Chương 367: Quyển 3 Chương Cưới Hỏi

Phương Minh Viễn vẫn chưa nói hết, cửa xe đã đóng, và rời khỏi quán cơm Phương Gia, trên đường về nhà.

- Cô ơi, sao Phương Minh Viễn lại nói thêm câu này khi mình đi về?

Sài Tĩnh Ngọc cảm thấy ngơ ngác và nghiêng đầu hỏi Sài Yên.

Sài Yên không nén cười nổi, thằng này, thú vị thật, những lời này chắc không phải hắn quên nói với bọn này, mà là cố tình để đến cuối cùng mới nói. Phương Minh Viễn có ý nói cho ba nhà mình biết, tuy hắn muốn liên kết cùng ba nhà họ để phát triển ngành quảng cáo, định mức lợi nhiều trên miếng bánh lớn, nhưng hắn không nhất thiết phải liên kết cùng ba nhà họ. Sở dĩ lựa chọn ba nhà mình, thứ nhất vì ba nhà này và nhà họ Tô có mối quan hệ tốt, ít nhất cũng là người một nhà, thứ hai, cũng vì Mai Nguyên Võ, anh em họ Lư và cháu gái mình là người đầu tiên tiếp xúc với họ.

Có lẽ lời của hắn còn ẩn ý nữa, nếu ba nhà họ không muốn cùng liên kết với hắn, mà là tính tự làm ăn một mình, hắn cũng không sợ, hay nói là, mặc dù có liên kết cùng ba nhà. Muốn đè áp cổ phần công ty của hắn, hắn cũng tuyệt đối không lui nhường, hoặc là … “Linh hồn của quảng cáo chính là sáng tạo! Những lời này quả thật khí thế và tự tin”. Sài Yên nghĩ thầm.

Phương Minh Viễn đương nhiên tự tin rồi, trải qua sự oanh tạc từ các quảng cáo đài FM, đài truyền hình, báo chí, tạp chí, inte trong kiếp trước, có thể nói trong Hoa Hạ, những sáng tạo trong đầu óc người nào cũng không sánh bằng hắn được. “Lúc chiếu quảng cáo, xin đừng chen vào kịch truyền hình!” Bởi vì lúc ấy quảng cáo đã nhiều đến nổi khiến mọi người cảm thấy phiền chán.

Tục ngữ rằng, học thuộc ba trăm bài thơ nhà Đường, không làm nên thơ cũng biết ngâm thơ. Hắn đã coi quảng cáo gần hai mươi năm, có vô số ý kiến sáng tạo, đây cũng chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn khi tiến vào ngành này, những quảng cáo thú vị tinh xảo, khiến người coi hoài cũng không chán, còn những quảng cáo cẩu thả chỉ khiến người muốn chuyển sang kênh khác, thậm chí còn nảy sinh tâm lý ngược đời với sản phẩm đó. Với quảng cáo một lần nhắc hết mười hai con giáp vào dịp tết, Phương Minh Viễn cảm thấy hết sức chán phiền, ngay cả nhà xưởng cũng thấy ghét, người đáng ghét cũng không phải như vậy chứ, suốt ngày cứ “ bê bê bê” đã đủ phiền nhiễu, không ngờ ngày càng táo tợn, phải nói rằng, theo danh tiếng, dám chắc Hoa Hạ đều biết đến họ, đáng tiếc lưu lại toàn là tiếng xấu.

Có lẽ ở lúc đầu, chất lượng chế tác quảng cáo không thể thao túng mọi việc, nhưng Phương Minh Viễn tin rằng, theo thời gian trôi đi, bọn Sài Yên sẽ thấu hiểu lời nói của hắn.

Sài Yên thấy cháu gái mình vẫn mơ hồ, dịu dàng sờ tóc của cháu mà nói:

- Tĩnh Ngọc, đừng so sánh với Phương Minh Viễn, hắn là người quái dị.

Cháu gái út nhà mình trong đám bạn cùng lứa tuổi có thể coi là nổi bật, nhưng so với người thiếu niên đó, lại có vẻ còn non nớt, cũng không hiểu thằng đó được đào tạo như thế nào? Chẳng lẽ, thật sự có người sinh ra đã có kiến thức trên thế gian này? - Cháu mới không so sánh với hắn, hắn không phải là người!

Sài Tĩnh Ngọc nghiến răng nói:

- Trong nửa học kỳ, thời gian hắn có mặt trong lớp học cộng lại cũng không quá nửa tháng, vậy mà còn được xếp ba hạng đầu trong lớp, mười hạng đầu trong năm học chứ, nếu đi tranh với hắn, chắc cháu mệt chết rồi.

Cô ấy nghĩ lại cũng thấy bực tức, mình cố gắng học hành bao lâu nay, vẫn không thể bằng hắn, làm sao không khiến cô tức giận chứ. Lại vừa nghĩ, Phương Minh Viễn duy trì được thành tích tốt như vậy, đồng thời phải kiểm soát hoạt động của hai doanh nghiệp lớn, cô càng thấy mình như đồ vô dụng.

Sài Yên hơi nhún vai, cháu gái út nhà mình luôn mạnh mẽ, mong mỏi được trở thành nữ anh hùng không thua đấng nam nhi, thật không ngờ lại nhanh chóng nhận ra sự thua kém giữa hai bên? Nhưng cô nghĩ lại, thấu hiểu và thở dài, chính là bản thân mình, dù sao cũng ba mươi rồi, coi như cũng có sự nghiệp, nhưng đứng trước mặt thằng kia, cũng không chiếm được ưu thế gì.

Cô có một cảm giác, tuy rằng Phương Viễn Minh gọi họ là cô, bác, chú, nhưng trong lòng đối với những người đã làm việc trong mười năm mười mấy năm, giờ cũng là người có thành tựu nhỏ như họ, hắn không hề có chút sợ hãi, nghĩ lại mình, và coi lại thế hệ thứ ba trong gia đình, cô càng cảm thấy trình độ giáo dục của nhà họ Phương quá tuyệt, người thiếu niên có tâm lý tính chất như vậy, rốt cuộc đào tạo bằng cách nào?

Nếu có thể lôi kéo hắn vào nhà họ Sài …

Trong lòng Sài Yên cứ nghĩ về ý định này, nhà họ Sài cũng không phải là gia tộc đẳng cấp cao, tuy trưởng bối là người có công lập nước, nhưng cũng tới cấp bộ trưởng thì lui xuống rồi. Mà thế hệ thứ hai trong nhà, thành tựu không bằng với trưởng bối được, giờ làm ăn tốt nhất, cũng chỉ là anh hai mình, mới được hưởng đãi ngộ của cán bộ cấp phó sở, nếu không gặp trắc trở gì, có lẽ tiến đến bậc bộ trưởng thì về hưu, muốn trở thành cấp bộ có quyền lực, e rằng vẫn còn một khoảng cách nhất định.

Nếu có thể lôi Phương Minh Viễn vào nhà họ Sài, người thiếu niên này năm nay mới là học sinh sơ cấp, đã có thành tích tuyệt vời như vậy, dù hắn có ý định phát trưởng trên quan trường hay không, nhưng đợi đến tám năm mười năm sau, chắc hắn đã nắm vững thế mạnh kinh tế, thì đã đủ khiến những người khác không dám coi thường nhà họ Sài. Có thế mạnh kinh tế của hắn, hơn nữa nhà họ Sài cũng có địa vị trong lĩnh vực chính trị, mặc dù là chức lãnh đạo bộ cấp, cho là chức lãnh đạo phó quốc cấp, cũng không phải là không có hi vọng đâu.

Nhưng phải làm thế nào để lôi kéo hắn vào nhà họ Sài chứ? Cưới hỏi quả đúng là biện pháp tốt nhất, nhưng… Trong nhà họ Sài cũng chỉ có Sài Tĩnh Ngọc vừa độ tuổi thôi, bên cạnh thằng đó cũng không thiếu người đẹp hoặc gái dẹp. Điều này, Tĩnh Ngọc vừa không chiếm được ưu thế, mà còn bị thiệt thòi, may là gia cảnh của những người kia không bằng Tĩnh Ngọc, nếu Phương Minh Viễn có tham vọng, muốn càng lên cao hơn nữa, hôn nhân này đối với hắn sẽ có sức thu hút nhất định.

Tuy nhiên, Sài Yên lại nghĩ đến, mấy nhà họ này, đều có con gái bằng lứa tuổi với Phương Minh Viễn, ngay cả nhà họ Tô cũng có. E rằng ai cũng có ý định này, như vậy thật phiền phức. Hơn nữa điều quan trọng nhất cũng là điều mấu chốt, là con bé Tĩnh Ngọc có ý với Phương Minh Viễn hay không? Cuộc hôn nhân của Sài Yên là do người nhà an bài, may mắn là sau khi đám cưới tình cảm hai vợ chồng cũng thật đằm thắm, nhưng người sống trong gia tộc, đã chứng kiến đa số con cháu vì tương lai gia tộc mà kết hôn, có thể hòa thuận như hai vợ chồng mình, trong mười cũng không có hai ba, hầu hết đều duy trì cái xác của hôn nhân, cô không muốn cháu gái út mình cũng rơi vào tình cảnh như vậy. - Thật nhức đầu!

Nhìn phong cảnh bên ngoài, Sài Yên thở dài nói.

Nhìn xe của bọn Sài Yên từ từ rời xa, không hề biết Sài Yên đang tính toán sự liên hôn của cháu gái minh với Phương Minh Viễn, hắn và Lâm Liên mới đi vào xe của mình.

Phương Minh Viễn hết sức mệt mỏi và dựa vào ghế ngồi sau, giao tiếp với mấy người này đã khiến hắn phải vắt óc suy nghĩ, vừa không thể tỏ vẻ yếu kém hơn họ, nếu không họ sẽ như con sói nhào vô, lấy hết tất cả lợi ích, nhưng cũng không thể quá cứng rắn với họ, cơ sở nhà họ Tô còn chưa ăn sâu bén rễ, ông lão ba nhà họ này tuy đã về hưu, nhưng sức ảnh hưởng của họ vẫn còn, nếu như có cạnh tranh, cho là các vị lãnh đạo cấp cao, cũng phải nhường họ, bản thân chỉ là người thiếu niên non nớt, thật sự muốn nhổ răng cọp, e rằng chết như thế nào cũng không hay. Hiện nay hắn chỉ có thể dùng lợi ích để đưa họ lên xe chiến đấu với mình, vì muốn được quyền nói chuyện và sức ảnh hưởng lớn hơn trong tương lai. - Chị Liên, hãy nói với tôi tình hình mới nhất, để sắp xếp công việc tiếp theo của bọn mình.

Phương Minh Viễn nhắm mắt lại, nói nhẹ.

Lâm Liên đau lòng vì nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của Phương Minh Viễn, những người khác trong cuộc chỉ thấy được mặt sáng sủa của hắn –Tuổi còn nhỏ, đã sáng lập quán ăn Phương Gia và siêu thị Carrefour, hai doanh nghiệp phát triển cấp tốc, tài sản hàng tỉ, nhưng ai lại biết được, hơn nửa tháng nay, không biết bao nhiêu đêm tối, Lâm Liên thức dậy nửa đêm, đều thấy ánh đèn phòng bên cạnh vẫn còn sáng, Phương Minh Viễn phải bận tâm kỳ thi giữa học kỳ, phải cân nhắc việc thu mua của siêu thị Carrefour, phải trù tính thành lập công ty quảng cáo, phải chuẩn bị bài viết cho Nhật Bản, phải quan tâm đến tiến độ nghiên cứu của ông Milton, còn phải lo lắng về cuộc sống của bạn đồng nhóm… Có lẽ đây cũng là việc xót xa của người vượt thời đại, chính vì biết rõ tương lai huy hoàng và quan trọng của một số sản nghiệp nào, mặc dù khiến hắn chần chừ đi nữa cũng phải cắm một chân vào, cũng như hiểu rằng sản nghiệp nào đối với nhà nước tương lai là không thể thay thế được, hắn càng không nỡ buông tay, mong muốn có thể đi ngược ý trời, thay đổi tương lai. Nhưng mọi việc như thế, hắn càng phải trả giá đích thực. - Ông Milton đề nghị đi tỉnh Tần Tây khảo sát thực địa, tôi đã liên lạc với Tiến sĩ Tô, Tiến sĩ Tô rất hoan nghênh sự tham gia của ông ấy, tôi đã mua vé máy bay ngày mai cho ông Milton, gần đây bọn Frankie đang tiến hành đàm phán với Giám đốc Tôn, sự khác biệt giữa hai bên rất lớn, e rằng không có kết quả gì trong thời gian ngắn, ông Cameron và Chủ tịch Gaul, một lần nữa mời cậu đến Mỹ vào đúng thời điểm, để tham gia quay phim “Kẻ hủy diệt 2”… - Phù phù…

Tiếng ngáy nhỏ của Phương Minh Viễn vang lên, hắn đã ngủ say rồi. Sau khi nhìn kỹ kính hậu Trần Trung chạy chậm hơn nữa.

- Anh Trần, tìm chỗ nào dừng xe lại đi.

Lâm Liên thấp giọng nói, Phương Minh Viễn dễ thức giấc, có tiếng động hơi lớn chút cũng có thể đánh thức hắn. Nên muốn cho hắn một giấc ngủ đẹp, tốt nhất là kiếm chỗ dừng xe.

Trần Trung đậu xe từ từ vào ven đường, hai người rón rén xuống xe, cũng may thời tiết Bắc Kinh vào tháng năm đã rất ấm ấp, vào ban đêm cũng không cảm thấy rét lạnh.