Đừng nói là Na Ngôn đang ở trong xe, vừa mới nhẹ nhàng thở ra, mấy người Phương Minh Viễn chỉ hơi giật mình còn Tông Trình và Mông Chí Trung thì phát hoảng!
Xe của Na Ngôn bị đẩy lùi về phía sâu gần mười phân, để lại trên mặt đường một vệt bánh xe đen xạm. Đầu xe rõ ràng đã bị thay đổi hình dạng, còn bên trong xe túi khí cũng chưa bị bung ra, dọa cho Na Ngôn toát mồ hôi lạnh, vốn vẫn còn hơi chút men rượu thì nay đã tỉnh táo lại hoàn toàn! Không chỉ tay run run mà là toàn bộ người cũng hơi run rẩy. - Ôi, anh Trần, anh làm sao vậy, sao lại tông vào đầu xe người ta!
Phương Minh Viễn mặt có vẻ chán nản mà hét lớn.
Trần Trung vội vàng nhảy từ trong xe ra, đi tới chỗ đuôi xe, xem xét tình hình cũng làm vẻ mặt hối lỗi nói với Phương Minh Viễn:
- Cậu Phương, tôi đang định tránh đường cho gã đi, cuối cùng không biết làm sao mà thành ra thế này.
- Tính đi tính lại, dù sao sửa một lần cũng là sửa, sửa hai lần cũng là sửa, anh Trần, lần sau không nên khởi động mạnh như vậy.
Phương Minh Viễn liên tục lắc đầu nói.
Phương Minh Viễn nhìn Tông Trình và Mông Chí Trung nói lớn giọng:
- Đội trưởng Tông, Chính ủy Mông, là do lái xe của tôi sai, nhấn ga quá mạnh, nên mới tông ngược vào đầu xe người ta! Hai người xem xét hiện trường, rồi tôi trả tiền bồi thường cho Trưởng phòng Na bao nhiêu là được. - Ha ha ha…
Giang Hạo không kìm nổi cất tiếng cười lớn. Chiêu thức của Phương Minh Viễn quả thật là rất tuyệt, đúng là lấy độc trị độc. Gã không phải nói không chịu xin lỗi sao? Không phải nói là phải dựa theo pháp luật nhà nước, theo luật mà bồi thường là được sao? Phương Minh Viễn cũng không làm chuyện vô nghĩa với gã, gọn gàng dứt khoát cho gã một phen trải nghiệm cảm giác bị đâm ngược lại vào đầu xe, coi như mọi người huề nhau!
Thi Chí Huy sau một lúc sửng sốt, không nói gì cũng mỉm cười, không thể không nói, đối với loại người như Na Ngôn, làm ra kết quả thế này mới khiến gã ghi nhớ trong lòng được!
Tông Trình và Mông Chí Trung không biết nói gì, trong lòng là lệ rơi hai hàng. Vị này xem ra cũng chẳng thiếu tiền, vì tranh cao thấp mà làm ra được việc như thế này! Nhưng bọn họ còn biết nói sao, đâm ngược vào đầu xe là sự cố giao thông không hiếm, hơn nữa hậu quả cũng không có tổn thất gì nghiêm trọng, Phương Minh Viễn chỉ chịu trách nhiệm bồi thường tiền sửa xe cho Na Ngôn, chẳng ai nói được gì!
Na Ngôn run rẩy xuống xe, đi đến chỉ vào Phương Minh Viễn run giọng nói;
- Mày, mày, mày cố tình trả thù!
Phương Minh Viễn còn chưa nói gì thì Thi Chí Huy đã lạnh lùng nói:
- Na Ngôn, mày cũng làm việc cho chính phủ, nói gì cũng phải có chứng cứ, chuyện đâm ngược vào đầu xe như thế này thực sự là rất bình thường, là do nhất thời điều khiển không đúng. Nếu mày có chứng cứ, thì ra tòa mà kiện, nếu không có chứng cứ, nói xằng nói bậy, đừng nói đến lúc đó chúng tao kiện mày tội phỉ báng đó! - Đúng vậy, đúng vậy, đấy là chúng tao còn chưa có ý định tố cáo mày tội cố ý gây thương tổn đâu, đèn xanh đèn đỏ lớn như vậy mà mày còn không nhìn thấy, chẳng lẽ hai con mắt to thế kia chỉ dùng để trang trí thôi à? Để loại người như mày lái xe ra đường, thì đúng là không có trách nhiệm với mạng sống của người khác rồi! Một con ngựa sát thủ, mày còn lý lẽ nào nữa không!
Giang Hạo nói cũng không yếu thế chút nào.
Na Ngôn tức đến run người, hai người này đúng là chỉ hươu bảo ngựa, đổi trắng thay đen! Hành động vừa rồi rõ ràng là tên họ Phương kia trả thù gã, vậy mà bọn họ lại tròn mắt nói dối. Gã uống cũng ngà ngà say rồi mới đâm vào xe của Phương Minh Viễn nên trong lòng không có cảm giác sợ hãi, nhưng sự việc lúc nãy là sau khi tỉnh rượu, gã cũng khá hoảng sợ, trong nháy mắt, thậm chí còn cảm nhận được cái chết. Đương nhiên là trong lòng hận mấy người Phương Minh Viễn thấu xương. Đối với loại người như gã, chuyện sống chết của người khác không quan trọng, quan trọng là bản thân gã không được để bị đe dọa nửa điểm.
Cuối cùng, Na Ngôn cũng chỉ nói được vài câu rồi căm giận mà ngồi xe của Mông Chí Trung đi khỏi hiện trường, về phần xe của gã, tự sẽ có cảnh sát giao thông đưa đến nơi sửa chữa, đây cũng là đặc quyền của lãnh đạo.
Tông Trình cũng nói vài câu với mấy người Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn khéo léo từ chối ngồi xe ông ta đi về, rồi lúc này mới lên xe rời đi.
Cũng may xe của Phương Minh Viễn cũng chỉ bị méo phần đuôi xe, không ảnh hưởng đến xe vận hành, tuy nhiên Phương Minh Viễn bị Giang Hạo và Thi Chí Huy mời mọc mãi nên cùng với Lâm Liên và Trần Trung lên ngồi xe của Thi Chí Huy, còn Thi Chí Huy thì lái xe của Phương Minh Viễn đi đến nơi sửa xe. - Cậu em Phương này, hôm nay cậu đúng là cao tay, chơi ác thật đấy! Thẳng quỷ kia khẳng định là khó chịu vô cùng, nói ra thì có thể gã sẽ tìm cách trả thù, nhưng tôi cũng chẳng sợ gã! Tôi thì không ở Bắc Kinh rồi, chỉ có Chí Huy, Bộ đường sắt chúng ta sợ gì Bộ giao thông bọn họ, chỉ cần không làm ra chuyện phiền toái lớn, thì sẽ có người giúp. Hừ, mấy năm nay Bộ giao thông này cũng cuồng ngạo lắm, ngân quỹ dự toán hàng năm đều phân cho bọn họ một khoản lớn, để chờ xem bọn họ làm được chuyện đại sự gì! Đường phố ở thủ đô này cứ nay đào rồi mai đào, không biết có phải bọn họ sợ mọi người không biết bọn họ đông người không có việc làm hay sao.
Giang Hạo nói với vẻ mặt không sợ thiên hạ đại loạn.
- Chuyện này cũng không có cách nào, nếu không kéo đi kéo lại trên đường, thì lấy đâu ra tiền cho bọn họ làm việc.
Phương Minh Viễn cũng căm thù đến tận xương tận tủy cái trò đào đường này. Rất nhiều bộ ngành trong chính phủ, làm việc không suy nghĩ đến tương lai, đẩy mới động, không đẩy thì cũng không thèm động. Đặt mấy đường ống ngầm này không thể làm một hai hôm duy nhất là xong hay sao? Hôm nay đào một chỗ, ngày mai đào chỗ khác, ngày mốt lại quay về đào lại chỗ ngày hôm trước, rồi ngày hôm sau nữa lại tiếp tục đào! Chẳng những gây bất tiện lớn cho nhân dân di lại, còn lãng phí bao nhiêu tiền của và sức lao động. Tiền quốc gia chi cho chữa bệnh, vệ sinh, giáo dục, dưỡng lão còn không đủ, lãng phí kiểu này càng khiến cho người ta oán hận. - Ha ha…
Trong xe mọi người cùng cười rộ lên.
- Cười thì cười vậy thôi, nhưng mấy ngày sau này cậu em Phương nên chú ý an toàn một chút, tuy tôi nghĩ Na Ngôn cũng không dám làm gì lớn, gã cũng không dám gây chú ý đâu. Đây là thủ đô chứ không phải nơi núi cao hoàng đế ở xa, để cho vua khỉ xưng bá địa phương. Nhưng cũng không thể không đề phòng những trò nhỏ âm thầm.
Thi Chí Huy nhắc nhở
- Xe của cậu em Phương đem đi sửa rồi, chẳng lẽ lại đi bộ sao? Hay là cậu cứ lấy xe này dùng tạm đi.
- Cảm ơn anh Thi, chỉ là một chiếc xe thôi mà, chưa đến mức đó đâu.
Phương Minh Viễn cười nói. Tuy nhiên trong đầu hắn cũng đã cân nhắc, để tránh sau này nảy sinh vấn đề tương tự, cũng nên suy xét đến việc đổi một chiếc xe khác tốt hơn, hoặc là nghĩ cách xin được một biển số xe tốt, ví dụ như biển quân sự hoặc biển chính phủ, thì cũng tránh được người ta đánh giá thấp, coi nhẹ xe và chủ. Chuyện như thế này gặp một hai lần thì không có gì, nhưng nhiều lần hơn nữa thì cũng ghét lắm chứ. Bản thân hắn làm gì có nhiều thời gian nhàn hạ như vậy để chơi ‘trò chơi’ với mấy người này!
Hay là nhân dịp khai trương triển lãm xe quốc tế lần thứ nhất ở thủ đô, hắn mua luôn một chiếc xe mới …