Chương 491: Quyển 3 Chương Đem Công Việc Giao Cho Bên Ngoài

Bắc Kinh tháng chín, người đi lại trên đường ai cũng đều vội vội vàng vàng, nơi nơi trong thành phố đều được trang trí hoa tươi, bộ mặt toàn thủ đô cũng rực rỡ hẳn lên. Đây là vì chuẩn bị cho ngày quốc khánh sắp đến, cũng là chuẩn bị cho Asian Games sắp tổ chức tại Bắc Kinh!

Asian Games này là lần đầu tiên Hoa Hạ tổ chức một cuộc thi đấu thể thao mang tính quốc tế, cũng là đại hội thể dục thể thao đầu tiên của Châu Á do Hoa Hạ đứng ra tổ chức. Thành viên tham dự đến từ 37 quốc gia và khu vực khác nhau ở Châu Á, trong đó có cả Đài Loan, tổng cộng các thành viên sẽ tham gia Asian Games lần này trong các đoàn đại biểu thể dục thể thao lên đến gần bảy nghìn người. Số đoàn đại biểu và số vận động viên lần này đều vượt qua đại hội lần thứ X. Lần này Hoa Hạ phái ra đoàn đại biểu hơn sáu trăm người tham dự các môn thi đấu trong Asian Games.

Mặc dù siêu thị Carrefour ở Bắc Kinh chưa chính thức khai trương, nhưng vẫn quyên tặng năm triệu tệ cho ban tổ chức như cũ, có thể nói là một trong những xí nghiệp tư nhân có mức quyên tặng lớn nhất Hoa Hạ. Thực ra không phải Phương Minh Viễn không thể quyên tặng được nhiều tiền hơn. Mà là vì các xí nghiệp lớn của nhà nước có giá trị vài tỷ hay thậm chí mười tỷ tệ cũng chỉ quyên tặng có mấy triệu tệ, nếu siêu thị Carrefour quyên tặng khoảng mười triệu tệ chẳng hạn, thì những lãnh đạo của các xí nghiệp này biết để mặt mũi vào đâu đây?

Cho nên Lâm Liên, Tôn Chiếu Luân cùng với Phương Minh Viễn đã bàn bạc nhiều lần cuối cùng mới quyết định con số này. Tuy con số này không kém gì các doanh nghiệp lớn của nhà nước đã quyên tặng, nhưng nếu không làm vậy thì với danh tiếng của siêu thị Carrefour ở Hoa Hạ hiện giờ thì đúng có chút không đáng, là tự tổn hại đến hình tượng thương hiệu của chính mình.

Còn quán ăn Phương Gia gần đây trở thành ngôi sao sáng nổi bật trong ngành kinh doanh ẩm thực, cũng phái ra đầu bếp tốt nhất của mình để tham gia vào hàng ngũ cung ứng thức ăn cho các vận động viên của Asian Games. Vì vậy, Lâm Liên đã điều động mười bốn đầu bếp có tiếng ở tỉnh Tần Tây đến chi nhánh thủ đô trợ giúp, chỉ khi đó mới có thể bảo đảm yêu cầu cho việc kinh doanh buôn bán như bình thường được.

Tuy nhiên Phương Minh Viễn cũng có thể cảm giác được là, khẩu vị của thức ăn trong tiệm có vẻ phù hợp với người Tần Tây, chứ không phải giống như trước, là hoàn toàn chiếu theo khẩu vị của người Bắc Kinh. - Chén rượu này để chúc mừng công ty của chúng ta đã chính thức khai trương!

Sài Yên nâng chén cười nói, vì Phương Minh Viễn không có ở Bắc Kinh nên bữa tiệc rượu mừng công ty này kéo dài mãi cho đến hôm nay mới tổ chức được. Mai Đông Trạch, Lư Minh Nguyệt và Phương Minh Viễn lần lượt nâng chén, chẳng qua là chén của Phương Minh Viễn chỉ là nước ngọt Sprite, nhìn thì cũng giống như rượu trắng vậy! - Chén rượu thứ hai này để chúc mừng đợt quảng cáo đầu tiên của chúng ta đạt được thành công lớn!

Mai Đông Trạch cướp lời nói, lúc này dịch vụ quảng cáo công cộng thành công, bây giờ anh ta mới được mở rộng tầm mắt, hóa ra quảng cáo có thể làm được như vậy, thường xuyên phát các tin quảng cáo trên đài truyền hình Hoa Hạ và Bắc Kinh, khiến công ty thật nổi tiếng, khiến một công ty vừa mới thành lập được một tháng đã có rất nhiều công việc làm ăn, triển vọng lợi nhuận vô cùng đáng coi trọng. Mai Đông Trach còn có ý nghĩ trong đầu là muốn từ chức để có thể tự mình chủ trì công ty. - Chén thứ ba này đương nhiên là muốn chúc cho buổi gặp nhau ngày hôm nay của chúng ta ngày sau sẽ trở nên càng huy hoàng!

Lư Minh Nguyệt cũng không cam chịu ở phía sau.

- Lời hay các vị đều nói rồi, tôi chỉ có thể nói chúc mọi người tiền của cuồn cuộn thôi!

Phương Minh Viễn giơ chén nước màu trắng lên mỉm cười nói.

Mọi người đều mỉm cười, không khí trên bàn tiệc nhộn nhịp hẳn lên. Tuy Sài Tĩnh Ngọc và Mai Nguyên Vũ cũng ở bên cạnh tiếp rượu nhưng lúc này cũng không có cơ hội nói chuyện, chỉ biết điều mà ngoan ngoãn uống, nhìn Phương Minh Viễn một cách hâm mộ vì hắn có thể ngồi trò chuyện vui vẻ với người bề trên trong nhà. - Mới ra ngoài một thời gian mà sau khi trở về đã có hơi chút không thích nghi được với không khí kinh doanh ở Bắc Kinh rồi.

Phương Minh Viễn nói có chút cảm thán. Trong kiếp trước, Phương Minh Viễn cũng đã từng trải qua thời kỳ Asian Games ở Bắc Kinh, nhưng lúc đó hắn chỉ là một gã học sinh bình thường vùi đầu vào sách vở ở Bắc Kinh, sức ép học hành đã khiến hắn căn bản là không chú ý đến Asian Games khai mạc. - Từ việc tham gia thi đấu và tổ chức thi đấu quốc tế, chính phủ hy vọng có thể mượn cớ này để mở rộng ngoại giao, tạo hình tượng trên thế giới, về đối nội thì hy vọng đây là cơ hội để xây dựng thủ đô nhanh hơn, từ đó nâng cao nếp sống văn minh và cơ sở vật chất trong nước.

Sài Yên cũng nói đầy cảm thán.

- Nửa năm vừa rồi đã khiến chúng ta mệt muốn chết, cuối cùng nháy mắt là Asian Games sẽ khai mạc, mọi người đều hưng phấn, lại ngóng trông có thể sớm ngày kết thúc hoàn mỹ, có thể nghỉ ngơi thực sự. - Chuyện nâng cao nếp sống văn minh của người trong nước được hiệu quả đến mức nào thì tôi không biết, nhưng những thay đổi ở Bắc Kinh thì mọi người đều thấy trước mắt, chính phủ đang tiến hành rất nhiều công tác chuẩn bị cho Asian Games, đang xây dựng sân vận động Olympic chính cho Asian Games và làng vận động viên Asian Games. Đồng thời cũng xây dựng một lượng lớn các cầu vượt và mở rộng đường cái.

Một đám công trình đều đang được khởi động, dự định xây dựng xong tuyến đường vành đai phía bắc trước khi Asian Games bắt đầu, trục đường giữa đã được kéo dài từ đại lộ Cổ Lâu Ngoại đến vòng xoay phía bắc, đường vành đai hai bao quanh thành phố vốn được xây dựng từ những năm 60 đã được hoàn thanh mau chóng, tin rằng chỉ trong hai năm nữa là có thể thông suốt hoàn toàn. Những công trình xây dựng này tộng cộng hết hơn bốn năm, nghe nói tổng đầu tư hơn hai tỷ tệ, có thể nói là một lần xây dựng lớn trong vòng mười năm trở lại đây của đất nước. Giờ quay lại Bắc Kinh, quả thật tôi cũng thấy không quen.

Mai Đông Trạch cười nói.

- Anh ở vùng ngoại thành nên cũng đỡ. Hai năm trước, cả thành phố là một công trường lớn cuồn cuộn chẳng những bụi đất bay lên, hơn nữa còn tắc đường kẹt xe, đến giờ cao điểm thì trên đường xe có thể xếp thành hai hàng, thậm chí ba hàng mà đi, người dân thành phố gọi là than mỏi mồm không dứt.

Lư Minh Nguyệt nói với vẻ mặt không chịu nổi.

- Nói cho cùng là do nền tảng của nước ta yếu, nếu giống như các nước Âu Mỹ, các công trình thể thao lớn đều tương đối đầy đủ cả rồi, điều kiện giao thông cũng khá tốt, tự nhiên là không cần phải xây dựng rầm rộ như vậy.

Sài Yên quay đầu sang nói với Phương Minh Viễn.

- Nghe nói siêu thị Carrefour của cậu quyên tặng năm triệu tệ à, không tầm thường đâu.

- Năm triệu tệ!

Bốn người Mai Nguyên Vũ run cả tay, suýt nữa làm nghiêng cả bát đang cầm. Có người vì gom góp mấy trăm nghìn tệ để nhận thầu căng tin mà còn đang ruột sôi lửa bỏng, không ngờ người ta một hơi liền quyên tặng năm triệu tệ, khó trách Phương Minh Viễn chướng mắt mà nhận thầu việc kinh doanh căng tin này. - Chuyện này cũng chỉ vì hư danh thôi.

Phương Minh Viễn cười khổ nói

- Nửa đầu năm nay, nhờ phúc của tập đoàn Carrefour của Châu Âu và tập đoàn Wal-mart của Mỹ, làm quảng cáo miễn phí trong cả nước nên danh tiếng của siêu thị Carrefour đã truyền xa, nếu không dốc sức cho một sự kiện được cá nước chú ý như là Asian Games này thì chẳng phải sẽ khiến người trong nước đâm vào sau lưng chúng ta sao? Tôi không có khí phách và của cải như ông Hoắc nên chỉ có thể quyên chút tiền được thôi. - Quyên chút tiền sao?

Mai Đông Trạch tạo nên tiếng chậc chậc nói:

- Có biết bao xí nghiệp quốc doanh trên cả nước cũng không lấy đâu ra nhiều tiền đến như vậy. Theo tôi được biết, trong cả Bắc Kinh này, cũng chỉ có ít ỏi vài công ty có thể có số tiền này. - Đó là hắn đành phải phùng má lên giả làm người mập thôi! Vì hiệu quả và lợi ích cho thương hiệu mà không thể không làm như vậy!

Thực ra Sài Yên đã thấy rõ, hiểu được Phương Minh Viễn không thể không quyên số tiền này.

Mọi người vừa nói chuyện vừa ăn uống, dần dần chuyển đề tài tới tương lai việc phát triển công ty.

Hiện giờ công ty có tất cả mười tám nhân viên chuyên phụ trách thiết kế quảng cáo, đã cơ bản có thể thỏa mãn nhu cầu của người sử dụng, nhưng về mặt làm phim quảng cáo thì hình như còn chưa đủ lực lượng. Những nhân tài có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, phần lớn đảm nhiệm các chức vụ trong đài truyền hình hoặc là các trung tâm chế tác phim truyền hình, hưởng đãi ngộ hậu hĩnh, đương nhiên là tỏ ra khinh thường một công ty quảng cáo vừa mới thành lập. Những người mới ở công ty tuy tốt nhưng không đủ kinh nghiệm công tác, điểm này khiến mấy người Sài Yên tương đối đau đầu. - Cô Sài, mọi người có biết người tên Thi Chí Huy không?

Phương Minh Viễn hỏi.

- Thi Chí Huy à?

Sài Yên nhìn Lư Minh Nguyệt và Mai Đông Trạch, hơi nhíu mày nói:

- Nghe quen quen, hình như đã nghe nói ở đâu đó.

- Thi Chí Huy không phải là Phó trưởng ban Thi làm việc không đàng hoàng ở Bộ đường sắt trước kia sao?

Mai Đông Trạch buột miệng nói.

Không làm việc đàng hoàng sao? Đây là lần đầu tiên Phương Minh Viễn nghe có người đánh giá Thi Chí Huy như vậy.

- Cái gì mà không làm việc đàng hoàng, tôi nhớ ra rồi, chỉ là anh ta không thích chốn quan trường, chính mình làm cho con đường của mình nhỏ đi, không nối nghiệp gia đình nên làm cho vòng tròn quyền lực càng ngày càng nhỏ đi.

Sài Yên lộ rõ vui mừng trên mặt nói:

- Tôi nhớ ra rồi, hình như anh ta mở một công ty chế tác phim truyền hình!

Phương Minh Viễn lại rót đầy chén nước trắng của hắn, nói thật hắn thích nước trái cây và hồng trà ở kiếp trước hơn, tuy nhiện hiện giờ thứ đồ uống đó hiếm thấy ở Hoa Hạ, hắn chỉ có thể uống thứ này thôi - Lần trước tôi có gặp được anh ta ở Phụng Nguyên tôi nghĩ, chúng ta có thể giao một ít việc quay phim cho anh ta, tôi tin là anh ta có thể thỏa mãn yêu cầu của chúng ta, tiện thể có thể đưa mấy người mới ở công ty đi học thêm kiến thức, gia tăng kinh nghiệm.

Mai Đông Trạch và Lư Minh Nguyệt nghe thấy vậy liền gật đầu liên tục, không nói cũng biết là giao việc làm ăn cho Thi Chí Huy, chỉ với quan hệ của Tô Hoán Đông đứng phía sau Phương Minh Viễn với nhà họ Thi thì khẳng định Thi Chí Huy cũng sẽ hết sức hoàn thành công việc này. Nói như vậy, vấn đề không đủ năng lực quay phim liền đã được giải quyết. Hơn nữa nhóm người ở công ty còn có thể thể đi theo học tập một thời gian, sau này còn có thể có nhiều công dụng.

Tuy rằng việc quay phim quảng cáo của công ty phần lớn có thể giao cho các công ty quen biết bên ngoài, nhưng Phương Minh Viễn lại cho rằng trong tay mình cũng phải nắm giữ một đội ngũ thuần thục, quảng cáo của những khách hàng quan trọng, tốt nhất là để người nhà mình đi quay.

Lư Minh Nguyệt trầm ngâm một lát nói:

- Nhưng tôi nghe nói gần đây Thi Chí Huy bận rất nhiều việc, gần như còn chưa kết thúc quay một bộ phim truyền hình này đã chuẩn bị cho một phim truyền hình mới rồi. Hiện giờ đang tuyển diễn viên, còn giấu kịch bản bí mật lắm, cũng không ai biết anh ta quay phim gì! Nói vậy thì anh ta đâu còn hơi sức mà tiếp nhận công việc từ chúng ta nữa?