Mắt nhìn đoàn người Phương Minh Viễn ngồi trên xe nghênh ngang mà đi, trưởng ban Triệu trong lòng thấy rối bời, việc này chẳng những không có kết quả, ngược lại xem ra còn có xu thế ngày càng lớn hơn. Vị này vừa rồi chỉ là ăn nói lung tung, xé da hổ làm cờ? Hay là nói thật lòng, có khả năng không? Trưởng ban Triệu nhất thời không phán đoán nổi. Nhưng ít nhất thì ông ta dám khẳng định, đối phương tuyệt đối có năng lực giành phần thắng trong vụ kiện này.
-Triệu Sâm, thằng ranh con này lai lịch như thế nào? Không biết từ lúc nào, luật sư trong phòng vừa nãy đã đứng bên cạnh hắn, nhìn chiếc xe chỉ còn là một chấm đen đằng xa, căm giận nói.
Trưởng ban Triệu liếc mắt nhìn y một cái, đây là cậu em vợ của một vị phó cục trưởng củathành phố Phụng Nguyên, nghe nói là tốt nghiệp khoa luật của một trường nào đó trên thủ đô, vài năm đầu thì làm ở trong cục, sau đó từ chức ra ngoài. Ỷ vào anh rể y là phó cục trưởng, cũng có chút quan hệ với viện kiểm soát và tòa án, vài năm gần đây làm ăn tương đối khấm khá. Đối với mấy cán bộ cấp dưới như ông ta thì vênh váo, kiêu ngạo vô cùng. Nhưng giờ xem ra y bị Phương Minh Viễn nói cho một phen tức tối. Nghĩ vậy trong lòng Triệu Sâm thoáng qua tia đắc ý.
Triệu Sâm buông hai tay xuống nói:
-Luật sư Tôn, người ta là nhân chứng, là người dũng cảm vì việc nghĩa, không phải là tội phạm bị tình nghi. Chúng tôi ở đây cũng chỉ có tên và số điện thoại, còn những thứ khác thì không biết. Đối với loại người này, Triệu Sâm tuy trong bụng không thích nhưng cũng không dám đắc tội, khiến thủ trưởng làm khó dễ mình.
-Đưa tên và điện thoại của hắn cho tôi. Tên tiểu tử thối tha ngông cuồng, không cho hắn chịu chút đau khổ hắn sẽ không biết trời cao đất rộng ra sao! Hắn làm ông Ikeda tức giận vô cùng! Luật sư Tôn nói không khách khí,
- Ông Ikeda là khách hàng lớn quan hệ đến gần mười triệu nhân dân tệ vật tư xuất khẩu với tỉnh chúng ta, để tâm tình ông ấy không tốt, khó đoán được là có ảnh hưởng tới xuất khẩu nông sản phẩm của tỉnh ta năm nay hay không! Đúng thật là,không hiểu được phải lấy đại cục làm trọng là gì! Ông Ikeda là người có thân phận, có địa vị, nếu ông ta đem chuyện này nói cho người Nhật Bản biết thì còn ai dám đến tỉnh ta để đầu tư nữa? Thế chẳng phải là ảnh hưởng đến kiến thiết kinh tế sao?
Triệu Sâm hơi sửng sốt, quay đầu nhìn luật sư Tôn rồi nói:
-Luật sư Tôn, lát nữa qua văn phòng của tôi mà lấy. - Khốn kiếp!
Phía sau truyền đến tiếng chửi đầy phẫn nộ của Ikeda. Luật sư Tôn lập tức chạy vội qua, sau đó cúi đầu khom lưng đưa Ikeda lên xe, và nhìn theo cho tới khi xe của Ikeda đi khuất xa.
-Kẹ kiếp, nếu mà trước thời kiến quốc, thằng Tôn này chắc chắn là thằng Hán gian! Triệu Sâm thầm chửi trong miệng, trừng mắt căm thù nhìn bóng hai người này rồi mới quay người đi về văn phòng. Việc ngày hôm nay làm cho hắn có chút bất an, tốt hơn là hắn nên kịp thời báo cáo lên trên.
-Phương Minh Viễn? Phương Minh Viễn? Cái tên này nghe có vẻ quen quen? Triệu Sâm vừa đi vừa ngẫm nghĩ.
Phương Minh Viễn về đến nhà, trong lòng không ngừng cân nhắc, rốt cuộc phải làm như thế nào với vụ kiện này, lời đã nói ra nếu không thực hiện được thì thật mất mặt. Hơn nữa cho dù là giết gà dọa khỉ thì lần này cũng phải làm cho thật oanh liệt, để mấy thằng giặc tây kia biết được tỉnh Tần Tây không phải là nơi chúng muốn làm gì thì làm. Phương Minh Viễn không quản nổi cả Hoa Hạ rộng lớn, nhưng ở mẫu ruộng ba phân đất của hắn thì quyết không để cho loại người đó được tồn tại.
Ông ta liền liên hệ với Vu Nhị, không phải đợi lâu, Vu Nhị bèn gọi điện lại chứng thực lời của trưởng ban Triệu, Tần Tây nhật báo đích thực là làm theo chỉ thị ở trên, không đăng báo việc này. - Cậu Phương, đã điều tra ra, tên Ikeda này là đại diện của Tokiwa Shoji Nhật Bản tại Hoa Hạ.
Trần Trung đưa mấy tờ giấy ra trước mặt Phương Minh Viễn nói:
-Còn nữa, trưởng ban Triệu của cục cảnh sát gọi điện tới nói luật sư bên kia lấy đi địa chỉ liên lạc của chúng ta, hơn nữa giọng điệu có vẻ không phục. Ông ta nói rất mập mờ, tôi e là đối phương muốn có ý định muốn dạy cho cậu một bài học. - Tokiwa Shoji? Chưa nghe nói bao giờ.
Phương Minh Viễn lật xem đống tài liệu trong tay, do hơi gấp gáp nên tư liệu không được hoàn chỉnh cho lắm.
-Kim ngạch nhập khẩu năm ngoái gần năm mươi triệu nhân dân tệ, chả trách. Nhìn kim ngạch nhập khẩu của Tokiwa Shoji năm ngoái, Phương Minh Viễn liền hiểu ra, một khách hàng lớn như vậy, bọn quan chức chính quyền thành phố Phụng Nguyên đương nhiên là phải cung phụng giống như Bồ Tát rồi. Vậy thì có thể lý giải được việc bọn quan chức này muốn chuyện kia sẽ lớn biến thành nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có. Trong mắt bọn chúng, một tai nạn giao thông suýt gây án mạng kia đương nhiên là không thể bằng được với hợp đồng lớn mấy mươi nghìn tệ mỗi năm.
Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát, cầm điện thoại gọi.
-Aso hon, có một công ty Nhật Bản , cô giúp tôi điều tra một chút. Ừ, đúng Tokiwa Shoji. Ừ, đại diện ở Phụng Nguyên có phải là Ikeda? Ừm, còn nữa, giúp tôi liên hệ với giới truyền thông Nhật Bản, có vài tin tức tôi hi vọng có thể được đăng tải trên truyền thông Nhật Bản . -Tin gì vậy? Asohon Kagetsu không khỏi có vài phần tò mò. Phương Minh Viễn nói tóm tắt toàn bộ sự việc lại một lần, cô ta nghe cũng thấy tức giận vô cùng, liền đồng ý.
-Đúng rồi, cậu Phương, ông Vũ Điền Trọngcủa Công ty cổ phần Thế Gia hôm nay thông báo, ban giám đốc Công ty cổ phần Thế Gia đã đồng ý yêu cầu đầu tư của ông James Cameron. Asohon không nén được vui mừng nói trong điện thoại:
-Việc trao quyền MD cũng bắt đầu đàm phán. Tôi nghĩ hai ngày này, ông Vũ Điền chắc sẽ đích thân tới Phụng Nguyên, cùng cậu kí hợp đồng chính thức. -Thế thì tốt quá! Phương Minh Viễn nhảy dựng lên khỏi ghế, tin tức này thực sự là quá tốt rồi, vậy là cuối cùng hắn cũng có thể đặt chân vào lĩnh vực sản xuất máy chơi game rồi! là MD, có thể đứng ngang hàng với Nintendo, nếu không phải Công ty cổ phần Thế Gia không để tâm đến khai thác trò chơi như Nintendo, đa phần đều dùng để sử dụng trò chơi Arcade thì ảnh hưởng của MD chắc chắn không thấp hơn Nintendo. Chỉ cần hắn thò được một tay vào Công ty cổ phần Thế Gia, sau này có lẽ không chỉ có cuộc đối đầu giữa Sony và Microsoft, mà còn phải tính cả Công ty cổ phần Thế Gia nữa. Trong lòng Phương Minh Viễn giống như gương sáng vậy, công ty GAMEStation tuy rằng hiện giờ rất có triển vọng, giống như mặt trời mọc từ từ ở đằng đông kia, nhưng sau năm 2000, lực hấp dẫn với người chơi của phiên bản chơi độc lập trên máy tính sẽ giảm đi rõ rệt, một bộ phận người chơi sẽ chuyển sang máy chơi game gia dụng, một bộ phận lại lao vào trò chơi inte. Nếu hắn có thể nắm chắc cơ hội này trong tay, từng bước thâu tóm Công ty cổ phần Thế Gia, vậy thì đối với tương lai của công ty GAMEStation cũng có lợi rất lớn. Sau này những thứ cần dùng đến tiền sẽ nhiều vô cùng và đây chính là một cái máy in tiền vô hình!
Quả nhiên đúng như lời Asohon nói, không đến hai ngày Vũ Điền Trọng và Vũ Điền Quang Ly bèn lên đường tới Phụng Nguyên .
Mà đi cùng với bọn họ tới Phụng Nguyên còn có hai gã phóng viên Nhật Bản.