Cảng Victoria Shushenskaya thuộc khu Amur của khu Siberia Liên Xô. Khu Amur nằm ở phía Bắc dãy núi Sita Nuo Vojislav và phía Nam sông Amur, diện tích hơn ba trăm sáu mươi km2. Nơi này có đường sắt Siberia, có sông có thể nối thẳng đến biển Nhật Bản, còn có sân bay và quốc lộ thông ra bốn phía trải khắp toàn bộ khu Amour.
Nơi này vốn là lãnh thổ của người Hoa Hạ, nhà sử học Trần Thọ của Hoa Hạ, nếu như Phương Minh Viễn không nhớ nhầm, ông hẳn là tác giả của Tam quốc chí, ở trong sáng tác này ghi lại: “ Đây là khu hành chính lâu đời, đến thế kỷ thứ năm thì cải tạo thành Mohe, sau lại hình thành nước Bột Hải, cũng chính là quốc gia mà Huỳnh Dịch đã miêu tả trong tiểu thuyết Đại Đường Song Long Truyện. Đến thế kỷ mười một, nơi này thuộc thống trị của nước Liêu, sau lại bị đánh bại bởi Hoàn Nhan A Cốt, thành lập nước Kim. Sau khi những người Mông Cổ nơi đây bị đuổi ra ngoài, người ở đây thần phục triều Minh, lập Nô Nhi làm Đô chỉ huy sứ, sau lại thuộc quyền sở hữu của nhà Thanh.
Thế kỷ 17, Sa Hoàng nước Nga xâm lấn sang phía Đông, phát sinh tranh chấp với triều Thanh vấn đề chủ quyền của khu vực này, sau khi trải qua mấy trận chiến đấu, hiệp ước Nerchnsk được ký kết, quy định rõ ràng khu vực này thuộc triều Thanh. Sau đó nước Nga lại lần nữa xâm lấn khu này, hơn nữa ở trong Hiệp ước Aigun khu này bị cắt cho Sa Hoàng nước Nga. Những tư liệu lịch sử này đối với Phương Minh Viễn đã từng một lần mê đắm với các tiểu thuyết dã sử mà nói, tự nhiên trong lòng hiểu rõ. Hắn cũng từng theo nhân vật giả tưởng dưới ngòi bút của tác giả một lần nữa thu lãnh thổ Siberia kể cả khu Amour về quốc nội. Tài nguyên khoáng sản của khu Amour cực kỳ phong phú. Trong kiếp trước, theo nhà địa chất thăm dò tính toán, khả năng đạt tới bốn trăm tỷ đô la Mỹ. Bốn trăm tỷ đô la Mỹ! Đây còn chưa tính tới các tài nguyên khác trên mảnh đất này.
Nơi này có các loại khoáng sản như vàng, bạc, bạch kim, Titanium, than đá, Zeolite, Cao lanh, nguyên tố đất hiếm, thậm chí còn có cả Uranium và kim cương. Nơi này trữ lượng quặng sắt đạt tới năm tỷ tấn và gần trăm triệu tấn than đá. Tài nguyên thủy điện nơi này chiếm ba phần tư tài nguyên thủy điện của toàn khu vực Viễn Đông. Sản lượng vàng của nơi này đứng thứ ba ở Liên Xô, hơn nữa nơi này có diện tích lớn rừng rậm bao trùm, chiếm 70% diện tích lãnh thổ, hàng năm đều xuất khẩu rất nhiều vật liệu gỗ sang Đông Á và Đông Nam Á. Trong kiếp trước mỗi khi nhớ tới những điều này, Phương Minh Viễn đều bóp cổ tay thở dài không ngừng.
Hiện giờ, hắn đang đứng trên sườn núi này, ngắm nhìn cánh rừng bao la nhìn không thấy điểm tận cùng, trong lòng trăm mối cảm xúc, mặc dù quốc thổ này đã không còn, nhưng của cải trên mảnh thổ địa này hắn phải nghĩ biện pháp lấy về. - Ba ông chủ tới nơi này du lịch hay là định tới đầu tư?
Khodorkovsky nhìn ba người Phương Minh Viễn đứng trên sườn núi ngắm nhìn mặt đất rộng lớn cẩn thận hỏi. Hôm nay gã đúng là phát tài rồi, sau khi đưa ông lão Karimov về nhà, Phương Minh Viễn lại thưởng cho Khodorkovsky một tờ trăm đô la Mỹ khiến gã quả thực không biết đường về nhà. Lãi ròng một trăm mười đô la Mỹ gần như bằng thu nhập của gã trong một đến hai tháng làm việc bận rộn, mà đây chẳng qua chỉ làm người dẫn đường không đến nửa ngày, chuyện tốt như vậy, quả thực giống như chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, làm cho gã khó có thể tin.
Còn có chiếc xe kia, gã vốn chưa từng thấy qua xe việt dã đẹp như vậy, ngồi trên đó thoải mái nói không nên lời, thần tài như vậy, đương nhiên phải nịnh bợ cho tốt.
Hơn nữa Phương Minh Viễn còn trao cho gã một nhiệm vụ hạng nhất, để gã giúp đỡ mua huân chương huy hiệu của Liên Xô, cũng đáp ứng sau khi chuyện thành còn có thưởng, làm cho Khodorkovsky trong lòng không khỏi càng thêm vui mừng. - Theo cậu thấy sao?
Phương Minh Viễn thuận miệng đáp.
- Tôi cảm thấy ba vị có ý đầu tư ở nơi này!
Khodorkovsky thử thăm dò.
- Vì sao chứ?
Võ Uy có chút tò mò nói.
- Tôi ở nơi này cũng làm người dẫn đường cho không ít người Hoa Hạ, tuyệt đại đa số người, đã tới chúng tôi bên này đều bận mua các thứ, ví dụ như áo khoác, trứng cá muối, một ít vật kỷ niệm, nếu không thì vội vàng ở nơi này chụp ảnh lưu niệm, dáng vẻ không giống như ba ông chủ, vừa nhìn chính là không giống bình thường.
Khodorkovsky cười bồi nói.
- Vỗ mông ngựa không tồi!
Phương Minh Viễn cười cười nói:
- Cậu đã nhận định chúng tôi là đến đầu tư, vậy cậu nói một chút, các cậu nơi này có cái gì đáng để đầu tư.
- Thứ của chúng tôi nơi này đáng giá đầu tư rất nhiều!
Khodorkovsky tinh thần chấn động nói:
- Không cần nói gì khác, đất đai của chúng tôi nơi này phì nhiêu, là địa phương thích hợp làm ruộng nhất khu Viễn Đông. Nghe nói Hoa Hạ bên kia người nhiều đất ít, mỗi người được chia không đến một mảnh ruộng to, nhưng tới chúng tôi nơi này lại không giống, chỉ cần ông có tiền nhận thầu bao nhiêu đất đai cũng được, cho dù dựng một nông trường cũng không có vấn đề. Khu Amour chúng tôi chính là kho lúa nổi danh khu Viễn Đông.
Lời này của Khodorkovsky cũng không phải ăn nói bừa bãi, điều kiện nông nghiệp của châu Amour ở vùng Siberia quả thật là nhất nhì, mặc dù đất đai của nó chỉ có hơn ba trăm ngàn km2, nhưng sản lượng lương thực, rau và trái cây, chế phẩm sữa, các loại thịt của nó lại chiếm gần một phần ba của cả khu Viễn Đông. - Chạy tới nơi này của các cậu làm ruộng?
Võ Uy không khỏi bật cười nói:
- Cậu xem chúng tôi giống như người làm ruộng sao?
Đừng nói làm ruộng, cho dù để ngũ cốc trước mặt gã, gã cũng không nhận biết được đầy đủ. Hơn nữa làm ruộng có thể có bao nhiêu lợi nhuận, có tinh thần đầu tư đó, còn không bằng ở Bắc Kinh làm vài phi vụ. - Vậy ngài định xây dựng nhà máy gỗ ở bên này? Rừng rậm của chúng tôi nơi này lớn không thấy điểm tận cùng, các loại cây đều có, chất lượng gỗ hàng đầu, nghe nói ngay cả người Đông Nam Á bên kia cũng thích dùng gia cụ làm bằng gỗ của chúng tôi.
Khodorkovsky gãi đầu nói.
Trong mắt của La Tân lộ ra ý cười, gã thật là có ý này, một mặt là gia tăng xuất khẩu sản phẩm công nghiệp nhẹ trong nước sang Liên Xô, mặt khác gã muốn xây dựng một nhà máy gỗ ở huyện Hổ Hà, bên này thiếu cái gì chứ không thiếu gỗ, hơn nữa còn rất nhiều cây gỗ lâu năm, dùng sản phẩm công nghiệp nhẹ trong nước đổi lấy gỗ thô bên này, sau đó gia công thành vật liệu gỗ ở huyện Hổ Hà, sau đó thuận đường sống xuôi xuống vùng duyên hải trong nước, nếu như có con đường thì muốn cả của người Nhật Bản. La Tân mặc dù hận người Nhật Bản, nhưng có cơ hội kiếm tiền của người Nhật Bản cũng sẽ không bỏ qua.
Phương Minh Viễn cười khẽ, Khodorkovsky người này thoạt nhìn có vài phần thông minh tài trí, khó có được là tiếng Hán của gã nói không tồi. Mình lần này tới đây, bởi vì có La Tân bên cạnh chiếu cố, cho nên cũng không mang phiên dịch tiếng Nga, Khodorkovsky này có lẽ đáng để bồi dưỡng. - Khodorkovsky, các cậu nơi này có cho phép vốn nước ngoài đầu tư khai khoáng không?
Phương Minh Viễn giống như không có việc gì nói. Khi hắn ở Bắc Kinh, đã từng đặc biệt hỏi nhân viên sứ quán Liên Xô về vấn đề này, lúc ấy trả lời nhận được là, phải góp vốn, hơn nữa bên Liên Xô phải chiếm phần lớn, chỉ có điều không biết tới nơi này, có thay đổi không.
Khodorkovsky cau mày suy nghĩ rồi nói:
- Hẳn là không cho phép, nhưng theo cách nói của các ông... trên có... có đối sách, dưới... dưới có... chính sách, đúng đúng đúng, trên có đối sách, dưới có chính sách. - Cái gì trên có đối sách, dưới có chính sách!
Võ Uy vỗ lưng gã một cái, Khodorkovsky tương đối cao, Võ Uy vỗ gáy hắn có chút với, nói:
- Cái đó gọi là trên có chính sách, dưới có đối sách!
- Ha ha, ha ha, tiếng Hán của các ông thật khó học, tôi đã học rất nhiều năm.
Khodorkovsky có chút ngượng ngùng nói.
- Ừm, nếu như tôi muốn khai thác than, cần làm thủ tục thế nào?
Phương Minh Viễn tùy ý hỏi.
- Mỏ than? Cái đó cần rất nhiều tiền!
Khodorkovsky giật mình kinh hãi, mặc dù nghĩ đến mấy người Phương Minh Viễn là kẻ có tiền, nhưng mở miệng liền muốn khai thác than vẫn làm cho hắn hoảng sợ.
- Tiền nhiều còn không tốt sao? Như vậy tự nhiên sẽ tuyển người ở nơi này của các cậu, có thể giảm bớt nhân viên thất nghiệp của các cậu.
Phương Minh Viễn nhặt hòn đá ném xuống rừng cây dưới sườn núi, lập tức mấy con chim bay lên.
Khodorkovsky nuốt một ngụm nước bọt, tim đập quả thực giống như một con thỏ nhỏ. Ông chủ nhỏ này không phải là thật sự muốn khai thác mỏ ở đây chứ? Nếu có thể được hắn coi trọng, ngày sau cho dù làm một phiên dịch ở hầm mỏ mình cũng sống tốt hơn rất nhiều: - Việc này, đầu tiên cậu phải đi Blagoveshchensk, nơi đó là tỉnh lị của châu Amour chúng tôi, thương lượng với ban ngành quản lý khai thác mỏ của chính phủ, sau khi được phép, bình thường là chúng tôi lấy tài nguyên khoáng sản nhập cổ, cậu lấy máy móc thiết bị nhập cổ xây dựng công ty liên doanh, chúng tôi ít nhất phải chiếm 51% cổ phần, sau đó mới có thể khai thác.
Phương Minh Viễn gật gật đầu, chính sách này không khác mấy so với Hoa Hạ khi bắt đầu cải cách mở cửa, tin tưởng theo Liên Xô giải thể, Yeltsin lên đài, những chính sách trói buộc trên sẽ trở thành bọt nước, phải đến sau khi Putin ngồi vững trên ngai vàng Tống thống mới khống chế được. - Chẳng qua, nếu ông chủ nguyện ý cho những cán bộ này thêm chút tiền, ngày sau trên sản lượng bọn họ mở một con mắt nhắm một con mắt, tự nhiên ông chủ không cần phải lo lắng.
Khodorkovsky thấp giọng nói:
- Nếu ông chủ cho nhân viên mà bọn họ phái đến ăn no, vậy càng không là vấn đề.
Võ Uy kinh ngạc nhìn Khodorkovsky, tên nhóc này hoàn toàn là một Nga gian nha, không ngờ giúp đỡ người nước ngoài đào góc tường của quốc gia mình. Chẳng qua nghĩ tới năm đó sau khi Liên Xô vừa mới thành lập, Bạch quân có cả triệu quân, thì cũng không có gì kỳ quái. - Như vậy quốc gia các cậu có cho phép người dân đầu tư khai thác khoáng sản không?
Phương Minh Viễn tiếp tục hỏi.
- Tư nhân đầu tư khai thác khoáng sản? Có lẽ có, nhưng người như chúng tôi cũng không biết.
Khodorkovsky không xác định nói.
La Tân ở bên cạnh càng nghe càng kinh hãi, chẳng lẽ cậu Phương này định ở nơi đây khai thác mỏ sao? Nhưng quặng khai thác ra bán cho ai? Hiện giờ trong nước lại không thiếu than và quặng sắt, ngược lại hàng năm đều có lượng lớn xuất khẩu sang Nhật Bản, chẳng lẽ... hắn định bán sang Nhật Bản?
Kỳ thật La Tân đã đoán đúng! Phương Minh Viễn đúng là định chuyển than đá và quặng sắt nơi này tới Nhật Bản, đi con đường vòng xây dựng nhà máy!