Chương 528: Quyển 3 Chương Ý Kiến Xử Lý

Dù sao kiếp trước Phương Minh Viễn cũng chỉ là một người bình thường, tuy hiểu được nhiều việc trong quan trường so với người bình thường hiện tại, đương nhiên nhờ vào tiểu thuyết, phim ảnh, văn học và truyền hình sau năm 2000 có rất nhiều tác phẩm về quan trường. Nhưng quả là hắn đã xem nhẹ uy lực tờ giấy chứng nhận của Trần Trung với các lãnh đạo huyện thị.

Võ Uy trước tiên báo lại với Phương Minh Viễn tình hình buổi chiều, Phương Minh Viễn mới biết không chỉ mấy người Võ Uy đến đây, mà lãnh đạo huyện ủy cũng đến đây.

Tuy mấy người Phương Minh Viễn đi rồi, nhưng Vương Văn cũng không còn oai phong như lúc mới xuống xe. Khi thân phận đối phương đã rõ ràng, y lại hạ lệnh vây bắt thì không phải một hiểu lầm đơn giản, có thể giải thích là xong. Trước mắt, tuy hậu quả nghiêm trọng, tiền đồ không ánh sáng, thậm chí còn có khả năng bị cưỡng chế xuất ngũ, nhưng dù sao cũng không có tai họa lao tù, nếu lại không biết tốt xấu, có thể ra toàn án quân sự. Quân khu muốn bao che cho lính cũng không thể vì một đoàn trưởng mà đắc tội với một người ít nhất là quan to cấp quốc gia. Hơn nữa, chính y đã không có đạo lý. Chuyện của em trai ở thôn họ Vương mấy năm nay, Vương Văn đương nhiên không thể hoàn toàn không biết, nhưng y nhận thấy đó chỉ là những việc cỏn con, bản thân không chăm sóc được cha mẹ, phải nhờ cả vào em trai, em trai dựa dẫm vào mình kiếm chút tiền cũng rất bình thường. Nhưng y thật không ngờ, kết quả cuối cùng lại như thế này. Vương Văn ủ rủ đứng đó, chủ nhân thật sự đã đi rồi, trong lúc nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải.

Vương Lão Hổ lại không cần phải nói, sau khi Vương Văn tát cho một cái đã có bộ dáng như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, bị dọa đến hoàn toàn si ngốc.

Hoàng Quý đứng một bên cảm thấy mình thật may mắn, thật tốt là từ đầu mình không theo phe Vương Lão Hổ, nhất mực khuyên ngăn Vương Lão Hổ nên nhận lỗi, giải quyết sự việc, nếu không, người ngồi ở nơi đó vẻ mặt cầu xin, nhất định là có phần mình. Tuy anh ta không biết vì sao, Vương Văn từ đầu uy phong lẫm lẫm, sau khi xem xong giấy chứng nhận liền nhũn như con chi chi. Đường đường là một đoàn trưởng, đều được người khách nịnh bợ, mình chỉ là một phó đồn nhỏ nhoi, tất nhiên không thể tiếp cận.

Võ Uy cười lạnh, cũng không thèm quan tâm đến bọn họ, chỉ hỏi Hoàng Quý xem gần thôn họ Vương này có cửa hàng sửa xe nào chất lượng không. Hai chiếc xe này bị nước vào động cơ, không sửa thì không thể đi được. Hơn nữa, ở nơi nhỏ bé này không biết có phụ tùng thích hợp để thay không. Võ Uy cân nhắc hay là nên sau khi đến tỉnh lị thì đặt mua hai chiếc xe mới. Khu biên giới miền Bắc này hoang vắng, nếu trên đường xảy ra việc gì có thể hại chết người.

Hoàng Quý cũng cảm thấy bối rối. Thị trấn họ Vương này thuộc huyện Xương Trịnh. Tuy cũng có vài cửa hàng sửa xe, nhưng sửa máy kéo và xe tải còn tạm được, mấy chiếc Santana trong huyện nếu có bệnh gì đều đưa đến thành phố để sửa. Hai chiếc xe của Võ Uy vừa nhìn thấy là đã biết không phải xe trong nước, mấy người đó chắc không sửa nổi.

Võ Uy nghe vậy trong lòng lại tức giận. Nếu đem hai chiếc xe này đến thành phố, đợi đến sửa xong, khi nào đi được, Phương Minh Viễn có định chờ ông hay không cũng rất khó nói. Thật vất vả mới tìm được cơ hội có thể gần gũi với Phương Minh Viễn, lại thành thế này, cơn giận trong lòng ông lập tức tăng lên.

Nhận được điện thoại của văn phòng tỉnh gọi tới, bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện Xương Trịnh sợ đến mức không bao lâu sau đã đến nơi, nhìn thấy Vương Văn đưa vẻ mặt tươi cười với Võ Uy, còn binh lính y mang đến đang ở một bên giữ gìn trật tự. Trạm xăng dầu đương nhiên cũng ngừng kinh doanh.

Đối mặt với Võ Uy đang nổi giận đùng đùng, bí thư và chủ tịch huyện tất nhiên nhanh gọn dứt khoát, quyết định Vương Võ sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm, chẳng những phải bồi thường tất cả chi phí sửa xe mà còn tiến hành thông báo với các ban ngành liên quan đến xăng dầu Hoa Hạ để xử phạt gã thêm lần nữa. Hơn nữa, trong lời nói cũng thoáng lộ ra, gốc rễ của họ Vương ỏ trong huyện, ở thành phố, họ cũng đều có thể giải quyết, muốn xử phạt nặng thêm, bọn họ có nói gì cũng vô dụng.

Kết quả như vậy tất nhiên Võ Uy không hài lòng. Sửa xe tốn bao nhiêu tiền? Nếu hiện tại Vương Võ có thể làm cho xe chạy, Võ Uy còn cho gã thêm tiền. Hơn nữa, chậm trễ thời gian của ông thì phải tính thế nào? Thời gian là tiền bạc, ông đường đường là công tử cấp sở, lai lịch còn lớn hơn Phương Minh Viễn, bị giữ ở đây lâu như vậy, cuối cùng chỉ đổi lấy tiền sửa xe, chuyện này nói ra còn bị người ta chê cười.

Nhưng thật ra Vương Văn kia cũng có tầm mắt đáng giá, cho dù thế nào cũng muốn đưa cho Võ Uy hai chiếc xe nhập khẩu mới vừa lắp ráp xong, sau đó lại bồi thường cho Võ Uy một trăm ngàn tiền tổn thất. Cái giá này không chừng đã là tất cả tài sản của họ Võ. Nhưng Võ Uy chướng mắt điều bồi thường ấy, lại thêm ác cảm với thái độ lúc y mới xuống xe chẳng phân biệt phải trái đã muốn ra tay bắt người nên không chấp nhận.

Cuối cùng Hoàng Quý đưa ra ý kiến cho Chủ tịch và bí thư huyện ủy. Trước hết họ mời Võ Uy đến quán ăn trong thị trấn dùng cơm, sau đó đề nghị, hai chiếc xe của Võ Uy phải đưa vào thành phố sửa chữa, hơn nữa khi sửa xong cũng không vẹn toàn, chi bằng dùng xe của chủ tịch và bí thư huyện ủy chạy đi, khi đến tỉnh thành, Võ Uy thuê một chiếc xe phù hợp, tất cả chi phí sẽ do huyện Xương Trịnh chi trả. Khi Võ Uy quay về Bắc Kinh, khi đến đây lấy xe, cam đoan xe đã được sửa chữa cho Võ Uy hài lòng. Về phần xử lý Vương Võ, khi đó cũng có kết quả.

Hoàng Quý còn nhắc đến cảnh tượng vừa rồi Trần Trung chế trụ Vương Văn, bí thư huyện ùy liền ý thức được ở đây còn có tin tức khác. Vốn khi đến ông ta đã nhìn thấy Vương Văn cười nịnh nọt với Võ Uy còn nghĩ rằng Đại đoàn trưởng Vương đã biết thân phận của đối phương nên mới ngừng tay. Xoay xở nửa ngày mới biết vị Võ Uy này không phải là chủ nhân thật sự. Chủ nhân thật sự đã đi rồi, để ông ta ở lại giải quyết hậu quả. Bí thư huyện ủy lập tức có ý khác.

Một người dưới mà đã có thể động đến văn phòng tỉnh để họ trực tiếp gọi điện thoại cho mình, vậy thì người có thể sai khiến Võ Uy có địa vị thế nào? Bí thư huyện ủy lập tức ý thức được, đây là một mối nguy lớn cho sự nghiệp của ông ta đồng thời cũng là cơ hội. Gia tộc họ Vương ở Xương Trịnh thế lực hùng hậu, tuy ông ta là bí thư huyện ủy nhưng rất nhiều chuyện phải dè chừng thái độ của họ Vương. Nhân vật mà lúc này Vương Văn và Vương Võ không nên chọc vào, chắc chắn là phải kinh động ở thành phố, nếu không đủ đem họ Vương trong huyện đày vào lãnh cung thì ít nhất cũng phải khiến bọn họ ngoan ngoãn vài năm, củng cố địa vị của mình trong huyện, mở rộng ảnh hưởng, cơ hội khó có.

Không chịu nổi sự mời mọc của chủ tịch và bí thư huyện ủy, hơn nữa mọi người cũng thật đói bụng, Võ Uy tất nhiên thuận nước đẩy thuyền cùng đi đến tiệm cơm. Còn hai anh em Vương Văn Vương Võ tất nhiên bị ra rìa, bọn họ nghĩ cách nào tìm người nói giúp không ai thèm quan tâm tới.

Võ Uy lo Phương Minh Viễn phải đợi lâu, lại ngửi thấy ông mùi rượu đầy mình, không khác nào khiến người căm tức, còn bí thư huyện ủy lại lo đêm dài lắm mộng, nhà họ Vương ở thành phố rất nhiều người có quan hệ trong huyện, chắc chắn sẽ có người nói lại sự tình. Ông ta dự đoán, Vương Văn không phải chưa từng nghĩ đến việc tìm người nói giúp, nhưng thế lực họ Vương không phải bao trùm tất cả, ngay cả một ban ngành cấp tỉnh cũng không thể đối mắt với người ở Bắc Kinh, lại có cả người của cục cảnh vệ bộ cảnh sát đi theo. Cho dù ý muốn tìm người nói giúp nhưng không ai có thể nói được.

Kết quả là hai bên rất hợp ý. Phương án của Hoàng Quý có thể thỏa mãn việc Võ Uy nóng lòng ra đi, mà Võ Uy tất nhiên cũng không quan tâm đến việc họ Võ. Hai vị lãnh đạo này thuận thế phải đến chào hỏi Phương Minh Viễn, Võ Uy cũng không tiện thừ chối, liền dẫn họ đến. Nhưng Phương Minh Viễn có muốn gặp bọn họ hay không thì không dám bảo đảm. - Cậu Phương, gặp hay không là do cậu, bọn họ muốn xin lỗi với cậu, tôi cũng không tiện ngăn cản.

Võ Uy cảm thấy bất an nói.

Phương Minh Viễn không có hứng thú giao tiếp với mấy người này. Mấy chuyện này còn không bằng ngồi vẽ nháp truyện tranh. Hắn cũng hiểu được, hai vị lãnh đạo huyện Xương Trịnh này tám phần là muốn xác định thân phận của bọn hắn. Nói như vậy, có thể chắc chắn đem họ Vương ném xuống giếng. - Anh Trần, anh theo anh ấy đi gặp hai người họ. Mọi người đi nghỉ sớm, sáng mai sẽ đi.

Nhưng đến sáng, xem những gì anh em Vương Lão Hổ đã làm, họ Vương ở vùng đất này nhất định là mất hồn, không bị lao tù gì nhưng cũng yếu đi, xem như là trừ được một tai họa cho địa phương, Phương Minh Viễn tất nhiên cũng không ngăn cản.

Ngày hôm sau, khi bọn họ lại lên đường, theo sau hai chiếc xe việt dã đã biến thành hai chiếc Santana. Người theo xe, ngoại trừ hai tài xế thay chủ tịch và bí thư huyện ủy lái xe còn có Hoàng Quý. Bí thư huyện ủy cảm thấy Hoành Quý ý nghĩ linh hoạt, có thể nhìn mặt đoán lòng nên cho anh ta cùng đi theo xe, tiếp tục quan hệ với mấy người Võ Uy. Sau ngày hôm đó khó mà giữ nổi. Nói thật, nếu không phải vì vội vàng xử lý những việc tiếp theo, vị bí thư huyện ủy này cũng muốn cùng đi với mấy người Võ Uy.

Trên đường ngày đi đêm nghỉ, Phương Minh Viễn phát hiện, Hoàng Quý có tầm nhìn rất đáng giá, hơn nữa, khi làm việc, dù suy nghĩ bị giới hạn nhưng rất cố gắng.

Đến giữa trưa hôm nay, bọn họ đến “Tiểu Paris của phương Đông”, tên gọi là Băng Thành.