-Sếp Cẩu, ông nghe tôi nói đã. Ngô Giang Quốc kéo Cẩu Lập Quốc đến chỗ tận cùng bên trong văn phòng.
Trong lòng Cẩu Lập Quốc thật sự muốn đánh chết Ngô Giang Quốc, người ta mua huân chương Liên Xô là đem về trong nước, đâu phải mua đồ cổ nước ta đem ra nước ngoài, hải quan Liên Xô cũng không phát hiện ra, ngươi ăn no chống đỡ tích cực thế này làm gì? Mặc dù người ta là người Nhật Bản, cũng là chuyện giữa người Nhật Bản và bọn mũi lõ thế thôi, chẳng lẽ bọn mũi lõ đó là tổ tiên của ngươi sao? Lo lắng cho bọn họ đến thế ư? Nhưng trong lòng ông nghĩ vậy, cũng không thể nói ra miệng được, dù sao đi nữa, ông hiện giờ là viên chức chính quyền, lại là nơi đông người, Ngô Giang Quốc ấy cũng là người của ủy ban nhân dân huyện, ông cũng không muốn phiền phức thêm nữa: - Giờ nói ra được chứ? Vậy các anh đã kiếm được huân chương Liên Xô mà họ mua về chưa?
Ngô Giang Quốc hơi xấu hổ lắc đầu, vốn cho rằng bọn Phương Minh Viễn ở đây, thì là cá nằm trên thớt, có thể để cho gã muốn làm sao thì làm, tốt nhất có thể coi được bộ dạng xấu hổ của bọn Phương Minh Viễn cầu xin mình tha thứ mới có thể hạ cơn giận trong lòng được. Nên gã không vội vàng, cứ như mèo vờn chuột. Nhưng không ngờ, Cẩu Lập Quốc lại nhanh chóng biết đến chuyện này.
Cẩu Lập Quốc thở dài, nén nỗi giận trong lòng nói:
- Các anh có chứng cứ xác thực chứng minh họ đã mua huân chương Liên Xô, và mang vào hải quan không?
-Tôi có thể khẳng định rằng họ đã mua, ông lão có mấy huân chương này, nói rằng đã bán đi. Trong lòng Ngô Giang Quốc lo lắng bất yên nói.
-Được rồi, cho dù anh dám chắc là họ đã mua, nhưng anh có thể xác định rõ ràng họ đã mang mấy cái huân chương đó ra ngoài lãnh thổ Liên Xô không? Căn cứ theo luật Liên Xô, chỉ cần họ không mang huân chương ra ngoài Liên Xô, thì không làm trái luật, luật Liên Xô cũng không quy định rằng những huân chương đó không thể chuyển nhượng chứ? Hành vi này người Liên Xô cũng không truy xét, anh tính chúng tôi phải truy xét thế nào? Cẩu Lập Quốc lạnh lùng hỏi.
-Lục soát người bọn họ, nhất định là ở trên người họ! Ngô Giang Quốc kiên trì nói.
-Ông lão ấy chào giá mấy cái huân chương này tương đối cao, nếu họ đã mua, nhất định sẽ mang về, cũng không yên tâm để lại ở Liên Xô, nếu như không có trên người họ, thì chắc là ở chỗ đồng bọn họ! Đã đến bước này, còn lâm trận lui bước, buông tha bọn Phương Minh Viễn, muốn kiếm được mấy cái huân chương đó thì càng khó hơn. Mình còn trông cậy vào việc này để đi tranh công với Fujita Geoff nữa.
-Ha? Cẩu Lập Quốc lông mày giương lên và cười lạnh nói:
-Anh khẳng định họ còn có đồng bọn? Vậy đồng bọn hắn ở đâu? Gã này, xem ra không gặp quan tài không đổ lệ, mình đã nói đến bước này, gã còn đi thẳng tiếp nữa, vẫn còn kiên trì phải lục soát người bọn Phương Minh Viễn.
-Có lẽ vẫn đang ở Liên Xô, chưa về nước. Ngô Giang Quốc thật sự không thấy La Tân người mà không hề nể mặt gã, còn mắng nhiếc gã là Hán gian nên gã ấn tượng nhất.
Trong lòng Cẩu Lập Quốc liền nổi giận, gã Ngô Giang Quốc chẳng biết là khờ thiệt, hay là muốn giả khờ trước mặt mình, mình đã nói đến nước này, gã còn không hiểu nổi. Nếu lục soát ngay người bọn Phương Minh Viễn mà không kiếm ra huân chương mà Liên Xô cấm mang ra nước ngoài thì người ta có thể khiếu nại với hải quan. Cô Asohon Kagetsu ấy còn là người Nhật Bản, nhìn bề ngoài không phải hạng người thường, trong đây có ông chủ của cô, tất nhiên cũng không phải là người dân tầm thường. Nếu không có lý do chính đáng, hải quan chắc to chuyện thiệt.
Tuy rằng Cẩu Lập Quốc không có thiện cảm với người Nhật Bản, nhưng là viên chức chính quyền, nhiều lúc sở thích bản thân phải tuân theo chính sách nhà nước. Ở nhà, anh có thể nói đến má hay Thiên hoàng của Nhật Bản, nhưng nơi công cộng, là nhân viên công vụ, nhất định phải tuân thủ quy tắc. Dù ghét người Nhật Bản nhưng cũng không thể tùy ý làm khó họ, có thể tạo thành sự kiện ngoại giao. Đến lúc đó chẳng những không có đồ ngon để ăn mà hình tượng quốc gia cũng bị hao tổn -Sếp Cẩu, sếp Cẩu! Ngô Giang Quốc nhận ra Cẩu Lập Quốc có chút bất mãn, liền nói nhỏ:
- Tôi…
-Tôi cái gì, tôi cũng không thể vì lời lẽ một phía ngươi mà lục soát người họ chứ, nếu không kiếm ra được vật cấm thì sao? Cẩu Lập Quốc hơi khinh bỉ nói.
Ngô Giang Quốc hơi ngẩn người, nhíu mày suy nghĩ chốc lát, hơi kinh ngạc nói:
-Không tìm ra vật phẩm cấm, thả họ ra. Theo gã nghĩ, nếu bọn Phương Minh Viễn may mắn quan được cửa khẩu, thì đã tạ ơn trời đất rồi, sao mà còn ý tưởng nào khác nữa. Hơn nữa mình là quan chức, họ là dân thường, việc quan quản dân này không phải đúng đắn lắm sao. Tuy không phải Ngô Giang Quốc không nhận ra, ba người Trần Trung là vệ sĩ, nhưng Ngô Giang Quốc hoàn toàn không nể xem bọn Phương Minh Viễn ra gì. Nếu thật là người có danh tiếng có địa vị, sao lại đến huyện Hổ Hà nho nhỏ này?
Cẩu Lập Quốc nghĩ thầm, nếu đây là người hải quan chúng tôi, tôi đã tát một cái rồi, nói một cách thật đơn giản. Giam giữ người ta trước mặt đám đông, rốt cuộc không kiểm soát được gì, sau đó thả người là hết chuyện sao? Người Nhật Bản dễ chịu thế sao? - Tôi nói này, đồng chí Ngô Giang Quốc, việc này…
-Sếp Cẩu! Lúc này Phương Minh Viễn đã nói tóm lược tình trạng vừa rồi với Asohon Kagetsu.
Cẩu Lập Quốc mới chú ý tới Asohon Kagetsu đã đứng bên cạnh Phương Minh Viễn, chứng tỏ, người này chính là ông chủ mà Asohon Kagetsu đã nhắc đến. Ông không dám sơ suất, liền xoay người lại, tiến lên vài bước.
-Sếp Cẩu, chúng tôi còn có việc gấp, không có thời gian dây dưa ở đây nữa. Nhân viên Quý hải quan giam giữ chúng tôi lại, lấy đi hộ chiếu chúng tôi, cứ cho rằng chúng tôi buôn lậu huân chương Liên Xô, nhưng chúng tôi đều tay trắng thông quan, trên người cũng không hề có huân chương Liên Xô nào. Ông là sếp hải quan, thì nhanh chóng xin cấp lãnh đạo cho kết thúc việc này đi. Biết về thủ tục vay tiền đồng Rúp đã xong, khoản vay đồng Rúp lớn đã vào tài khoản, Phương Minh Viễn tự nhiên sẽ không còn tâm tư ở đây pha trò với Ngô Giang Quốc nữa.
Cẩu Lập Quốc hơi ngạc nhiên Phương Minh Viễn nhỏ tuổi vậy, thoạt nhìn bộ dáng hắn cũng chừng bảy tuổi, không ngờ lại là người cầm đầu trong đám này. Nhưng với yêu cầu mà Phương Minh Viễn đề ra, ông không thể bỏ qua được: - Cậu Cung! Hộ chiếu họ đâu?
Cung Nam Hạ lập tức từ bàn làm việc bên cạnh, cầm lên hộ chiếu năm người bọn Phương Minh Viễn, hai tay giao lại cho Cẩu Lập Quốc. Cẩu Lập Quốc nhìn một lần, chú ý đến năm người này toàn là quốc tịch Hoa Hạ, Phương Minh Viễn và Võ Uy còn là hộ khẩu Bắc Kinh, trong lòng không khỏi giựt mình, ánh mắt nhìn Phương Minh Viễn cũng tràn đầy lòng bái phục. Lúc năm 90, có thể mướn người Nhật làm việc cho mình, đó thật là việc hiếm có. Thế nhưng, vậy cũng chứng tỏ rằng, thân phận Phương Minh Viễn cũng không tầm thường.
-Cậu Cung, cậu là nghe lời tố giác của hắn, cho rằng mấy vị đồng chí này mang theo huân chương Liên Xô khi thông quan? Cẩu Lập Quốc nghiêm túc hỏi. Lúc này Cung Nam Hạ không còn oai như hồi nãy, nhìn vào Ngô Giang Quốc với ánh mắt nao núng, rồi mới gật đầu.
Cẩu Lập Quốc lạnh lùng thốt:
-Nếu là vậy, sao vừa rồi lại đuổi những người khác ra ngoài phòng hết? Khi đến, Cẩu Lập Quốc đã chú ý tới, trong phòng chỉ có nhân viên hải quan chính bản thân Cung Nam Hạ, mấy người cảnh sát hải quan cũng ở ngoài cửa. Điều này đã làm trái quy định kỷ luật hải quan.
-Trưởng phòng Ngô nói, có chuyện muốn nới riêng với họ, thì… nhiều người quá không tiện! Cung Nam Hạ bây giờ hối hận đến nổi muốn đập đầu vào tường, trong hải quan ai mà không biết, quan trưởng đối với người Nga và người Nhật luôn không vừa mắt, đừng coi công việc ông ngay thẳng nề nếp, đối xử người nước ngoài thông quan cũng bình đẳng như nhau, nhưng khi riêng tư, đã không biết bao nhiêu lần mắng nhiếc người Nga và người Nhật. Ngô Giang Quốc giam giữ bọn Phương Minh Viễn, chỉ vì muốn giành lại những huân chương đó để lấy lòng nhà đầu tư Nhật, với điều này, đã chạm đến điểm giận của sếp. Ngô Giang Quốc không phải người trong hệ thống hải quan, Cẩu Lập Quốc không xử lý được gã, nhưng lại là cấp trên của mình! Biết trước như vậy, mình sẽ không nhiều chuyện thế, theo các sảnh sát hải quan cùng ra ngoài, ít nhất như vậy, mình cũng chỉ là chấp hành chức vụ mình thôi.
Cẩu Lập Quốc là người gì, ông làm ở hải quan bao năm nay, vừa nghe liền hiểu rõ có mưu mẹo gì trong đó. Ngô Giang Quốc nhất định có mưu mô gì mà không nói với mình. Trong lòng Cẩu Lập Quốc có ngay quyết định, ông lại nhìn vào hộ chiếu của năm người, rồi mới trả hộ chiếu cho Phương Minh Viễn nói: - Đồng chí Phương, nhân viên kiểm sát thông quan qua lại, ngăn chặn buôn lậu vật phẩm là trách nhiệm của nhân viên hải quan chúng tôi, nghe thấy có người tố kiện, thì nhất định sẽ kiểm soát, nên mong đồng chí Phương hiểu và thứ lỗi. Nhưng vậy cũng không có nghĩa là hải quan chúng tôi sẽ bao che những người vi phạm luật, chuyện này, tôi sẽ nghiêm khắc xử lý nhân viên liên quan. Nếu các vị có việc gấp, vậy giờ có thể rời khỏi rồi.
Trong lòng Cẩu Lập Quốc đã nghĩ thông suốt, đã là người Hoa Hạ, lại liên quan tới việc mang huân chương Liên Xô nhập cảnh, hơn nữa thoạt nhìn cũng là người có thân phận, mình cần gì phải làm kẻ đê tiện chứ, hơn nữa ông còn ước ao những nhân viên đi công tác nước ngoài có thể đem toàn bộ các bảo vật trên khắp thế giới đều lén lút mang về Hoa Hạ nữa. Dù sao hộ chiếu của năm người Phương Minh Viễn ông đã âm thầm kiểm tra qua rồi, là thật, nội dung trên hộ chiếu ông cũng nhớ kỹ, nếu có xảy ra chuyện phiền gì, ít nhất cũng có chút manh mối.
-Đợi đã! Sếp Cẩu, ông không thể làm vậy! Tiếng hét của Ngô Giang Quốc từ sau lưng vang lên.
Cẩu Lập Quốc bất mãn xoay qua:
-Trưởng phòng Ngô, nơi đây là hải quan biên giới Hổ Hà , không phải là Ủy ban huyện Hổ Hà! Tôi làm gì, không cần tới ngươi chỉ đạo! Hải quan là đơn vị quản lý hàng, chỉ chịu trách nhiệm với cấp trên, chính quyền địa phương là không có quyền xử lý công việc nội bộ hải quan. Đương nhiên, với tình hình chung, lãnh đạo hải quan cũng cố giữ mối quan hệ tốt với chính quyền địa phương, để đảm bảo việc vận chuyển bình thường. Nhưng Ngô Giang Quốc cứ ở đây gây chuyện hoài, đã làm Cẩu Lập Quốc tức giận – Một Trưởng ban nho nhỏ, khi nào tới lượt ngươi khoa tay múa chân can thiệp vào công việc nội bộ hải quan trước mặt tôi!