Chương 470: Quyển 3 Chương Mâu Thuẫn

Tâm tình của Murakami cũng không được tốt. Vì gã đã nhìn thấy Sato. Đó là trưởng phòng thu mua của đối thủ cạnh tranh của công ty Shikoku, công ty Si Kemo, đối thủ của người tiền nhiệm của gã, là một cái tên rất khó quên.

Người tiền nhiệm của Murakami, vì nguồn cung cấp quan trọng là công ty xăng dầu Kuwait không thể cung ứng đủ dầu mỏ mà bị tổng giám đốc công ty Shikoku đá văng xuống. Vì thời gian cấp bách, hơn nữa nhiệm vụ của phòng thu mua rất nặng nề nên gã vốn là phó phòng, không có nhiều người bên cạnh để cạnh tranh, được đề bạt làm trưởng phòng. Nếu ở năm tháng hòa bình, chức vụ này đủ khiến gã có thể ăn trên ngồi trước. Murakami cũng hiểu điều này nên sau khi nhậm chức liền bôn ba bốn phía để tìm nguồn cung ứng dầu mỏ.

Có cùng ý tưởng với Sato, Murakami cũng thông qua bạn bè trong thị trường kỳ hạn giao hàng, điều tra được một tài khoản lúc trước mua vào rất nhiều mà bán ra rất ít, sau đó tìm hiểu nguồn gốc mới tìm được Vu Đông Phong. Chỉ có điều Murakami đến Hong Kong vào lúc một giờ sáng, sau khi nghe được tin Vu Đông Phong đã đi đến Ả rập Saudi, Murakami quyết định đuổi theo tới Ả rập Saudi. Ngoài ra, cũng như Sato, gã dẫn theo bốn nhân viên và có hai nữ nhân viên vô cùng xinh đẹp.

Điều khiến Murakami cảm thấy vui mừng là đám nhân viên của Sato chỉ có Matsushita là xinh đẹp, còn Khố Đại Tử chỉ có thể nói nhan sắc bình thường. Còn hai nữ nhân viên mà gã mang đến cũng là hai đóa hoa trong bộ phận quan hệ xã hội của công ty Shikoku. Trong đó có một người từng là diễn viên, nhan sắc thì không phải bàn cãi. Đây chính là con át chủ bài của bộ phận quan hệ xã hội của công ty Shikoku. Gã đã hỏi rõ, Vu Đông Phong là một người trung niên, ngày thường cũng yêu thích nữ sắc, có hai đóa hoa này, không phải là chuyện tốt sao?

Máy bay đáp xuống, đoàn người Sato đi trước, đoàn người Murakami đi sau.

- Imai và Hara, tí nữa vào toilet thay y phục, nhớ phải đội khăn che mặt. Nhất định phải nhớ những điều tôi nói lúc trước, tránh gây rắc rối cho mọi người.

Murakami cầm va li trong tay đưa cho thuộc hạ nói:

- Suzuki, anh đi cùng các cô ấy, nhất định không được gây chuyện.

Murakami đã đến Trung Đông vài lần, cũng đã hiểu khá rõ tình hình ở Ả rập Saudi. Nhưng mấy người còn lại, đặc biệt là hai nữ nhân viên kia chưa từng tới. Trong bốn người nhân viên kia cũng chỉ có hai người từng tới đây, nên suốt đường đi, Murakami ngoại trừ việc suy nghĩ làm thế nào để thuyết phục Vu Đông Phong bán dầu mỏ, thì chỉ “xóa nạn mù chữ” về tình hình Ả rập Saudi để tránh phạm phải những vụ bê bối không thể vãn hồi. - Vâng.

Ba người cùng nói.

Sato vẻ mặt nghiêm trọng hướng dẫn mọi người làm thủ tục thông quan, lúc ngồi xe buýt của sân bay tới khách sạn mới nói nhỏ:

- Mọi người chú ý một chút, công ty Shikoku cũng phái người đến Ả rập Saudi, tuy không chắc là họ có cùng mục tiêu với chúng ta không, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở mọi người, chúng ta hiện giờ phải chuẩn bị tinh thần, đến Ả rập Saudi nhất định không được có nửa điểm sai lầm. Nếu Murakami không cùng mục tiêu với chúng ta thì thôi, còn nếu gã cũng đến để tìm người Singapore tên Vu Đông Phong kia thì là kẻ thù của chúng ta. Nếu lúc này thu mua thất bại, Sato tôi cũng không còn mặt mũi nào mà ngồi tiếp ở cái ghế trưởng phòng, các người cũng không còn món ngon để ăn đâu, hiểu chưa?

Mấy người Wnatabe liên tục gật đầu, cùng đi với Sato chắn chắn là những người thân cận với ông ta. Sato mà thất thế ở công ty bọn họ chắn chắn cũng bị vạ lây. Cho nên dù Sato không nhắc nhở, bọn họ cũng không dám khinh nhờn.

Rất nhanh chóng mọi người đã vào tới khách sạn Hilton ở trung tâm thành phố cảng Jeddah. Lúc Sato ở Hong Kong đã đặt phòng trước rồi.

- Matsushita, Khố Đại Tử, hai người ở chung phòng này, chốc nữa sẽ có nhân viên phục vụ mang quần áo lên cho hai người. Nhớ kỹ, khi đi ra ngoài phải thay áo dài Ả Rập, mang mạng che mặt lên.

Sato không muốn đoàn người của mình trở thành tiêu điểm của người dân bản xứ, nếu như thế thì không muốn phiền toái thì phiền toái cũng đến trước cửa. Chính mình nước đến trôn mới nhảy, nhồi như nhồi vịt cho mấy người họ một mớ kiến thức về lễ tiết ở Ả rập, có hiệu quả bao nhiêu trong lòng Sato cũng không thể biết, nét mặt mấy người Subaro không biểu lộ điều gì đã khiến ông ta đội ơn trời đất rồi.

Ông ta để Wanatabe và Saburo ở cùng một phòng, còn lại một mình, ông ta liên hệ với Vu Đông Phong. Tuy thời gian đã hơi muộn nhưng ôngta không dám trì hoãn thêm một giây phút nào. Nếu chẳng may bọn Murakami đến chỗ Vu Đông Phong trước ông ta một bước, chắc hẳn Sato sẽ tự sát. Cũng may Ả rập ban ngày rất nóng bức nên nhiều người ngủ trễ, dậy trễ, hoàn toàn khác với Nhật Bản.

Điện thoại kết nối nhanh chóng, Sato đầu tiên cung kính xin lỗi Vu Đông Phong vì đã quấy rầy, sau đó lại xưng danh tính và mục đích đến gặp. Điều làm ông ta cảm thấy vui mừng là thái độ của đối phương rất hòa nhã, hỏi ông ta đi mấy người, đế bọn họ nghỉ ngơi ở khách sạn trước, ngày mai khoảng chín giờ rưỡi sẽ có xe đến khách sạn Hilton đón họ.

Sato gát điện thoại, thở phào một cái. Xem ra đến giờ Vu Đông Phong cũng không gạt bỏ mình, ngoài ra trong tay anh ta chắc chắn có hợp đồng kỳ hạn giao hàng. Đã biết chuyến đi đến Trung Đông lần này hy vọng không trắng tay ra về, Sato thả lỏng người, trong lòng thầm nghĩ có nên gọi Matsushita đến “báo cáo công tác” không.

Đến chín giờ sáng, Sato lôi mọi người xuống lầu, đến ngồi ở một góc sáng sủa trong đại sảnh. Ông ta vẫn không dám gọi Matsushita vào phòng mình để bảo đảm mình đầy đủ tinh thần trong cuộc gặp gỡ với Vu Đông Phong, cuối cùng ông ta cũng kiềm chế được lòng ham muốn.

Wanatabe và Saburo không nén nổi ngáp liên tục, hiển nhiên là tối hôm qua cũng ngủ không được, còn Matsushita và Khố Đại Tử thì tinh thần rất sảng khoái.

- Uống thêm chút cà phê cho lên tinh thần một chút đi, bộ dạng các anh hiện giờ giống cái gì vậy?

Sato bực bội nói, kết giao với người khác ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, tính cánh hai người này như vậy, sao có thể khiến đối phương tin tưởng được.

- Dạ, dạ!

Wanatabe và Saburo cuống quýt gật đầu.

- Trưởng phòng Sato!

Matsushita đột nhiên kéo tay Sato, hơi hoảng loạn nói:

- Anh xem mấy người đó kìa, có phải là người của công ty Shikoku không?

Sato kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn thấy mấy người Murakami từ thang máy bước ra, ánh mắt hai người gặp nhau, Murakami cũng không khỏi hơi sửng sốt.

“Ôi trời, sao gã cũng ở đây vậy!” Murakami trong lòng đã chửa ầm lên. Hôm qua vì tránh mặt đoàn người Sato nên đoàn người của gã phải thông quan gần cuối cùng. Không thể ngờ được hôm nay lại gặp nhau ở đây. Murakami quả thực đã hoài nghi, không biết có phải chưa bái lạy vị thần nào hay không mà lại bị lộ đường đi nước bước như vậy. - A! không phải là trưởng phòng Sato của công ty Si Kemo sao?

Trong lòng mắng thì mắng nhưng Murakami ngoài mặt lại làm ra vẻ ngạc nhiên.

- Sao anh cũng đến Ả rập Saudi vậy?

“Con mẹ nó, nói mấy lời vô nghĩa như vậy! Lúc này chạy đến Ả rập còn có thể vì chuyện gì chứ? Tên Murakami này muốn làm cho mình chán ghét hay là giả ngu?” Sato mắng chửi trong lòng ầm ĩ. - Ha ha…Trưởng phòng Murakami, lời nói này của anh…Ha ha…anh có thể đến Ả rập Saudi, sao tôi lại không thể đến chứ?

Sato hỏi ngược lại.

Hai người bên ngoài cười nói nhưng trong lòng không cười chào hỏi nhau bằng những lời vô bổ, thầm cân nhắc xem phải nói chuyện với đối phương thế nào, xem xem đối phương rốt cuộc đến Ả rập Saudi để làm gì. - Xem ra chính là bọn họ rồi!

Sato và Murakami không để ý đến Robert đang ngồi phía bên kia đại sảnh, trong lòng cười thầm, đợi một lúc nữa sẽ cùng biểu diễn. Bên cạnh ông ta còn có bốn nhân viên đàm phán của công ty British Petrolium Fotermedia bay gấp từ châu Âu đến. Đương nhiên, những người này không biết Robert và Phương Minh Viễn đã thỏa thuận xong, hôm nay điều họ cần làm là diễn một màn kịch.

Không lâu sau, từ cửa lớn khách sạn Hilton có một người da vàng trẻ tuổi, đi đến quầy tiếp tân của khách sạn nói rất to bằng tiếng Anh:

- Vui lòng tìm giúp tôi số phòng ngài Robert của công ty British Petrolium Fotermedia , ngày Sato của công ty xăng dầu Si Kemo và ngài Murakami của công ty Shikoku.

Robert vỗ người bên cạnh, người nọ hiểu ý đứng lên nói:

- Vị này có phải là người của ông Vu phái đến không? Chúng tôi là người của công ty British Petrolium Fotermedia .

Sau khi Sato và Murakari giật mình mới phản ứng lại, không ngờ công ty xăng dầu của Anh cũng chạy đến đây, hơn nữa thoạt nhìn cũng là vì Vu Đông Phong mà đến. Wanatabe và Suzuki cũng vội vàng đứng dậy kêu to.

Người trẻ tuổi kia lúc này mới chú ý đến ba nhóm người ở đại sảnh, sau khi chào mọi người xong mới nói:

- Mời mọi người theo tôi, tôi đã sắp xếp xe đón các vị đến gặp mặt giám đốc Vu của chúng tôi.

Ba nhóm người đi theo sau anh ta, vừa ra khỏi cửa khách sạn Hilton, ánh mắt họ đã bị hấp dẫn bởi chiếc xe trước cửa.