Phương Minh Viễn hiểu rằng Vương Ngọc Cương không phải là đang ăn nói bừa bãi. Theo những gì ông ta nói thì việc cấm hổ trên thị trường sẽ làm mất đi tác dụng của việc bảo vệ hổ ngoài tự nhiên. Giống như việc của nhung hươu năm đó, cũng chỉ vì nhung hươu mà hươu đã bị cánh thợ săn bắn giết với số lượng lớn, khu vực sống thì bị phá hoại nghiêm trọng, phải đối mặt với nguy cơ tuyệt chủng, nhưng sau đó nhờ vào việc kỹ thuật nuôi hươu nhung càng ngày càng thành thục số người nuôi hươu lấy nhung cũng đã đạt tới hàng chục nghìn người từ đó đáp ứng được nhu cầu của thị trường, việc săn bắn hươu ngoài tự nhiên giảm đi đáng kể. Những năm gần đây đã không còn nhìn thấy hiện tượng thợ săn bắt giết hươu hoang dã lấy nhung nữa.
Nhưng thế giới này đôi khi lại như vậy, không phải cứ là cách làm hợp lý là lại nhận được sự ủng hộ của phần đông mọi người. Có lúc vì hình tượng của đất nước trên trường quốc tế, vì để mở rộng lợi ích nên chính phủ của nhà nước cũng không thể không nhượng bộ.
-Bây giờ đó chỉ là khả năng mà thôi, cũng chưa chắc là đã thực hiện, nhưng tôi nghĩ là chủ nhiệm Vương cũng nên chuẩn bị đi, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất mà. Phương Minh Viễn an ủi hai người bọn họ. Mấy người Vương Ngọc Cương cũng đã sớm chuẩn bị rồi, cho dù nhà nước có công bố lệnh cấm hổ cũng có thể bị đả kích nhẹ một chút. Phương Minh Viễn không nhớ rằng ở kiếp trước sau khi lệnh cấm hổ được ban hành hổ ở trung tâm Hắc Hà có bị chết hàng loạt hay không, nhưng việc ban hành lệnh cấm hổ đã đánh một đòn rất lớn vào nghành nuôi dưỡng hổ là có thật. Hơn nữa trong thời kỳ cấm kéo dài mười mấy năm ấy lại không hề bù đắp đủ vào số tiền thiếu hụt kết quả là khiến cho những trung tâm này trước là vì đầu tư quá lớn sau là thiếu hụt tài chính nên đã dẫn đến hàng loạt vụ để hổ chết đói gây ra một chấn động lớn trên cả nước thu hút rất nhiều sự quan tâm của dân chúng và các phương tiện thông tin đại chúng.
Nói thật lòng, hứng thú với những con hổ đông bắc được nuôi dưỡng này của Phương Minh Viễn còn kém xa với những con hổ ngoài tự nhiên. Nhưng bây giờ số lượng hổ hoang dã trong nước có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, vì để đảm bảo rằng sau này trên Hoa Hạ rộng lớn này còn có dấu tích của loài hổ, việc nuôi dưỡng hổ đến một khoảng thời gian nhất định sau đó thả chúng trở lại rừng vẫn là một cách khả thi nhất.
Sau khi mọi người trao đổi cho nhau danh thiếp và phương thức liên lạc, Phương Minh Viễn hứa rằng sau này nhất định sẽ đến trung tâm Hắc Hà thăm quan. Vương Ngọc Cương và Lý Quang Thành năm lần bảy lượt cảm ơn thì mọi người mới vui vẻ rời khỏi quán ăn.
-Phương Minh Viễn, thật sự là lệnh cấm hổ sẽ được ban hành sao? Nhìn theo bóng dáng hiu quạnh của mấy người bọn họ, Lâm Liên không kiềm được nên hỏi nhỏ Phương Minh Viễn. Tuy cô ta không hoàn toàn hiểu câu chuyện ban nãy giữa Phương Minh Viễn và hai người bọn họ nhưng cô cũng có thể thấy được rằng chuyện Phương Minh Viễn nói khả năng lệnh cấm hổ sẽ được ban hành đã đả kích rất lớn đến bọn họ.
-Có thể! Phương Minh Viễn cũng đáp bằng một giọng rất nhỏ. Kiếp này đã có rất nhiều điều khác biệt với kiếp trước, nhưng liệu cánh chim yếu ớt có chống đỡ nổi cơn gió lốc hay không thì Phương Minh Viễn cũng không thể biết được.
Mấy người Phương Minh Viễn cũng không dám ở lại Cáp Nhĩ Tân lâu, khi mấy người Phương Minh Viễn nhận ra rằng sau khi trở về còn rất nhiểu thời gian nhưng việc đến Liên Xô không thể trì hoãn nhiều hơn được nữa nếu không đợi đến khi dòng nước lạnh từ Siberia chảy xuống phía nam thì quay về Liên Xô chẳng khác nào là đi ngược.
Võ Uy lưu lại ở Cáp Nhĩ Tân thêm một buổi chiều và môt ngày nữa, vào ngày thứ ba sau khi họ đến Cáp Nhĩ Tân thì đoàn xe lại một lần nữa hướng về huyện Hổ Hà.
Từ Cáp Nhĩ Tân đi ra không xa điều kiện đường sá rõ ràng là kém hơn rất nhiều con đường từ phía nam đến đây , đến đoạn sau lại càng gồ ghề thậm chí còn có cả một đoạn đường đá. Sau hai ngày lắc lư cuối cùng đúng vào lúc Phương Minh Viễn và Võ Uy cảm thấy rã rời thì huyện Hổ Hà cũng hiện ra trước mặt.
Trương Hiển Lập đi phía trước dẫn đường đã mang xe đậu lại ở bên một sườn núi, đoàn xe đằng sau tất nhiên cũng sẽ dừng theo. Mọi người tấp nập xuống xe, đứng trên sườn núi vươn người đã mấy ngày bị kìm hãm trong xe. Phương Minh Viễn vừa duỗi người vừa nhìn về phía trị trấn.
Đây là một thị trấn không lớn, còn không lớn bằng thị trấn Bình Xuyên, Phương Minh Viễn tính nhẩm một chút thì chắc nó chỉ bằng một nửa thị trấn Bình Xuyên. Nhìn từ trên sườn núi có thể trông thấy những ngôi nhà trong thị trấn có vẻ rất cũ kỹ, nhà tầng có vẻ tương đối ít, ở giữa còn có một số ngôi nhà mang phong cách Mãn Thanh và phong cách Nga. Thị trấn ở gần sông Hắc Long Giang, ven theo một bên sông có thể nhìn thấy thành phố ở bên kia sông.
-Đường ở đây thật là quá tệ hại, tôi cứ tưởng con đường từ tỉnh Tần Tây chúng ta đi đông bắc là đã đủ xấu lắm rồi ai ngờ ở đây còn phải xứng đáng thêm một chữ “hơn” nữa! Võ Hưng Quốc đứng một bên than thở.
Phương Minh Viễn có chút áy náy nhìn khuôn mặt đang tái nhợt của Lâm Liên, vì đường quá xóc nên có vẻ cô hơi bị say. Hắn thật không ngờ những năm chín mươi đường lại xấu đến mức này, sớm biết như vậy hắn đã không cương quyết đòi đi xe tới đây. Xem ra khi về phải suy nghĩ đến chuyện đổi cách khác thôi.
-Cậu Phương, giao thông ở đây vẫn còn phải cải thiện nhiều, nếu không cho dù bờ bên kia có nhu cầu cao đi chăng nữa thì khi vận chuyển đến cũng mất rất nhiều công sức. Võ Uy cau mày nói. Trương Hiến Lập cũng đã từng nói rằng đường ở đây không được tốt nhưng anh ta thật sự không ngờ nó lại tệ đến cỡ này.
-Tôi lại cho rằng đây không phải là vấn đề. Đường của Liên Xô tốt hơn bên chúng ta, sau này hàng hóa có thể xuất sang Liên Xô bằng đường khác sau đó lại vận chuyển từ trong Liên Xô tới. Phương Minh Viễn cười cười nói. Theo Võ Uy đến đây chẳng qua là vì ở đây có người quen, lần đầu đi Liên Xô tất nhiên có người quen thì vẫn yên tâm hơn một chút. Còn về chuyện làm ăn sau này đã có cách giải quyết, dù sao thì bên đó cũng cách Vladivostok không xa, cùng lắm thì bốc hàng hóa từ duyên hải lên thuyền đi thẳng đến Vladivostok.
-Anh rể, cậu Phương, tổng giám đốc La đến đón chúng ta rồi! Trương Hiến Lập nhìn hai chiếc xe jeep đang chạy thẳng đến từ bên sườn núi nói. Người tổng giám đốc La mà anh ta nói tên là La Tân, nghe nói trước đây vốn là nhân viên trong phòng công thương của tỉnh sau đó xuôi dòng đến biên giới này làm ăn buôn bán, sau vài năm bây giờ cũng là một thương nhân có tiếng ở biên giới Hoa-Xô rồi. Hai nhà Võ La có tình bạn lâu năm, khi dịp lễ tết cũng thường hay liên lạc, vào đợt tết vừa rồi khi La Tân về Bắc Kinh đã nhận được sự tiếp đón rất chu đáo của Võ Uy, cũng chính vào lúc đó Võ Uy có ý nghĩ muốn làm ăn buôn bán ở biên giới Hoa Xô. La Tân chọn huyện Hổ Hà này làm nơi đặt công ty xuất khẩu của mình bởi vì nghe nói bên cảng Victoria ở tỉnh Amour anh ta có một người bạn Liên Xô, như thế chuyện làm ăn cũng sẽ thuận lợi hơn.
Hai chiếc xe jeep rất nhanh đã đến được sườn núi, xe còn chưa dừng hẳn thì một người đàn ông trung niên đã từ trên xe nhảy xuống cười lớn đi thẳng đến trước mặt Võ Uy, hai người niềm nở ôm chầm lấy nhau.
-Cậu em Võ, ôi chao, cuối cùng thì cũng đợi được mọi người đến, tôi đã đợi mọi người ở đây cả buổi sáng rồi! Người đàn ông trung niên mừng rỡ nói.
-May mà bây giờ đang là tháng mười chứ nếu là tháng mười một thì chắc tôi đã đóng băng luôn rồi. Võ Uy cười khổ nói:
-Đừng nhắc nữa, thật không ngờ đường xá ở đây lại kém đến thế, đi đường khiến cho xương cốt em muốn rã rời, xe không thể nào mà đi nhanh được! Phải để anh chờ lâu, lát nữa em xin chịu phạt. Lúc này La Tân mới chú ý đến Phương Minh Viễn và Lâm Liên, sau một lúc sững người anh ta hỏi:
-Cậu em, vị này là? Võ Uy vội vàng nháy mắt ra hiệu cho anh ta và nhỏ giọng nói:
-Đây chính là cậu Phương mà em đã nói với anh trong điện thoại, lần này là cùng em đến xem xét. Trước đây vụ siêu thị Carrefour làm ồn ào huyên náo anh có biết không? Đó chính là của nhà cậu ấy. Lâ Tân hơi giật mình, trước khi đến Võ Uy có nói đến chuyện có một người tên Phương Minh Viễn đi cùng anh ta nhưng lại không hề nhắc tới gia thế của hắn. La Tân cứ nghĩ là bạn của anh ta, nhưng nhìn thấy Phương Minh Viễn đang còn trẻ như vậy trong lòng đã cảm thấy hết sức kinh ngạc, lại sau khi nghe nói siêu thị Carrefour là sản nghiệp nhà hắn thì bộ dạng khác xa ban nãy rồi.
Phương Minh Viễn thì lại không chú ý gì đến hai người bọn họ mà chắp hai tay ra sau đảo quanh hai chiếc xe jeep của La Tân một vòng. Ở kiếp trước người trong nước không còn lạ gì với những chiếc xe jeep của Âu Mỹ, nhưng với xe jeep của Liên Xô thì e rằng ngoài những người già ra thì không có mấy người trẻ tuổi để ý đến, nhưng điều này không có nghĩa là kỹ thuật chế tạo xe jeep của siêu cường quốc Liên Xô không bằng Âu Mỹ. Ít nhất là trước khi Liên Xô giải thể thì xe của Liên Xô cũng ngập tràn các nước Đông Âu và các nước châu Á châu Phi.
Ví dụ như Liên Xô Gaz 69 luôn luôn là trang bị tiêu chuẩn của quân đội Liên Xô và quân đội Hoa Hạ và cũng sử dụng rộng rãi trong nhân dân, Hoa Hạ trước đây cũng đã từng nhập khẩu rất nhiều loại xe này để trang bị cho bộ đội giải phóng. Có thể nói vào thập kỷ năm mươi xe hơi của Liên Xô là bá chủ thị trường Hoa hạ chỉ có điều sau đó quan hệ Hoa-Xô tan vỡ Liên Xô không còn xuất khẩu sang Hoa Hạ nữa, Hoa Hạ còn tự mình chế tạo ra loại xe jeep Bắc Kinh. Cho đến thập kỷ bảy tám mươi những chiếc ô tô của Liên Xô đã từng một thời rong ruổi khắp các tuyến đường của Hoa Hạ đã dần dần mất khỏi tầm mắt của người dân.
Nhưng chiếc xe mà La Tân đi tuy cũng là của Liên Xô cũng hình như là cùng loại xe Gaz nhưng có vài phần lạ mắt, xem ra còn cổ hơn cả Gaz 69.
Phương Minh Viễn cảm thấy có chút kỳ lạ, kiếp trước hắn cũng từng là kẻ ham thích quân sự, sau đó nhờ có Inte nên cũng đã lên mạng tìm được rất nhiều những tài liệu và tranh ảnh của xe quân sự, nhưng loại xe này lại làm hắn vừa cảm thấy có chút gì lạ mắ lại vừa cảm thấy hình như đã nhìn thấy nó ở đâu. Cái cảm giác kỳ lạ này làm Phương Minh Viễn lập tức cảm thấy rất có hứng thú với hai chiếc xe này.
-Chẳng nhẽ đây là loại xe jeep Gaz 67? Đột nhiên có một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu Phương Minh Viễn.