Cảnh sát dẫn đầu tên là Stewart Karlov, hiện là người đứng đầu cảnh sát của khu vực này, đang quản ba bốn mươi tên cảnh sát dưới quyền, chịu trách nhiệm vấn đề an ninh trật tự nơi này. Nhưng trên thực tế, gã cũng là người đứng đầu chính trong xã hội đen, chịu trách nhiệm bảo vệ cho việc kinh doanh của xã hội đen. Hơn nữa, Stewart Karlov là một người có chủ nghĩa phân biệt chủng tộc chính cống, người da trắng là người tối cao, đối với người da vàng, Stewart Karlov từ trước đến này luôn xem thường. Gã cho rằng, người Mông Cổ của ngàn năm trước có lẽ còn có thể tự xưng là dũng mãnh, nhưng cho đến hôm nay, người da vàng chỉ là một đống cặn bã, chiếm giữ đất đai dồi dào, chỉ lãng phí lương thực quý giá mà thôi.
Suslov và gã cùng là thành viên của xã hội đen. Sở dĩ y có thể dọa dẫm không kiêng nể gì vợ chồng Trương Kiến Quân, cũng là vì y có hậu thuẫn hùng mạnh như vậy. Nên khi y nhìn thấy Stewart Karlov dẫn người xuất hiện ở trong quán, trong tay còn cầm súng, trong lòng y lúc này lập tức trấn tĩnh lại. Y cho rằng, mấy người da vàng này tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt, tuy bản thân cũng không tìm ra được lợi ích gì từ những người da vàng này, nhưng mà bị chọc tức giận, cũng ra quyết định rồi. - Cảnh quan, cảnh quan, không cần nổ súng.
Khodorkovskyvội vàng đứng lên lớn tiếng mà nói to
-Ba người này là lưu manh, có ý định dọa dẫm chúng ta, bị chúng ta bắt được khi chúng đang hoạt động. Stewart Karlov liếc mắt nhìn Khodorkovsky, súng trong tay vẫn đang chỉ vào Trần Trung nói:
-Thả người ra, giơ hai tay lên, ôm ở phía sau đầu, qua một bên ngồi xổm xuống, có phải là du côn lưu manh hay không các ngươi nói không có giá trị, tao nói mới có giá trị. Gã đã nhận ra người bị Trần Trung giữ là ai rồi, tuy không phải thành viên bang hội trực tiếp của mình, nhưng cũng gặp mặt qua mấy lần, bản thân cũng có được không ít lợi ích từ y.
-Còn mày nữa, bỏ dao xuống! Gã nhìn thấy Trương Kiến Quân đứng ở cửa nhà bếp, lớn tiếng quát.
Trần Trung nhìn Phương Minh Viễn, anh ta vốn không xem sự uy hiếp của Stewart Karlov ra gì, đối với một cựu chiến binh đã từng qua chiến trường mà nói, một khẩu súng lục, lại cách một khoảng cách, trong tay còn có một lá chắn bằng người, anh ta cảm thấy không có gì phải lo lắng. Nhưng mấy người Phương Minh Viễn đều ở gần đó, tài bắn súng của vị cảnh sát Liên xô này nếu như chuẩn xác thì tốt, còn nếu như không chuẩn xác thì…….
Phương Minh Viễn nháy mắt ra hiệu, Trần Trung và Võ Hưng Quốc mới buông lỏng tay ra, Suslov vẫn còn nằm trên mặt đất không đứng dậy, lớn tiếng mà kêu lên:
-Cảnh quan, cảnh quan, đây là bọn chúng cố ý vu cáo hạm hại tôi, tôi mới hỏi có hai câu à, chúng nó liền ra tay đánh tôi, chao ôi, cánh tay của tôi bị chúng nó đánh gãy xương rồi. Stewart Karlov sắc mặt u ám mà đưa tay chặn lại, nói:
-Các ngươi đã ở lãnh thổ của nước ta ấu đả với người của nước ta, hành động này đã vi phạm luật pháp của nước ta, còng tay lại mang về Cục Cảnh Sát mang về Cục Cảnh sát đi! Vài tên cảnh sát Liên Xô đi theo phía sau gã, lập tức lấy còng tay từ bên hông ra, đi về hướng của mấy người Trần Trung.
-Tốt nhất các ngươi nên chống lại lệnh bắt, như vây, chúng ta lại càng vui hơn. Có tên nhe răng cười ác độc nói.
-Thôi đi, người da vàng có can đảm chống cự lại sao? Chỉ sợ sinh ra đã không có lá gan rồi! Bạn y nói với vẻ mặt xem thường.
“Ba!”
Nicholas Laski đập bàn, nghiêm nghị nói:
-Các ngươi chấp pháp như thế này sao? Không hỏi rõ ràng sự việc, thì tuỳ tiện bắt người à! Nghe Khodorkovsky nhỏ giọng mà phiên dịch, vẻ mặt trầm ngâm của Phương Minh Viễn không có gì khác biệt với lọ nồi.
-Mày là ai? Không cần mày ở đây can thiệp chúng ta chấp hành pháp luật! Còn mấy người da vàng này, xem ra bọn chúng cũng là đồng lõa, chúng ta đều giải tất cả về Cục Cảnh Sát hỏi một chút! Stewart Karlov tức giận chỉ tay về hướng mấy người Phương Minh Viễn mà nói. Chính mình bắt mấy người da vàng này, không ngờ cũng có người dám ra đây nói quàng nói xiên với mình. Nếu không phải bọn chúng cũng là người Liên Xô, thì mình thì tận diệt rồi.
Nicholas Laski đứng dậy, thò tay trong chiếc áo khoác lấy ra giấu chứng nhận của mình. Stewart Karlov lập tức giương nòng súng chỉ về hướng ông ta, âm thanh the thé khiển trách:
-Không được nhúc nhích, nếu không tôi sẽ nổ súng liền. Cơn tức trong lòng của Nicholas Laski lập tức nổi lên tận đầu. Mẹ nó chứ! Dám trêu vào Phó trưởng ba nội vụ như mình sao! Trong thành phố Yakutsk này, không ngờ còn có cảnh sát dám chĩa súng vào mình. - Mi bắn thử xem. Cái tên sâu rượu Zabolotny kia cũng không dám nói chuyện với ta như vậy, không ngờ mi dám chĩa khẩu súng về hướng ta.Ta xem ra mi không muốn mặc thân da này rồi. Nổ súng đi. Mi nổ một phát súng thử xem.
Nicholas Laski ba bước cũng như hai bước, đi đến trước mặt của Stewart Karov, dùng ngực để ngay đầu của nòng súng, hung tợn nói :
-Ta xem mi muốn cả nhà già trẻ lớn bé đều đi đến trại tập trung mà qua hết quãng đời còn lại. Trong lòng của Stewart Karlov tức khắc như co thắt lại. Trại tập trung! Nước cộng hòa Yakutsk ai mà không biết, một số thành phố nhỏ nhỏ lớn lớn trong quốc nội, trước đây đều là do các phạm nhân của khu tập trung này xây lên, mà vì xây dụng các thành phố này, có bao nhiêu người chết ở trong băng tuyết ngập trời này, tổng cộng bao nhiêu người thì không ai biết rõ, nhưng những năm sau xây dụng nước, cả nước có gần hai mươi triệu người bị đưa vào trại tập trung này, chuyện này đối với các người già của Liên Xô mà nói, lại cũng không phải là bí mật to lớn gì. Nhưng cuối cùng vẫn không thể ra khỏi trại. Có thể nói , những thành phố này hòan toàn được xây dựng lên bằng xương máu người dân.
Làm cảnh sát như Stewart Karlov lại càng hiểu rõ, tuy rằng mấy năm gần đây, mấy khu trại tập trung này dần dần bị hủy bỏ, nhưng mà sâu bên trong nước cộng hòa Yakutsk, vẫn còn trại tập trung, nơi đó nằm sâu trong cực Bắc, mùa đông so với thành phố Yakutsk còn rét lạnh hơn, vả lại điều kiện cuộc sống rất kém, nếu không thận trọng thì mất luôn mạng nhỏ này.
Hơn nữa càng quan trọng là hắn đã nghe được cái tên Zabolotny này rồi, đây không phải là tên của Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Yakutsk sao? Stewart Karlov vốn là da mặt trắng cho nên lúc này càng tái nhợt thêm mấy phần, quả thật không còn có một chút huyết sắc.
-Xin lỗi, vị tiên sinh này ông là? Stewart Karlov vội đem nòng súng dời về hướng khác, cười nói.
-Hừ… Nicholas Laski mặt tối sầm lại từ trong áo khoác lấy ra giấy chứng nhận của mình, đưa tới trước mặt của Stewart Karlov.
-Phó tổng giám đốc của công ty Alrosa. Stewart Karlov không khỏi hít một hơi không khí , tuy là nói nhiệt độ trong quán cơm của Trương Kiến Quân không thấp,nhưng Stewart Karlov lại cảm thấy chính mình dường như đang đứng ở bờ sông trống trải không một bóng người, một lượng hơi đi xuống lục phủ ngũ tạng đều bị không khí lạnh tràn ngập đến xương, chính mình vừa mới lại lấy súng chỉ vào Phó tổng Giám đốc công ty Alrosa, cái chuyện đáng sợ này khiến cho cả người của Stewart Karlov đều ngây dại ra.
Công ty Alrosa, chính là doanh nghiệp nhà nước lớn nhất trong nước cộng hòa Yakutsk, mỗi năm thuế và lợi nhuận nộp lên trên của nó chiếm 70% thu nhập tài chính của nước cộng hòa Yakutsk, ở nước cộng hòa Yakutsk, người già sáu bảy chục tuổi, cho đến những đứa bé hiểu chuyện, ai chẳng biết tiếng tăm lẫy lừng của công ty Alrosa.
Sắc mặt của Stewart Karlov lúc này đã trở nên tái xanh, Nicholas Laski nói không sai, Cục trưởng Zabolotny, lãnh đạo lớn của mình đến rồi, cũng tuyệt đối không dám lấy súng chỉ vào ông ấy.
Suslov cũng chú tới sự thay đổi ấy, gã cũng quan tâm tới việc nhìn mặt đoán lòng. Sau khi Stewart Karlov tiếp nhận giấy chứng nhận của người kia, sắc mặt đã rất khác. Trong lòng của Suslov không khỏi run lên, đừng nhìn gã to lớn giống như người vô tích sự, kì thực hắn cũng là người khôn khéo.
-Đem ba người chúng nó bắt lại cho ta, giải về Cục Cảnh Sát Stewart Karlov hung tợn mà chỉ vào ba người ở phía Suslov nói rồi chuyển sắc mặt, tươi cười mà nói với Nicholas Laski :
-Hiều lầm, là sự hiểu lầm. Tôi không biết ngài Tổng Giám đốc cũng ở đây. -Ngài Nicholas Laski, ông Phương nói, xin ngài liên hệ với bộ trưởng Mikhail, hắn muốn xin cáo từ bộ trưởng Mikhail. Khodorkovsky lớn tiếng mà cắt ngang lời giải thích của Stewart Karlov.
Bộ trưởng Mikhail? Stewart Karlov lại nghe được cái tên này khiến cho gã kinh hồn bạt vía. Thành phố Yakutsk là thủ đô của nước cộng hòa Yakutsk, một gã cảnh sát, tất nhiên đều nhớ kỹ tên của bọn quan viên, có thể được gọi bằng hai chữ bộ trưởng, đương nhiên là không phải các cán bộ chức vụ thấp.
Nicholas Laski giơ tay tiếp nhận giấy nhoaận của mình, cười nhạt nói:
- Đừng nói gì nữa, ngoan ngoãn đứng ở chỗ này, một hồi, cục trưởng của các ngươi cùng với bộ trưởng Mikhail sẽ lại đây, tự nhiên sẽ có người đến xử lý các ngươi.
Stewart Karlov và Suslov hai chân không khỏi mềm nhũn, té ngồi ở trên sàn nhà.
Mikhail đang ở trong bộ xử lý công văn, tuy rằng quay về nước cộng hòa Yakutsk cũng chỉ có vài ngày, nhưng mà bởi vì phần lớn thời gian đều dùng để đi cùng bọn Phương Minh Viễn khảo sát thực tế, công văn đọng lại một chồng cao. Cũng may hôm nay không có sự việc gì to lớn, lại có Nicholas Laski cùng theo họ, cho nên ông ấy không đi cùng. Không ngờ, đột nhiên nhận được điện thoại của Nicholas Laski, muốn ông nhanh chóng đến đây. Mikhail không biết đã xảy ra chuyện gì nên không dám chậm trễ, buông điện thoại xuống, liền dẫn theo hai người tùy tùng lái xe hấp tấp mà chạy đến đây. Ông ta đến rất nhanh, hầu như là ngay sau cảnh sát Lina Dova của Cục Cảnh Sát, cảnh sát vừa đến là ông bước vào quán cơm của Trương Kiến Quân.
Ông đang thở dốc thì nghe Asohon Kagetsu nói:
- Bộ trưởng Mikhail, cảm ơn sự tiếp đãi hai ngày qua của ông. Nhưng bây giờ chúng tôi muốn xin từ biệt ông, ngày mai chúng tôi sẽ tới Moscow, làm phiền bộ trưởng Mikhail sắp xếp cho chúng tôi một chiếc phi cơ.
Mikhail kinh hãi, Phương Minh Viễn bọn chúng mới ở đây có vài ngày, trong đó còn có hai ngày bởi vì do tuyết rơi nhiều, không ra bên ngoài nhiều, ngoại trừ kim cương thô của công ty Alrosa đang trong giai đoạn đàm phán, tiến hành giao dịch, những dự án đầu tư khác, mấy người Phương Minh Viễn còn đang trong giai đoạn khảo sát, sao bất thình lình không có tín hiệu gì mà lại muốn đi tới Moscow?
Mikhail chú ý tới, mặc kệ là Asohon Kagetsu hay là Phương Minh Viễn, sắc mặt đều tối sầm lại, dường như tức giận trong lòng, mà tên cảnh sát Liên Xô và người đàn ông đứng ở góc tường nơm nớp lo sợ, khiến ông nghĩ có thể có chuyện gì xảy ra mà ông không biết, vì thế hướng ánh mắt thăm dò về phía Nicholas Laski.
Nicholas Laski cố ý làm ra bộ dạng tâm sự thật nặng nề, kéo Mikhail qua một bên, lúc này mới thấp giọng nói:
- Bộ trưởng Mikhail, cậu Phương và cô Asohon Kagetsu cho rằng nước cộng Yakutsk còn tồn tại chủ nghĩa kì thị chủng tộc, hơn nữa công việc của người Hoa Hạ lúc này, vô cùng khắc nghiệt, hoàn cảnh trị an cũng không tốt, vả lại thời tiết ở đây rét lạnh, hoàn cảnh công việc tồi tệ, cho rằng đầu tư tiếp, cũng khó mà bảo đảm thu hồi phí tổn sau này, cho nên quyết định dừng khảo sát ở nước cộng hòa Yakutsk giữa chừng, chuyển về Moscow. Ôi, suýt nữa, công ty Alrosa của chúng ta đã àm phán xong. Nhưng lần đàm phán kế tiếp, e là phải kéo đến tổng công ty ở Moscow.
Chủ nghĩa kì thị chủng tộc, hoàn cảnh trị an ác liệt! đối đãi tồi tệ với người Hoa, những điều chỉ trích này khiến cho trán của Mikhail nổi gân xanh, hơn nữa lại nghe thấy đàm phán giữa công ty Alrosa và Asohon Kagetsu cũng gián đoạn, trống ngực đập liên hồi.
-Nicholas Laski, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao lại biến thành như vậy? Mikhail lo lắng nói
Ông chỉ còn trông cậy vào đầu tư của mấy người Asohon Kagetsu để thúc đẩy con đường phát triển sau này của chính mình.
Nicholas Laski thở dài một hơi, đem tất cả những chuyện vừa mới xảy ra, thêm mắm thêm muối mà nói cho Mikhail.
- Ông nghĩ thử đi, một nhân viên không nghề nghiệp đi trên đường, có dám đến đây lừa gạt ông chủ năm nghìn đồng Rúp, còn muốn làm nhục vợ con người ta, nếu như nói trị an nơi này tốt, làm sao có thể xảy ra sự việc này trước mặt công chúng? Mà mấy cảnh sát kia, tiến vào không hỏi nguyên nhân sự viêc, thì đã bắt người giải đi rồi, còn hơi một tý lại mượn súng đe dọa, còn gọi người ta là người da vàng cái gì gì đó, Cậu Phương và cô Asohon Kagetsu nghe thấy có thể không tức giận sao?
Mikhail trừng mắt nhìn Stewart Karlov, trong ánh mắt tưởng như là phát ra hỏa, khó mà mời hai vị có tiền thực sự có ý nguyện đầu tư, không ngờ bởi vì chúng nó, mà khiến cho mọi người cảm thấy chán ghét! Nước cộng hòa Yakutsk vốn hoang vắng, tài nguyên thiên nhiên trong nước tuy là phong phú, nhưng mà thật sự khai phá thì rất ít, hơn nữa công trường xí nghiệp trong nội cảnh số lượng rất thưa thớt, quy mô có hạn, cho nên tài chính của đất nước từ trước đến nay là khó khăn. Mikhail nếu có thể khiến cho mấy người Phương Minh Viễn đầu tư vào, dù là ba bốn trăm triệu đồng Rúp, đối với nước cộng hòa Yakutsk mà nói, là một số lượng kinh người, chia đều trên mỗi đầu người cũng là ba bốn trăm đồng Rúp.
Nhìn thấy Mikhail hận không thể lột da mình, Stewart Karlov và Suslov kinh hãi run sợ! Là một trong những lãnh đạo về phương diện kinh tế của nước cộng hòa Yakutsk, cơ hội lên TV của Mikhail rất nhiều, vừa vào cửa là hai người đã nhận ra rồi, lúc này hai người họ cảm thấy rất hối hận, làm sao lại đui mù chọc vào bạn bè của Mikhail chứ.
Lúc này, biết được Mikhail và Nicholas Laski cùng ở đây, Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Yakutsk, Zabolotny cũng vội vàng mà chạy đến. Vừa mới vào cửa, thì bị Mikhail giống như bão tố hung hăng mà mắng cho một hồi. Tuy Mikhail không phải chủ quản bộ nội vụ, cũng không phải là lãnh đạo trực tiếp của Zabolotny, nhưng thuộc hạ làm xằng, cũng chỉ là có thể cười theo, phải cắn chặt răng mà nghe thôi.