Chương 400: Quyển 3 Chương Nói Thách

Trong phòng trở nên yên tĩnh, một lát sau, Phương Minh Viễn mới trầm giọng nói:

- Giám đốc Tề, tôi rất hiếu kỳ, cô chắc chắn rằng tôi sẽ bằng lòng? Về điều này, tập đoàn Carrefour vừa mới thất bại!

Tề Yên tỏ vẻ không có gì mà phẩy tay, vì hành động này khiến bộ ngực đầy đặn của cô càng quyến rũ hơn.

- Tập đoàn Carefour, cậu Phương cũng đừng trêu chọc, bọn này sao mà so sánh với họ được. Tập đoàn Carefour đó là một con sói tham lam, chúng sẽ nuốt hết toàn bộ siêu thị Carrefour của cậu Phương cả thịt lẫn xương, một khi chuyển nhượng, siêu thị Carrefour này sẽ không còn thuộc về nhà họ Phương nữa. Mà chúng tôi thì khác, chúng tôi chỉ muốn góp vốn vào thôi, và nhà họ Phương vẫn xứng đáng là cổ đông lớn.

Phương Minh Viễn khẽ cười, điều này Tề Yên cũng nói không sai, nhưng vẫn không thể thuyết phục được hắn đồng ý cho họ góp vốn vào siêu thị Carrefour. Nếu như Tề Yên cảm thấy đã có thể thuyết phục được mình, thì cô ấy nên đi bệnh viện khám lại. - Hơn nữa, không chỉ như thế, chúng tôi còn có thể cung cấp nhiều phương tiện hơn trong việc phát triển cho siêu thị Carrefour sau này. Ví dụ như, tôi có thể đưa chứng khoán siêu thị Carrefour ra thị trường Thượng Hải; tôi còn có thể giúp Phương gia các ngươi mở rộng thị trường bán lẻ ở bốn tỉnh còn lại tại Tây Bắc; tôi còn giúp được bà con các người càng tiến lên một bước trong quan trường.

Tề Yên cũng không nghĩ rằng dựa vào mấy điều này có thể thuyết phục được Phương Minh Viễn, bởi vậy nói tiếp:

- Cậu Phương, lý lẽ của câu mọi người cùng góp củi lửa sẽ cao hơn, tin rằng cậu cũng hiểu chứ? Công ty TNHH Hưng Khánh của tôi, tuy rằng không có tiếng tăm ở thành phố Phụng Nguyên, nhưng gia cảnh tôi lại không thể so sánh với nhà họ Phương được. Cậu Phương, tôi biết sau lưng cậu, có nhà họ Tô, Bộ đường sắt Trung Ương và Tập đoàn vận tải Quách Thị Hongkong. Thậm chí còn được sự giúp đỡ của nhà họ Sài trong Bắc Kinh, nhưng đây là tỉnh Tần Tây, là phía Tây Bắc, đã ngoài tầm tay họ.

Tôn Chiếu Luân và Lâm Liên đều thay đổi sắc mặt, giọng điệu của cô nàng xinh đẹp này quá lớn, không ngờ ngay cả ông Tô Hoán Đông Bộ trưởng Bộ đường sắt cũng không để vào mắt. Công ty TNHH Hưng Khánh này, rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

Trong lòng Phương Minh Viễn tuy cũng rất ngạc nhiên, nhưng tỏ vẻ bình tĩnh --- Không phải rồng dữ thì không qua được sông. Tề Yên này dám mở miệng góp vốn vào siêu thị Carrefour, thì nhất định đã điều tra sơ bộ, mà thế mạnh lớn nhất sau lưng mình là ở bên những người mánh khóe tày trời, cũng không là bí mật gì. Nhưng vì vậy mà muốn mình nhường ra một số cổ phần, thì đúng là một trò hề.

Về việc đưa chứng khoán của siêu thị Carrefour ra thị trường Thượng Hải như lời cô nói, đối với nhiều người, thật sự là điều kiện rất hấp dẫn, nhưng Phương Minh Viễn không hề để trong lòng. Theo hắn, muốn làm nên doanh nghiệp lớn, làm ra thị trường cũng phải là thị trường nước ngoài, kiếm tiền người nước ngoài, ít nhất cũng phải làm thị trường Hongkong, còn thị trường trong nước, chỉ là nhảy vào trong bùn. Chẳng những không kiếm được bấy nhiêu tiền vốn, ngược lại còn khiến mình mùi thối cả mình.

Thị trường bán lẻ ở bốn tỉnh Tây Bắc còn lại, nghe có vẻ rất hay, nhưng thật ra mà nói, đối với siêu thị Carrefour giờ đây, cũng chỉ là một miếng gân gà. Bước tiếp theo kế hoạch phát triển của Tôn Chiếu Luân, là muốn hướng về phía Đông phía Nam, chiếm cả thị trường bán lẻ khu thành phố duyên hải, thị trường bốn tỉnh Tây Bắc còn lại, trước mắt hoàn toàn không hề nghĩ tới. Với tình hình trong nước Hoa Hạ hiện giờ, sự phát triển khu Tây Bắc vẫn chưa được xếp vào kế hoạch phát triển của nhà nước. Trong năm tỉnh Tây Bắc, thị trường bốn tỉnh còn lại cộng lại, cũng chỉ bằng với tỉnh Tần Tây. Cho nên, cho dù không làm được thị trường bốn tỉnh đó, đối với kế hoạch phát triển của siêu thị Carrefour, cũng không có ảnh hưởng gì. - Giám đốc Tề, xin tiếp tục…

Phương Minh Viễn vểnh hai chân, tay phải chống đầu, cười tủm tỉm nói.

- Tiếp gì nữa?

Tề Yên không ngờ Phương Minh Viễn lại phản ứng như vậy, thật có chút không giống hai bên đang đàm phán, lại có vẻ như hắn đang nghe “Bình luận”, liền hỏi ngược lại theo bản năng. - Giọng điệu Giám đốc Tề lớn thế, dù sao cũng phải cho tôi xem bài át chủ chứ, ông Tô và ông Quách sau này có hỏi lại, tôi cũng phải có câu trả lời chứ?

Phương Minh Viễn đưa hai tay ra, tỏ vẻ kinh ngạ:

- Phải chăng, Giám đốc Tề cảm thấy… như vậy, chỉ như vậy đã được rồi sao?

Vẻ mặt Phương Minh Viễn như “cô không phải ung thư não chứ”, khiến Tề Yên và Nguyên Miểu hai người bực tức trong lòng.

- Ý tưởng của hai vị cũng thật thú vị, công ty TNHH Hưng Khánh bản thân tôi cũng là lần đầu tiên nghe tới, đăng ký vốn bao nhiêu, cổ đông là ai, vẫn không hề biết đến, chẳng lẽ chỉ vì mấy câu đánh giá về Bộ Trưởng Tô, ông Quách và nhà họ Sài của Giám đốc Tề, thì tôi phải nhường ra cổ phần siêu thị Carrefour cho các người, như vậy cũng quá đáng nhỉ? Vậy có phải tôi hô lên vài tiếng đánh đổ chủ nghĩa nước Mỹ, nước chủ nghĩa tư bản đều là cọp giấy, thì hai vị liền hai tay hiến lên công ty TNHH Hưng Khánh, tất cả đều thuộc về tôi?

Phương Minh Viễn không hề cho họ được cơ hội nói chuyện, liền nói tiếp.

- Cậu…

Sắc mặt Tề Yên cũng thay đổi, suýt nữa thì đập bàn đứng lên, nhưng rất nhanh cô lại hòa dịu lại, thản nhiên cười nói:

- Cậu Phương quả thật đúng như lời đồn, thật là lanh lợi khéo nói, tôi chẳng qua nói trễ vài phút thôi, đến nỗi như vậy sao?

Phương Minh Viễn tỏ vẻ chăm chú lắng nghe. Hắn cũng thật hiếu kỳ, cô này rốt cuộc có lai lịch như thế nào! Tuổi không lớn, giọng điệu cũng không nhỏ! Trong tỉnh Tần Tây, người có thế mạnh không ít, nhưng đến nỗi như vậy, thì thật sự không nhiều.

Tề Yên cầm ly trà trên bàn lên, nhấp một miếng, rồi nói:

- Cậu Phương, chắc trước khi đến hội quán Trường An này, cậu đã hỏi thăm về bối cảnh của hội quán này rồi. Còn tôi, bối cảnh không khá như họ, làm ăn cả nước, nhưng trên ba phần của năm tỉnh Tây Bắc này, hi hi, chúng tôi cũng không sợ đâu.

Phương Minh Viễn chớp mắt, đây cũng quả là thông tin đáng giá, chủ hội quán Trường An này, càng biết rõ bối cảnh họ thì càng thấy khiếp sợ, phải chăng là ông lớn nào trong Quân Ủy Trung Ương? Nhưng nếu thật như vậy, tại sao lại đến vùng nền kinh tế chưa được phát triển như tỉnh Tần Tây này, mà không phải tới đô thị đổi mới mở rộng thị trường ở vùng biển? Nơi đó sẽ có nhiều cơ hội hơn so với bên đây. - Được rồi, cũng không nói chuyện vu vơ nữa, chúng ta hãy nói thẳng ra đi!

Tề Yên thấy Phương Minh Viễn làm ra vẻ ngơ ngác không hiểu, không kìm nổi tức giận nói rằng:

- Cổ đông lớn công ty TNHH Hưng Khánh chúng tôi, đương nhiên là quân đội. Với tài năng của cậu Phương, cũng biết được, từ lúc nước ta bắt đầu thực hiện chính sách đổi mới, về mặt chi tiêu của quân đội, là giảm đi rất nhiều, chi phí hoàn toàn là chi nhiều hơn thu. Thế nhưng, trách nhiệm của quân đội còn rất nặng, phía Tây Bắc vẫn chưa được yên ổn, phía Nam cũng vậy, cậu Phương cũng biết chứ, phải không?

Phương Minh Viễn gật đầu, tuy rằng đã là thời kỳ chín mươi, nhưng biên giới phía Tây Bắc và phía Nam ở Hoa Hạ vẫn chưa được bình yên, vẫn còn một số người theo chủ nghĩa phân liệt và người Việt Nam không thành thật chút nào, luôn nhắm vào Hoa Hạ, có thể cắn một ngụm bất cứ lúc nào. Có lẽ những người ở Bắc Kinh, chưa từng trải qua việc này, nhưng là con cháu có phần tham gia cuộc chiến Sơn Luân ở tỉnh Tần Tây, việc này không hề xa lạ. - Vì đảm bảo nhu cầu huấn luyện quâ đội của con cháu chúng tôi, vì đảm bảo nhu cầu diễn tập quân sự hàng năm, vì đảm bảo nhu cầu thu mua trang thiết bị quân đội chúng tôi, chính quyền cho phép trú quân tiến hành hoạt động kinh doanh, để đền bù do quân phí thiếu thốn mà gây nên hoàn cảnh khó khăn. Còn chúng tôi, rất xem trọng siêu thị Carrefour của cậu Phương! Mong rằng cậu Phương có thể vì nước vì dân, mà đồng ý với kế hoạch hai bên cùng thắng này. Như vậy, chúng tôi có thể đạt được vốn hồi báo ổn định trong việc đầu tư, đảm bảo hết toàn bộ chi phí. Còn bên này, cũng đạt được khá nhiều tiền vốn, tình hữu nghị trong quân đội và thị trường tương lai, vậy chẳng phải là mọi người đều vui mừng sao?

Tề Yên rất nhiệt tình nói.

Đối với ánh mắt thiết tha của Tề Yên, Phương Minh Viễn lại ơ hờ và quay đầu hỏi Nguyên Miểu:

- Ông Nguyên, cổ đông lớn của công ty TNHH Cổ phần Thương mại Trường An, cũng là của công ty TNHH Hưng Khánh chứ?

Nguyên Miểu hơi ngẩn người ra, chần chừ rằng:

- Cậu Phương biết giỡn thật, chỉ là Giám đốc Tề nhờ tôi, giới thiệu hai bên làm quen thôi.

Phương Minh Viễn cười khẩy trong lòng, Nguyên Miểu này thật là nghĩ một đằng làm một nẻo, xem ra công ty TNHH Cổ phần Thương Mại Trường An buôn lậu xe hơi, hiển nhiên sau lưng có bóng dáng của phía quân đội. Lại nghĩ đến kiếp trước, công ty TNHH Cổ phần Thương Mại Trường An gặp chuyện xui, Nguyên Miểu bị bắt đúng vào năm chín tám, mà năm chín tám là nhà nước chính thức quy định rõ ràng, cũng là năm quân đội buộc phải rời khỏi hoạt động kinh doanh địa phương. Ước đoán vị này sở dĩ bị sụp đổ, chắc vì không buông tay kịp thời. Trước đây, nhà nước có thể bỏ qua, nhưng nếu đã ra lệnh nghiêm cấm, một khi nghiêm túc lên, thì không hề do dự mà mượn hắn để giết gà dọa khỉ.

Hơn nữa lời nói của Tề Yên này đều là giả dối, e rằng sau lưng công ty TNHH Hưng Khánh có quân đội là có thật. Nhưng vì đảm bảo mức thu hồi quân phí ổn định, mà nhắm vào mình, đó chỉ là vớ vẩn! Năm tỉnh Tây Bắc tuy không giàu sang, nhưng cũng không ít doanh nghiệp lớn nhỏ trong nước, cũng có mỏ dầu và mỏ khoáng sản, nơi cần nhiều tiền, đảm bảo thu hồi vốn đầu tư ổn định, sự lựa chọn tự nhiên sẽ lớn, còn xí nghiệp tư nhân của mình, lại là xí nghiệp mới phát triển, còn có vốn đầu tư bên ngoài, chưa chắc sau này có thêm vốn đầu tư nước ngoài. Về mặt ổn định tiền vốn, lựa chọn ai cũng không nên chọn mình chứ. - Như thế tôi muốn nghe thử, Giám đốc Tề tính đặt mức giá như thế nào để thu mua bao nhiêu cổ phần?

Phương Minh Viễn đương nhiên sẽ không nhiều chuyện để tiết lộ bí mật cho Nguyên Miểu bọn họ biết được, dứt khoát hỏi.

Tề Yên và Nguyên Miểu nhìn nhau cười, Phương Minh Viễn không lập tức từ chối, vậy là họ đã giành quyền thắng lợi. Hi hi, nhiều lúc, vẫn có tác dụng hiệu quả. Ngay cả người như Phương Minh Viễn, sau khi biết được sau lưng Tề Yên có quân đội trợ giúp, thái độ cũng phải nhũn dần. - Cậu Phương!

Tôn Chiếu Luân giật mình và kêu lên. Chẳng lẽ Phương Minh Viễn có ý chuyển nhượng cổ phần siêu thị Carrefour? Nếu như vậy, cũng không nhất thiết phải chuyển cho những người này chứ? Trong tỉnh Tần Tây nhiều người cũng muốn mua, còn không mình tới Hongkong cũng có thể kiếm được người mua. - Chú Tôn, chúng ta nên nghe thử kế hoạch của Giám đốc Tề.

Phương Minh Viễn lén lút nháy mắt ra hiệu, để Tôn Chiếu Luân an tâm và chớ nên vội vã.

Tề Yên lấy ra vài trang giấy, đưa đến trước mặt Phương Minh Viễn và nói:

- Cậu Phương có thể xem thử, đây là giá cả thu mua mà chúng tôi dự định.

Phương Minh Viễn nhận lấy, chỉ xem vài lần, liền thay đổi sắc mặt.

- Xem ra Giám đốc Tề thật sự coi chúng tôi là kẻ ngu ngốc rồi.

Phương Minh Viễn tiện tay vứt mấy trang giấy lên bàn, cười khẩy nói. Căn cứ theo ba mươi phần trăm cổ phần giá trị thực tế, còn muốn ký bản thỏa thuận trước rồi mới trả tiền sau, hơn nữa, về việc cổ phần nằm trên tay rồi tái chuyển nhượng lại hoàn toàn không ghi rõ quyền hạn gì, ý nghĩ của cô này thú vị thật.

Phương Minh Viễn ở kiếp trước đã biết rằng, đa số gia đình thế hệ thứ hai có bối cảnh quan chức, lúc “làm ăn” luôn như vậy, vừa ý miếng đất nào, liền “mua” về, nhưng trả tiền lại phải kéo dài ba tháng nửa năm. Nói thẳng ra, đây chính là tay không bắt giặc, bản thân hoàn toàn không có tiền vốn, toàn dựa vào vay ngân hàng hoặc nói thời điểm xui xẻo phải bán lại hàng hóa, mới có thể hoàn trả tiền hàng. Với tình trạng siêu thị Carrefour hiện giờ trong địa bàn tỉnh Tần Tây, đừng nói là góp vốn với giá trị thực tế, cho dù là góp vốn hơn gấp bốn gấp năm lần giá trị thực tế, vẫn có nhiều người muốn gia nhập.

Siêu thị Carrefour hiện nay, trước đó đã có Tập đoàn Carefour cho gấp ba lần giá trị thực tế để mua lại, sau có Tập đoàn Wal-Mart đàm phán việc hợp tác, hơn nữa chiếm vị trí NO.1 chuỗi siêu thị bản lẻ trong tỉnh Tần Tây, mặc dù giá cao như vậy, nhưng cũng không phải là không có người chịu mua. Hơn nữa theo ý nghĩ của Tề Yên, còn phải ký trước bản thỏa thuận nhận được cổ phần rồi, mới chịu trả tiền thực tế. Hiển nhiên có ý định lợi dụng cổ phần của siêu thị Carrefour để vay ngân hàng hoặc thuyết phục người khác vay vốn.

Nếu như làm vừa lòng cô ta, cho dù là nhường lại cổ phần lần nữa ngay tại chỗ, cũng sẽ có lợi nhuận gấp ba đến gấp bốn lần, mà là thành viên của siêu thị Carrefour, e rằng từ nay về sau, thì sẽ gây nên nhiều chuyện.

Sắc mặt Tề Yên liền thay đổi, lập tức nghiêm túc rằng:

-Cậu Phương, ý cậu là sao? Trong lòng cô cũng bị treo lên, cô biết rằng yêu cầu mình đề ra thật sự không hợp lý, nhưng cô lại ước muốn, có thể lấy lý do vì gom góp quân phí, từ bên Phương Minh Viễn lấy được nhiều lợi ích. Cho nên cô đã chuẩn bị sẵn hai bộ bản thỏa thuận, một bộ là có những điều kiện đã thảo luận trước với Nguyên Miểu, còn bộ khác chính là bản nằm trên tay Phương Minh Viễn. Bởi vì những đàm phán trước kia đều rất thuận lợi, nên cô mới đưa ra bản này kèm theo những điều kiện càng hà khắc hơn. - Giám đốc Tề hiểu như thế nào, thì như thế đó!

Phương Minh Viễn cau mày, gay gắt nói. Đời trước hắn căm ghét nhất là hành vi tay không bắt giặc của những con em quan chức, không ngờ đời này, những người này vẫn có ý lợi dụng bản thân mình. Ở Hoa Hạ, muốn làm ăn yên ổn, sao mà khó thế! - Như vậy, cậu Phương là không vừa lòng với bản thỏa thuận này? Vậy được rồi, chúng tôi ra giá không hạn chế, trả tiền ngay tại chỗ, tôi muốn nghe thử dự định của cậu Phương được chứ?

Thái độ kiên quyết của Phương Minh Viễn khiến Tề Yên thật kinh ngạc, tỏ vẻ oan ức.

- Tôi không có dự định gì, với siêu thị Carrefour, một không thiếu tiền vốn, hai không thiếu thị trường, càng không thiếu người mua, triển vọng phát triển rất tốt. Nếu Giám đốc Tề thật lòng muốn mua, nhưng lại không tỏ ra chút thành ý, vậy mọi người coi như không có xảy ra chuyện gì hết.

Phương Minh Viễn vẫy tay:

- Ông Nguyên, hôm nay cám ơn sự chiêu đãi của ông, sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ mời lại ông, chúng tôi xin từ biệt.