Cụ thể đàm phán thế nào Vu Đông Phong liền giao cho trợ lý của ông ta, chính là người thanh niên đã đến đón ba người, còn ông ta thì ôm Matsushita và Imai đi lên trên tầng, để lại một đám đàn ông buồn bực ở dưới.
Trong số đó Robert là người buồn bực nhất, cũng cùng là làm việc giúp Phương Minh Viễn mà Vu Đông Phong giống như là trưởng quầy phủi tay bỏ mặc vậy, chẳng những mặc kệ chi tiết việc đàm phán, mà còn có thể ngang nhiên tán gái, được mây mưa với hai cô gái Nhật bản ở chỗ này. Tuy rằng gã cũng có hai mỹ nhân người Mông-gô-lô-ít (chủng tộc người da vàng) ngồi bên cạnh tiếp đãi, nhưng so với Vu Đông Phong thì đãi ngộ thua kém đến gấp một lần rưỡi.
Tuy nhiên, Robert nghĩ lại thì thấy gã cũng không mệt, Phương Minh Viễn cũng đã đồng ý rồi, đối với giá cả lần này nếu biểu hiện của Robert làm hắn vừa lòng thì số thỏa thuận giao hàng dầu mỏ có kỳ hạn trị giá ba tỷ đô la Mỹ kia sẽ bán cho gã với giá ngang bằng, đối với đãi ngộ hạng nhất này thì lợi nhuận của Robert cực kỳ khả quan. Mới qua ba ngày ngắn ngủi, giá dầu trên thị trường dầu mỏ thế giới đã tăng mỗi thùng lên một đô la Mỹ, cho nên Robert đành nín nhịn chờ giờ khắc này đến.
Dưới sự nâng đỡ hai bên trái phải của Matsushita và Imai, Vu Đông Phong cũng đến được thang máy, lên tầng ba, vào một gian phòng khiến hai cô mê mẩn hoa mắt, một căn phòng đầy quyến rũ phong tình theo kiểu Ả Rập. Matsushita và Imai nhìn đồ trang trí nước ngoài trong phòng, sực nức mùi hương, còn chân đang giẫm lên một tấm thảm lông mềm, dường như bị bao vây trong một giấc mộng tuyệt đẹp vậy.
Vu Đông Phong vỗ vỗ mông hai cô, vẻ mặt cười dâm đãng nói:
- Hai mỹ nhân, hai em đi tắm rửa tẩy trần trước đi, ngoan ngoãn mà ở trên giường chờ.
Matsushita và Imai vô thức mà gật đầu, nhưng mắt chẳng muốn rời những đồ trang trí trong phòng.
“Của cải đúng là thứ tốt nhất để lôi kéo tình cảm của phụ nữ!” Câu này ai nói thì Vu Đông Phong cũng không nhớ, nhưng tuổi càng lớn, ông ta càng không thể không thừa nhận, lời nói này rất chính xác trong nhiều thời điểm, nói đúng lòng dạ của đàn bà. Khi Vu Đông Phong rời khỏi căn phòng thì Matsushita và Imai hoàn toàn không biết.
Thoát khỏi sự giằng co của Matsushita và Imai, Vu Đông Phong nhanh bước đến chỗ của Phương Minh Viễn.
- Anh Vu, xem ra anh thật diễm phúc, cô gái tên Imai là diện viên phim cấp ba nổi tiếng của Nhật Bản, là người đàn bà mà không biết bao nhiêu đàn ông nằm mơ được âu yếm.
Phương Minh Viễn trêu ghẹo ông ta mà nói. Ở kiếp trước, không ngờ Imai lại quay về với nghề nghiệp cũ, chẳng qua hiện giờ cô diễn các vai các cô gái trưởng thành, còn sau này diễn các vai mẹ chồng hoặc người lớn tuổi, là những nhân vật rất nổi đình nổi đám.
Lúc ấy trên mạng có rất nhiều người lại tìm lại các hình ảnh thời trẻ của cô trong các băng video. Phương Minh Viễn cũng đã từng xem, lúc đó đã không khỏi cảm thán, năm tháng không buông tha ai cả, cho dù là mỹ nhân duyên dáng, sau thời gian phôi phai cũng có lúc vẻ đẹp mất đi. Đương nhiên, hiện nay nếu so sánh dung mạo của Imai và những bạn bè cùng trang lứa với cô thì cô xinh đẹp hơn người, chỉ có điều sau này vóc dáng cô cũng không khác gì mấy so với thời tuổi trẻ. - Vậy đó chẳng phải là nhà vệ sinh công cộng sao?
Vu Đông Phong giật mình kinh hãi, tuy rằng ông ta háo sắc nhưng trong nhà lúc nào cũng có đủ, không cần phải đi ra ngoài tìm sắc giới, chưa từng để ý tới những diễn viên phim nóng Nhật Bản này, nhưng đối với chuyện này thì cũng không xa lạ gì, cũng biết một ít. Nói thật, Vu Đông Phong không có ấn tượng tốt với thể loại này, theo ý kiến của ông ta, chuyện nam nữ của cặp đôi trên màn ảnh thành ra là lộ hết ra cho đại chúng xem, người nhân vật nữ trong đó chẳng phải khác gì kỹ nữ sao, khó mà chịu nổi.
Phương Minh Viễn không kìm nổi cười, hóa ra lúc này cũng đã có cách nói ‘Nhà vệ sinh công cộng’. Hắn nhún vai, không bình luận gì thêm về chuyện này nữa.
- Như vậy thì chẳng phải là tôi dùng một gái mại dâm sao?
Vu Đông Phong nói vẻ mặt chua xót, cứ tưởng rằng vốn là gặp được một diễm phúc từ ngoại quốc, khiến ông ta như muốn bay lên, bây giờ nghe Phương Minh Viễn nói như vậy, lập tức giống như là tạt một chậu nước đá ngay chính diện, hứng thú gì đó đều biến mất.
Nhìn dáng vẻ của ông ta, Phương Minh Viễn và Trần Trung đều mỉm cười.
Theo như ý của Murakami và Sato thì hai người họ muốn kéo dài thời gian cho đến khi có kết quả báo cáo cuối ngày của thị trường giao hàng dầu mỏ thế giới có kỳ hạn, như vậy bọn họ càng có nhận thức rõ ràng về hướng đi tương lai của giá cả dầu mỏ, nhưng Robert lại kiên quyết muốn bắt đầu ngay lập tức, rơi vào đường cùng, Murakami và Sato cũng chỉ có thể đồng ý.
Đến buổi chiều khi thị trường giao hàng dầu mỏ có kỳ hạn ra báo cáo cuối ngày thì cuộc cạnh tranh giữa ba người Robert đã gần kết thúc. Thỏa thuận giao hàng tám tỷ đô la Mỹ, Murakami và Sato đã lấy được hơn sáu tỷ năm trăm triệu, còn lại là bị Robert lấy. Tính tổng giá trị bán ra được tám tỷ bảy trăm triệu đô la Mỹ, khiến Vu Đông Phong và Phương Minh Viễn vui vô cùng.
Robert tự nhiên là cũng vui vẻ hiện rõ trên mặt, gã mua của Phương Minh Viễn trước sau tất cả trị giá là bốn tỷ năm trăm triệu đô la Mỹ dầu mỏ giao hàng có kỳ hạn, hiện mới qua vài ngày mà giá mỗi thùng đã tăng lên hơn một đô la Mỹ rồi, đây là hơn hai trăm triệu đô la Mỹ lợi nhuận thật đẹp!
Murakami và Sato tuy là phải trả giá đắt hơn nhưng lỗ hổng về dầu mỏ nhập khẩu của Công ty xăng dầu Sikemo và Công ty cổ phần dầu mỏ Shikoku tạm thời đã được bù đắp, hai người cũng coi như là tạm thời đứng vững chân một lần nữa, cho nên tâm trạng cũng trầm tĩnh được một chút.
Còn cao hứng nhất vẫn là Phương Minh Viễn và Vu Đông Phong, đến giờ phút này, số dầu mỏ giao hàng có kỳ hạn trong tay bọn họ chỉ còn lại hơn ba tỷ đô la Mỹ. Hôm nay cấp dưới của Vu Đông Phong cũng không nhàn rỗi, gần một tỷ đô la Mỹ hợp đồng cũng đang lục tục được bán ra. Số còn lại cũng được bán ra nốt trong hai ngày tiếp theo, thành công bán ra phần lớn số thỏa thuận dầu mỏ giao hàng có kỳ hạn, thu hoạch được lợi nhuận rất lớn trước khi chính phủ Mỹ tuyên bố sẽ dùng dầu mỏ dự trữ.
Màn đêm buông xuống, tất cả các thủ tục đều đã xong xuôi, một số lượng tiền lớn đã được chuyển vào tài khoản của Vu Đông Phong, số thỏa thuận dầu mỏ có kỳ hạn này cũng đã được Murakami và Sato trịnh trọng thu về, mọi người cùng thả lỏng, trong phòng cũng giảm bớt đi vài phần không khí đối địch, mọi người vừa nói vừa cười.
Murakami và Sato đầu tiên là báo tin về Nhật Bản, hai người cùng được Tổng giám đốc khen ngợi nhiệt liệt, tâm trạng bọn họ đều tốt, cũng không còn có ý đối địch với Robert nhiều như trước nữa. Còn Robert lại có đôi chút buồn bực, gã thật không ngờ buổi đàm phán kéo dài từ sau trưa đến tận giờ cơm tối, việc này làm ý định làm chuyện âu yếm của gã hoàn toàn rơi vào hư vô. - Ông Robet, hoan nghênh ông khi nào rảnh thì tới du lịch Nhật Bản, để tôi có thể làm chủ nhà thật tận tình.
Sato mỉm cười nói;
- Nếu ông Robet có thể nói số phòng của ông cho Khố Đại Tử của chúng tôi, tôi tin rằng buổi tối ông sẽ có một tin mừng đáng ngạc nhiên đó.
Trên thương trường không có kẻ thù nào là vĩnh viễn, cũng không có tình bạn bè vĩnh cửu, cho dù là nói về mặt tài sản hay sức ảnh hưởng của Công ty cổ phần British Petrolium Fotermedia ở khu vực Trung Đông đều có chênh lệch không nhỏ so với Công ty xăng dầu Sikemo, cho nên sau khi chiếm được số dầu mỏ tạm thời đủ dùng, Sato bắt đầu cân nhắc xem làm sao để kết tình bằng hữu với Robert, sau này thuận tiện cho mọi người gặp lại nhau.
Robert ngay lập tức chuyển từ buồn sang vui, người Nhật Bản này đúng là biết thời thế!
Khi Sato vừa quay người rời khỏi đó không lâu, niềm vui sướng của Robert liền lớn gấp đôi, Murakami cũng giống như vậy đến mời chào gã tới Nhật Bản du lịch, cũng nói số phòng của Chennai cho gã. Mà Chennai lại ở chung phòng với Imai, nếu đêm nay Vu Đông Phong thả cô ta ra, thì chẳng phải là tặng của ngon ngọt cho Robert sao.
Ngày hôm sau, bữa yến tiệc dầu mỏ thịnh soạn chấm dứt, Sato và Murakami vội vàng cáo biệt Vu Đông Phong, quay trở về Nhật Bản. Rốt cục Phương Minh Viễn cũng có thể từ sau màn bước ra trước sân khấu. - Phương này, tôi thật không thể lý giải được ý nghĩ của người phương Đông các cậu, vì sao lại đẩy chúng tôi lên trên sân khấu mà không phải là cậu người hoàn toàn có quyền quyết định.
Robert than thở nói.
Phương Minh Viễn và Vu Đông Phong nhìn nhau cười, không dễ dàng mà giải thích được tâm lý không muốn lộ tài năng của người phương Đông. So với nguyên tắc không thể xâm phạm tài sản tư nhân đã sớm được thừa nhận ở phương Tây thì ở xã hội phương Đông cho tới nay, mức độ bảo hộ tài sản cá nhân cho người dân vẫn không đủ mạnh. Ngược lại còn có truyền thống ‘ăn chặn’, Phương Minh Viễn không muốn từ khi hắn còn nhỏ tuổi đã nổi danh khắp nơi, đến lúc đó sẽ dẫn đến những sự chú ý không cần thiết, chẳng phải là khóc mà chết sao.
Ba người ngồi trên tầng cao nhất của biệt thự ngắm cảnh biển phía xa xa, uống đồ uống ướp lạnh, thanh thản dễ chịu nói không nên lời.
Xa xa trên biển, thỉnh thoảng có một hai chiếc thuyền lớn chậm rãi lướt qua, bởi vì có kênh đào Suez nên biển Đỏ có thể nói đã trở thành một trong những tuyến đường an toàn bận rộn nhất trên thế giới.
Robert và Phương Minh Viễn trò chuyện ngẫu hứng, ánh mắt thì chú ý trên mặt biển thỉnh thoảng xuất hiện những du thuyền tốc độ cao. Khoảng cách từ biệt thự của Hoàng tử Abdullah đến cảng Jeddad không xa, Phương Minh Viễn cũng biết, nơi đó có một bến tàu để cho du thuyền đỗ, bên trong có hàng trăm chiếc du thuyền, thoạt nhìn thấy vô cùng đồ sộ.
Vì người Ả Rập tương đối giàu có, hơn nữa lại có truyền thống đi biển từ mấy ngàn năm trước, cho nên rất nhiều người Ả Rập thích lái thuyền ra khơi, tự nhiên du thuyền trở thành lựa chọn đầu tiên của họ. - Các vị biết không? Câu lạc bộ du thuyền hiện đại đầu tiên là ở Anh Quốc vào thế kỷ 18. Lúc đầu là vì các quan lớn của Anh muốn tu sửa các con thuyền lớn thành thuyền tiếp tế nhỏ, tạo ra một bến thuyền nhỏ nhưng theo sự phát triển của văn minh công nghiệp, quy mô của bến thuyền nhỏ không ngừng được mở rộng, cuối cùng dần dần biến thành nơi người trong xã hội thượng lưu tụ tập. Hiện giờ ở các quốc gia Âu Mỹ, có xe tốt đương nhiên là thân phận cao nhưng máy bay và du thuyền đã đoạt đi hơn nửa phần vinh quang!
Robert nói với vẻ mặt tự hào:
- Ở cảng Kuwait tôi còn có… a, kia là cái gì vậy?