Trong những người thân nhà họ Bạch, thật ra trong những người cùng lứa, Phương Minh Viễn coi trọng nhất chính là cậu hắn, dượng Tư và dượng Năm, cậu hắn làm việc nhiều năm ở Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ, kinh nghiệm làm việc thì không cần phải nói. Tuy rằng doanh nghiệp nhà nước còn tồn tại những tệ nạn như vậy, nhưng không thể không thừa nhận, hễ là công nhân viên chức làm trong doanh nghiệp nhà nước, không có gia thế vững mạnh, thì nhất định phải có quan hệ xã giao, tâng bốc nịnh nọt cấp trên mới có chỗ đứng này. Những người dựa vào khả năng thật sự không phải không có, nhưng so sánh với các doanh nghiệp tư nhân, số lượng ít hơn rất nhiều.
Cậu hắn sống ở Bắc Kinh đã mười năm, cũng quan hệ xã giao nhiều, tuy rằng cấp bậc không cao, nhưng đây không phải là vấn đề. Có sự chiếu cố của nhà họ Tô, nhà họ Sài, nhà họ Lô và nhà họ Mai, việc mở rộng quan hệ với ông ta cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Phương Minh Viễn biết rất rõ, công việc quan trọng không quan trọng thì hắn sẽ không cần đến Bắc Kinh, nước ở Bắc Kinh quá sâu, các loại quan hệ và lợi ích rắc rối phức tạp, dây mơ rễ má mơ hồ, có rất nhiều mâu thuẫn, bản thân hắn kiếp trước tuy là một nửa trụ cột, sở dĩ có thể đi được đến ngày hôm nay, không phải vì thông minh hơn người, cũng không phải vì vận may từ trên trời rơi xuống, càng không phải vì có gia đình lớn mạnh, chẳng qua là vì bản thân hắn có kiến thức sớm hơn hai mươi năm so với người đương thời. Nếu như không có một tầng quan hệ này, sợ rằng hắn vẫn chỉ có thể u mê tiến theo con đường lúc trước.
Nếu phát triển ở Bắc Kinh, thì khó tránh khỏi bị cuốn vào trong những cuộc đấu tranh chính trị, bản thân hắn là một nửa trụ cột, làm sao có thể là đối thủ của những kẻ cáo già tinh ranh kia, đến lúc đó chỉ e rằng bị bán rẻ lại còn giúp người khác kiếm ra tiền ấy chứ. Hơn nữa là thủ đô của Hoa Hạ, ở kiếp trước, có thể nói có gặp được lợi thế may mắn, ngoài thành phố Thượng Hải có thể dựa vào lịch sử để tích lũy kinh tế và cạnh tranh hơn thua ra, có thể nói là đứng đầu toàn bộ các thành phố của Hoa Hạ.
Đây không chỉ là trung tâm chính trị của Hoa Hạ, còn là trung tâm tài chính, văn hóa, nghiên cứu khoa học, giáo dục... của Hoa Hạ, có thể nói các nguồn tài nguyên chính của khu vực đều tập trung tới mảnh đất mấy mươi nghìn mét vuông này. Điều này quyết định, trong quá trình phát triển sẽ không thiếu tiền vốn và nhân tài. Mà lịch sử kiếp trước cũng đã chứng thực đượcđiểm này.
Một chút tài sản của bản thân, so với một người, hiển nhiên là điều làm kinh ngạc, nhưng so với một quốc gia có diện tích lãnh thổ hơn chín triệu sáu trăm nghìn mét vuông trên đất liền và hơn ba trăm nghìn mét vuông trên biển, dân số hơn một tỷ người, bản thân cũng chỉ là một con kiến nhỏ khỏe mạnh mà thôi. Thêu hoa trên gấm làm sao có thể so được với đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, từ xưa đã là như vậy.
Đó là lí do mà Phương Minh Viễn ngay từ đầu đã quyết định, phải lấy tỉnh Tần Tây và Hồng Kông làm trung tâm phát triển. Ở đây, tuy nói rằng nhất định sẽ không coi nhẹ sức ảnh hưởng của Bắc Kinh, thế nhưng cũng không hoàn toàn lấy nơi này làm trung tâm phát triển của nhà họ Phương.
Cho nên, duy trì mối quan hệ sau này giữa tài sản của nhà họ Phương ở Bắc Kinh và các gia đình khác, cần phải có một người phụ trách có thể làm hắn yên tâm. Người đầu tiên mà hắn nghĩ đến chính là cậu của hắn, Bạch Lâm, sau đó mới là hai dượng. Họ đều là những người bắt đầu từ nghề buôn bán, hơn nữa tuổi cũng đã khá cao. Người chịu trách nhiệm ở thủ đô không cần có khả năng nhạy bén về kinh doanh thương mại, về khoản này, chỉ cần người này có thể hoàn thành tốt tất cả những quyết định của hắn, tài sản nhà họ Phương thu được sẽ không ít, nhưng người này bắt buộc phải có sự hiểu biết nhất định về chính trị pháp luật, có khả năng hiểu rõ được những chính sách của Nhà nước.
Xe dừng ở trước cổng nhà Bạch Lâm, song ông ta vẫn ngồi trong xe, không động đậy, đang nhíu mày suy nghĩ.
Đề nghị này của đứa cháu này, nói thật, vượt ra ngoài khả năng dự đoán của ông ta, lúc đầu ông ta nghĩ, Phương Minh Viễn đến đây là muốn tránh để tài sản mang tên nhà họ Phương bị biến thành Công ty gia đình, thi hành quy chế Giám đốc. Thế nhưng... Lời mời ngày hôm nay thật làm Bạch Lâm có phần nghi ngờ phán đoán ban đầu của ông ta.
Nhưng càng không ngờ hơn, đề nghị này có lực hấp dẫn lớn, làm tim ông ta cũng đập loạn nhịp. Mặc dù ông ta không biết hiện tại nhà họ Phương rốt cục có bao nhiêu của cải, nhưng Tập đoàn Carrefour đồng ý trả mức giá cao hai trăm triệu nhân dân tệ để thu mua cổ phần siêu thị Carrefour của nhà họ Phương, điều này chứng tỏ gia sản của nhà họ Phương ít nhất cũng phải trên trăm triệu. Chỉ cần gật đầu một cái, liền có thể trở thành một doanh nghiệp tư nhân có tài sản đáng giá trên trăm triệu đồng... Ít nhất cũng là công nhân viên chức hạng trung.
Hơn nữa ở đó, chỉ cần có năng lực thật sự, thì nhất định có thể được lợi nhuận thích hợp, không ai dám coi thường, tiền thu nhập cũng cao hơn ở Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ... Nhưng nếu như vậy, chẳng phải là làm cấp dưới của chính cháu của ông ta sao? Chuyện này nói thì được nhưng nghe không xuôi!
Hơn nữa tuổi của ông ta không ít, cũng đã sắp ngũ tuần rồi, lại chuyển đến xí nghiệp tư doanh, có thể thích ứng với công việc trong đó không, chỉ sợ cả hai đều không được. Nếu không thể thích ứng, sơ suất một chút, thì làm gì còn mặt mũi.
Bất kể nói như thế nào, bản thân ông ta bây giờ cũng là nhân viên cấp phòng của Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ, ông ta cũng không nghĩ tới giấc mộng được trở thành tỷ phú, ở Bắc Kinh, tiền để dành mấy năm nay,cũng khá dư giả ổn định, yên ổn sống qua ngày, bình an về hưu chăm sóc cháu, cuộc sống như vậy cũng tốt.
-Minh Viễn, chuyện này, cậu cần suy nghĩ kỹ. Rất lâu sau Bạch Lâm mới lên tiếng.
-Không thành vấn đề! Cháu cũng không vội! Cậu cứ từ từ suy nghĩ thật kỹ. Phương Minh Viễn vui vẻ nói. Kết quả này cũng không ngoài dự liệu của hắn. Cậu dù sao cũng làm việc trong doanh nghiệp nhà nước nhiều năm như vậy, tình hình hiện tại cũng khá tốt, phải từ bỏ tất cả, không phải là chuyện dễ dàng.
-Anh Trần, đem những thứ đã chuẩn bị ra. Cậu, chút quà nhỏ, phiền cậu lên một mình vậy. -Cháu không đi cùng ta sao? Bạch Lâm mở cửa xe, nghe Phương Minh Viễn nói như vậy, kinh ngạc quay đầu lại hỏi.
-Lát cháu còn có chuyện khác, có vào cũng không được đến mười phút, vì vậy không muốn làm phiền cậu và mợ. Mặt hắn có vẻ áy náy.
-Ừ... Bạch Lâm lại ngồi vào xe, ngập ngừng giây phút rồi nói:
-Minh Viễn này, nhà máy của anh cháu hiện tại đang đình trệ, có thể sẽ bị thất nghiệp, cậu vốn định đưa nó vào làm trong Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ, nhưng nó không đồng ý, cháu xem, có thể sắp xếp giúp nó một công việc. -Dạ? Phương Minh Viễn thật không để ý đến những chuyện này, trong trí nhớ của hắn, người anh này đến khoảng năm 95 mới lựa chọn được công việc thật sự.
-Chuyện này không thành vấn đề, chỉ có điều... Cậu, cháu không có khả năng để anh ấy mới vào đã làm ngay chức lãnh đạo, hơn nữa, công việc anh ấy làm không liên quan đến công ty ở Bắc Kinh. Nhưng, cháu có thể bảo đảm, chỉ cần anh ấy làm được thành tích, sẽ được thăng chức. Tuy người anh họ này của hắn không phải là người lòng dạ hẹp hòi, nhưng hắn vẫn nên nói cảnh cáo trước.
Kế tiếp, hắn còn dự định để hai người anh họ đến làm việc dưới quyền hắn, nếu Bạch Bân, người trước giờ không biết gì về mua bán vừa đến đã được vào hàng ngũ công nhân viên chức, như vậy khác nào được cho cái chức tổng Giám đốc gì gì đó, vậy chẳng phải thực đã thành Công ty gia đình rồi sao? Bản thân trong tay hiện đang thiếu nhân tài, mới bất đắc dĩ chọn những người thân có khả năng thật sự vào, song, hắn cũng không nghĩ sẽ lập ra luật lệ xấu nào.
-Đây không phải là vấn đề, nên làm thế nào thì làm. Ở nhà nó là anh của cháu, nhưng ở cơ quan, cháu là ông chủ, nó là công nhân làm thuê, công ra công, tư ra tư, hai vệc không thể lẫn lộn. Cậu sẽ nói chuyện với nó, để nó rõ. Nếu nó dám ra vẻ là anh họ của ông chủ ở công ty, thì cậu sẽ tới trị nó. Bạch Lâm xua tay nói. Ông ta cũng hiểu được, là một doanh nghiệp đang phát triển với tốc độ cao, nếu không công bằng tuyệt đối với các công nhân viên, thì sẽ tạo nên nhiều tổn hại.
-Vậy là tốt rồi! Cháu nghĩ lát nữa, bố trí cho anh ấy vào nơi thích hợp. Cậu cũng hỏi thử, xem xem anh ấy muốn làm gì. Phương Minh Viễn nhẹ nhàng thở phào. Gặp một người bề trên thông minh, thật là may mắn.
Nhìn theo chiếc Audi tiến ra cổng rồi hòa vào dòng xe cộ trên đường Tam Hoàn, Bạch Lâm lúc này mới xách túi quà, đi vào.
Vừa vào cửa, đã bị vợ thấy.
-Ấy? Sao hôm nay anh về sớm thế? Xách cái gì vậy? Không phải là ngày lễ ngày Tết, cơ quan các anh sao lại phát quà? Ôi, cơ quan anh hào phóng như thế từ bao giờ vậy, tặng rượu Mao Đài và nhân sâm? Bạch Lâm ném gói quà đang cầm trong tay lên bàn, vừa thay giày vừa xua tay nói:
-Sao em ngốc vậy, cho dù là quà của cơ quan, thì có cơ quan nào lại tặng nhân viên cấp phòng rượu Mao Đài và nhân sâm chứ, nếu như vậy, Bí thư Trịnh của chúng ta không mang cả thùng rượu Mao Đài và nhân sâm về nhà rồi. Lúc tôi ra cửa, gặp Minh Viễn, nó đưa tôi về, quà này là nó tặng. -Minh Viễn chở anh về? Vậy những người khác đâu? -Nói là còn có việc, đưa tôi đến dưới lầu liền đi! Bạch Lâm ngồi xuống ghế xô-pha, duỗi thẳng hai chân, châm lửa.
-Hút ít một, hai điếu đi, cũng không phải thứ tốt đẹp gì? Minh Viễn cũng thật là, làm sao có thể đi rồi thì không vào? Anh cũng thật là, không nói chuyện của Bạch Bân với nó sao? Vợ ông ta xua khói thuốc bay trước mặt, ra ban công mở cửa sổ.
-Nói rồi, Minh Viễn cũng đã đồng ý thu xếp rồi. Bạch Lâm nói có chút bực mình, hiện tại ông ta muốn yên tĩnh một chút để suy nghĩ kỹ về đề nghị của hắn, vợ cứ lải nhải hỏi hoài làm ông ta phiền không chịu nổi.
-Minh Viễn đồng ý rồi? Vậy thì tốt quá! Sự vui mừng hiện rõ trên nét mặt của bà ta, từ ban công nhảy vào trong phòng, liên tục hỏi:
-Nếu đồng ý rồi, làm sao anh còn không vui? Có phải là nó thu xếp làm anh cảm thấy không thích hợp không?