- Ngài Nicholas Laski, lần này chúng tôi đến nước cộng hòa Yakutsk, cũng là nhân có lời mời của bộ trưởng Mikhail, chúng tôi đến đây là để thực hiện một số khảo sát phục vụ cho việc kinh doanh, mặt khác, muốn nhờ quý công ty nhập một số lượng nguyên vật liệu.
Phương Minh Viễn trực tiếp nói:
- Vừa rồi Nicholas Laski ngài cũng đã vỗ ngực bảo đảm rằng điều này không thành vấn đề, như vậy chúng ta có phải nói chuyện này trước không, cũng là để tôi và Asohon Kagetsu chấm dứt mối lo về chuyện này.
Nicholas Laski dựa vào thành ghế sô pha, y có tầm vóc to lớn, trông giống một bức tượng, cũng may là ghế sô pha ở đại sảnh đều dựa vào hình thể của Liên Xô mà sản xuất, nếu không thì thật không hợp với tầm vóc của y: - Nếu cậu Phương đây đã có ý, việc này không có vấn đề gì, trước tiên chúng ta có thể nói về vấn đề này. Không biết cậu Phương muốn mua nguyên vật liệu chui thì có những yêu cầu gì trước tiên?
Nói xong, Nicholas Laski rút ra một túi tiền, đặt ngay trên bàn. Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía túi tiền, Nicholas Laski nét mặt tươi cười ra hiệu cho mấy người mở ra xem.
Asohon Kagetsu cầm nó giơ lên, nó nặng hơn so với ý nghĩ của cô, cô hơi nghiêng miệng chiếc túi, một lượng lớn kim cương lấp lánh rớt từ trong túi ra, rơi xuống tay cô. Asohon Kagetsu và Lâm Liên thì thầm kêu lên, Phương Minh Viễn cũng không thể ngồi yên. Những viên kim cương đã được cắt nhỏ, dưới ánh đèn trong phòng, lóe ra những ánh sáng nhấp nháy. - Đây là sản phẩm của công ty chúng tôi đã qua quá trình chế biến, các vị có thể nhìn thấy, chúng tôi sản xuất kim cương có chất lượng như thế nào.
Nicholas Laski tự tin nói.
Phương Minh Viễn lấy từ tay của Asohon Kagetsu một viên kim cương, xem xét cẩn thận dưới đèn, trên thực tế đối với kim cương, bất kể là ở kiếp này hay kiếp trước, hắn cũng không có nhiều cơ hội được cầm trong tay mà xem xét cẩn thận như lúc này. Trong kiếp trước của hắn, hắn là trụ cột trong gia đình, kiếm tiền bằng con đường chính đáng, đến chết cũng chưa kết hôn, do đó sự hiểu biết về kim cương cũng vẫn còn hạn chế, trên thực tế cũng không có nhiều cơ hội được biết đến kim cương.
Ở kiếp này, mặc dù nguồn tài chính của hắn đã lớn mạnh, nhưng nếu nói không phải do sự kiện đồng Rúp mất giá để tối đa hóa lợi nhuận, hắn cũng không thể nghĩ tới, còn có thể mua số lượng kim cương lớn của Nga để dự trữ. Vì vậy, có thể ở đây mà quan sát những viên kim cương, đối với hắn mà nói, đây là một cơ hội hiếm có. - Công ty Alrosa của chúng tôi, là công ty sản xuất kim cương lớn nhất ở Liên Xô, sản lượng hàng năm của chúng tôi, phải chiếm trên 95% sản lượng của cả nước, cậu Phương và cô Asohon Kagetsu, đối với chất lượng sản phẩm của công ty, hoàn toàn có thể yên tâm.
Nicholas Laski rất tự tin nói:
- Kim cương mà hai vị đang cầm, đều là sản phẩm do công ty chúng tôi cắt gia công, tôi tin rằng, nó đã đạt được hai tiêu chuẩn đối với kim cương.
Phương Minh Viễn mắng thầm trong lòng một câu, lão già này thật sự là tự tin vào sản phẩm của chính mình.
Asohon Kagetsu mở túi ra, đặt tất cả những viên kim cương vào bên trong.
Asohon Kagetsu cầm lấy cái túi, mỉm cười nói:
- Ngài Nicholas Laski, ngài không ngại cho cấp dưới của tôi giám định lại những viên kim cương này một chút chứ?
Nicholas Laski phá lên cười, làm một cử chỉ bình thường. Dù sao thì những viên kim cương này trông đều rất đẹp, nhưng vì trọng lượng của chúng đều dưới ba kara, giá trị cũng không cao lắm. Hơn nữa ông cũng tin rằng, Asohon Kagetsu và Phương Minh Viễn bọn họ đều là những người giàu có, sao lại có thể chiếm của ông những thứ nhỏ như thế. - Đối với đá quý, cá nhân tôi cho rằng phải có ba yếu tố, đẹp, bền và hiếm. Mà kim cương là loại có độ cứng cao nhất, cường độ khúc xạ và độ tán sắc cao nhất trong tất cả các loại đá quý, các loại đá quý khác không có những điểm này, và nó đều không thể bằng được kim cương. Và vì vậy kim cương xứng đáng được gọi là vua đá quý.
Nói tới kim cương, Nicholas Laski chậm rãi nói:
- Hơn nữa kim cương được rất nhiều người cho là tượng trưng cho quyền lực, uy nghiêm, địa vị và phú quý. Không thể phá hủy, bất khả chiến bại, chất lượng vĩnh cửu và phẩm chất rực rỡ không thể lay chuyển được, là mục tiêu mà con người luôn hướng tới trong mọi thời đại. Về điểm này, có thể nhận thức được bằng việc lưu truyền của các vương quan hoàng tộc, các nhà quyền quý tới nay.
Phương Minh Viễn hơi gật đầu. Nicholas Laski nói không sai, đây chính là lý do mà mọi người yêu thích kim cương. Nhưng hắn cảm thấy, nguyên nhân cuối cùng là vì kim cương rất quý hiếm. Mỏ kim cương không thể so sánh với các mỏ tài nguyên khoáng sản khác, như mỏ vàng, mỏ đồng và quặng sắt, có đôi khi phát hiện một cách rất ngẫu nhiên. Việc tìm kiếm mỏ kim cương phải mất hàng chục năm, thậm chí trên trăm năm, hao tổn rất nhiều sức người và của cải. - Mỏ kim cương phân bố trên thế giới rất ít, muốn tìm kiếm cũng rất khó khăn. Ví dụ như nước tôi tìm kiếm mỏ kim cương Siberia, bắt đầu từ năm 1913, trải qua 18 năm gian khổ, mới có thể phát hiện ra; một ví dụ khác như nước Botswana tìm kiếm mỏ kim cương, chi phí lên tới gần 40 triệu đô la Mĩ, sau hơn mười năm nỗ lực mới tìm thấy; những năm gần đây, ở phía tây bắc của Canada cũng phát hiện ra mỏ kim cương, là kết quả của không biết bao nhiêu thế hệ các nhà địa chất trải qua gian khổ, chi phí ít nhất cũng lên tới hàng mấy trăm triệu đô la Mĩ mới tìm kiếm được. Mỏ kim cương chẳng những số lượng ít, mà khi khai thác, có thể được gọi là đá quý, cũng chỉ có 20%, còn lại, cơ bản chỉ có thể được sử dụng trong các sản phẩm công nghiệp. Một số thống kê đối với các quốc gia có tài nguyên khoáng sản về sản lượng kim cương, trung bình trong hai trăm tấn quặng khai thác lên, thu được một kara kim cương, bởi vậy chúng ta có thể thấy kim cương quý hiếm đến mức độ nào.
Dù sao thì việc giám định cũng cần phải có thời gian, cũng đã gần đến bữa tối rồi, bên ngoài tuyết rơi rất nhiều, bọn họ cũng đang rảnh rỗi không có việc gì nghe Nicholas Laski giảng giải một chút về kim cương vừa để hiểu biết thêm vừa để giết thời gian.
Nicholas Laski vừa phổ biến một chút kiến thức về kim cương, vừa chú ý tới sắc mặt của Phương Minh Viễn và Asohon Kagetsu, vừa tự hỏi làm thế nào để nói chuyện với hai người họ nhờ sự giúp đỡ để có được kết quả tốt nhất.
Không lâu sau đó, có tiếng gõ cửa phòng, sau đó, cấp dưới của Asohon Kagetsu cầm cái túi đi tới, Asohon Kagetsu gật gật đầu, đem cái túi để lại trên mặt bàn, rồi đi ra ngoài.
Trong lòng Asohon Kagetsu đã biết, người đại diện đoàn tùy tùng đi cũng với nhân viên giám định đồ trang sức quý báu đã xác định, đó là những viên kim cương thực sự. - Ngài Nicholas Laski, cảm ơn ngài hôm nay đã phổ biến kiến thức về kim cương cho chúng tôi để chúng tôi có thể mở rộng tầm mắt….
Nói tới đây, không chỉ có Asohon Kagetsu, thậm chí cả Phương Minh Viễn và Nicholas Laski không khỏi vui mừng:
- Bây giờ chúng ta nói cụ thể về việc mua bán đi. Chúng tôi dự tính mua khoảng một tỷ Rúp.
- Một tỉ Rúp.
Nicholas Laski thất thanh kêu lên. Ông nghĩ rằng theo như lời của Asohon Kagetsu và Phương Minh Viễn muốn mua kim cương thô, tuy đã tới nước cộng hòa Yakutsk, Liên Xô là quốc gia có nhiều kim cương, thuận tay mua một ít đem về làm vật kỉ niệm. Với một tỉ Rúp kia, tương đương với ba tháng sản lượng của công ty Alrosa. - Không sai, một tỉ Rúp.
Phương Minh Viễn trịnh trọng lặp lại lời nói.
Trong lòng Nicholas Laski có chút thay đổi, việc này thật sự là có chút ngoài sự định liệu của ông, theo ông được biết, công ty liên hợp khai thác mỏ De Beers toàn cầu chỉ cho phép mua trực tiếp 125 viên kim cương thô, toàn bộ 125 viên kim cương này đều là do công ty De Beers phân phối đến các khách hàng, những người trong ngành gọi đó là: “De Beers 125”. Theo ông được biết 125 viên kim cương thô này, dường như không có công ty của nước Trung Quốc trong đó. Chẳng lẽ, bọn người Phương Minh Viễn có ý định bắt đầu từ con số không, bỏ qua công ty liên hợp khai thác mỏ De Beers, thành lập một công ty mới để cạnh tranh sao?
Tình huống này không phải không có, từ năm 1975- 1980, do sự phát triển nhanh chóng của nền kinh tế thế giới, khiến cho ngành công nghiệp kim cương trên thế giới phát triển, thị trường kim cương toàn cầu kịch liệt tăng trưởng để đáp ứng nhu cầu, tạo thành một làn sóng phong trào trong việc mua bán kim cương trên toàn cầu, trên thế giới rất nhiều nhà đầu tư bỏ ra một số vốn lớn để thành lập công ty mua bán kim cương. Ở Israel, kim cương chất lượng tốt thậm chí còn được dùng trong ngân hàng cho vay mượn, giá kim cương được đẩy lên cao chưa từng có đến nay, thị trường kim cương gần như không thể kiểm soát được. Tại thời điểm đó, không biết có bao nhiêu công ty tự hỏi làm thể nào để thoát khỏi sự kiểm soát của hệ thống công ty liên hợp khai thác mỏ De Beers, tự mình tìm con đường tiêu thụ kim cương, Arthas là một trong những công ty như vậy. Đối với điều này, Nicholas Laski nhớ rất rõ rằng, các lãnh đạo của công ty, đã sai các nhân viên nghiên cứu làm thế nào để thoát khỏi sự kiểm soát của công ty liên hợp khai thác mỏ De Beers và mua lại các hợp đồng của công ty.
Nhưng đến năm 1981, kinh tế thế giới rơi vào tình trạng khủng hoảng, cục diện buôn bán kim cương đang tốt trở nên xấu, giá cả thị trường kim cương, trong ba năm, đã giảm gần 50%, một số lượng lớn các công ty thời gian này đều đã đóng cửa, kết quả ngược lại công ty liên hợp khai thác mỏ De Beers củng cố được địa vị của mình.
Lẽ nào…Lịch sử lại lặp lại chăng?
Bọn người Phương Minh Viễn không nhận thấy rằng Nicholas Laski trong thời gian ngắn, không ngờ lại có nhiều ý nghĩ trong đầu như vậy. Hai người đang mong chờ câu trả lời của Nicholas Laski, nếu Nicholas Laski từ chối, hoặc ít hơn số tiền này, như vậy phải suy xét việc mua kim cương ở Liên Xô. Trong trường hợp đó, việc này sẽ trở nên rắc rối.
Lý do mà Asohon Kagetsu đề xuất số tiền này, cũng là đã suy nghĩ cặn kẽ, mặc dù công ty Alrosa và công ty liên hợp khai thác mỏ De Beers có một thỏa thuận, hàng năm có đại bộ phận định mức kim cương thô phải bán cho công ty liên hiệp khai thác mỏ Beers, nhưng cũng tương đương với định mức số kim cương thô để lại cho bản thân công ty đó, mà nền kinh tế của Liên Xô trong hai năm qua vô cùng xấu, người dân Liên Xô, thậm chí công dân của các nước Đông Âu cũng không đủ tiền chi tiêu, vì vậy đây chỉ là một phần kim cương, không đáng kể so với lượng kim cương dự trữ trong kho hàng của công ty Alrosa, do đó bọn họ đã đề xuất yêu cầu mua bán như vậy, cũng là để công ty Alrosa và công ty liên hợp khai thác mỏ De Beers không xung đột về mặt thỏa thuận, mà công ty Alrosa có thể đem số kim cương thô đó đổi thành tiền mặt, có thể cải thiện tình trạng của công ty, tự nhiên cũng có một vai trò lớn trong việc thúc đẩy sự phát triển của công ty, như vậy cũng không vi phạm đạo đức kinh doanh, các lãnh đạo cấp cao của công ty Alrosa không nên từ chối.
Mặc dù nó chỉ đúng trên lý thuyết, nhưng trên thực tế cũng gần như chắc chắn, trong lòng hai người cũng chắc chắn được điều này.
Nicholas Laski run sợ một lúc lâu, lúc này mới lắc lắc đầu, trở lại suy nghĩ, bây giờ điều quan trọng nhất không phải Asohon Kagetsu và Phương Minh Viễn mua kim cương thô về làm gì, mà là bọn họ có thể chịu trách nhiệm bán sản phẩm với phó giám đốc sản xuất hay không. Nicholas Laski đối với sản lượng của công ty Alrosa mấy năm nay, hàng hóa tồn kho có thể thấy rõ ràng. Cũng chính xác như Asohon Kagetsu đã tính toán trước đó, bởi vì nền kinh tế của các nước Đông Âu và Liên Xô mấy năm gần đây suy thoái nghiêm trọng, kim cương đối với người dân là sản phẩm xa xỉ sức mua trên diện rộng giảm xuống, có một số lượng lớn kim cương thô tồn đọng trong kho hàng của công ty Alrosa, làm cho lợi nhuận của công ty Alrosa trong những năm gần đây giảm sút. Nếu bản thân mình nhân cơ hội này có thể đem số lượng kim cương thô kia ra tiêu thụ chui thì...
Nicholas Laski trong lòng hồi hộp, một tỉ Rúp quá lớn, đủ để khiến bản thân mình trở thành người quan trọng của công ty năm nay, sau này có thể tranh chức tổng giám đốc của công ty Alrosa, có thể nói đến vai trò quyết định của mình cuối cùng cũng làm cho công ty có thành công lớn, có thể ở trước mặt Wald Zeff mà uy hiếp khi… Nicholas Laski buồn khi phát hiện ra rằng, bản thân mình phải trở thành tổng giám đốc công ty Alrosa, nếu không cứng rắn, hậu trường không mạnh mẽ, và làm cho việc này qua đi, thì vẫn như trước, Wald Zeff vẫn có thể dễ dàng tóm được mình. - Ngài Nicholas Laski, nếu không được, xin ngài có thể cho biết lý do vì sao không được? Theo tôi được biết, công ty của ngài vài năm gần đây ở Liên Xô, cũng như các nước Đông Âu, doanh thu là không cao.
Asohon Kagetsu điềm tĩnh nói, đối với động tác lắc lắc đầu của Nicholas Laski vừa rồi, làm cô nhầm lẫn là ông ta từ chối.
Nicholas Laski vội vàng nói:
- Cô Asohon Kagetsu, xin đừng hiểu lầm, tôi đâu có từ chối yêu cầu của hai người đâu, vui lòng cho tôi một chút thời gian, tôi muốn suy nghĩ thêm một chút.
Nicholas Laski suy nghĩ, làm thế nào để bản thân mình còn có đường lui, việc này không nên trì hoãn thêm, có thể trốn ra khỏi đất nước Liên Xô, như vậy, cũng chỉ có hai người này là có khả năng nhất giúp đỡ mình.
Trong lòng Nicholas Laski hiểu rất rõ, nếu nói rằng Bộ nội vụ có ý bắt giữ mình, trong tay họ sẽ có tất cả những lộ trình của các chuyến bay, chỉ có ở các địa phương họ may ra mới không chú ý tới, bản thân mình còn có thể có một tia hi vọng. Chỉ cần hai người bọn họ có thể xắp sếp cho mình qua Nhật Bản hoặc Trung Quốc bằng con đường tị nạn, chắc cũng chỉ mất khoảng tám đến mười ngày thôi, bản thân mình sẽ lấy Nhật Bản hoặc Trung Quốc để làm bàn đạp, đi tới nước Mĩ và Châu Âu. - Cậu Phương, cô Asohon Kagetsu, hai người mua đơn hàng với số lượng lớn, tôi cần phải thông báo về tổng công ty để họ phê chuẩn, nhưng tôi nghĩ rằng, chúng tôi có khả năng thực hiện đơn hàng này.
Lời nói này của Nicholas Laski, làm cho Phương Minh Viễn và Asohon Kagetsu thở phào nhẹ nhõm.
- Hô…
Lâm Liên ngồi bên cạnh cũng thở phào một cái, mặc dù cô không rõ vì sao Phương Minh Viễn muốn mua nhiều kim cương thô như vậy. Nhưng bầu không khí như vậy cũng làm cho cô cảm thấy có chút vui vẻ. Nhưng thật ra Trần Trung ngồi ở trong góc, bởi vì hoàn toàn không hiểu bọn người Phương Minh Viễn đang nói chuyện gì, và ngay cả khi Nicholas Laski kêu lên, anh ta cũng không có bất kì phản ứng gì. - Chỉ có điều tôi rất tò mò, hai vị mua nhiều kim cương thô như vậy có tính toán gì không?
Nicholas Laski cười nói nửa thật nửa đùa. Mua một số lương lớn như vậy, đối với hệ thống công ty “De Beers 125” mà nói, cũng đủ để khiến họ làm ăn chống đỡ. Phương Minh Viễn tính toán dựa vào cái gì mà có thể tiêu thụ được hết số lượng kim cương đó. Trên thế giới kim cương chủ yếu được cắt mài ở trung tâm Antwerp, Bỉ, Tel Aviv, Israel, Mĩ, Ấn Độ, Thái Lan, nhưng không hề có ở đất nước Trung Quốc. - Ngài Nicholas Laski, là phó chủ tịch của công ty Alrosa, tôi nghĩ rằng ông đối với công ty liên hợp khai thác mỏ De Beers với những lời quảng cáo 'Kim cương là vĩnh cửu' cũng không xạ lạ gì?
Phương Minh Viễn khẽ mỉm cười nói.
Vẻ mặt của Nicholas Laski nặng nề một cách cổ quái mà gật gật đầu, đứng trên cương vị người lãnh đạo một công ty khai thác kim cương lớn thứ hai trên thế giới, làm sao mà ông không biết được, đó là khẩu hiệu quảng cáo kinh điển nhất của ngành kim cương. Đó là vào những năm bốn mươi của thế kỉ này, công ty liên hợp khai thác mỏ De Beers vì trong thời kì khủng hoảng kinh tế, muốn thúc đẩy sự phát triển nhu cầu mua bán kim cương đã ủy thác cho một công ty quảng cáo nổi tiếng của Mĩ, vào năm 1948 công ty quảng cáo nói vì kim cương tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu. Đây chính là một khẩu hiệu quảng cáo kinh điển, trên thế giới không biết bao nhiêu cặp nam nữ yêu nhau những cặp vợ chồng tin tưởng vào một tình yêu vĩnh cửu, chờ mong vào những viên kim cương này có thể làm cho tình yêu của họ trở nên bền vững, kim cương trở thành “vua đá quý”. Công ty liên hợp khai thác mỏ Beers thành công trong việc kinh doanh kim cương là bởi vì, kim cương tượng trưng cho giới quý tộc những quý ông giàu có, điều này thành công khiến dân chúng mua kim cương nhiều, đã gây ra giá cả kim cương ở thế kỉ này tăng mạnh, mặc dù là không cao, nhưng xu hướng chung càng ngày càng được đẩy lên.
Nicholas Laski chắc chắn không biết, vào những năm trước những năm chín mươi, công ty liên hợp khai thác mỏ De Beers vì muốn mở rộng thị trường sang Hồng Kong, Ma Cao, Đài Loan và thị trường Trung Quốc đại lục, thông qua một công ty quảng cáo của Hồng Kong, tập trung toàn bộ Hồng Kong dịch câu quảng cáo Kim cương là vĩnh cửu sang tiếng Trung Quốc, sau sáu tháng thẩm định, từ dịch ra của một giáo viên trường đại học đã được chọn, vì thế mới có câu “Kim cương là mãi mãi, mãi mãi là kim cương” cụm từ này trở thành khẩu hiệu kinh điển ở Trung Quốc, từ nay về sau trong các đám cưới của người Trung Quốc thay đổi từ việc đeo các khánh bằng vàng, ngọc truyền thống, tiến tới hình thành những đám cưới kiểu mới ở Trung Quốc với khẩu hiệu “không có kim cương không được gọi là đám cưới”. Điều này đã trải qua hơn mười năm nay, làm cho người tiêu dùng Trung Quốc chấp nhận văn hóa kim cương một cách rộng rãi, vì vậy mà Trung Quốc đã trở thành một nước tiêu thụ một số lượng lớn kim cương trên thế giới, và rất có thể trong thế kỉ mới có khả năng trở thành nước tiêu thụ kim cương siêu cường trên thế giới.
Và mở cánh cửa để tiêu thụ kim cương của Trung Quốc là cụm từ quan trọng trong khẩu hiệu quảng cáo thế kỷ 20 nổi tiếng nhất: Kim cương là mãi mãi, mãi mãi là kim cương. - Ngài Nicholas Laski, tất cả các bí ẩn đều nằmtrong câu này.
Phương Minh Viễn mỉm cười đưa tay ra nói:
- Như vậy mong rằng sau này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.