Chương 360: Quyển 3 Chương Quán Ăn Kiếm Tiền

Phương Minh Viễn sở dĩ có phản ứng như vậy, đã dùng trình độ cao chứng minh hắn không quá quen người bạn Sài Tĩnh Ngọc này. Đối với lời nói lôi kéo người khác như thế của Sài Tĩnh Ngọc, mấy người Triệu Nhã căn bản không có phản ứng gì rõ ràng, ngược lại cười khanh khách khoanh tay đứng nhìn.

Sài Tĩnh Ngọc, mặc dù bậc cha chú của cô đều là người trong quan trường, thế nhưng cô lại lớn lên ở nhà bà ngoại, những dì, cậu của cô đều là người trong quân đội, cho nên khi không có việc gì, nhìn cũng ra dáng thục nữ, nhưng một khi trêu chọc cô, bộ dáng thục nữ kia sẽ lên tới chín tầng mây. Ví dụ như hiện tại, tay trái chống nạnh, tay phải của cô chỉ Mai Nguyên Võ, đã có phong thái của “Nữ vương” hơn vài phần.

Mai Nguyên Võ hiển nhiên đối với cảnh tượng này đã sớm tập thành thói quen, đối với lời nói của Sài Tĩnh Ngọc cũng không có phản ứng đặc biệt gì, ngược lại cười nói: - Mình nghĩ mẹ mình sẽ rất vui vẻ mà tiếp đãi cô con dâu tương lai tới nhà. Hơn nữa mình nghĩ mẹ cậu cũng sẽ không để ý cách nói gọi là đùa giỡn kia. Chuyện xưa “Sói đến rồi”(*), nói nhiều sẽ không có ý nghĩa.

Anh em họ Lư cũng cười hì hì đứng hai bên Mai Nguyên Võ, ra vẻ không để sự uy hiếp của Sài Tĩnh Ngọc vào lòng.

- Minh Viễn, cậu không biết, nhà bạn Tĩnh Ngọc và họ Mai dường như rất quen thuộc. Ông nội của Tĩnh Ngọc và ông nội của Mai Nguyên Võ, giống như đã từng có đính ước từ bé, cho nên...

Triệu Nhã thấp giọng nói bên tai Phương Minh Viễn. Phương Minh Viễn lập tức bừng tỉnh hiểu ra, thì ra hai người này cũng là người bị hại của việc đính ước từ nhỏ. Tuy nhiên điều này cũng không kỳ quái, lớp người già đối với chuyện môn đăng hộ đối vẫn tương đối coi trọng, lấy nội tình của họ Mai và họ Sài, cũng là xứng đôi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sài Tĩnh Ngọc đều đỏ lên, hiển nhiên không có cách nào khác với câu trả lời của Mai Nguyên Võ.

- Được rồi, được rồi, việc giải quyết vấn đề này, hai người có thể tự mình đi giải quyết, thời gian nghỉ trưa có hạn, mấy người lại đều là học sinh tốt không đến muộn về sớm, vẫn nên khẩn trương giải quyết vấn đề ăn uống bữa trưa. Hay là mấy người định giải quyết ở căn tin?

Phương Minh Viễn vội vàng hòa giải.

- Phương Minh Viễn, bạn không phải muốn bọn mình ói ở đây chứ!

Sài Tĩnh Ngọc làm ra bộ dáng nôn mửa nói:

- Mình vốn tưởng rằng thức ăn của Nhị Trung đã đủ kém, kết quả đến nơi này vừa nhìn, thức ăn so với Nhị Trung còn kém hơn!

Thức ăn của Nhị Trung như thế nào, Phương Minh Viễn không biết, nhưng đừng nhìn trung học Long Đàm là trung học trọng điểm của khu, nhưng căn tin của nó lại không khác biệt với căn tin của trường học hạng ba ở kiếp trước của Phương Minh Viễn. Chất kém, lượng ít, giá cao, liền giống như ba ngọn núi lớn ép những học sinh này không biết làm thế nào.

Phương Minh Viễn đã từng nghe các bạn cùng cấp nói qua, nghe nói, trong phòng học trường trung học có một con chuột chạy vào, dọa cho các bạn nữ sợ hãi, các bạn nam trong lớp tất cả cùng ra trận, cuối cùng bắt sống nó. Sau đó để trừng trị nó, cũng là xả giận cho các bạn nữ, cả lớp bắt đầu thảo luận để nó chết kiểu gì.

Lớp trưởng nói:

- Cho nó ăn đỗ tương, lại cho nó ngâm nước, trướng chết nó.

Lớp phó học tập nói:

- Không, dùng lửa đốt, nước ngâm, lại dùng mười đại khổ hình của Mãn Thanh.

.......

Cuối cùng ý kiến của một bạn nữ trong lớp làm cho mọi người đều vỗ tay kêu hay:

- Đều không tốt, để nó ăn cơm của căn tin, cho nó ói chết.

Bởi vậy có thể tưởng tượng, các học sinh đối với thức ăn của căn tin đã ghét cay ghét đắng đạt tới mức độ nào.

- Cậu Phương, tôi từ khi đi học tới nay, chuyển trường cũng có bảy tám trường, đã tổng kết thức ăn căn tin ra một quy luật, bất kể là thức ăn nhanh, nước canh, hay là rau xào đặc sắc đều có thể tùy ý xuất hiện mẩu sắt, tóc, ruồi bọ, sỏi, con rết hoặc thứ khác khiến người ta không thể ăn, tùy ý xuất hiện không thể đoán trước.

Mai Nguyên Võ cũng lộ ra một bộ dáng bị hại sâu sắc, chỉ anh em họ Lư nói:

- Cho nên, tôi thà rằng mang theo cơm, cũng tuyệt đối không ăn ở căn tin, trừ phi là đi căn tin nhỏ của giáo viên, vậy còn có thể suy xét. Hai người bọn họ càng tuyệt, từng viết ở trên bảng tin căn tin của giáo viên ‘Tôi muốn biết nhân viên của căn tin là đầu bếp hay là người chăn nuôi!.

Mọi người không khỏi cười vang.

- Cậu Phương này cậu Phương nọ thật phiền, cậu có thể trực tiếp gọi tôi là Minh Viễn, đương nhiên, cậu cũng đừng hy vọng tôi gọi cậu là anh Mai, tôi gọi cậu là Nguyên Võ.

Phương Minh Viễn lúc này mới chú ý tới xưng hô của Mai Nguyên Võ với mình, vội vàng cười nói. Hắn còn không có ngạo khí để dạng ‘hồng tam đại’ (cháu của lãnh đạo cấp cao) này xưng hô với mình như vậy, vậy chính là gây thù chuốc oán với cậu ta. Trải qua thời gian này, thông qua Tô Hoán Đông, Phương Minh Viễn đối với bối cảnh gia cảnh của Mai Nguyên Võ cũng có hiểu biết nhất định, hơn nữa bất kể như thế nào, Mai Nguyên Võ đối với hắn vẫn tỏ ra thiện ý tương đối lớn, mình cũng phải có đi có lại mới được. Nhưng muốn hắn gọi một thằng nhóc là anh, vậy hắn cũng không thể chịu nổi.

Mai Nguyên Võ trong lòng vui vẻ, thứ nhất, Phương Minh Viễn làm như vậy đã biểu lộ thái độ hữu hảo của hắn với mình, về phương diện khác, cậu ta thân là ‘hồng tam đại’, nếu như mọi người không biết thân phận, vậy thì thôi, nếu cảm kích trước mặt người, tự nhiên là không chịu yếu đi danh tiếng nhà mình, gọi một tiếng cậu Phương, đó có thể nói đã là cực hạn của y.

Vì thế quan hệ giữa mọi người lại có vẻ thân cận vài phần.

Đoàn người đi ra ngoài, Phương Minh Viễn thuận miệng nói:

- Điều này cũng không có gì kỳ quái, căn tin cũng phải kiếm tiền, chỉ là bọn họ có chút quá tham. Hơn nữa các cậu chưa nghĩ tới, giáo viên bọn họ có trợ cấp ăn uống, lại là tiểu táo (tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, còn có trung táo và đại táo), một khối chi phí nhiều thêm ra này không phải đổ lên đầu những học sinh chúng ta sao. Các cậu cũng đừng xem thường căn tin trường học này, cho dù là không tham, một năm kiếm mấy chục ngàn đến hơn trăm ngàn không thành vấn đề. - Mấy chục ngàn đến hơn trăm ngàn?

Mai Nguyên Võ, Sài Tĩnh Ngọc và anh em họ Lư bốn người tất cả đồng thanh kêu lên kinh ngạc, dẫn tới ánh mắt của không ít người trong trường. Hoa Hạ của thập niên chín mươi, một năm thu vào mấy chục ngàn đến hơn trăm ngàn, đó vẫn là một số tiền tương đối kinh người. Hơn nữa bọn họ xem ra, một căn tin nho nhỏ như vậy, làm sao có khả năng có lợi nhuận kinh người như thế!

Bốn người hoàn toàn không để ý tới ánh mắt kinh dị của những người bên cạnh, Mai Nguyên Võ kéo tay Phương Minh Viễn, trong mắt toát ra ánh mắt hưng phấn.

- Trên đường nói, trên đường nói, nơi này không phải chỗ nói chuyện.

Phương Minh Viễn vội vàng bịt miệng Mai Nguyên Võ, mấy người này cũng không tránh khỏi quá ngạc nhiên rồi!

Vừa ra khỏi cổng trường, Mai Nguyên Võ đã gấp gáp nói:

- Minh Viễn, cậu phải nói cho bọn mình, một căn tin trường học nho nhỏ làm sao có khả năng có lợi nhuận cao như vậy?

- Cao sao?

Phương Minh Viễn mang theo vài phần kinh ngạc nói:

- Trong một căn tin, tất cả người làm thuê phải đến mười người, đến quy mô như vậy, một năm mới kiếm được mấy chục ngàn tệ, không phải là nhiều.

Hắn vẫn nhớ rõ, ở kiếp trước, những người nhận thầu căn tin của trường học, bệnh viện, nhà xưởng, hàng năm sau khi giao nộp tiền nhận thầu, biếu xén lãnh đạo, còn có chi phí mời giáo viên trường học đi ăn cơm, còn có thể kiếm được không ít lợi nhuận. Giống như tổng bệnh viện quân khu Bắc Kinh, dượng của hắn trong kiếp trước làm việc ở nơi này, người nhận thầu căn tin nơi này lợi nhuận một năm thậm chí còn vượt qua triệu tệ. - Cao!

Mai Nguyên Võ nói như đinh đóng cột. Tiền tiêu vặt một năm của y cũng chỉ là hai ngàn tệ, bình quân một tháng mới có hơn một trăm tệ, mặc dù ở trong đám bạn cùng lứa tuổi đã tương đối cao rồi, nhưng không ai ngại tiền tiêu vặt của mình nhiều. - Cao!

Sài Tĩnh Ngọc cũng gật đầu khẳng định. Cậu của cô mở một công ty, thuê hơn một trăm công nhân, mặc dù có mạng lưới quan hệ của Sài gia, lợi nhuận một năm chẳng qua mới mấy triệu tệ, còn cả ngày chạy đông chạy tây.