Chương 437: Quyển 3 Chương James Cameron Đích Thân Tiếp Đón

Phương Minh Viễn và Vũ Điền Quang Ly ở đến ngày 2 tháng 6. Sau khi đã hoàn thành xong xuôi việc đền bù cho mấy người Triệu Nhã hết ngày một tháng sáu, thì bay thẳng từ Bắc Kinh đến nước Mỹ. Ở Bắc Kinh mấy ngày nay, hắn cũng không rảnh rang gì, chẳng những vài người thân thích thường xuyên lưu tới, tặng mẹ hắn nhiều quà giá trị, còn cùng mấy người Sài Yên định phương hướng cho tương lai phát triển của công ty quảng cáo, tiến hành đi sâu vào nghiên cứu, đặc biệt còn đi thăm hỏi ông Tô. Chỉ có điều, dùng lời lẽ để ám chỉ, diễn tả sự lo lắng của bản thân hắn về tương lai bất ổn của vùng Vịnh. Về phần ông Tô rốt cục nghe có hiểu được hay không, có để bụng hay không, thực tình cũng không biết.

Phương Minh Viễn cũng không muốn đóng vai một nhà tiên tri hay là một kẻ giả thần giả thánh, như vậy sau này, khả năng rất cao cuối cùng sẽ đưa chính hắn vào tình huống xấu hổ. Nhưng hắn lại hi vọng, chính phủ Trung Hoa có sự chuẩn bị trước cho sự thay đổi của cục diện chính trị thế giới, từ đó tìm kiếm lợi ích lớn nhất cho quốc gia. Trung Hoa hiện tại, mức độ phụ thuộc vào dầu mỏ không nhiều, thậm chí hàng năm còn xuất khẩu dầu thô cho Nhật Bản. Nhưng thời gian trôi qua, chỉ trong mười mấy năm ngắn ngủi, Trung Hoa sẽ từ một quốc gia xuất khẩu dầu mỏ trở thành một quốc gia nhập khẩu dầu mỏ lớn trên thế giới. Tới thời điểm đó, vùng Vịnh biến thành “kho dầu”, tầm quan trọng, không cần nói cũng biết. Mà Trung Hoa có thể giành được nhiều dầu thô từ vùng Vịnh, là quốc gia có sức ảnh hưởng ít nhiều đối với các quốc gia trong khu vực vùng Vịnh này. Cho nên hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định đánh tiếng với Tô Hoán Đông một chuyến, về phần cuối cùng có thể làm được bước nào, cứ xem ý trời vậy.

Phương Minh Viễn nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, máy bay đã cất cánh trên mây. Ngay hôm nay, trước khi khởi hành tới sân bay, tin do Tôn Chiếu Luân từ Phụng Nguyên đưa đến, công ty cổ phần Sega góp vốn thành lập nhà máy đện tử, đã quyết định tọa lạc trong vùng Ly Sơn. Nhưng vì trấn an vài khu khác, đồng ý với mấy người Lâm Khải Đông, sau này khi xây dựng công trình nhà máy điện nguyên tử, sẽ ưu tiến chiếu cố bọn họ. Việc đến nay, xem như việc đã giải quyết hoàn hảo. Tạm thời xem như là kết quả khiến mọi người đều vui mừng. Kế tiếp, chính là bắt đầu xây dựng công trình cơ bản, tuyển và huấn luyện công nhân, Lâm Khải Đông và Thu Hạ hai người hiện giờ hăng hái hết mười phần, dự tính phải lập thành một sự nghiệp lớn tại đây.

Một đám bụi lắng xuống, khiến Phương Minh Viễn thấy yên tâm. Tham gia việc tranh chấp giữa công ty cổ phần Sega và Nitendo, đứng về phía công ty cổ phần Sega, có thể nói là từ khi Phương Minh Viễn tái sinh tới nay, đây là lần mạo hiểm lớn nhất. Trong quá khứ, hắn đều thuận theo xu thế lịch sử mà thuận nước đẩy thuyền. Nhưng lúc này đây, cũng đã biết rõ tương lai công ty cổ phần Sega sẽ không thể không bị ép rút khỏi nhóm cửa hàng sản xuất máy chơi game, vẫn mang tiền đặt cược đầu tư vào bên công ty cổ phần Sega này.

Thực ra, Phương Minh Viễn cũng là không còn có biện pháp nào khác. Muốn tham gia lĩnh vực số một trong sản xuất máy chơi game, trong kiếp trước, công ty thực sự làm nên trò trống cũng chỉ có bốn công ty Nintendo, công ty cổ phần Sega, Sony và Microsoft của Mỹ. Mà Sony và Microsoft hiện giờ căn bản còn chưa thâm nhập thị trường, Nintendo lại quá mạnh, cường thế, muốn dựa vào nó mà chia chén cơm, hiển nhiên là trực tiếp gây bất lợi cho công ty cổ phần Sega. Hơn nữa, Phương Minh viễn tin rằng, có chính hắn tham gia vào công ty cổ phần Sega, sẽ không có khả năng còn giống như kiếp trước, âm thầm rút khỏi nhóm cửa hàng sản xuất máy chơi game như thế. “Đường còn dài lắm, việc này chẳng qua chỉ là bước khởi đầu mà thôi!”

Trong lòng Phương Minh Viễn khẽ thở dài. Thay đổi tiến trình lịch sử, sao lại dễ dàng như thế được? Hắn nghĩ tới tương lai, có thể hai quái vật khổng lồ, Sony và Microsoft trở thành địch thủ của chính hắn, tâm trạng không khỏi có chút áp lực khác thường. - Cậu đang nghĩ về mấy người Tiểu Nhã hả?

Vũ Điền Quang Ly ngồi bên cạnh vẫn chú ý đến hắn, nghiêng người nhìn hai mắt Phương Minh Viễn hỏi,

- Cậu thực sự là kì quái, đôi khi, tôi cũng chẳng rõ lắm là cậu rốt cục là nhiều hay ít tuổi, rõ ràng cũng giống các cô Tiểu Nhã, là con nít ranh học trung học vô tâm, nhưng đôi khi, tôi chẳng hiểu sao lại cảm thấy trong ánh mắt của cậu, đều giống như là đang nhìn kẻ dưới.

Phương Minh Viễn thầm rùng mình, Vũ Điền Quang Ly nói không sai, hắn dù sao ở kiếp trước cũng đã là hơn ba mươi tuổi đầu, nếu tính luôn kiếp này, hiện giờ cũng đã là người hơn bốn mươi tuổi, tính tình hiển nhiên là không thể giống một đứa nhỏ được. Chỉ có điều, khi bình thường, hắn cố ý che dấu, nhưng người tiếp xúc với hắn thời gian quá dài, chỉ sợ đều ít ít nhiều nhiều có chút nhận ra. - Vậy chị sau này gọi em là chú đi, dù sao tôi và ông Vũ Điền Trọng cũng là người thảo luận ngang hàng, chị có gọi một tiếng chú cũng không oan uổng đâu.

Phương Minh Viễn giả vờ lấy làm tức giận nói.

- Phì, nhỏ tuổi mà đòi làm ông lớn, cái đồ con nít ranh như cậu bỏ mộng đi nhá!

Vũ Điền Quang Ly mắng, nhưng sắc mặt cũng hơi hơi đỏ.

- Cháu gái ngoan, muốn lấy chồng chưa? Muốn chú giúp tìm gia đình chồng hay không nào?

Phương Minh Viễn cợt nhả nói.

- Cam đoan là một anh đẹp trai khiến cháu vừa lòng.

- Cái gã bảnh bao?

Vũ Điền Quang Ly hai má ửng đỏ, cố làm bộ coi thường nói:

- Gã bảnh bao thì lợi ích gì chứ? Chỉ là gối thêu hoa thôi, bản cô nương còn thấy chướng mắt.

Phương Minh Viễn cố gắng nén cười, gật đầu liên tục.

Qua thời gian dài trên không, hành khách trên máy bay cuối cùng cũng hạ cánh xuống sân bay an toàn. Phương Minh Viễn cảm thấy xương sống, thắt lưng, lưng, chân bị chuột rút, toàn thân từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng không thoải mái. Trong lòng không khỏi hy vọng khác thường, ban đầu có thể đi máy bay Airbus A380 là được rồi, tuy giá chắc chắn rằng cực kỳ đắt đỏ, nhưng chút tiền ấy hiện giờ, hắn có thể lo được tốt chán. - Hả? Cậu Phương, thể diện cậu cũng lớn quá đấy! Không ngờ Cameron cũng đích thân tới đón cơ đấy.

Vừa mới đi ra cabin, Vũ Điền Quang Ly liền kinh ngạc kéo Phương Minh Viễn, chỉ vào phía dưới cầu thang nói. Theo hướng ngón tay cô, Phương Minh Viễn cũng thấy Cameron mang theo vài người đứng trước năm xe con, đưa tay về phía hắn. - Ôi, xem ra ở nơi nào cũng tồn tại đặc quyền giai cấp.

Phương Minh Viễn nhỏ giọng, thầm nói.

- Chuyện đó có gì đâu! Lấy thân phận của Cameron, chút phương tiện nho nhỏ ấy chắc chắn phía sân bay cũng dễ dàng chấp thuận mà.

Vũ Điền Quang ly không lấy làm lạ nói.

- Cậu Phương thân mến, cuối cùng cậu cũng tới.

Vừa mới bước xuống máy bay, Cameron lập tức giương hai tay nghênh đón, hùng hổ ôm Phương Minh Viễn thật mạnh, thiếu chút nữa khiến Phương Minh Viễn muốn ngất đi. - James, ông đúng là cố ý trả đũa tôi mà!

Phương Minh Viễn vùng thoát ra khỏi tay Cameron, tức giận, bất bình nói.

- Không, không, tôi không có ý trả đũa cậu, chỉ là giải tỏa một chút, tôi đối với nhà đầu tư như cậu thật không hài lòng. Thời gian quay phim dài như vậy, cậu là nhà biên kịch lẫn nhà đầu tư, không ngờ không thèm lộ diện.

Từ khi bắt đầu quay phim, anh ta luôn mời Phương Minh Viễn đến, kết quả, quay phim đã lâu như vậy, Phương Minh Viễn mới xuất hiện, trong lòng tự nhiên có chút nhớ nhung. - Không phải tôi hoàn toàn tin tưởng vào năng lực đạo diễn của anh sao, nếu không có tôi ở nơi này, anh cũng có thể phát huy hết sức, đỡ phải đến lúc đó lại chê tôi vướng tay vướng chân.

Phương Minh Viễn xấu hổ trong lòng, chính hắn xem phim, còn có thể tính là nhà bình luận nửa vời, nhưng muốn chính hắn làm đạo diễn, thuần túy đúng là khiến bị chê cười. Hắn sở dĩ không muốn đến nước Mỹ, cũng là vì muốn giấu cái ngu, tránh cho bị người ta nhìn thấu chính hắn. Mà đến lúc này đây, hắn cũng quyết định dùng biện pháp xem nhiều, nghe nhiều, nghĩ nhiều, nói ít! - Cậu cứ lấy làm lệ.

Cameron ôm bả vai Phương Minh Viễn, vì hai người kém nhau không dưới một cái đầu, hắn còn phải cúi thắt lưng nói:

- Cậu không là đạo diễn, nhưng là người tổng duyệt, còn có tôi đứng ra quay phim, lẽ nào hiệu quả không hợp ý cậu.

Kỳ thật, Cameron rất không thích người khác khoa tay múa chân với y, nhưng không biết vì sao, hắn lại nhắc nội dung phim này với Phương Minh Viễn, cảm thấy hào lòng đến nói không nên lời. - Tôi nói đạo diễn Cameron này, anh cũng không phải là cô dâu chú rể mới vào phòng, bà mối đã qua tường, qua cầu rút ván à?

Vũ Điền Quang Ly vội vàng đến gần nói.

-Tôi thay anh hoàn thành nhiệm vụ, nhưng chuyện của tôi, anh lại ngàn vạn lần không nhớ. - Oh, cô Vũ Điền Quang Ly, Cameron tôi luôn nói lời giữ lấy lời. Mặc dù, bộ phim không thực hiện được như lời của tôi hứa, bộ phim tiếp theo tôi sẽ nhớ rõ mà!

Cameron vỗ ngực nói.

Anh ta ngẫm nghĩ một chút, nói bên tai Vũ Điền Quang Ly :

- Kịch bản phim tiếp theo, dự tính trước mắt rất tốt, tôi dám cam đoan, thế nào cũng trở thành một bộ phim đi vào lịch sử điện ảnh.

Vũ Điền Quang Ly không nói nên câu, ban đầu cô còn muốn nói, dù thế nào cũng không thể, Cameron, ông cũng phải tính đường lui cho ông chứ, nhưng sau đó nghĩ lại, vậy cũng không sai. Liên tiếp xuất hiện trong hai bộ phim của Cameron, cũng là một lựa chọn không tồi. Tưởng tưọng như vậy, Vũ Điền Quang Ly tươi cười hài lòng. - Đi thôi, tới hải quan làm thủ tục, sau đó tôi đưa cậu đi khách sạn nghỉ ngơi một chút.

Cameron ôm vai Phương Minh Viễn nói.

- Các người chờ ở đây, lát sau mang dùm hành lý của cậu Phương qua.

Những người anh ta mang đến, có vài người cùng lên tiếng.

Có người quen nổi tiếng dẫn đường, quả nhiên là không giống bình thường, các thủ tục hải quan của Phương Minh Viễn đều được làm rất nhanh chóng, nhanh hơn nhiều so với lần trước hắn nhập cảnh. - Việc này đương nhiên là nhờ có tôi đến, xem như là một hình thức bảo lãnh, nếu cậu làm việc gì trái pháp luật ở Mỹ, tôi đương nhiên cũng phải gánh một phần trách nhiệm. Nhưng tôi nghĩ, dựa vào tính cách của cậu, cách đối nhân xử thế, tôi có gì mà phải quá lo lắng chứ?

Cameron nhún vai nói.

- Đương nhiên, nếu cậu hoàn toàn bộc lộ mong muốn, vậy tôi nghĩ cũng có thể đạt tới cùng một múc đích. Đối với nước Mỹ, người giàu các nước đến đây, đều rất là hoan nghênh. Tôi nghĩ, dựa vào vị thế nhà họ Phương cũng đủ đạt tiêu chuẩn đó.

Phương Minh Viễn thở dài, chính phủ nước Mỹ hoan nghênh người giàu các nước đến tiêu thụ, đầu tư, nhưng thế giới tội phạm giàu có thâm nhập vào nước Mỹ, cũng rất ư hoan nghênh! Hắn còn không muốn nghĩ tới lúc chính hắn, đi ra đi vào đều phải cần xe hơi có kính chống đạn.