Chiếc Mercedes-Benz mang biển số của cảnh sát vũ trang chậm rãi dừng ở bãi đỗ xe bên ngoài công viên Ly Sơn, hấp dẫn ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh. Những năm chín mươi, đừng nói ở tỉnh Tần Tây, cho dù là ở vùng duyên hải, Mercedes-Benz cũng là cũng là loại xe xa hoa, người có thể ngồi không phú thì quý, huống chi xe này còn có biển số của cảnh sát vũ trang, biển số vừa nhìn lại tuyệt đối không phải bình thường, người tầm thường căn bản không thể xin được.
Tự có người đi trước một bước đến mua vé vào cửa, đoàn người Phương Minh Viễn xuống xe chậm rãi đi về phía cổng công viên. Kỳ thực theo ý của Phương Minh Viễn thì phải lái xe thẳng tới cửa công viên, nhưng hai vợ chồng ông Phương lại cảm thấy như vậy quá khoa trương, vẫn từ bãi đỗ xe đi bộ qua là được. Người già nếu như nghĩ như vậy, mấy người Phương Minh Viễn tự nhiên là không có lý do cự tuyệt.
Bãi đỗ xe của công viên Ly Sơn, nói dễ nghe là bãi đỗ xe, thật ra chỉ là một khoảng đất rộng bên ngoài công viên, bởi vì mỗi ngày đều có rất nhiều xe lui tới, hiện giờ đã mấp mô, hơn nữa còn bao trùm một tầng bụi đất. Nếu xe đi qua với tốc độ cao sẽ cuốn lên một lớp bụi đất. Hơn nữa quãng đường từ bãi đỗ xe đến cổng công viên, hàng trăm người bán hàng rong tích cực lôi kéo mỗi du khách, chào hàng các vật kỷ niệm làm ẩu cho bọn họ, có mấy người không có nhãn lực còn muốn chào hàng với mấy người Phương Minh Viễn, đều bị nhân viên đi theo ngăn lại. - Phương tiện cơ sở du lịch của nơi này quá kém!
Mặc dù không phải lần đầu tiên đến đây, nhưng nhìn bãi đỗ xe đầy đất và ngập nước, Vũ Điền Quang Ly vẫn không kìm nổi nhẹ giọng dùng tiếng Nhật nói thầm.
Phương Minh Viễn hai tay đỡ hai vợ chồng ông Phương quay đầu lại liếc mắt nhìn cô một cái, cái cô mặt dày này, không nên nhiều chuyện như vậy chứ? Mặc dù bản thân hắn cũng rất không hài lòng với cở sở vật chất của công viên Ly Sơn, nhưng lại không muốn nghe Vũ Điền Quang Ly oán giận nửa câu, ra khỏi bãi đỗ xe, đã tới tường vây bên ngoài công viên Ly Sơn, mặt đường mới sạch sẽ. - Buông tay ra đi, chúng ta còn không già đến mức không thể tự mình đi đường.
Ông Phương quơ quơ cánh tay nói:
- Mặc dù nói hôm này là cháu đến dạo công viên với chúng ta, nhưng chúng ta cũng không định giữ cháu ở bên người, sau khi đi vào, mấy người trẻ tuổi các cháu cùng nhau đi dạo đi. Bên này có bảo mẫu, còn có mấy người Tiểu Mã, không có chuyện gì.
Tiểu Mã chính là nhân viên bảo an phái ở bên người hai ông bà Phương.
- Đi thôi, lát nữa cùng cô Vũ Điền lên trên núi xem, dù sao cũng là khách ở xa tới.
Bà nội cũng cười nói.
- Được rồi được rồi, vậy cũng phải đợi ông bà vào công viên sau đó đi dạo.
Phương Minh Viễn bất đắc dĩ nói.
Cổng lớn công viên Ly Sơn, mặc dù không phải ngày lễ, nhưng du khách vẫn đông nườm nượp, trong đó cũng không thiếu người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh. Ngay khi mấy người đang đợi qua cửa, đột nhiên từ bên cạnh lách tới một người, nhân viên bảo an bên cạnh giơ tay ngăn lại, người kia kêu lên một tiếng: - Cậu Phương!
Phương Minh Viễn kinh ngạc quay đầu vừa nhìn, người tới là một trung niên, tóc cắt rất ngắn, có vẻ vô cùng thông minh tháo vát, nhìn thật sự là có chút quen mắt, trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra đã gặp ở nơi nào. - Là tôi, Dương Hải Đông, án cướp An Đông Lâm.
Người trung niên kia lại nói thêm.
- A!
Phương Minh Viễn đã nghĩ ra, đó chính là chuyện gần hai năm trước, lúc ấy hắn còn học ở trường học Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, trong trường tổ chức dã ngoại ở trên Ly Sơn, mấy người Tào Hổ va chạm với mấy tên du côn, đã bị bọn họ đe dọa, sau đó Phương Minh Viễn lại đụng bọn họ, sau đó báo tới đồn công an công viên Ly Sơn, người tiếp nhận chính là Dương Hải Đông này. Về sau, trong đồn công an công viên Ly Sơn, khi đồn trưởng, phó đồn trưởng có ý định vu oan giá họa cho mấy người Phương Minh Viễn, cũng là Dương Hải Đông luôn nói đỡ cho bọn họ. Tới cuối cùng, sau khi Triệu Tự An xử lý hai công an bại hoại kia đã nâng Dương Hải Đông lên làm đồn trưởng đồn công an công viên Ly Sơn. - Đồn trưởng Dương, không ngờ chúng ta lại gặp mặt.
Phương Minh Viễn vươn tay nói. Nghĩ lại cũng đúng, nơi này thuộc khu vực của đồn công an công viên Ly Sơn, gã xuất hiện ở nơi này cũng là bình thường. Chỉ có điều sao ông ta lại mặc thường phục? Nếu như mặc cảnh phục, Phương Minh Viễn cũng không đến nỗi nhìn người quen lại không nhớ nổi tên. - Không phải đồn trưởng, tôi đã không còn công tác ở đồn công an công viên Ly Sơn, hiện tại tôi ở trong Cục cảnh sát khu làm một trưởng ban nho nhỏ.
Dương Hải Đông nắm chặt tay Phương Minh Viễn lắc lắc nói. Phương Minh Viễn chính là quý nhân của ông ta. Lần đó, sau khi ông ta được thăng cấp làm quyền đồn trưởng, rất nhanh đã chuyển thành chính thức, tiếp theo ông ta lại phá mấy án mạng, lại được cất nhắc tới Cục cảnh sát khu, hiện giờ cũng là cán bộ bậc trung trong hệ thống cảnh sát khu Ly Sơn, một hai năm nữa rất có hy vọng thăng chức Phó cục trưởng của Cục cảnh sát khu. Tất cả những điều này, có thể nói, đều là Phương Minh Viễn mang tới, làm sao có thể không khiến gã lòng sinh cảm kích.
Hai năm nay ông ta vẫn muốn tự mình đi cảm ơn Phương Minh Viễn, chỉ có điều cửa nhà họ Phương cũng không phải tùy tiện ai cũng có thể vào, hơn nữa sau ông ta lại nghe nói, Phương Minh Viễn chuyển tới Bắc Kinh học, nên ý định này cũng phai nhạt đi. Không ngờ hôm nay ở chỗ này không ngờ liếc mắt một cái lại nhìn thấy hắn, ông ta mừng rỡ liền vội vàng lách lại đây. - Chúc mừng, chúc mừng!
Phương Minh Viễn cũng lộ vẻ vui mừng nói, mặc dù đối với Dương Hải Đông không hiểu biết nhiều lắm, nhưng lúc trước ở trong đồn công an, Dương Hải Đông có thể cảnh báo bọn họ trước mấy câu, sau lại tận khả năng bảo vệ bọn họ, điều này đã chứng minh thái độ làm người của gã. Người như vậy, có thể đề bạt tới Cục cảnh sát khu, mặc kệ nói như thế nào cũng là một chuyện tốt. - Đây là ông bà nội tôi, ông nội bà nội, đây là chú Dương Hải Đông của đồn công an công viên Ly Sơn trước đây, ông bà còn nhớ chuyện lừa bịp tống tiền bạn học của con ở An Đông Lâm chứ? Lần đó, trưởng ban Dương đã giúp chúng con không ít.
Nhìn thấy ánh mắt của ông Phương nhìn lại, Phương Minh Viễn thay hai bên giới thiệu.
- Ôi chao, chào ông, ông Phương! Đối với ông bà, tôi kính đã lâu.
Dương Hải Đông mặc dù vừa rồi nhìn thấy hai vợ chồng ông Phương, nhưng ông ta còn chưa thể xác định. Sau khi nghe Phương Minh Viễn giới thiệu, liền bước lên một bước thi lễ, đây chính là “Người lãnh đạo” cao nhất của nhà họ Phương! - Chào cậu, trưởng ban Dương, cảm ơn cậu lúc trước chiếu cố bọn nhỏ một lần.
Ông Phương khách khí giơ tay nói.
- Đâu có đâu có, lúc ấy cho dù không có tôi, cậu Phương cũng sẽ không chịu thiệt.
Dương Hải Đông hơi đỏ mặt nói:
- Hơn nữa, lúc ấy tôi thấp cổ bé họng, cũng chỉ nói đỡ mấy câu công bằng, không giúp được việc gì thực chất.
- Ở một số thời điểm, có thể nói vài câu công bằng, vậy cũng đã không phải dễ dàng!
Ông Phương nghiêm mặt nói.
- Tiểu Viễn đã nói qua với tôi, lúc ấy cậu vì bọn họ mà tranh chấp với cả đồn trưởng, phó đồn trưởng. Ha ha, sau này nếu rảnh, tới nhà tôi chơi.
Dương Hải Đông lúc này cũng không khỏi có vài phần được yêu mà sợ, nhà họ Phương hiện giờ, ở trong tỉnh Tần Tây có thể nói như mặt trời giữa trưa, liên tiếp mấy hạng mục đàm phán đã làm cho ở thành Phụng Nguyên không ai không biết bọn họ. Có thể nhận được lời mời của ông Phương tới nhà làm khách, vậy cũng không phải ai cũng có thể được hưởng thụ. - Trưởng ban Dương, hôm nay được nghỉ ngơi đến công viên đi dạo sao?
Phương Minh Viễn vừa đi vào trong công viên, vừa cười hỏi:
- Công tác ở nơi này lâu như vậy, còn có thời gian rảnh rỗi thoái mái như vậy sao?
- Cậu Phương nói đùa, trong khu Ly Sơn này, nếu là địa phương khác tôi còn có thể có mấy phần hứng thú đi dạo, công viên Ly Sơn, ha hả, vậy thì thôi đi. Ở trong này, tôi đã ở mười năm, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể đi lại ở trong này, đến nơi này chính là vì Cục có nhiệm vụ, hai công ty mượn công viên Ly Sơn quay phim, trong Cục phái người giúp đỡ duy trì trật tự. Cậu Phương có hứng thú không? Một công ty từ Hongkong tới, còn có một công ty dường như là Bắc Kinh.
Dương Hải Đông cười nói.
- Quay phim? Thật tốt!
Phương Minh Viễn còn chưa trả lời, Vũ Điền Quang Ly hai mắt đã tỏa sáng mà tiến lại đây:
- Điện ảnh hay là kịch truyền hình?
- Việc này... tôi cũng không rõ ràng lắm.
Dương Hải Đông chần chừ một chút nói:
- Ban đầu chuyện này cũng không phải tôi quản, đồng sự có việc đột xuất, tôi là tới thay cậu ấy. Nếu không, chút nữa tôi hỏi giúp mọi người một chút, nhưng làm sao báo cho mọi người? - Không cần, địa phương quay phim ở chỗ nào, nếu như có hứng thú, chúng tôi sẽ tự mình đi.
Phương Minh Viễn sau khi hỏi cặn kẽ, Dương Hải Đông liền vội vàng đi vào công viên.
- Cậu Phương, chúng ta đi xem đi, tôi còn chưa xem qua người Hoa Hạ quay phim.
Vũ Điền Quang Ly nóng lòng muốn thử nói.
Phương Minh Viễn không thèm trả lời mà chỉ ừ hai tiếng, trong lòng cũng vui mừng, nếu đi xem quay phim, có thể không phải đi phong hỏa đài, cũng là không tồi. Dù sao cũng chính là cô ta thay đổi chủ ý, đến lúc đó ông nội cũng không trách mình.
Vừa bước tiến vào cổng chính công viên Ly Sơn, mặc dù trong công viên tiếng người ồn ào, nhưng không khí cũng lập tức lạnh xuống vài phần.
Cùng ông bà đi trong công viên chốc lát, ông Phương đã vội vàng đuổi mấy người Phương Minh Viễn đi dạo xung quanh, không cần đi theo bên cạnh mình.
Vũ Điền Quang Ly liền kéo Phương Minh Viễn và Lâm Liên đi thẳng tới chỗ trường quay theo như lời nói của Dương Hải Đông. Vị trí của trường quay này ở một góc của công viên Ly Sơn, nơi này có hàng lang cổ họa theo phong cách thời Minh Thanh, còn có mấy kiến trúc cổ quy mô không lớn, một đám người đang vội vàng bận rộn ở bên trong. Bên ngoài đã tụ tập không ít người tò mò vây xem, không ít người còn muốn tiến sát vào hơn nữa, đều bị cảnh sát đứng bên ngoài ngăn lại. - Dương Hải Đông kia đâu rồi? Mau giúp tôi tìm xem!
Vũ Điền Quang Ly xoay trái xoay phải quan sát toàn bộ xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Dương Hải Đông. Nếu đến đây, ở ngoài xa xem tính gì, cho dù không thể đến trước mặt đạo diễn, cũng phải đi tới gần một chút. - Hả, hôm nay là ngày bao nhiêu? Anh ta làm sao chạy tới nơi này?
Phương Minh Viễn không nhìn thấy Dương Hải Đông, nhưng trong trường quay hắn lại nhìn thấy một người quen khác.
- Thi Chí Huy, anh Thi!
Phương Minh Viễn hét lớn.
Thi Chí Huy trong đám người kinh ngạc quay đầu lại, theo thanh âm nhìn lại, nhìn thấy Trần Trung đang vẫy vẫy tay trong đám người, tiếp đó nhìn thấy Phương Minh Viễn bên cạnh, không khỏi sửng sốt, tiếp đến vội vàng bước nhanh lại đón.