-Sao cậu lại nói chuyện như vậy với cậu ấy? Điền Na giật giật áo Trương Quốc Bình, thì thầm bên tai cô bạn nói. Cô giờ đã là học sinh lớp tám, ít nhiều cũng hiểu biết một chút chuyện thời sự, khi biết thiếu nhiên này là Phương Minh Viễn nổi danh như cồn ở thị trấn Hải Trang, làm cô thấy có chút choáng váng đầu óc. Trương Quốc Bình nói chuyện lâu như vậy với Phương Minh Viễn xong cô mới nhận ra.
Cô tuy không biết Phương Minh Viễn rốt cuộc có bao nhiêu tài sản, nhưng lại biết quán ăn Phương Gia chỉ trong huyện Bình Xuyên thôi đã có tới năm tiệm, hơn một trăm nhân công, thu nhập mỗi tháng chắc phải một trăm nghìn tệ. Tuy là sản nghiệp của cả nhà họ Phương nhưng Phương Minh Viễn là cháu đích tôn chắc chắn sẽ được chia không ít. Cô cũng từng nghe nói qua, Phương Minh Viễn hình như chuyển trường lên thành phố trực thuộc tỉnh hay là thủ đô gì đấy, hắn không đi một mình mà còn mang theo hai nữ sinh và một nam sinh đi cùng, hình như tất cả chi phí đó đều do nhà họ Phương bỏ ra. Nơi đó là thành phố với dân số hơn một triệu người, thậm chí là mười triệu người cơ đấy!
Sau này nếu có thể đến đó làm việc chắc chắn cuộc sống sẽ sung sướng hơn ở cái thị trấn Hải Trang nhỏ bé này nhiều! Hai năm gần đây Điền Na cũng xem qua không ít phim ảnh, trong lòng rất ngưỡng mộ những thanh niên thành phố có nhà lầu, xe hơi cao cấp. Từng không ít lần ảo tưởng nếu mình có thể sinh ra ở thành phố lớn thì hiện giờ trông sẽ ra sao nhỉ? Vì thế cô kính sợ Phương Minh Viễn hơn nhiều so với Trương Quốc Bình chưa hiểu biết gì về xã hội kia.
-Không nói thế thì nói thế nào? Trương Quốc Bình kì quái nói. Phương Minh Viễn ở trong lớp tuy học tập rất tốt, cũng không thích giao lưu với bạn bè, đương nhiên nguyên nhân lớn là vì hắn thường không đến lớp, nhưng những người quen thân với hắn đều biết, Phương Minh Viễn không giống như nhiều người vẫn tưởng tượng là khó tiếp cận, càng không ỷ thế ăn hiếp người khác.
Phương Minh Viễn cũng không nghĩ nhiều như vậy, kiếp trước hắn chỉ thuộc tầng lớp thấp kém trong xã hội, kiếp này tuy khá khẩm hơn nhưng tâm lý thì vẫn khó đổi, đại khái là giang sơn dễ đổi, đánh chết cái nết không chừa, vì thế Trương Quốc Bình nói chuyện với hắn như vậy hắn cũng thấy không có vấn đề gì hết.
Hắn nhìn xe đạp của Trương Quốc Bình và Điền Na, xe của Trương Quốc Bình là xe Medley kiểu cũ, nếu ngồi sau xe thì chân không rời khỏi đất được, chả trách mà cô không đèo ai.
-Để tôi. Phương Minh Viễn đón lấy xe trong tay Điền Na, để đứa con gái đèo mình rêu rao khắp phố, tuy đã tối rồi, trên đường cũng không mấy người nhưng Phương Minh Viễn vẫn thấy không hay ho cho lắm.
Phương Minh Viễn lâu lắm rồi không đạp xe đèo người khác, Điền Na lên xe tuy chỉ nhẹ nhàng nhưng xe vẫn lắc lư mạnh vài cái. May mà cuối cũng cũng hết, nhưng Điền Na ngồi sau cũng đã bị một phen thất sắc. Một tay ôm chặt lưng của Phương Minh Viễn, trong lúc bàng hoàng ngực cũng chạm vào Phương Minh Viễn vài lần. Điền Na chỉ thấy cảm giác kì lạ từ ngực truyền đi khắp người.
-Nhìn kiểu đi này của cậu là biết lâu rồi không đạp xe đúng không? Phương con nhà giàu! Trương Quốc Bình đạp xe bên cạnh cười nói.
Thị trấn Hải Trang không lớn, vì thế đường cũng không xa, ba người đạp xe khoảng hai ba trăn mét là đã tới quán cơm nhà họ Phương ở ngay ngã tư.
Do hai năm gần đây kinh tế của thị trấn Hải Trang phát triển chậm, nhân khẩu chẳng những không tăng mà có phần giảm đi, quán cơm nhà họ Phương tuy được mở ra đầu tiên, nhưng nhìn từ góc độ nào đó mà nói thì có thể coi là căn cứ huấn luyện đầu bếp và nhân viên phục vụ cho tất cả các quán cơm nhà họ Phương. Nhân viên được tuyển hàng năm đều phải tới đây làm nửa tháng tới một tháng xong mới có thể chính thức làm việc. Vì thế cửa hàng vẫn giống như xưa, không mở rộng ra cũng không sửa chữa lại. Qua thời gian dài như vậy trông cũng có chút cũ kỹ.
Xe của ba người gần tới nơi thì bèn thấy hai người đang đứng trước cửa tiệm, lo lắng nhìn ngó về hướng này. Nhìn thấy bọn họ đi tới, một người vội lên trước nói:
-Tôi nói cái cậu Trương quả táo này, cậu đến muộn qua đấy, biết mấy giờ rồi không, mọi người đều đang đợi cậu đấy. Sao cậu… Nói đến đây hắn mới nhìn rõ mặt Phương Minh Viễn, đột nhiên cứng họng lại, quên mất mình định nói cái gì.
-Ê, Trần Quân! Phương Minh Viễn cười chào hỏi, cậu này kiếp trước là bạn cùng lớp với hắn, nhưng kiếp này thì lại học lớp bên cạnh. Cậu bạn đứng bên cạnh cậu ta hắn cũng có chút ấn tượng, nhưng tên là gì thì không nhớ nổi nữa.
-Phương Minh Viễn! Trần Quân mừng rỡ hét lên:
-Sao cậu lại ở đây thế này? Cậu không phải là lên thành phố… -Còn phải hỏi nữa, chắc chắn là lại trốn học rồi! Trương Quốc Bình vừa đỗ xe vừa cười nói:
-Tôi đang đi thì thấy cậu ta dạo chơi trên đường bèn kéo tới đây nên hơi muộn một chút. Mã Hiểu Đông phải cảm tạ tôi mới phải! Điền Na trong lòng hơi lưu luyến không rời mà xuống xe, Phương Minh Viễn dừng xe ở một bên nói:
-Trên đường gặp Trương quả táo nên muốn đến chung vui với mọi người! Không phải là không chào đón chứ? -Sao lại không chứ! Nhưng có mỗi cậu về thôi hả? Trần Quân vừa nói vừa nhìn dáo dác ra phía sau người Phương Minh Viễn.
-Không phải nhìn! Tiểu Nhã và Thiện Thiện không biến thái như cậu ta đâu, cả ngày trốn học mà vẫn có thành tích tốt! Trương Quốc Bình đẩy người hắn nói.
-Ờ…cũng phải! Trần Quân có chút thất vọng.
-Các cậu ở phòng đặt trên lầu hả? Phương Minh Viễn thuận miệng hỏi. Tuy hắn không ở đây nhưng giám đốc tiệm cơm họ Phương vẫn là người ngày xưa, không hề xa lạ với mấy người Trương Quốc Bình, Mã Hiểu Đông, chắc chắn sẽ chiếu cố hơn.
-Là gian phòng trong cùng, phòng ở giữa bị ba người nơi khác tới chiếm mất rồi, mà trong đó còn có một đại mĩ nữ nữa. Trần Quân nháy nháy mắt với Phương Minh Viễn , thì thầm bên tai hắn:
-Còn ngon hơn cả Điền Na, cũng không hề kém cạnh mấy người Triệu Nhã khi trưởng thành đâu. Nam sinh lên đến cấp hai cũng đã bắt đầu có cảm giác với người khác phái, hơn nữa càng là vùng nông thôn thì loại xu thế này càng rõ ràng hơn, ngược lại là ở các thành phố lớn, cơ hội nhận thức của thiếu niên nam nữ về giới tính càng ít hơn.
Phương Minh Viễn cười, luận về hệ miễn dịch với sắc đẹp chỉ e là trong đám này không ai mạnh hơn hắn, trải qua kiếp trước với hàng loạt phim tả thực, phim tình cảm hành động, và n cách “giáo dục”, đến những nữ minh tinh xinh đẹp kia, sức hấp dẫn đối với hắn cũng chỉ bình thường. Càng không thể giống với những thiếu niên nam nữ này, xem tình yêu như thần thánh không thể xâm phạm.
-Các cậu lên trước đi, tôi đi vào trong tiệm chào hỏi mọi người đã. Khi Phương Minh Viễn vào trong phòng, hơn mười người trong phòng đều đang hưng phấn vô cùng. Tuy chúng vẫn chưa thực sự tiếp xúc với xã hội, chưa hiểu lắm về mấy thứ xã giao trong xã hội, nhưng Phương Minh Viễn lại là đứa sáng chói nhất trong đám con em nhà máy, không những tạo ra kì tích trong học tập ở trường, đặc biệt là hắn tuy nhỏ tuổi nhưng đã phát minh ra bình nước nóng đơn giản càng làm mọi người biết tới nhiều hơn. Đến nay, nhiều nhà trong trấn vẫn dùng bình nước nóng đó. Hơn nữa nhà họ Phương hiện giờ không những thoát ra khỏi thị trấn Hải Trang, còn vươn ra khỏi huyện Bình Xuyên , sản nghiệp của họ có thể nói là trải khắp các thành phố trong tỉnh. Làm những người bạn từng học với Phương Minh Viễn cũng thấy kiêu hãnh vô cùng. Làm Mã Hiểu Đông hôm nay sinh nhật càng thấy thỏa mãn hơn.
Phương Minh Viễn nhìn lướt qua, đa số người ở đây hắn đều nhận ra, còn lại thì trông cũng quen mà không nhớ nổi tên, xem ra đều là học sinh trường tiểu học của nhà máy hồi đó.
-Mã Hiểu Đông, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, đến hơi đường đột, trước đó cũng không biết nên không mang theo quà, thế này đi, bữa tiệc sinh nhật hôm nay tôi thay cậu kí sổ! Coi như một chút tấm lòng của tôi. -Kí sổ? Mã Hiểu Đông hơi sững người, đây là có ý gì.
-Ôi trời, các cậu bình thường không xem ti vi hả, ý của Phương Minh Viễn là tiền của bữa ăn hôm nay cậu ấy trả! Trương Quốc Bình vẻ mặt như bị hắn đánh bại nói:
-Chả trách mà người ta nói tụi mình là thổ dân. Mọi người trong lòng không khỏi vui mừng, hơn mười người tới ăn ở quán ăn Phương Gia, đối với học sinh cấp hai như họ thì đúng là một khoản không nhỏ, cứ cho là quản lý quán cơm thấy mấy người trong đám Mã Hiểu Đông từng là bạn học của Phương Minh Viễn, đồng ý giảm giá 40% cho chúng, vậy thì cũng phải vài chục đến trăm tệ, chia đầu người ra cũng gần mười tệ. Mười tệ tuy không lớn, nhưng do hai năm gần đây nhà máy làm ăn trì trệ, thu nhập của công nhân viên cũng bị cắt giảm, không ai là dư dả cả. Một câu của Phương Minh Viễn liền bớt đi được một khoản chi sao có thể không làm bọn họ vui mừng ra mặt được.
Trong lòng Điền Na thì càng không cần phải nói nữa, chỉ nghĩ tới Phương Minh Viễn vung tay một cái, số tiền bằng gần nửa tháng lương của ba mẹ bèn được miễn phí hết, phong cách quả thực là vô cùng phóng khoáng. Lại nhìn ánh mắt của Phương Minh Viễn tràn đầy ánh sáng khác lạ. Mọi người ngồi xuống không lâu, phục vụ bèn đem từng món ăn nóng hổi lên, Phương Minh Viễn không gọi rượu mà gọi đủ các loại đồ uống và nước trái cây.
Phương Minh Viễn vừa ăn ở nhà xong nên mỗi món ăn cũng chỉ gắp một hai miếng là thôi, nhưng điều làm hắn vừa ý chính là đầu bếp ở đây không vì lượng khách tăng lên mà tay nghề bị thụt lùi đi, vẫn giữ được phẩm chất như xưa của quán ăn Phương Gia.
Mọi người vừa ăn uống vừa tán gẫu, Phương Minh Viễn đương nhiên trở thành tâm điểm của cả nhóm, người này hỏi phong cảnh thủ đô ra sao, người kia hỏi tình hình dạo này của mấy người Triệu Nhã, có người thì hỏi về Lưu Dũng. Làm Phương Minh Viễn trả lời không kịp.
-Vẫn là mấy người Phương Minh Viễn cậu hay, từ giờ nhảy ra khỏi thị trấn Hải Trang, nào giống tụi mình, lớn rồi lại làm việc trong nhà máy, nhưng nhà máy hiện giờ mỗi ngày một trì trệ, đến tiền lương còn không đủ trả. Mã Hiểu Đông vẻ mặt hâm mộ nói.
-Nhà máy không tốt thì các cậu có thể lên huyện, giờ huyện phát triển không tồi, có rất nhiều cơ hội việc làm. Phương Minh Viễn có chút kỳ quái nói. Thị trấn Hải Trang và huyện Bình Xuyên cách nhau không xa, dù là đạp xe thì cũng chỉ hai ba tiếng là đến nơi.
Vừa nói đến đây bèn nghe thấy gian phòng bên cạnh có tiếng la hét ầm ĩ…. (! )