Thi Chí Huy ngần ngừ nhìn Phương Minh Viễn, nhìn điệu bộ của Phương Minh Viễn không giống như là đang đùa nên hỏi:
- Cô Vũ Điền ấy đã học qua qua diễn xuất chưa?
-Học hay chưa em không biết, em chỉ biết rằng đạo diễn Cameron ở Hollywood, chính là vị đạo diễn của Kẻ Hủy Diệt 2, đã từng đồng ý là sẽ cho cô ta xuất hiện trong một vài cảnh nhỏ của bộ phim. Phương Minh Viễn nhún vai nói.
Kẻ hủy diệt 2! Đạo diễn Cameron của Hollywood! Anh ta nghe như là có sét đánh ngang tai vậy. Là người làm trong nghề cho dù là không chú ý đến chuyện thế sự cũng không thể không biết trước đó vài ngày có sự kiện đạo diễn Cameron của Hollywood làm huyên náo vì đã đầu tư một trăm triệu đô vào phim Kẻ hủy diệt 2. Có thể lọt vào mắt xanh của đạo diễn Cameron mà có được một vai nhỏ trong Kẻ hủy diệt 2 thì đối với giới nghệ sĩ của Hoa Hạ thật là đáng ngưỡng mộ.
Một trăm triệu đô chỉ có một bộ phim, đã bằng tổng đầu tư vào điện ảnh của Hoa Hạ trong cả một năm rồi! Sức hấp dẫn của số tiền này có thể nói không phải vị lãnh đạo nào muốn phủ nhận là có thể phủ nhận được. Không chỉ có Thi Chí Huy, thư ký của anh ta cũng kinh ngạc đến mắt tròn mắt dẹt, cái miệng nhỏ của cô ta có thể nhét vừa cả một con heo ấy chứ.
Phải một lúc lâu sau Thi Chí Huy mới có thể bình tĩnh lại được, sau đó nắm lấy tay Phương Minh Viễn thành khẩn nói:
-Minh Viễn, chuyện này em phải giúp anh, đại ân này không lời nào có thể diễn tả hết được, sau này có chuyện gì cần anh giúp đỡ, nếu như anh mà có nhăn mặt thì em cứ tát thẳng vào mặt anh. Đây thật sự là một cơ hội quá tốt, nếu như có thể thuyết phục được Vũ Điền Quang Ly đóng vai nhà báo Nhật Bản này thì đợi đến khi Kẻ hủy diệt được công chiếu thì bộ phim của mình càng lời to, chỉ cần bộ phim này của công ty mình không phải là rác rưởi thì sau này công ty điện ảnh của mình sẽ không phải chìm ngỉm trong đống công ty quảng cáo điện ảnh vô danh kia nữa.
Nhưng muốn thuyết phục Vũ Điền Quang Ly cũng không phải là chuyện dễ dàng. Một kẻ có gia sản lên tới cả tỷ như cô ta làm sao có thể tùy tiện nhận một vai diễn, hơn nữa lại còn là một vai phụ như vậy được. Nếu như đó là lời mời của một đạo diễn nổi tiếng Hollywood thì còn được, chứ một công ty điện ảnh vô danh tiểu tốt như công ty của mình đây thì cô ta làm sao mà để ý đến được! Thi Chí Huy lập tức ý thức được mấu chốt của vấn đề nằm ở phía Phương Minh Viễn. Vũ Điền Quang Ly xuất hiện cùng hắn ở đây, dù thế nào thì quan hệ cũng tương đối thân thiết, hơn nữa hai nhà còn có quan hệ làm ăn, mở miệng cũng dễ hơn mình! Chỉ có như vậy thì sẽ nợ Phương Minh Viễn một ân tình lớn, nhưng Thi Chí Huy cảm thấy như thế là rất đáng!
-Hả? Phương Minh Viễn há hốc miệng kinh ngạc, hắn đâu có nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ là nên kiếm một việc gì đó cho Vũ Điền Quang Ly làm, hơn nữa cũng là cứu Thi Chí Huy một lần, như thế này chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao. Nhưng nến để hắn đi thuyết phục Vũ Điền Quang Ly thế thì chẳng phải sự việc lại trở lại điểm ban đầu sao. Trong một thời gian ngắn nữa hắn phải cùng với Vũ Điền Quang Ly đi Mỹ, khó khăn lắm mới được mình nhờ cậy như thế này Vũ Điền Quang Ly chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
-Cái này thì không được, người thì em có thể giới thiệu, nhưng làm thế nào để thuyết phục cô ấy thì em không biết. Phương Minh Viễn kiên quyết nói.
-Cậu em, cậu em, coi như là anh xin em. Anh với người ta không quen không biết, làm sao mà nhờ vả đây? Em thân thiết với cô ta, giúp anh một lần cũng không mất bao nhiêu thời gian của cô ấy, thù lao anh sẽ trả theo thù lao của diễn viên nổi tiếng phim hạng A được chưa? Thi Chí Huy chắp hai tay lại cầu xin, cô thư ký há hốc miệng nhìn trân trân không hiểu có chuyện gì.
Phương Minh Viễn dở khóc dở cười, vị Thi Chí Huy này cũng đâu phải là thân thiết, tính đến nay mới gặp nhau có hai lần, mình có lòng tốt đưa ra cho anh ta một chủ ý, anh ta lại nhờ cậy mình một chuyện khó như vậy. Đây không phải là vấn đề tiền hay không tiền, mà là Vũ Điền Quang Ly sẽ không bỏ qua cơ hội này để “tống tiền” mình.
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên có một đám cảnh sát xông vào, Dương Hải Đông cũng không biết từ đâu đi tới mặt mày khổ sở đến trước mặt Thi Chí Huy và Phương Minh Viễn. Đầu tiên là chào Phương Minh Viễn sau đó mới nói với Thi Chí Huy: - Ông chủ Thi, công việc quay phim hôm nay của các anh đã xong chưa?
-Anh là… Thi Chí Huy ngạc nhiên nhìn anh ta rồi lại nhìn Phương Minh Viễn.
-Trưởng Phòng Dương, trưởng phòng cảnh sát Ly Sơn, hôm nay là đến để giúp các anh giữ trật tự trị an. Phương Minh Viễn cười nói:
- Trước đây chúng tôi cũng có quen biết rồi.
-Ồ, trưởng phòng Dương, lần đầu gặp mặt. Xin chiếu cố. Thi Chí Huy bắt tay Dương Hải Đông nói. Tuy chỉ là một chức trưởng phòng nho nhỏ nhưng trước mặt Phương Minh Viễn nên Thi Chí Huy tỏ ra khá khách sáo.
-Ông chủ Thi, anh khách sáo rồi. Dương Hải Đông cười khổ nói:
- Công ty điện ảnh Á Đông cần quay phim, họ nhờ tôi đến hỏi anh xem công ty anh đã quay xong chưa.
-Bây giờ mới mấy giờ? Không phải là đã nói rằng sau ba giờ chiều mới đến lượt bọn họ sao? Thi Chí Huy bực tức hỏi.
-Đúng vậy, nhưng bọn họ nói diễn viên của các anh không tới, đoạn phim này cũng không thể quay được. Bây giờ thì xem như là Dương Hải Đông đã hiểu vì sao người đồng nghiệp kia của anh ta đến cả nửa ngày rồi mà vẫn không chịu vào. Một bên đến từ Bắc Kinh, một bên đến từ Hong Kong, đều có lai lịch hẳn hoi, một tên cảnh sát nho nhỏ như anh ta làm sao mà dám đắc tội chứ.
-Anh Thi, có chuyện gì vậy? Phương Minh Viễn nghe có chút mơ hồ.
Thì ra khu này không chỉ có mấy người Thi Chí Huy thích mà còn có một công ty điện ảnh tên là Á Đông cũng thích, hai bên gần như là đồng thời xin ban quản lý công viên Ly Sơn cho được quay phim. Một công ty đến từ Bắc Kinh, một đến từ Hong Kong, hai bên đều có hậu thuẫn. Quản lý công viên Ly Sơn cảm thấy khó xử, chỉ có thể báo cáo việc này lên cấp trên, cuối cùng huyện quyết định cho hai công ty thương lượng cùng sử dụng. Buổi sáng cho đến ba giờ chiều thuộc về công ty của mấy người Thi Chí Huy, còn buổi chiều sau ba giờ mới thuộc về công ty Á Đông. Nhưng bây giờ mới chỉ có mười giờ rưỡi mà người của công ty Á Đông đã đến rồi, thế thì làm sao mà không khiến Thi Chí Huy phát hỏa được.
-Mấy tên mọi rợ nam này rõ ràng là cố ý mà! Rõ ràng là chúng tôi xin quay trước, cuối cùng đành phải thương lượng cùng quay với bọn họ, như vậy rồi mà bọn họ còn không hài lòng, Lúc nào cũng sinh sự. Tôi phải nói đây rõ ràng là chính quyền địa phương tạo điều kiện cho bọn họ! Người Hong Kong thì sao, người Hong Kong thì bằng người Đại Lục sao? Thi Chí Huy giận giữ nói:
- Đám người này cũng ức hiếp người quá đáng lắm! Trưởng phòng Dương, không phải là tôi không nể mặt anh, nhưng chuyện này không thể được, hôm nay tôi mà nhường chỗ cho họ, ngày mai bọn họ sẽ cứ như vậy chiếm lấy cả ngày! Nói với bọn họ, muốn đến trước hả, không có cửa! Nói với bọn họ tìm chỗ mát mà nghỉ ngơi đi!
Dương Hải Đông ai thán gật gật đầu, kết quả này không nằm ngoài dự liệu của anh ta, nếu biết sớm chuyện này thì anh ta đã không nhận việc này. Người Hong Kong thì nói Thi Chí Huy đừng có ngồi mãi trong “bồn cầu” như thế, Thi Chí Huy thì nói người Hong Kong tìm chỗ mát mà nghỉ ngơi, anh ta chỉ có thể nghe mà truyền lại y những lời như vậy. Nếu có chuyện gì xảy ra, lãnh đạo chắc chắn sẽ đổ trách nhiệm lên đầu anh ta đầu tiên.
Dương Hải Đông đi rồi, Thi Chí Huy vẫn còn hầm hầm.
-Đừng có nhìn em, chuyện này em không thể giúp được, mà muốn giúp cũng không được! Phương Minh Viễn nhìn thấy ánh mắt của anh ta hướng sang mình lập tức cự tuyệt một cách không thương tiếc:
- Cái điều kiện mà cô ta định lôi ra để “tống tiền” em, bây giờ em tuyệt đối không thể đồng ý được.
Thi Chí Huy nhìn bộ dạng của Phương Minh Viễn không giống như là đang nói dối, càng không giống như là đang cố ý thoái thác, lúc này mới tin tưởng rằng Phương Minh Viễn không thích hợp đi làm chuyện này.
-Thế thì rắc rối rồi. Thi Chí Huy thở dài:
- Mẹ nó, tôi đây vì chuyện này nhất định là phải ở đây. Cô đi nói với đạo diễn, nói bọn họ muốn quay gì tùy ý, nhưng đến đúng hai rưỡi là phải thu dọn đồ đạc lại cho tôi.
-Đợi đã! Phương Minh Viễn gọi người thư ký đang quay người toan bước đi quay lại.
-Anh Thi, anh không thử mà đã định bỏ cuộc sao? Em nói với anh. Phương Minh Viễn nói thầm với Thi Chí Huy mấy câu.
-Như vậy cũng được sao? Thi Chí Huy cảm thấy khó tin hỏi lại.
-Thử đi, nếu như thất bại anh cũng chẳng mất gì có đúng không? Mọi người nhàn rỗi thì vẫn nhàn rỗi, hay là anh tiếc chút tiền? Có làm không? Phương Minh Viễn thản nhiên nói.
-Làm chứ! Thi Chí Huy cắn răng nói:
- Tiểu Lữ, cô đi nói với đạo diễn để vai nhà báo Nhật Bản đó cho cô thử đóng xem sao.
-Tôi? Thư ký Lữ thất sắc chỉ vào mình hỏi một cách khó tin:
- Giám đốc, tôi không biết đóng phim, hơn nữa tôi cũng không biết nói tiếng Nhật?
-Không phải có người sinh ra là đã biết đóng phim! Cũng không cần cô phải chịu trách nhiệm gì, xem thử kịch bản muốn đóng thế nào thì đóng thế ấy là được! Không biết nói tiếng Nhật cũng không sao, dù sao thì sau này cũng sẽ lồng tiếng mà. Thi Chí Huy khoát tay nói:
-Đây không phải là tôi đang bàn bạc với cô mà là mệnh lệnh! Bảo cô đi thì cô đi đi! Cô thư ký Lữ đáng thương bị ông chủ vô lương của mình ép phải “thượng đài”.
Dương Hải Đông lại quay lại, có điều lần này còn có hai người phương Nam nữa đi cùng anh ta. Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, mang diện mạo điển hình của người phía Nam, tuy đã khoảng bốn chục tuổi nhưng xem ra chăm sóc bản thân khá tốt, không có chiếc bụng bia bự thường thấy, chỉ có điều trên đỉnh đầu bị hói, xuất hiện một chòm như “Địa Trung Hải”. Đi theo ông ta là cô gái xinh đẹp khoảng trên hai mươi, nhìn kiểu ăn mặc trang điểm chắc cũng là một “thư ký”, trên người diện bộ đồ công sở lại còn đeo thêm cặp kính viền vàng.
-Người đàn ông kia là người chịu trách nhiệm lần này của công ty Á Đông tên là cái gì mà Dương Thụ Thành. Thi Chí Huy cười nhạt nói:
- Đồ không biết trời cao đất dày là gì! Còn tưởng đây là Hong Kong sao?
-Dương Thụ Thành? Phương Minh Viễn kinh ngạc nhìn Thi Chí Huy. Hắn đã từng gặp Dương Thụ Thành, đâu có phải là người này?
-Ông chủ Thi, nghe nói hôm nay bên các ông có một diễn viên không thể đến được. Dương Thụ Thành ngậm điếu xì gà hi hi ha ha nói:
-Bây giờ các anh có chiếm chỗ này cũng chẳng có tác dụng gì, chi bằng để chúng tôi quay trước đi, chúng tôi sẽ trả phí cho các ông. Nửa đời không nói được tiếng phổ thông, cuối câu lại còn cố tình kéo dài ra nữa, làm Phương Minh Viễn nghe muốn nổi da gà.
-Dương Thụ Thành, tôi nói cho ông biết ba giờ là ba giờ, hơn một phút ông cũng đừng có mơ! Thi Chí Huy nói chắn như đinh đóng cột.