- Chị Liên, tôi có dự cảm là có sự giúp đỡ của ông Milton, có thể tôi sẽ thực sự tạo được sự nghiệp trong ngành đường sắt Hoa Hạ.
Nhìn bóng dáng Milton đi vào cửa kiểm soát, Phương Minh Viễn nói nhỏ.
- Sao?
Lâm Liên trừng mắt nhìn có chút khó hiểu, tuy rằng hôm nay cô ngồi bên cạnh ghi chép toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện, nhưng ngoại trừ cảm thấy học vấn của Milton tương đối uyên thâm đối với những chuyện liên quan đến đường sắt, còn thì dường như không phát hiện có chỗ nào đặc biệt khiến Phương Minh Viễn ca ngợi như vậy.
Phương Minh Viễn cười mà không nói, hôm nay hắn và Milton nói chuyện đến tận sân bay, khiến hắn xác nhận được một sự thật.
Milton không hổ là nhân tài đã từng đảm nhiệm chức Phó chủ tịch Công ty đường sắt liên hợp Thái Bình Dương, có thể nói ông ta có nhận thức tương đối rõ ràng về tương lai của đường sắt. Hơn nữa qua lời ông ta nói và những tư liệu này có thể thấy được ông ta đã trải qua cải cách ở Công ty đường sắt liên hợp Thái Bình Dương, nên có hiểu biết hơn nhiều so với đại đã số người Hoa Hạ đối với chuyện phải tiến hành cải cách như thế nào, càng dễ dàng hiểu được phương hướng cải cách mà Phương Minh Viễn hy vọng đạt được.
Mà điều đáng quý hơn là ông ta tuy là người Mỹ nhưng dường như không xa lạ với cách giao tiếp của người Hoa Hạ, vừa rồi Phương Minh Viễn chú ý khi Milton nói rất hay lấy ví dụ. Mà rất nhiều ví dụ là lấy từ Công ty đường sắt liên hợp Thái Bình Dương, kỳ thật ví dụ cùng loại ở trong tư liệu mà Phương Minh Viễn đưa cho ông ta cũng không thiếu gì, nhưng Milton lại rất ít nhắc tới.
Phương Minh Viễn cho rằng điều này không phải vì Milton không nhớ được những ví dụ đó, mà là ông ta đang giữ thể diện cho hắn. Cũng có thể nói, thông qua phương thức này để cho hắn biết, ông ta đã có phương thức ứng phó tương ứng đối với chứng bệnh khó chữa đã ăn sâu cắm rễ trong hệ thống đường sắt Hoa Hạ. Cách nói chuyện mập mờ mà khéo léo này có thể nghe được từ miệng một người Mỹ thì đúng là không dễ gì.
Trong ấn tượng của Phương Minh Viễn, rất nhiều người Mỹ tới Hoa Hạ đều tỏ ra vênh váo tự đắc, khua môi múa mép chuyện của Hoa Hạ, làm như là đấng cứu thế, khiến người ta thấy mà sinh ghét. - Đây đúng là một con cáo, hơn nữa còn là cáo già!
Trong lòng Phương Minh Viễn thầm nghĩ, Cameron đưa ông ta đến, chính là số mệnh của hắn. Có ông ta, Phương Minh Viễn cảm thấy nắm chắc được thêm vài phần về tương lai của việc làm thí điểm cải cách đường sắt. Có thể nói hiện giờ chưa tới thời cơ để có thể tiến hành cải cách hoàn toàn hệ thống đường sắt Hoa Hạ, nhưng với điều kiện trước hết là không đề cập đến quyền tài sản, mà chỉ cải cách với quy mô nhỏ, nâng cao lợi nhuận cho hệ thống đường sắt, coi như là làm chuẩn bị cho bước cải cách tiếp theo thì có khả năng làm được.
Tuy đã trải qua một cuộc nói chuyện dài với ông Phương. Phương Minh Viễn muốn ông thà đau ngắn còn hơn đau dài, để tránh trở thành quan điểm theo thói quen khó sửa sau này, nên hắn cố gắng nhiều nhất có thể, mà Milton đã đến, không thể nghi ngờ là đã giúp hắn một ơn lớn, mặc dù sau này không thể cho Milton một chức vị quản lý chính thức nhưng ông ta cũng có thể làm một cố vấn quan trọng cho hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể hỏi về quá trình tiến hành cải cách đường sắt. Có kinh nghiệm lâu năm của ông ta ở Công ty đường sắt liên hợp Thái Bình Dương, tất nhiên là có trợ lực lớn đối với cải cách sau này.
Máy bay chở khách bay lên bầu trời mang theo tiếng gầm rú thật lớn, tuy không biết có phải Milton đang ngồi trên chiếc máy bay đó hay không, nhưng mấy người Phương Minh Viễn ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa gì nữa, hai người xoay người đi về hướng cửa ra ngoài.
Sân bay Bắc Kinh nằm ở vị trí địa lý quan trọng nhất Hoa Hạ, quy mô lớn nhất, đầy đủ thiết bị, là sân bay quốc tế bận rộn nhất. Chẳng những là cánh cửa trên bầu trời thủ đô của Hoa Hạ mà cũng là cửa sổ để kết giao đối ngoại. Hơn nữa còn là đầu mối then chốt quan trọng nhất của hàng không dân dụng Hoa Hạ, là trung tâm điều khiển của mạng lưới hàng không dân dụng Hoa Hạ và là sân bay dân dụng bận rộn nhất Hoa Hạ. Đồng thời cũng là căn cứ của công ty hàng không quốc tế của Hoa Hạ. Sau này sân bay quốc tế Bắc Kinh sẽ thay thế Tokyo trở thành sân bay quốc tế bận rộn nhất, có số lượng máy bay cất cánh nhiều nhất Châu Á.
Nhưng sân bay Bắc Kinh ở năm 1990 trong mắt Phương Minh Viễn cũng tương đối cũ nát. Ga đến số 2 và 3 ngay đến quy hoạch chắc cũng chưa có, chứ đừng nói đến đường vành đai hai tốc độ cao đến sân bay hay đường vành đai ba tốc độ cao đến sân bay cũng chưa thấy bóng dáng đâu. Bọn họ lái xe đến đây mất không ít thời gian. Chẳng những tốc độ xe chậm, trên đường lại nhiều đèn xanh đèn đỏ, hơn nữa các loại xe cùng chen nhau di chuyển, các hành khách đi máy bay phải chừa ra đến sớm mấy giờ, để tránh do tắc đường mà dẫn đến trễ chuyến bay.
Mãi cho đến khi lên ngồi trong xe rồi Phương Minh Viễn vẫn còn cân nhắc, đường cao tốc đến sân bay Bắc Kinh này có đáng để mình nhúng tay vào hay không. Đây chính là một chậu châu báu khiến các nhà tư bản phải động tâm, một cây hái ra tiền!
Phương Minh Viễn nhớ rất rõ ràng, ở kiếp trước, Văn phòng Kiểm toán quốc gia từng tuyên bố, thống kê về việc thu phí xây dựng quốc lộ sau khi được đưa vào hoạt động, trong đó có nhắc tới đường cao tốc đến sân bay Bắc Kinh, tổng đầu tư không đến một tỷ hai trăm triệu tệ, đến năm 1993 bắt đầu thông xe thu phí qua đường, đến năm 2000 phí qua đường đã đạt tới ba tỷ hai trăm triệu tệ, mà theo dự tính vẫn còn thu phí đến năm 2007 sẽ, vậy tiền phí sẽ tới gần mười tỷ tệ!
Cho dù phải bảo dưỡng quốc lộ hàng ngày, trả tiền lương cho công nhân viên chức, trừ tiền bị giảm giá trị và các chi tiêu khác ra thì thu được lợi nhuận dài kỳ mà ổn định, đủ để khiến các công ty lớn ở các quốc gia tư bản chủ nghĩa tranh giành đấu thầu. Đây hoàn toàn là món lãi kếch sù!
Ở kiếp trước, mượn dùng chính sách đặc biệt ngày xưa: ‘Cho vay làm đường, thu phí rồi trả lại’, trong vòng hơn hai mươi năm đường cao tốc ở Hoa Hạ phát triển lan tràn cả nước với tốc độ sét đánh khiến toàn bộ thế giới nhận thức được tốc độ của Hoa Hạ.
Theo một thống kê chưa đầy đủ thì không đến thời gian hai mươi năm, đường cao tốc ở Hoa Hạ phát triển từ km số 0 cho đến km số 40.000, giữ vị trí thứ hai trên thế giới, đến khoảng năm 2001, chặng đường được thông xe lên tới km số 80.000, có tác dụng không thể bỏ qua trong việc đẩy nhanh tăng trưởng kinh tế của Hoa Hạ. Nhưng mọi người cũng đau lòng khi thấy phát triển đường cao tốc là dấu hiệu hiện đại hóa Hoa Hạ đồng thời cũng nhanh chóng trở thành ‘Thu phí cầu đường quá cao’.
Căn cứ ‘Điều lệ quản lý thu phí quốc lộ’ của Quốc vụ viện Hoa Hạ có quy định: ‘Các quốc lộ được phê chuẩn theo chính sách hoàn trả tiền sau, phải trả hết tiền nợ trước khi hết thời hạn được thu phí, sau đó phải ngừng hẳn chuyện thu phí chuyển sang thông hành miễn phí.’ Nhưng chính phủ các nơi đều coi thu phí thông hành qua đường cao tốc là một khối thịt béo bở trong hoàn cảnh xã hội thời đó, đầu tiên là mấy đường cao tốc ở Bắc Kinh, kéo dài thời gian thu phí đến ba mươi năm, sau đó các tỉnh đều theo gương, tỉnh Quảng Đông có một đường cao tốc kéo dài thời gian thu phí đến độ trước nay chưa từng có, chỉ sợ là vô tiền khoáng hậu, có thể nói rằng người dân địa phương sẽ phải trả phí sử dụng trong nhiều thế hệ.
Ở kiếp trước, Phương Minh Viễn cũng cảm thấy vô cùng đau đớn đối với hình thức thu phí quốc lộ này của Hoa Hạ. Vốn dĩ đường cao tốc là luồng sinh khí để nâng kinh tế phát triển, mà sau khi phát triển lại trở thành công cụ kiếm lời kếch sù của chính quyền địa phương và một số người, vì giảm bớt chi phí, giảm bớt thu chí kinh tế không biết bao nhiêu người phải trở lại trên con đường quốc lộ bị thu phí. Mọi người không khỏi tự hỏi, chiếc xe chuyên chở tiền thu phí hàng năm của quốc gia đã đi về nơi nào!
Một miếng thịt béo bở như vậy lại để ở trước mặt hắn, khiến hắn muốn đưa tay ra, Phương Minh Viễn có chút không cam lòng, nhưng quan trọng hơn là Phương Minh Viễn lo lắng nếu mình bỏ qua cơ hội này cũng có nghĩa là bỏ qua việc thay đổi hình thức thu phí cao trên đường cao tốc Hoa Hạ sau này!
Tuy Hoa Hạ là nhà nước pháp quyền nhưng không thể không thừa nhận, có nhiều lúc không thể bỏ qua quy tắc quan trọng của xã hội. Phương Minh Viễn rất muốn qua cố gắng của hắn có thể khởi đầu xây dựng cho Hoa Hạ một đường cao tốc làm hình mẫu, từ đó giải quyết chứng bệnh khó chữa biến đường cao tốc thành quốc lộ cao giá.
Trong khi Phương Minh Viễn đang mải mê tính toán xây dựng dự án này như thế nào với Bộ giao thông thì xe chậm rãi dừng lại, Phương Minh Viễn ngẩng đầu nhìn thoáng qua thấy là do đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư đường.
Trong lòng đang than vãn đường quay về thật gian nan khốn khổ thì ‘uỳnh’ một tiếng. Cả xe ô tô chấn động, từ phía sau truyền tới một lực lớn, khiến Phương Minh Viễn và Lâm Liên đang ngồi ở hàng ghế phía sau đều nghiêng người về phía trước, Lâm Liên không kịp chuẩn bị còn đập đầu vào tựa ghế phía trước. - Bị tông vào đuôi xe rồi!
Trần Trung đang ngồi ở ghế trước quay đầu lại mắng một tiếng, nhìn thấy Phương Minh Viễn và Lâm Liên không bị thương gì lớn, chủ yếu là không hề có tâm lý sẵn sàng nên bị làm cho hoảng sợ. May mà Trần Trung phản ứng nhanh, vẫn giẫm lên chân phanh, nên tuy xe bị đâm nhưng cũng không bị đẩy đi nhiều. - Chị Liên, chị ngồi yên trong này.
Phương Minh Viễn nổi cơn thịnh nộ, có tín hiệu đèn xanh đèn đỏ rõ ràng như vậy, không ngờ còn có thể tông vào đuôi xe người ta, để xem người lái xe đằng sau là người như thế nào.
Hai người đẩy cửa xe, nhìn lại về phía sau, thấy phía sau cũng là một chiếc Santana, có giấy phép của Ủy ban nhân dân thành phố, đầu xe rõ ràng đã bị lõm xuống, xem ra cú đâm vừa rồi cũng không nhẹ, nhìn lại xe của mình, phần đuôi xe rõ ràng đã bị méo mó.
Nhưng khiến Phương Minh Viễn căm tức hơn chính là chuyện đèn xanh đèn đỏ này toàn bộ là do người ở xe phía sau phải chịu trách nhiệm, nhưng đến tận lúc này, hai người bọn họ đã đều xuống xe, nhưng không ngờ người trong xe phía sau vẫn vững như núi Thái Sơn.
Trong lòng Trần Trung tức giận ngút trời, lái xe cho Phương Minh Viễn lâu như vậy, lúc nào cũng điềm đạm, anh ta chưa bao giờ để xảy ra sự cố giao thông nào, không thể tưởng tượng được kỷ lục cá nhân này hôm nay lại bị người ta phá vỡ!
Lúc này, cửa xe phía sau mới mở ra, một người đàn ông trung niên đi ra, còn chưa tới trước mặt Trần Trung đã ngửi thấy nồng nặc mùi rượu, người này hiển nhiên là lái xe sau khi uống rượu.
Chỉ thấy gã tựa vào cửa xe, nhìn vào xe gã rồi lại nhìn xe Phương Minh Viễn, tỏ vẻ không hề để ý nói:
- Không cần nói gì nữa…báo cảnh sát đi.
Rồi lại quay vào trong xe ngồi.
Cơn tức giận của Phương Minh Viễn lại bốc lên hơn nữa, giống như lửa đã cháy còn bị đổ thêm xăng vậy, người này đâm vào người ta mà ngay đến một câu xin lỗi cũng không có. Lâm Liên bị đập đầu vào tựa ghế mà để yên như vậy được sao?
Thực ra căn bản là không cần gọi điện thoại báo cảnh sát, cách đó không xa có một bục chỉ huy của cảnh sát giao thông đứng, rất nhanh có hai gã cảnh sát giao thông đi tới, lúc đó gã đàn ông kia mới từ trong xe xuống.
Nhìn hiện trường sự cố là hiểu ngay, cảnh sát chỉ nhìn vài lần là xác định được, trách nhiệm thuộc về xe phía sau. Nhưng Phương Minh Viễn chú ý gã đàn ông này đưa cho hai cảnh sát giao thông xem thoáng qua một giấy chứng nhận gì đó, sau đó cảnh sát cũng không cần xem bằng lái xe của gã nữa mà cũng không nói thêm gì về chuyện mùi rượu nồng nặc của gã. Gã đàn ông trung niên lại vào trong xe ngồi. Từ đầu đến cuối, không thèm liếc mắt nhìn mấy người Phương Minh Viễn một lần. - Trách nhiệm trong sự cố này là thuộc về người ở xe phía sau, các anh không phải chịu trách nhiệm. Các anh có bảo hiểm rồi, sau khi xác định tổn thất, thì báo để ông ta bồi thường toàn bộ tổn thất.
Cảnh sát giao thông nhìn phần đuôi xe đã bị méo mó của Phương Minh Viễn mà dàn xếp nói.
Phương Minh Viễn hỏi:
- Vậy trong khi xe của tôi phải sửa chữa, khiến tôi không có phương tiện giao thông thì tính thế nào? Làm sao xác định tổn thất khi không có xe để sử dụng?
- Vậy cũng chỉ có cách ra tòa kiện ông ta.
Vị cảnh sát giao thông lớn tuổi hơn không ngẩng lên mà nói đại:
- Chuyện này chúng tôi cũng không quản được.
- Vậy kiểm tra người lái xe kia uống rượu trước khi lái xe và giấy phép lái xe của người đó là việc các ông nên quản lý phải không?
Phương Minh Viễn truy hỏi:
- Các ông có xử phạt ông ta không? Các ông không giáo dục về an toàn giao thông cho ông ta nghe sao? Vì sao tôi không thấy các ông làm những việc đó.
Đột nhiên cây bút đang viết trong tay hai cảnh sát giao thông dừng lại, tên cảnh sát trẻ tuổi hơn tỏ ra không kiên nhẫn được nữa mà ngẩng đầu lên nói:
- Cậu thanh niên, đừng có lý luận dài dòng nữa, ông ta đâm vào xe các cậu, bồi thường là được rồi, quan tâm nhiều chuyện như vậy để làm gì? Đây là chuyện một cậu bé quan tâm sao? Nên làm gì, trong lòng chúng tôi tự biết. - Ông ta đâm vào xe chúng tôi, khiến chúng tôi gặp nguy hiểm, rồi không có một câu xin lỗi, cũng không thấy các ông có hành động gì là xử phạt, chúng tôi còn phải tự mình tìm nơi xác định tổn thất, làm chậm trễ hết công việc của chúng tôi, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy! Tiền lương của các ông là tiền thuế chúng tôi đóng, dựa vào cái gì các ông không làm việc cho đúng chức trách, sao tôi lại không thể hỏi đến chứ?
Phương Minh Viễn tức giận thực sự, chân tướng sự việc hắn không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là hai cảnh sát giao thông thấy đây là xe của Ủy ban nhân dân thành phố nên giơ cao đánh khẽ! Nếu gã ta xuống xe nói một tiếng xin lỗi chân thành, Phương Minh Viễn cũng không rảnh mà đi đôi co làm gì, coi như là gặp chuyện không may, cũng chẳng có ý định so đo với gã. Nhưng gã đâm người khác xong còn tỏ vẻ đại gia, chuyện này khiến Phương Minh Viễn không thể mặc kệ được. - Dài dòng thêm nữa chúng tôi cũng không xử lý được, cậu tự tìm người có thể xử lý được mà đến đây!
Gã cảnh sát lớn tuổi hơn đột nhiên tức giận nói với Trần Trung:
- Này, quản lý đứa nhỏ nhà anh đi, cậu ta ở đây gây trở ngại cho công việc của chúng tôi.
- Anh Trần, đưa điện thoại cho tôi!
Phương Minh Viễn giơ tay lấy điện thoại từ tay Trần Trung, lại chỉ tay vào hai cảnh sát giao thông và xe phía sau nói:
- Anh nhớ số hiệu cảnh sát của bọn họ và biển số xe, tôi tìm người có thể quản lý chuyện này đến.
Phương Minh Viễn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của hai vị cảnh sát giao thông kia, nói chuyện với chiếc điện thoại trên tay, vì chuyện này mà tìm nhà họ Tô thì đúng là giết gà dùng dao mổ trâu, nhưng hắn lại không quen biết nhiều khối cảnh sát giao thông ở Bắc Kinh này, tuy nhiên chuyện này cũng không làm khó được hắn: - Cô Sài, là cháu đây!
Phương Minh Viễn qua một bên gọi điện thoại, hai cảnh sát giao thông kia khá hoảng sợ, điện thoại di động ở Bắc Kinh không phải ai cũng có, hơn nữa từ cách xưng hô của cậu thiếu niên này thì Trần Trung không giống như người nhà của hắn, mà giống vệ sĩ hơn. Hai người ngơ ngác nhìn nhau, nháy mắt ra hiệu với nhau, đi tới phía trước xe của Phương Minh Viễn, lúc này mới chú ý đến hình dán trên kính thủy tinh trước, là giấy thông hành của Bộ đường sắt. Đây chính là do Tô Hoán Đông sắp xếp cho Phương Minh Viễn ra vào thành phố được thuận tiện.
Hai người không khỏi thay đổi sắc mặt, chưa nói đến địa vị của Bộ đường sắt trong các bộ ngành và ủy ban trung ương ở Hoa Hạ, một tờ giấy thông hành này chứng minh quyền lợi của xe này có thể ra vào làm việc ở các bộ ngành tương quan với Bộ đường sắt, chỉ một chút này thôi đã nói lên đây không phải một chiếc xe bình thường! Rõ ràng như vậy thì chủ xe cũng không phải là người thường!
Người ngồi trong xe phía sau chính là một vị trưởng Phòng ở Cục giao thông Bắc Kinh, đối với cảnh sát giao thông thì có thể coi là một nửa người nhà, hai người tự nhiên là không dám chậm trễ. Bọn họ nghĩ, dù sao cũng là xe công, đến lúc đó đương nhiên là do nhà nước bồi thường, còn mấy người Phương Minh Viễn được bồi thường toàn bộ thì sẽ thỏa mãn, còn bất mãn điều gì nữa. Nhưng hai người chỉ chú ý đến giấy phép lái xe mà không chú ý đến tờ giấy thông hành dán phía trước, đây chính là rắc rối.
Người thiếu niên này hay là con cái nhà ai? Ở Bắc Kinh này thâm sâu, đừng nói là cán bộ cấp Cục, nói khó nghe thì có thể là cán bộ cấp Phòng, cấp Sở, cấp Bộ, một khối to lớn đó mà không cẩn thận chọc vào đệ tử của các vị quan lớn ấy thôi thì đừng nói hai người bọn họ, chính là người đứng đầu đội cảnh sát giao thông cũng không chịu được.
Phiền toái nhất chính là lúc này người ta đang ở phía có lý, hai người bọn họ còn biết làm thế nào đây?
Gã cảnh sát giao thông trẻ tuổi hơn liền lật mặt như lật quân bài, lập tức làm vẻ mặt tươi cười chủ động châm thuốc cho Trần Trung.
Gã cảnh sát giao thông lớn tuổi thì lập tức cũng bước hai bước, rất nhanh đi tới xe gây chuyện, đập cửa kính xe nói:
- Này Trưởng phòng, Trưởng phòng, sự việc hơi phiền toái rồi, người ta nói ông phải ra nhận lỗi!
Cửa kính xe kéo xuống, để lộ khuôn mặt già nua của vị Trưởng Phòng uống rượu lái xe, lập tức mùi rượu xồng ra nồng nặc:
- Chó má, tôi đường đường là Trưởng Phòng Cục giao thông, làm sao phải nhận lỗi với bọn họ. Không phải đã đồng ý trả tiền sửa xe cho bọn họ rồi sao? Bọn họ còn muốn thế nào nữa? Còn gì là thể diện của Cục nữa? Này… Giọng nói của gã khá lớn, Trần Trung ở bên cạnh nghe được rõ ràng, ngay cả Phương Minh Viễn ở phía xa cũng quay đầu lại nhìn về hướng gã.
Tên cảnh sắt giao thông lớn tuổi hơn vội vàng ngăn gã lại, để nói thêm thì không biết còn lý do không thể tưởng tượng nổi nào nữa, để đối phương nghe được chẳng phải là càng phiền thêm sao. - Trưởng phòng này, đối phương có giấy thông hành của Bộ đường sắt, trong tay có điện thoại di động, không phải là người bình thường đâu! Ông chịu khó đi xin lỗi một câu, thì chuyện này coi như xong, nếu ông quyết tâm không chịu xuống, người ta nói là nếu chúng tôi không xử lý được thì người ta tìm người có thể xử lý đến đấy! - Điện thoại di động có gì mà phải sợ, giấy thống hành của Bộ đường sắt cũng là cái gì…
Gã Trưởng phòng nói tỏa ra đầy mùi rượu, vẻ mặt vẫn như không nói:
- Mẹ nó!
- Trưởng phòng này!
Tên cảnh sát giao thông lớn tuổi hơn nhìn mấy người Phương Minh Viễn mà bất an, đứng thẳng người, nói nhỏ:
- Ông nhẹ giọng đi chút!
- Làm sao tôi phải nhẹ giọng, đừng nói giấy thông hành của Bộ đường sắt, Bộ đường sắt là cái quái gì…!
Gã Trưởng phòng quơ cánh tay nói:
- Bảo bọn họ mau tránh ra, tôi còn phải khẩn trương đến quán ăn Phương Gia dự tiệc đây!