-Ngoài ra, giá bất động sản Nhật Bản rất cao, thậm chí chúng còn cao hơn giá cả ở châu Âu, tiền thuê mặt bằng cửa hàng hàng năm là một khoản chi lớn, đủ để cho chút ít lợi nhuận chúng ta kiếm được biến thành số không. Mà số tiền bỏ ra mua mặt bằng cửa hàng cùng với việc thiết kế cửa hàng về phong cách và các mặt khác cũng là một điều đáng nói, có thể phải mất rất nhiều năm mới có thể thu hồi được. Mà để ý lại ở Hoa Hạ hiện nay tiền thuê mặt bằng cửa hàng có thể nói là rất rẻ. Nếu căn cứ vào hai điểm trên để xem xét thì việc tham gia thị trường Nhật Bản bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp. Năm chín mươi là thời kỳ giá đất đỉnh cao của Nhật Bản, giá đất đai tại Tokyo hay đất ở quảng trường Tokyo rộng khoảng một dặm vuông Anh còn cao hơn so với toàn bộ giá trị đất California nữa, cả Tokyo có giá đất liền tương đương với giá đất đai toàn bộ nước Mỹ. Nhật Bản đang chìm vào thời kỳ “Giá đất tăng cao” không tưởng.
“Đem bán toàn bộ đất Tokyo đi có thể mua lại được nước Mỹ, sau đó đem đất của nước Mỹ cho người Mỹ thuê.”
Đó là những lời mà rất nhiều người Nhật Bản nói chuyện về vấn đề này.
Trong lúc đó, các nhà tư bản Nhật Bản cũng đã bắt đầu hành động, nơi nơi mua bất động sản. Năm chín mốt, ở Hawaii có thể một sân golf ở thung lũng là còn trong tay người Mỹ còn lại toàn bộ đã bị người Nhật Bản mua. Đặc biệt còn có tỉ phú Hideki Yokoi ở Tokyo mua hẳn công viên Tamworth vùng ngoại ô London, miền nam nước Anh cùng với một số tòa nhà xây dựng theo kiến trúc Scotland – cung điện Phil Graham ở Grameen vùng ngoại ô Barcelona của Tây Ban Nha. Sau đó còn mua một tòa nhà được coi là trái tim và linh hồn của đế quốc ở New York với giá bốn triệu đô la Mỹ là Empire State.
Như vậy có thể tưởng tượng được vào lúc đó giá đất ở Nhật Bản điên cuồng như thế nào, về điểm này các thành viên ban quản trị không ai có thể phủ nhận được. Mặc dù người Nhật Bản vẫn cho rằng giá đất thần thoại này có thể đi xuống nhưng rất nhiều chuyên gia nước ngoài tỏ vẻ lo lắng.
-Chúng ta đã trải qua hơn một năm điều tra nghiên cứu khảo sát cho thấy trong thị trường Đông Á thì trước tiên thị trường Hoa Hạ được chúng ta coi trọng nhất, bất kể là dân số hay tương lai phát triển của nó đều xứng đáng là một vùng đất sáng giá, nó có tiềm lực phát triển mạnh. Sau một thời gian nữa tôi cho rằng Hoa Hạ sẽ trở thành một thị trường lớn không thua kém gì thị trường Nhật Bản, thị trường Mỹ và thị trường Châu Âu. Cho dù chúng ta chỉ có thể chiếm được một nửa định mức thị trường … -Nicholas, Hoa Hạ là thị trường tiêu thụ chủ yếu của tập đoàn chúng ta trong tương lai, về điểm này, tôi cũng không có ý kiến gì. Nhưng tôi muốn hỏi một chút, nếu hiện giờ tham gia vào đó liệu có hơi sớm không? Có một người giơ tay nói.
-Theo tôi được biết thì hiện nay GDP đầu người của Hoa Hạ còn chưa được một nghìn đô la Mỹ. Thu nhập quốc dân của họ có thể chống đỡ tốt nhưng chúng ta có thể tiêu phí tiềm lực sao? Nicholas tự tin cười nói:
-Pierre à, anh nhắc tới điểm này thì chúng tôi cũng đã xem xét rồi. Về điểm nay, tôi chịu trách nhiệm có thể nói cho anh biết là đây không phải vấn đề chính. Thứ nhất, kinh tế Hoa Hạ đang phát triển rất nhanh, chúng ta tiến vào Hoa Hạ cũng cần thời gian và cả một quá trình. Thứ hai, GDP đầu người ở Hoa Hạ tuy chỉ có mấy trăm đô la Mỹ nhưng nguyên nhân là sự phân chia tài nguyên xã hội không đồng đều nên ở Hoa Hạ có sự cách biệt lớn về GDP đầu người theo từng khu vực, ở vùng duyên hải Đông Nam so với vùng đất liền Tây Bắc cao hơn mấy lần, mà ở vùng duyên hải Đông Nam thì ở thành thị lại cao hơn ở nông thôn mấy lần. Hay nói cách khách, chính là chênh lệch giàu nghèo ở Hoa Hạ rất lớn. Có một số ít người nắm giữ đại bộ phận của cải. Theo chúng tôi đoán thì dân số bộ phận này cũng phải là con số ngàn vạn lần. Hơn nữa bọn họ lại tập trung chủ yếu ở các thành phố của Hoa Hạ, ví dụ như ở Bắc Kinh hay các thành phố xung quanh Bắc Kinh. Trong tập tài liệu trước mặt mọi người cũng đã thể hiện một cách hết sức chi tiết, nên tôi sẽ không liệt kê nữa. Tóm tắt lại là tôi tin tưởng vào việc tập đoàn chúng ta tiến vào thị trường Hoa Hạ sẽ có tương lai rạng ngời, trong vài chục năm tới nơi đó sẽ đem lại cho tập đoàn chúng ta mức tăng trưởng lợi nhuận quan trọng. -Mấy ngàn vạn lần! Một vài thành viên lộ ra sự vui mừng. Bộ phận dân cư này chỉ chiếm một phần nhỏ trong tổng số dân ở Hoa Hạ, chỉ ở mức khoảng 10% nhưng cũng là một số lượng lớn, lớn hơn đại đa số các quốc gia Châu Âu, như vậy đã có một số lượng người rất lớn rồi, sẽ giúp Carefour vượt qua khỏi giai đoạn đầu tư ban đầu không có khó khăn gì. Hơn nữa trải qua một thời gian, kinh tế Hoa Hạ phát triển, đô thị hóa dân cư thì sẽ càng nhiều người mua sắm trong siêu thị! Như vậy đúng là có triển vọng tốt.
-Các vị thành viên ban quản trị, cuối cùng, chúng ta thống nhất đề án là sau khi chúng ta tiến vào thị trường Hoa Hạ, thống nhất gọi là Carefour theo cách gọi tiếng Trung. Nicholas đã xin ý kiến của các Hoa kiều ở Châu Âu, trong các tên gọi mà họ cung cấp, Nicholas thấy cái tên Carefour Gia Lạc Phúc được họ xem trọng nhất. Trong cuộc sống của người dân Hoa Hạ, rất chú ý về ý nghĩa, nếu ý nghĩa của tên không tốt sẽ không làm cho họ nghĩ đến nhiều, làm cho bọn họ có tâm lý chống lại hoặc bài trừ dần. Tôi tin tưởng về điểm này mọi người đều có thể lý giải được, dù sao chính chúng ta cũng thích tên những người con gái có ý nghĩa như thiên sứ chứ không phải như bà đồng, có phải không ạ? Chủ tịch Henri Blank nói làm cho các thành viên hiểu ý tươi cười.
-Henri, vậy ông có thể giải thích cho chúng tôi một chút, ba chữ Hán này phải biểu đạt ý tứ như thế nào? Gabriel chỉ vào ba chữ Gia Lạc Phúc nói.
-Ừ, theo các Hoa kiều thì ba chữ này có ý như sau: gia là gia đình; lạc có thể lý giải là sung sướng; còn phúc tất nhiên là hạnh phúc. Như vậy có thể hiểu là chúng ta làm tất cả vì mang đến sung sướng và hạnh phúc đến cho gia đình họ. Cá nhân tôi cảm thấy ý nghĩa này rất hay, làm cho những bán lẻ lại gần với doanh nghiệp hơn, chúng ta làm theo đúng ý nguyện của dân chúng, một loại hình ảnh của doanh nghiệp. Hơn nữa việc phát âm ba chữ Hán ngữ này cũng tương tự việc phát âm Carrefour của chúng ta, cho nên Nicholas mới đưa tên này vào đầu danh sách. Cá nhân tôi cho rằng nếu có thể khi tiến vào Hoa Hạ phải dịch sao cho có thể xứng với hãng Coca Cola đã làm. Henri cười nói. Các thành viên đều gật đầu tán thành lời nói của Henri.
-Nhưng mà hiện nay có một vấn đề là Nicholas đã điều tra ở Hoa Hạ, cái tên này đã bị một người Hoa Hạ đăng ký rồi. Doanh nghiệp này cũng là một nhà kinh doanh siêu thị giống chúng ta. Henri tiếc nuối nói. Các thành viên ngơ ngác nhìn nhau, đã bị đăng ký thương hiệu rồi sao Henri lại vẫn đem ra để khích lệ mọi người như thế?
-Doanh nghiệp này ở Hoa Hạ có quy mô không lớn, hơn nữa lại là một doanh nghiệp tư nhân, hiện nay chiếm vị trí thứ nhất ở tỉnh Tần Tây Hoa Hạ. Theo đề xuất của Nicholas thì hoặc là chúng ta sẽ thu mua doanh nghiệp này, hoặc là chúng ta mua lại thương hiệu này trong tay họ. Henri mỉm cười nói với mọi người
-Tôi muốn xin ý kiến của mọi người một chút, vì cái tên này chúng ta có nên làm như vậy không, có nên hay không nên? -Nicholas, anh có thể nói cho chúng tôi biết, ở tỉnh Tần Tây ở Hoa Hạ là địa phương nào? Mà doanh nghiệp này có tài sản hiện giờ là nhiều hay ít? Có người hỏi.
-Tỉnh Tần Tây là khu đất liển phía tây bắc Hoa Hạ, có lẽ mọi người cũng không có khái niệm gì nhưng tôi biết trong lịch sử đây chính là thủ phủ cố đô Trường An, con đường tơ lụa ban đầu của Phương Đông cổ, nơi khai quật được binh mã của Tần Thủy Hoàng. Sau khi Nicholas giải thích, không ít người tỏ ra như bừng tỉnh ngộ.
-Theo thông tin chính xác tài sản của doanh nghiệp này hiện nay tôi nghĩ đó là một con số lớn khoảng hai trăm triệu nhân dân tệ, đại khái không đến ba mươi triệu đô la Mỹ. -Úc… Mọi người toát ra vẻ mặt không đồng ý lắm. Chỉ một chút tài sản như vậy mà so sánh với Carefour thì không là cái gì!
Vì không đến ba mươi triệu đô la Mỹ nên cái tên tiếng Trung mà Chủ tịch chú ý đến thật sự là không đáng. Cho nên tất cả các đồng nghiệp không bàn luận thêm mà thông qua đề án là đưa Carefour vào và phái người đi tới tỉnh Tần Tây ở Hoa Hạ để thương lượng với doanh nghiệp này chuyển nhượng lại thương hiệu, nếu đối phương cự tuyệt việc chuyển thượng lại thương hiệu thì không ngại mua lại toàn bộ doanh nghiệp của họ.
Tuy nói rằng quyết định ban đầu của ban giám đốc là mua lại thương hiệu nhưng Nicholas không nghĩ như vậy, mặc dù tư liệu về doanh nghiệp này cũng không được chi tiết nhưng Nicholas có thể thấy được doanh nghiệp tư nhân này mới chỉ thành lập hai ba năm ở Hoa Hạ, có tốc độ phát triển rất tốt, bắt đầu từ một thị trấn nhỏ mà trong một thời gian ngắn như vậy, các cửa hàng đã trải rộng toàn tỉnh, điều này cho thấy trong tay doanh nghiệp này còn có năng lực kinh doanh rất lớn.
Nicholas biết, việc mở cửa cải cách ở Hoa Hạ,việc thi hành về kinh tế là có kế hoạch, không giống như các quốc gia ở phương Tây, thương hiệu có ý nghĩa rất được coi trọng, có nhiều doanh nghiệp, công ty cũng không có ý thức đăng ký bảo hộ thương hiệu, việc mua thương hiệu của bọn họ thậm chí không mất bao nhiêu tiền nhưng không hiểu vì sao anh ta luôn có cảm giác là doanh nghiệp nay không phải không có hiểu biết như thế.
-Mua lại toàn bộ doanh nghiệp đó cũng không phải là lựa chọn tồi. Nicholas nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn làm việc, nghĩ thầm trong lòng. Tuy tỉnh Tần Tây là vùng đất liền ở Hoa Hạ, về kinh tế không thể so sánh với vùng duyên hải, chênh lệch là không nhỏ những, trong lãnh thổ Hoa Hạ, từ bắc bộ tới trung bộ, tỉnh Tần Tây là nơi mà bốn phương tám hướng tập trung ảnh hưởng tốt tới tập đoàn, ba mươi triệu đô la Mỹ là không nhỏ ở Hoa Hạ để chuyển tiếp đến các tỉnh khác, cũng là lựa chọn hay.
Anh ta nhấn nút trên điện thoại đúng số của thư ký:
-Gọi ông Frankie đến văn phòng tôi!