Vào lúc Phương Minh Viễn và Tôn Chiếu Luân nói đến việc cứ từ từ đàm phán với tập đoàn Carefour, mấy người Frankie đi dạo siêu thị Carefour ở các khu vực và một số trung tâm thương mại lớn.
Tuy không phải là cuối tuần nhưng cũng đến lúc nghỉ ngơi buổi tối, nhưng mỗi cửa hàng siêu thị Carefour luôn có số lượt người tới mua sắm tương đối khả quan, hai người da trắng tóc vàng đi vào giữa đập vào mắt mọi người, nhưng từ sau khi cải cách mở cửa, người nước ngoài ở Hoa Hạ càng ngày càng đông, sau khi thấy nhiều quá những kẻ Tây dương da trắng mắt xanh mũi cao tóc vàng, tự nhiên cũng không để ý như lúc vừa mới mở cửa có cảnh tượng mọi người vây quanh xem người nước ngoài, vì thế hành vi quan sát của bọn Frankie không có chút trở ngại gì. - Tên Tôn Chiếu Luân này không đơn giản!
Frankie xem giá cả của một số sản phẩm trong siêu thị, lại quan sát nhân viên trong siêu thị rất lâu, mới nhỏ giọng nói với Thierry.
Trước khi đến Phụng Nguyên, Frankie còn có sự tìm hiểu nhất định về ngành bán lẻ của thành phố Phụng Nguyên và tình hình giá cả của thành phố. Biết mình biết ta trăm trận trăm thắng. Đạo lý này, không chỉ người Hoa Hạ biết. Trong lĩnh vực thương nghiệp, tính quan trọng của tình báo là không có gì sánh bằng. Nhưng tình báo cuối cùng cũng chỉ là những gì mà họ quan sát được, mà có một số thứ cần phải tự mắt nhìn thấy mới có thể có một phán đoán chính xác. - Ừ, quản lý mấy siêu thị này tương đối không tệ. Tất cả nhân viên, bất luận là từ tinh thần diện mạo, còn có nhiệt tình làm việc, so với những nhân viên bán hàng của những trung tâm khác, có sự khác biệt rõ ràng. Người ở đây rất nhiệt tình.
Thierry nhỏ nhẹ nói, nhân viên làm việc trong siêu thị Carefour luôn bận rộn. Mà đối với việc tư vấn cho khách hàng, trả lời rất chi tiết tỉ mỉ. Còn những nhân viên bán hàng ở chỗ khác tuy đối với ba người bọn họ tương đối nhiệt tình nhưng đối với những khách hàng bình thường lại có một chút không thèm quan tâm.
Thực ra bọn họ đâu biết, những nhân viên làm việc trong siêu thị Carefour này chủ động nhiệt tình tích cực như vậy một phần là do nguyên tắc chế độ quản lý của siêu thị Carefour, ngoài ra, cũng vì họ là những con em của cảnh sát hoặc thân thuộc của những quân nhân hi sinh vì Tổ quốc, mà công việc trước đây không tốt, không phải phát không được lương, thì là nợ lương, hoàn cảnh gia đình hết sức nghèo khó. Nhưng sau khi đến siêu thị Carefour, không những tiền lương mỗi tháng định kỳ phát đầy đủ, mà so với trước đây cao hơn không ít. Phúc lợi đãi ngộ của siêu thị tương đối đầy đủ, so với trước đây thì luôn tốt hơn.
Siêu thị Carefour đến nay, tuy nói chưa thu hút được nhiều sinh viên, nhưng đã trở thành doanh nghiệp mà không ít học sinh cấp ba, sinh viên nghề hướng đến, chỉ vì siêu thị Carefour ưu tiên chiếu cố đến thân thế của họ mà thôi. Vì thế họ lại có cảm giác nguy hiểm, sợ có ngày, bản thân không nỗ lực làm việc sẽ bị sa thải.
Còn có một điểm rất quan trọng, thái độ làm việc, sự nhiệt tình làm việc của họ còn liên quan đến thu nhập của họ, siêu thị Cararefour quy định rõ ràng chế độ thưởng phạt, mỗi tháng, người được đánh giá có thái độ làm việc cao điểm nhất, có thể có được tiền thưởng cao nhất tương đương với thu nhập một tháng, mà chỉ cần lọt vào tiêu chuẩn đánh gia, thấp nhất cũng có được tiền thưởng năm mươi tệ, đó là một số tiền tương đối khả quan của thành phố Phụng Nguyên những năm chín mươi. Vì vậy để có được thu nhập cao hơn, những nhân viên cửa hàng này không ngừng nỗ lực. - Hàng hóa ở đây tương đối đầy đủ, còn phân bố khu vực sản phẩm cũng hết sức hợp lý. Cách đánh dấu các loại bắt mắt mà chính xác, quan trọng là tiêu chuẩn giá cả ở đây, thông thường thấp hơn 15% -20% so với giá hàng ở những trung tâm khác, các anh xem, bọn họ ở đây có lượng lớn hàng thúc đẩy tiêu thụ!
Frankie chỉ giá của hàng thúc đẩy tiêu thụ có dấu màu vàng bằng giấy nói:
- Xem tất cả, nếu xung quanh không phải là người da vàng, tôi còn cho rằng đã ở trong một siêu thị loại vừa nhỏ ở châu Âu rồi.
- Cái tên Tôn Chiếu Luân đó từng làm việc một thời gian dài trong hệ thống thương nghiệp Hongkong, đối với phương thức bán lẻ này của siêu thị, anh ta không lạ gì nhưng có thể đưa vào áp dụng ở Hoa Hạ, mà làm một cách rất hoàn mỹ, đích thực là một nhân tài!
Thierry nghiêm sắc mặt nói:
- Frankie, tôi nghĩ chúng ta nên xem lại giá cả của doanh nghiệp này, giá 15% căn bản không thể làm lay động bọn họ. Trừ khi bọn họ có mục đích khác.
Frankie gật gật đầu, ông ta có chút hiểu ra, tại sao Tôn Chiếu Luân có thể không cần thương lượng với những cổ đông khác mà trực tiếp từ chối yêu cầu thu mua của mình, siêu thị Carefour từ khi thành lập cho đến nay cũng chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi hai ba năm, thì từ một doanh nghiệp kinh doanh tư nhân cấp huyện phát triển khắp các thành phố lớn tỉnh Tần Tây, hầu như ở các khu vực của thành phố Phụng Nguyên đều có quy mô cửa hàng của họ, mà nhận thấy rằng, khí thế làm việc của người trong công ty đều hăng hái, đúng là một doanh nghiệp đang trong thời kỳ phát triển nhanh chóng và thành tích kinh doanh tăng mạnh, tương lai tương đối sáng sủa, nếu là bản thân thì cũng không đồng ý với giá 15% đó mà bán nó.
Nhưng ông ta cũng không có gì lo lắng, Nicholas trao quyền cho ông ta có thể thu mua siêu thị Carrefou với giá cao nhất là 100%, ở đây còn có chỗ để thương lượng. Giá cao 15%, mấy người Hoa Hạ này không xem ra gì, nhưng khi thay đổi thì có thể thu được lợi nhuận hấp dẫn 100%, lại không phải ai cũng có thể không xem xét. Frankie tin chắc bản thân có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ mà Nicholas giao phó.
Đáng tiếc siêu thị Carefour này chưa lên sàn, nếu không thủ đoạn để thu mua nó càng có nhiều cách hơn, mà không phải như hiện nay, chỉ có thể tiến hành đàm phán với nhà họ Phương cũng như công ty Hongkong đó. Siêu thị Carefour tuy là một doanh nghiệp góp vốn đầu tư, trong đó vốn của Hongkong chiếm một phần tương đối lớn, nhưng quyền khống chế cổ phiếu còn nằm trong tay nhà họ Phương, tập đoàn Carefour muốn khống chế toàn bộ siêu thị và thương hiệu này ở trong tay, như vậy thì cần phải mua đủ cổ phần ở trong tay nhà họ Phương, nếu không, nắm được toàn bộ cổ phiếu của công ty Hongkong căn bản không ảnh hưởng đến quyền khống chế cổ phần của nhà họ Phương. Đó cũng là lí do chủ yếu tại sao họ không tìm đến công ty Hongkong đó trước, mua cổ phần trong tay họ.
Frankie cũng không biết công ty Hongkong mà họ biết đó, thực ra 100% cổ phần đều nằm trong tay Phương Minh Viễn, siêu thị Carrefour, ngoài Phương gia thực ra bất kỳ người nào cũng không thể nhúng vào. - Frankie, chúng ta chơi một trò chơi nhé!
Thierry vỗ vai Frankie, cười nhẹ.