Hơn nữa trong đám khói bụi này có các hạt carbon đen và bồ hóng tạo nên một số lượng lớn hỗn hợp dioxin, là một chất độc. Con người hít phải khói độc này sẽ cảm thấy đau ngực, khó thở, thậm chí bị nghẹt thở, dẫn đến bệnh tim và bệnh về đường hô hấp. Một ít chất độc còn dần dần ngấm vào thực vật, hình thành các căn bệnh hiểm nghèo khó có thể trị tận gốc, cuối cùng có thể gây ra bệnh ung thư hoặc dị tật bẩm sinh.
Đại họa do cháy mỏ dầu không chỉ có như thế, dòng khói bụi và chất độc thoát ra do cháy mỏ dầu sẽ được các dòng khí trên trời đẩy đi, thậm chí có thể khuếch tán, lan ra hàng mấy ngàn km, tạo thành ô nhiễm cho các địa phương khác trên thế giới.
Hơn nữa các chuyên gia còn nhắc tới, cho dù người Iraq không châm lửa đốt giếng dầu, chỉ cần phá hủy giếng dầu cũng đem đến phiền toái lớn cho Kuwait. Ví dụ như, người Iraq có thể gắn thuốc nổ xung quanh giếng dầu, bên trên lấp vài bao cát. Như vậy có thể làm cho lực nổ ảnh hưởng xuống phía dưới, dẫn tới hoàn toàn hủy diệt giếng dầu.
Lại thêm chuyện vì giếng dầu phun ra rất nhiều nên tự nhiên làm giảm áp lực của tầng dầu, nước ngầm sẽ ngấm vào tầng dầu, việc này chẳng những làm hỏng một số lượng lớn dầu mỏ, mà còn có thể làm cho số dầu sau này Kuwait khai thác được chứa nhiều nước, việc khai thác càng trở nên khó khăn và chi phí tăng cao.
Hơn nữa, mỏ dầu bị hủy hoại tuy không gặp hỏa hoạn, nhưng một số lượng lớn dầu thô ngầm chảy ra, tùy đường chảy sẽ tạo thành những đường dầu đọng trên mặt đất, gây ô nhiễm nghiêm trọng đến hệ sinh thái địa phương, việc này sẽ khiến thảm thực vật vốn dĩ đã nhỏ bé của đất nước càng không được tươi tốt, đối với Kuwait nơi mà nuôi sống một thân cây còn khó khăn hơn nuôi sống một đứa trẻ mà nói thì là một đòn đánh nặng nề.
Cuối cùng các chuyên gia kết luận lại rằng, nếu muốn loại bỏ những mối nguy hại này, không chỉ phải trả giá con số mười tỷ đô la Mỹ mà còn phải chờ đợi một khoảng thời gian đến cả trăm năm.
-Thời gian một năm đó! Hoàng tử Abdullah hết sức đau lòng nói:
-Tổn thất dầu thô trực tiếp đã lên cao tới mấy chục tỷ đô la Mỹ, nếu cộng thêm cả những tổn thất khác, các chuyên gia dự đoán có thể hơn một trăm tỷ đô la Mỹ! Đây là còn chưa tính chi phí chữa bệnh cho người dân! Kuwait là quốc gia thi hành chính sách chữa bệnh miễn phí cho người dân, qua cơn nạn này, chắc chắn chi tiêu của chính phủ Kuwait cho y dược và vệ sinh sẽ tăng thêm nhiều. Hoàng tử Abdullah thậm chí còn nghi ngờ, nếu mọi việc xảy ra tất cả như Phương Minh Viễn nói, thì sau khi Hoàng thất Kuwait phục quốc, không biết quốc khố còn lại bao nhiêu của cải đây.
-Biết sớm như vậy đã miễn cho Iraq một ít nợ nần rồi. Hoàng tử Abdullah ôm đầu hối hận nói. So sánh số tiền Iraq đã nợ Kuwait và số tiền tổn thất Kuwait sắp gặp phải thì đúng là không bằng một phần mười.
-Hoàng tử điện hạ, nếu thật sự làm như vậy, chỉ là khuyến khích dã tâm của Saddam Hussien, cho dù tránh được chiến tranh trong năm nay nhưng sang năm sau, gã sẽ đề xuất yêu cầu khác, lòng tham của con người không có đáy đâu! Phương Minh Viễn lắc đầu nói. Sở dĩ Saddam chiếm Iraq, nguyên nhân chủ yếu là để giảm bớt áp lực nợ nần, nhưng nếu truy ra cho cùng nguyên nhân thì chính là Iraq có ý đồ xưng bá ở khu vực Trung Đông. Cho dù Kuwait có nhượng bộ cũng tuyệt đối không thể thay đổi kết quả này.
Sau một lúc lâu Hoàng tử Abdullah mới buông tay xuống, trầm giọng nói:
-Phương, cậu nói rất đúng, sói đói thì chỉ ngày càng ăn uống nhiều hơn thôi, hôm nay nó cần tiền, ngày mai sẽ cần đất, ngày mốt thì sẽ phát động chiến tranh. -Chuyện đã xảy ra, nghĩ nhiều cũng không có tác dụng, tốt nhất là Hoàng tử điện hạ không nên nghĩ nữa, mà nên làm thế nào để tránh được tình huống phát sinh như vậy đi! Phương Minh Viễn an ủi anh ta mà nói.
-Phương, hôm nay tôi đến chính là vì muốn hỏi cậu, cậu có cách nào tránh tình huống này xảy ra không? Hoàng tử Abdullah cầm lấy tay Phương Minh Viễn, nói với vẻ mặt chờ đợi:
-Phương, nếu cậu đã nghĩ chuyện sẽ phát sinh ra như vậy thì nhất định cậu cũng nghĩ ra cách tránh không cho nó xảy ra phải không? Nếu cậu có thể chỉ ra cho chúng tôi một con đường sáng, tránh cho thảm họa phát sinh về sau, không chỉ có nước Kuwait chúng tôi mà toàn bộ các Hoàng thất ở Trung Đông đều cảm tạ cậu! Chuyện này hắn cũng đã từng nghĩ tới, nhưng thật ra có thể thành công hay không cũng không nắm chắc.
-Hoàng tử điện hạ, tôi chỉ là một người Hoa Hạ bình thường, chuyện quốc gia đại sự như thế này, chưa tới lượt tôi nói đâu. -Phương, cậu đừng nói như vậy, nếu không phải cậu nhắc nhở, chúng tôi làm sao ý thức được lại còn có nguy cơ như vậy tồn tại, mà đợi cho nó xảy ra thì không ai có thể ngăn cản nổi! Hoàng tử Abdullah nói một cách đầy cảm xúc:
-Cậu nói đi, có lẽ cách của cậu chẳng ai nghĩ ra được. Phương Minh Viễn hắng hắng giọng, hắn không ngờ giờ đây hắn lại có cảm giác thay đổi được lịch sử:
-Hoàng tử điện hạ, đầu tiên, tôi nghĩ các anh phải đem bản báo cáo này trình lên các lãnh đạo có quyền lực của các nước Trung Đông, trong đó bao gồm Iran, để tất cả mọi người đều nhận thức được vấn đề, các anh là người bị hại, đứng mũi chịu sào như thế nào; tiếp theo, bản báo cáo này còn nhắc tới việc cháy giếng dầu sẽ ảnh hưởng tới Địa Trung Hải, như vậy tôi cảm thấy các anh nên tranh thủ sự ủng hộ của các đồng minh là các nước như Thổ Nhĩ Kỳ, Ý và Pháp ở khu Địa Trung Hải này, nhất là Ý và Pháp, lực ảnh hưởng của bọn họ đối với nước Mỹ là không thể bỏ qua. Nói tới đây, đột nhiên trong lòng Phương Minh Viễn xao động, trong đầu nảy lên một ý tưởng:
-Sau đó các anh có thể tranh thủ sự ủng hộ của nước tôi. -Của nước cậu? Hoa Hạ sao? Hoàng tử Abdullah giật mình hỏi lại:
-Trận đại hỏa hoạn này sẽ có ảnh hưởng đối với Hoa Hạ sao? Hai bên cách nhau những mấy ngàn km, ở giữa còn có Ấn Độ nữa mà.
-Trong bản báo cáo, các chuyên gia có nhắc tới, cháy mỏ dầu sẽ sinh ra khói bụi, khói bụi này theo các luồng khí trên trời khuếch tán ra khắp nơi. Luồng gió ấm từ Ấn Độ Dương sẽ thổi nó đến dãy Hymalaya, tôi nghĩ do độ cao của dãy Hymalaya này cản lại nên rất có thể số khói bụi đó sẽ rơi trên núi, nơi đó thì quanh năm đóng băng tuyết, là ngọn nguồn của nhiều sông ngòi ở nước tôi. Khói bụi sẽ hấp thụ một số lượng lớn ánh sáng mặt trời, dẫn đến làm tan chảy các dòng sông băng, do đó khả năng sẽ tạo thành thủy nạn đối với các khu đồng bằng và trung du của nước tôi. Nếu quý quốc có thể tìm được người có đủ khả năng chứng minh có thể phát sinh chuyện như thế, như vậy nước tôi cũng sẽ trở thành đồng minh của quý quốc! Phương Minh Viễn giải thích.
Từ những năm 90 trở đi, vì khí hậu toàn cầu trở nên nóng lên, cũng do tốc độ phát triển kinh tế ở Hoa Hạ tăng cao, vì mục đích đem lại lợi ích kinh tế nên một khối lượng lớn cây rừng ở Hoa Hạ bị chặt phá, đất bị xói mòn nghiêm trọng, dẫn đến nguyên nhân sông chảy mạnh và xiết, kết quả chính là phát sinh tai nạn lũ lụt.
Mùa hè năm 1991, lúc ấy mười tám tỉnh, khu tự trị và thành phố trực thuộc trung ương của Hoa Hạ đã xảy ra nạn lũ lụt. Năm tỉnh và khu tự trị xảy ra hạn hán nghiêm trọng. Trong đó khu phía nam Giang Tô gặp phải nạn lũ lụt lớn nhất trong vòng một trăm năm trở lại đây, trong vòng gần bốn mươi tám giờ đồng hồ, lượng mưa đo được tổng cộng là hơn hai trăm milimet. ‘Trên trời có thiên đường, hạ giới có Tô Hàng’ (Tô Châu và Hàng Châu), đến cuối thập niên tám mươi, chẳng ai tìm được hồ sơ nào ghi chép gì về cứu trợ thiên tai khu vực phía nam Giang Tô này, vậy nên lần lũ lụt này được ghi nhớ rất kỹ.
Từ những năm 90 trở đi, vì khí hậu toàn cầu trở nên nóng lên, cũng do tốc độ phát triển kinh tế ở Hoa Hạ tăng cao, vì mục đích đem lại lợi ích kinh tế nên một khối lượng lớn cây rừng ở Hoa Hạ đã bị chặt phá, đất đai bị xói mòn nghiêm trọng, là nguyên nhân dẫn đến sông chảy mạnh và xiết, kết quả chính là phát sinh tai họa lũ lụt.
Mùa hè năm 1991, lúc ấy mười tám tỉnh, khu tự trị và thành phố trực thuộc trung ương của Hoa Hạ đã xảy ra nạn lũ lụt. Năm tỉnh và khu tự trị xảy ra hạn hán nghiêm trọng. Trong đó khu phía nam Giang Tô gặp phải nạn lũ lụt lớn nhất trong vòng một trăm năm trở lại đây, trong vòng gần bốn mươi tám giờ đồng hồ, lượng mưa đo được tổng cộng là hơn hai trăm milimet. ‘Trên trời có thiên đường, hạ giới có Tô Hàng’ (Tô Châu và Hàng Châu), đến cuối thập niên tám mươi, chẳng ai tìm được hồ sơ nào ghi chép gì về cứu trợ thiên tai khu vực phía nam Giang Tô này, vậy nên lần lũ lụt này được ghi nhớ rất kỹ.
Toàn bộ khu phía đông Trung Quốc, nơi nào cũng có thể thấy được ruộng vườn hoa mầu, từng cánh đồng rộng mênh mông đều bị ngập chìm trong biển nước, ngay cả trong thành phố cũng đều biến thành một biển nước bao la. Muốn đi lại trong thành phố phải ngồi thuyền, tầng một của các căn nhà hoàn toàn bị ngập chìm dưới nước, các loại rác rưởi đều trôi nổi trên mặt nước.
Theo công tác thống kê bước đầu, trong cả nước số người gặp tai họa lên tới cả trăm triệu người, ở hai tỉnh gặp tai họa nghiêm trọng nhất, nạn dân chiếm tới 60% và 70% tổng số nhân khẩu của cả tỉnh. Số nạn dân không còn nhà cửa để về vượt qua con số hai triệu người, phải sống trong các lều tạm xây dựng trên đê. Theo một công tác thống kê không hoàn toàn, năm đó tổn thất kinh tế trực tiếp của các tỉnh gặp nạn có khả năng vượt qua con số mấy chục tỷ tệ, còn nếu nói về tổn hại kinh tế gián tiếp thì có khả năng vượt qua hàng trăm tỷ tệ.
Hơn nữa tai nạn lũ lụt lần này ở phía đông Trung Quốc là lần đầu tiên xảy ra với quy mô lớn như vậy trong lịch sử Trung Quốc, đã phải kêu gọi sự giúp đỡ và viện trợ của quốc tế.
Tất cả những chuyện đó đều để lại cho Phương Minh Viễn lúc ấy còn đang đi học một ấn tượng sâu sắc. Vốn dĩ hắn là người không thích xem tin tức trên TV, nhưng lần đó lại luôn ngồi trước TV, xem cảnh nước sông Hoa Hạ chảy cuồn cuộn đục ngầu, chỉ xem vậy cũng đủ thấy rồi! Lúc đó hắn không nhận thức được những nạn dân gặp khó khăn như thế nào, chỉ cảm thấy thiên nhiên thật vĩ đại, gây ra lực ảnh hưởng vô cùng mạnh mẽ.