siêu thị cấm hút thuốc xin hai vị dập tắt ngay cho. Đột nhiên từ đằng sau vọng lại âm thanh nghiêm nghị làm cả hai giật cả mình. Xoay người lại thì thấy một nhân viên của siêu thị đang chỉ tay về phía biển cấm thuốc trên tường ở cách không xa.
-Đồng chí, hút điếu thuốc có làm sao đâu? Tề Viễn Hoa nói với bộ mặt không hài lòng
-Hai đồng chí xin dập tắt thuốc, hành vi của các anh đã ảnh hưởng đến an toàn kinh doanh của siêu thị. Nếu không chúng tôi sẽ mời hai vị đến đồn công an để các đồng chí công an giáo dục vậy. Trong lúc nói chuyện hai bảo vệ siêu thị đã đứng bên cạnh nhìn chằm chằm hai người với tư thế sẽ động thủ ngay khi hai người nói lời lỗ mảng nữa.
Hảo hán không tính thiệt trước mắt, hai người họ tự biết sức mình thua xa nên cũng đành ngoan ngoãn mà dập tắt thuốc hút dỡ trên tay mình rồi ném vào thùng rác, đi ra ngoài với vẻ giận dữ.
Chưa đi được mấy bước hai người chú ý tới bên quầy thịt hình như xảy ra việc gì, một đám nhân viên của siêu thị kéo nhau ra.
Hai người nhìn nhau lập tức thay đổi hướng, đi thật nhanh qua, chỉ thấy từng khối thịt heo được nhân viên kéo ra từ kho cắt thành từng miếng sắp lên quầy. Người dân trong siêu thị cũng chú ý thấy sự thay đổi này kéo tới vây quanh.
-Kỳ lạ thật? Tề Viễn Hoa xem qua đồng hồ
-Mới có 3giờ chiều à, đâu đã đến giờ siêu thị bán thịt? Lão Lữ cũng chú ý tới điểm này, hai người không khỏi rùng mình.
-Lẽ nào siêu thị Carrefour đã vận chuyển heo đến rồi sao? Không còn nghi gì nữa, là tin xấu đây.
Hai người dừng chân một chút ở quầy thịt, chỉ thấy từng miếng thịt heo được bày trên quầy.
Mấy nhân viên được cho nghỉ mấy ngày nay từng người một làm việc rất vui vẻ.
Kỳ thật đã để bọn Tề Viễn Hoa đoán đúng rồi, chính xác là có một lô thịt heo đã được chuyển đến.
Trong phòng họp nhỏ của tổng bộ siêu thị Carrefour lúc này Phương Nhai và Lâm Liên đang tiếp đãi người có công vận chuyển thịt heo về lần này là Triệu An, còn có ba ký giả của đài truyền hình Hoa Hạ đi theo.
-Nếu không tận mắt thấy tôi thật không tin nổi, các cơ quan chính phủ liên quan của tỉnh Tấn Tây và Tần Tây vì ngăn lô thịt heo này vào thị trường Phụng Nguyên lại làm như vậy… Ký giả Lô Quốc Kiệt đã ở tuổi trung niên do dự một chút. Tìm không ra từ ngữ thích hợp hình dung những gì tai nghe mắt thấy trên đường đi
- Đây là… hành vi bỉ ổi.
Trên đường đi, từ lúc họ từ Tấn Tây khởi hành vốn chỉ cần một ngày thời gian là có thể đi hết quảng đường nhưng rốt cuộc đi gần ba ngày trời. Các cơ quan địa phương gồm chăn nuôi, công thương, y yế, kiểm tra chất lượng, công an tỉnh Tấn Tây thay nhau xuất hiện dở nhiều trò làm khó đoàn xe. Sau khi vào được Tần Tây tuy phía công an không đến quấy nhiễu nhưng các cơ quan chăn nuôi, công thương, y tế, kiểm tra chất lượng, lại một phen kiểm tra. Lô Quốc Kiệt cảm giác gần giống tổng thống Mỹ đi tuần.
Còn Triệu An trên đường đi dùng tiền hối lộ thì không dưới vài ngàn.