Chương 572: Quyển 3 Chương Tìm Người Đại Diện

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Trương Kiến Quân cảm thấy anh ta như đang nằm mộng. Nhiều năm sau này, khi hồi tưởng lại những việc đã xảy ra, anh ta vẫn cảm thấy như trong mơ. Vốn anh ta cho rằng hôm nay mình sẽ bị Suslov dồn vào bước đường cùng. Hằng tháng đã nộp cho gã phí bảo kê là năm nghìn rúp, dù thế nào anh ta cũng không đưa thêm nữa. Anh ta cũng hiểu Suslov cũng đã thèm nhỏ dãi Liu Donna Doll từ lâu. Dù không nhân việc hôm nay xuống tay thì sau này cũng sẽ tìm cớ sinh sự, cho nên chú nhịn nhưng thím không thể nhịn, vì đồng bào, vì danh dự của chính mình, anh dứt khoát cầm lấy con dao chặt xương.

Thành thật mà nói, anh đã chuẩn bị tâm lý có khả năng bị bắt hay chịu hình phạt, nhưng anh hoàn toàn không ngờ, sự việc phát triển theo chiều hướng anh không hề nghĩ đến.

Ba tên đồng bọn của Suslov bị thu thập thật nhanh gọn, căn bản là chưa làm gì được anh. Stewart đến sau, tuy có lấy súng ra, nhưng hai người Liên Xô kia không ngờ lại là phó tổng giám đốc công ty Arolsa gì đó, dường như là chức quan rất lớn, tên Stewart kia liền nhũn ra.

Những việc xảy ra sau đó lại càng ngoài dự liệu của mọi người. Anh không biết Mikhail và Zabolotny nhưng cũng nhìn ra được họ là quan lớn, so với tên Stewart cao hơn rất nhiều. Stewart trước mặt họ ngoan ngoãn như chuột gặp mèo, ngay cả ho cũng không dám. Một vị cục trưởng, rồi một vị bộ trưởng, cầu xin hết người này đến người khác nhưng vẫn không được lưu tình mà bị áp giải ra ngoài.

Vị cục trưởng kia đưa bọn Stewart Karlov đi rồi, người Nga được gọi là bộ trưởng kia cũng chưa đi, mà lại tiến đến gần mấy người đồng bào của anh, không bao lâu, có một cán bộ cũng chạy đến… Trương Kiến Quân cũng không biết, mấy ngày sau đó, ở thành phố Yakutsk còn xảy ra nhiều chuyện khiến anh kinh ngạc hơn nữa. Zabolotny sau khi bị Mikhail hạ nghiêm lệnh, trở lại cục cảnh sát lập tức tuyển cán bộ mới. Đứng mũi chịu sào trong việc này tất nhiên là bang phái xã hội đen của Suslov và Stewart, tiếp theo là những bang phái bình thường hay ức hiếp người Hoa. Zabolotny cũng không ngốc, sự việc do người Hoa gây ra, đương nhiên trước tiên phải thỏa mãn yêu cầu của người Hoa, cứ như vậy, cho dù các phương diện khác y có thêm hay bớt một tí cũng không làm cho Mikhail phải lưu tâm.

Zabolotny vốn không nghĩ phải nghe lời như vậy, dù sao Mikhail cũng không phải là lãnh đạo trực tiếp của y, hơn nữa, mấy bang hội xã hội đen sau lưng luôn có chỗ dựa vững chắc, trong đó thậm chí còn có cả cán bộ trong bộ nội vụ và cục Cảnh sát, hàng năm biếu xén cũng không ít, chỉ cần không gây ra chuyện gì quá to tát không thể vãn hồi thì Zabolotny không cần phải phí sức. Nước quá trong ắt không có cá, người Liên Xô cũng hiểu đạo lý này, cho dù xã hội có minh bạch đến đâu cũng không thể có bầu không khí thật trong sạch, chỉ cần có thể cứu vãn thì không cần phải lo gì.

Nhưng gã thật không ngờ, sau khi gã báo cáo toàn bộ sự việc lên bộ trưởng bộ nội vụ nước cộng hòa Yakutsk Abramovich, Abramovich không ngờ nói với gã như đinh đóng cột rằng phải kiên quyết chấp hành, tận lực mà chấp hành, nếu dám bằng mặt mà không bằng lòng thì không cần Mikhail lên tiếng, Abramovich cũng sẽ xử lý gã. Vì thế, Zabalony không dám xem thường chút nào.

Trương Kiến Quân lại càng không biết, Suslov và Stewart Karlov cùng với đám tay sai đã bị bắt không lâu sau đó. Vụ tai tiếng này sau khi đổ bể thì thì nửa năm sau chúng bị tòa án Yakutsk bị kết án ít nhất là mười lăm năm, riêng Suslov và Stewart bị án chung thân.

Còn nhà hàng của anh ta cũng thu được lợi không ít. Sau này chẳng những cảnh sát tuần tra thường xuyên mà xã hội đen ở thành phố Yakutsk cũng không dám mon men đến. Địa vị của người Hoa ở Yakutsk được nâng cao rõ rệt. Nhưng đó là việc sau này, còn trước mắt anh ta thì tiền vô như nước.

Những việc xảy ra vừa rồi, đương nhiên Phương Minh Viễn đã chú ý đến những hành động của Trương Kiến Quân. Dù sao, dám lấy dao chặt xương trong nhà bếp chạy ra cũng nói lên anh ta có tấm lòng, trong lòng còn có đồng bào. Đối với những người như thế, Phương Minh Viễn tất nhiên muốn kéo anh ta lên một phen. Hơn nữa, hoàn cảnh ở Yakutsk rất khắc nghiệt, người trong nước đến đây, trong thời gian ngắn rất khó thích nghi, còn chọn người Liên Xô lại không phù hợp, ông chủ này có vẻ không tồi. - Anh Trương, lại đây ngồi đi.

Đợi đến khi Trương Kiến Quân mang đồ ăn lên, Phương Minh Viễn chủ động gọi.

- Tôi à?

Trương Kiến Quân giật mình há miệng, bàn bên đó có đến ba cán bộ người Liên Xô, có thể khách khí với bọn Phương Minh Viễn, tât nhiên họ cũng không phải người tầm thường, mình chỉ là một ông chủ nhà hàng hạng bét, có ra gì đâu?

Khodorkovsky lập tức mang đến một cái ghế dựa, kéo Trương Kiến Quân ngồi lên, còn y thì chạy đến chỗ mấy người Trần Trung đang ngồi. Có Trương Kiến Quân, y có ngồi đó phiên dịch hay không cũng không có ảnh hưởng gì lớn. Hơn nữa có khi mấy người Phương Minh Viễn nói với nhau bằng tiếng Nhật, y cũng chỉ có thể giương mắt nhìn. Phương Minh Viễn thầm gật đầu, Khodorkovsky này quả thật là nhanh nhẹn hoạt bát.

Về các dự án đầu tư ở Yakutsk, mấy hôm nay mấy người Phương Minh Viễn và Asohon Kagetsu cũng có cân nhắc, ngoài khai thác quặng kim cương ra, nơi đây không có khoáng sản nào đáng để đầu tư quy mô lớn. Nhưng xét về lâu dài, phải duy trì lực ảnh hưởng nhất định ở nước cộng hòa Yakutsk. Như vậy, đến cuối thế kỷ hai mươi, đầu thế kỷ hai mươi mốt, thời điểm khai phá hoàn tất cũng không đến nỗi phải chạy đôn chạy đáo.

Vì thế, suy tới tính lui, Phương Minh Viễn quyết định mua vật liệu gỗ và da thú, dùng rau quả, lương thực và các sản phẩm công nghiệp nhẹ của Hoa Hạ để trao đổi, không cần biết kiếm lời được bao nhiêu, chỉ cần không lỗ là được.

Mikhail thật không ngờ, sau khi ông ta mắng cho Zabolotny một hồi, ngồi còn chưa nóng mông thì Phương Minh Viễn đã cho thấy một phần đại lễ.

Khu Siberia của Liên Xô phần lớn đều nằm gần vùng băng giá, đông dài hạ ngắn, nên bất kể là trồng cây lương thực hay rau quả đều không được dồi dào như Hoa Hạ, nước cộng hòa tự trị Yakutsk cũng như thế, hằng năm, họ cần mua một số lượng lớn lương thực và rau quả, khu Amour chính là một nguồn cung cấp chủ yếu của bọn họ.

Nhưng Amour cũng không cung cấp đủ để thỏa mãn nhu cầu của quốc dân nước Yakutsk nên tới mùa đông còn muốn vận chuyển rau quả từ Moscow đến đây, nhưng vì đường sá quá xa xôi và giao thông không tiện lợi, rau quả thường chỉ được vận chuyển bằng đường hàng không. Cứ như thế, rau quả mùa đông vốn đã đắt lại càng đắt hơn. Đắt đến độ người dân Yakutsk bình thường không thể mua được. Cho nên mỗi khi đến mùa đông, trên đường gió thổi tuyết bay tán loạn, giá rau quả ở Yakutsk sẽ đụng trời.

Lãnh đạo nước cộng hòa Yakutsk không phải chưa từng nghĩ đến biện pháp thay đổi việc này. Có thể giúp nhân dân trong nước được ăn rau quả giữa mùa giá rét là thành tích lớn nhất, đủ để cả triệu dân số nước cộng hòa Yakutsk nhớ ơn họ suốt đời.

Không phải họ chưa từng nghĩ tới nhập khẩu rau quả từ nước ngoài, nhưng các nước lân cận như Mỹ, Canada, Nhật Bản, họ không thể nhập khẩu rau quả nổi. Vài năm trước, so với bọn họ cũng không khác gì, miền Bắc Hoa Hạ vào mùa đông cũng chỉ có khoai tây, cải trắng và cà rốt, thêm một vài loại rau quả nữa thôi. Vào năm 90 ở Hoa Hạ, ngành nông nghiệp ở Hoa Hạ dần dần phát triển, rau xanh ở miền Bắc Hoa Hạ vào mùa đông dần trở nên phong phú. Nhập khẩu rau quả từ Hoa Hạ không nghi ngờ gì nữa, chính là đường lớn khả thi. Dù có mắc một tí vẫn còn rẻ hơn rau quả vận chuyển từ Moscow tới bằng đường hàng không.

Mikhail thật ra đã nghĩ đến ý tưởng này, nhưng mậu dịch ở biên giới Xô Trung không giao dịch nhiều bằng ngoại tệ mạnh, chủ yếu là trao đổi hàng hóa, những gì nước cộng hòa Yakutsk có thì khu Amour cũng có, hơn nữa phí tổn lại thấp hơn, các thương nhân Hoa Hạ đương nhiên sẽ không bỏ gần tìm xa, vì thế đến giờ, ông ta vẫn còn phải suy nghĩ. - Quý quốc có thể mang gỗ thô và da thú đưa đến cảng Vladivostok, căn cứ vào số lượng gỗ và da thú các anh mang đến, chúng tôi sẽ cung cấp số lượng rau quả và sản phẩm công nghiệp nhẹ tương ứng.

Phương Minh Viễn mỉm cười nói.

- Hơn nữa, tôi hy vọng có thể thiết lập một văn phòng đại diện ở quý quốc, xem như là điểm liên lạc cho sau này hai bên tăng cường hợp tác buôn bán, không biết bộ trưởng Mikhail có đồng ý không?

Chuyện tốt như vậy, sao Mikhail có thể không đồng ý!

- Anh Trương, nhân viên trong nước của chúng tôi sẽ trang bị đầy đủ địa điểm, trang trí, tuyển người, anh có thể giúp chúng tôi chuẩn bị không? Đương nhiên sẽ không để anh bị thiệt thòi.

Phương Minh Viễn cười nói.

- Hả?

Trương Kiến Quân vừa nghe đã thấy kinh hãi, chần chừ nói:

- Tôi..Tôi có thể sao?

Anh ta hiểu đây chính là cơ hội tăng thêm thu nhập, chỉ cần quan hệ tốt với Phương Minh Viễn, nhà hàng của anh ta sau này cũng thơm lây, chỉ có điều anh ta lo rằng mình không làm tốt. - Được, có gì mà không được chứ?

Lâm Liên cười nói:

- So với việc anh mở nhà hàng thì ít phiền phức hơn nhiều.

Theo Phương Minh Viễn lâu như vậy, ý tưởng của Phương Minh Viễn, Lâm Liên đương nhiên hiểu rất rõ.

Trương Kiến Quân nhìn Phương Minh Viễn, nhìn những người khác trên bàn, cắn chặt răng nói:

- Được, chỉ cần cậu tin tôi là được.