Chương 322: Quyển 3 Chương Vẽ Rắn Thêm Chân

Viện kiểm sát nhân dân thành phố Phụng Nguyên tuy không phải là đơn vị có nhiều thẩm quyền, nhưng vẫn xây một khu lầu sáu tầng cho nhân viên ở ngay nơi cách viện chỉ chừng năm trăm mét. Võ Minh Vệ là viện phó viện kiểm sát nên ở trong khu nhỏ này cũng được phân một khu nhà hai tầng nam bắc thông nhau. Võ Minh Vệ lại rất kỳ công để trang hoàng cho nó nên tuy ở năm chín mươi này không thể so sánh được với biệt thự nhưng cũng có thể nói là một ngôi nhà không tồi. Mỗi lần về đến nhà Võ Minh Vệ đều có cảm giác mọi buồn lo về công việc đều tan biến hết, chỉ còn lại cảm giác ấm áp của cuộc sống gia đình.

Nhưng hôm nay ông ta hoàn toàn chẳng còn cảm giác đó, lúc bước lên lầu bước chân nặng trịch cứ làm cho cầu thang rung lên bần bật.

- Lê Cương, anh thật là khốn kiếp!

Võ Minh Vệ cố gắng kìm nén cơn tức, sau khi đi vào cửa lớn liền hầm hầm cầm tờ công văn trong tay quẳng xuống ghế sô pha trong phòng khách.

- Minh Vệ, anh sao vậy? Anh nói anh rể làm sao cơ?

Vợ ông ta Lưu Kim Linh đang bận việc ở trong bếp ngạc nhiên ló đầu ra. Bộ dạng này của Võ Minh Vệ thật sự là rất ít khi thấy, ông ta chán nản khoát tay không nói câu nào, ngồi phịch xuống ghế sô pha dựa lưng ra sau ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Lưu Kim Linh than thở thầm mấy câu rồi thụt đầu vào.

Võ Minh Vệ mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt, trong đầu thì rối như một mớ bòng bong. Hai hôm nay ông ta vì giải quyết chuyện của Lê Minh mà chạy khắp nơi, ông ta phải hạ mình đi thăm hỏi những người có khả năng có ích ở cục cảnh sát thành phố, viện kiểm sát cũng như tòa án, thỉnh cầu đối phương nể tình mà nhẹ tay. Nhưng tất cả công sức của ông ta vào lúc gần tan sở đã bị một tin tức làm tan biến hết như bọt biển.

Võ Minh Vệ hận bản thân, sao lúc trước không túm lấy tai Lê Cương mà nhét vào đó từng câu từng câu dặn dò cẩn thận! Tin tức từ cục cảnh sát chuyển đến, không chỉ ba người nhân viên bị đánh kia thay đổi khẩu cung mà tất cả các thành viên trong chuyến bay đều lật lại lời khai, lời khai mới này của bọn họ tương đối là có lợi cho Lê Minh, theo những gì họ viết thì Lê Minh chỉ là vì uống rượu say mà kiếm cơ gây chuyện trên máy bay, không tạo thành nguy hiểm cho máy bay. Nếu như vậy thì căn bản là không cần phải đưa đến tòa án, chỉ cần giam giữ ở cục cảnh sát vài ngày là được.

Không thể không thừa nhận rằng năng lực của Lê Cương không tồi, chỉ trong một thời gian ngắn đã ép được công ty hàng không phải ra mặt trấn áp mấy nhân viên đang phừng phừng tức giận kia. Nhưng ông ta có hiểu thế nào là hay quá hóa dở không?

Vừa mới nghĩ đến đây thì chuông cửa chợt vang lên.

- Minh Vệ, anh mở cửa đi, em trong này không đi được!

Lưu Kim Linh ở trong bếp nói vọng ra. Võ Minh Vệ buồn bực khoát tay, vẫn phải đứng lên mở cửa, ngoài cửa đúng là Lê Cương với vẻ mặt vui mừng.

- Ngu xuẩn, cực kỳ ngu xuẩn!

Võ Minh Vệ tức giận nhìn Lê Cương, chỉ thẳng vào mặt ông ta mà chửi:

- Anh đúng là đồ ngu tự cho mình là thông minh! Cũng là một phó cục trưởng rồi, thế mà khi làm việc còn không biết đem cái đầu chưa hồ đồ của anh ra mà động não một chút hay sao!

Lê Cương đang vô cùng hứng khởi đã bị những câu chửi của Võ Minh Vệ làm cho choáng váng, đứng ở cửa xấu hổ đến mức không biết nên tiến hay lui, trong khu nhà vang lên tiếng mở cửa, rõ ràng khi nãy những lời nói của Võ Minh Vệ không chú ý đến âm lượng đã làm kinh động đến cả các hộ khác.

Vợ ông ta vội vàng chạy ra lôi Lê Cương vào tiện tay đóng cửa lại rồi nói:

- Minh Vệ, dù gì cũng là anh rể của chúng ta, sao anh lại có thể nói những câu như vậy được! Hơn nữa có chuyện gì thì đóng cửa bảo nhau, đứng giữa đường làm ầm lên như vậy há chẳng phải là làm trò cười cho mọi người sao!

Bà ta quay đầu lại nói với Lê Cương:

- Anh rể, Minh Vệ hôm nay tâm trạng không được tốt, cũng rất hờ hững với em và các con, chỉ là tức giận vô cớ thôi, anh đừng để bụng. Còn chuyện của Lê Minh thế nào rồi?

Lê Cương là cục phó cục hàng không, quan hệ của ông ta ở sân bay đã giúp bà ta giải quyết không ít phiền phức trong chuyện mua vé cho cơ quan, có không ít lãnh đạo trong cơ quan đã từng nhận sự giúp đỡ của bà ta, cộng thêm thân phận của Võ Minh Vệ,vì vậy ở cơ quan bà ta cũng là người mà không ai muốn đắc tội.

Hai ngày nay Lê Cương đã rất nhiều lần liên lạc điện thoại với lãnh đạo của công ty hàng không, sau khi hứa hẹn rất nhiều điều tốt đẹp cuối cùng lãnh đạo công ty hàng không đó cũng đồng ý bảo các nhân viên của họ thay đổi khẩu cung và không truy cứu trách nhiệm hình sự về chuyện Lê Minh gây sự trên máy bay nữa, hơn nữa tin tức chiều nay từ cục cảnh sát cũng chứng minh lãnh đạo công ty đó đã làm đúng như cam kết. Vốn là có tâm trạng rất tốt, Lê Cương tự cho rằng mình đã làm rất hoàn mỹ thế mà cuối cùng lại bị Võ Minh Vệ mắng xối xả. Nhìn thấy vẻ mặt tối sầm của Võ Minh Vệ, nhất thời ông ta còn chưa kịp định thần. - Cái gì mà thế nào, sự việc đã bị anh ta tự cho mình là đúng làm cho càng thêm rắc rối rồi!

Võ Minh Vệ cười nhạt nói:

- Lê Cương, tôi thật không hiểu, anh rốt cuộc là muốn cứu Tiểu Minh hay là muốn hại nó đây!

Lê Cương và Lưu Kim Linh đều cảm thấy hồ đồ, Lưu Kim Linh thậm chí còn lấy tay sờ trán ông ta xem ông ta có phải là phát sốt mà nói sảng không. Lê Minh là người nối dõi nhà họ Lê, Lê Cương cũng chỉ có đứa con đó, làm sao có thể hại y được chứ! - Đừng có đụng vào tôi, tôi không ốm, cũng không phải đang nói sảng!

Võ Minh Vệ lắc đầu né tay của vợ, lạnh lùng nói:

- Anh tưởng rằng làm cho mấy nhân viên đó thay đổi khẩu cung là Lê Minh sẽ bình yên vô sự hay sao? Anh có biết điều này có nghĩa là gì không? Điều này có nghĩa là anh đã tuyên chiến với nhà họ Phương và Dương Quân Nghĩa đấy!

Trong lòng Võ Minh Vệ rất hiểu trong chuyện này cái lý hoàn toàn thuộc về nhà họ Phương, là một triệu phú nối dõi của nhà họ Phương lại bị uy hiếp tới tính mạng khi ở trên máy bay, chỉ trên lý thuyết thôi thì đây cũng là một chuyện không thể chấp nhận được rồi, và những hành động tiểu nhân của Lê Minh sau khi hạ cánh đã vô tình chọc giận đối phương. Ở trong hoàn cảnh này Lê Minh nhất định phải nhận một mức độ trừng phạt nào đó mới có thể làm hả cơn giận của đối phương, có như vậy mới có thể đặt dấu chấm hết cho chuyện này. Tuy rằng Lê Minh sẽ bị ngồi tù trong một khoảng thời gian nhưng sẽ không phải lo sau này nhà họ Phương sẽ báo thù. Nhưng Lê Cương lại làm như vậy thì Lê Minh chỉ bị tạm giam vài ngày rồi sẽ được thả ra, đối với nhà họ Phương mà nói thì đây không khác gì là khiêu chiến! Trong lòng Võ Minh Vệ hiểu rất rõ nếu như nhà họ Phương bỏ qua lần này thì sau này sẽ rất phiền phức, sẽ có rất nhiều người có ý đồ muốn trèo đầu cưỡi cổ họ, có thể khẳng định rằng trong tỉnh Tần Tây bây giờ có rất nhiều người đang thèm muốn nhìn ngó tài sản nhà họ Phương.

Hơn nữa đối với Dương Quân Nghĩa mà nói đây là án mà ông ta đích thân thụ lý, cuối cùng lại có một kết quả hời hợt như vậy, điều này sẽ thế nào đây?

Ông ta là viện phó viện kiểm sát thành phố Phụng Nguyên, không sai. Lê Cương là cục phó cục hàng không, đơn vị chủ quản của công ty hàng không tỉnh, không sai, nhưng quyền lực của họ so với sự liên thủ của một nhà có tài lực như nhà họ Phương và một kẻ có quyền lực như Dương Quân Nghĩa thì có là gì! Lần này có thể may mắn mà thoát nạn chắc chắn cũng sẽ kết thù với hai thế lực mạnh này.

Mặt Lê Cương đã trắng bệch như không còn giọt máu, Lưu Kim Linh bây giờ cũng không còn phong thái thoải mái như ban nãy nữa.

- Minh Vệ, sự việc đã đến nước này anh có tức giận cũng chẳng có ích gì, hay là chúng ta mau nghĩ cách nào để cứu vãn tình thế đi!

Lưu Kim Linh hoảng hốt đẩy tay Võ Minh Vệ. Lúc này bà ta mới ý thức được tính chất nghiêm trọng của sự việc. Người Lê Minh gây chuyện chính là cậu chủ của siêu thị Carrefour và lại còn lôi thêm cả giám đốc sở cảnh sát Dương Quân Nghĩa vào nữa, thế lực của hai người này có thể nói là đều cao hơn nhà bà ta. Lần này Lê Cương giải quyết công việc lại mắc thêm một sai lầm, chẳng trách Võ Minh Vệ tức giận như vậy. - Cứu thế nào nữa! Chẳng nhẽ lại bắt mấy nhân viên đó đổi lại khẩu cung sao? Đến lúc đó Dương Quân Nghĩa chỉ việc đề xuất với viện kiểm sát truy cứu bọn họ về tội đưa ra chứng cứ giả thì bọn họ sẽ… hừ!

Võ Minh Vệ còn chưa nói hết nhưng Lê Cương và Lưu Kim Linh thì đã hiểu hết ý của ông ta.

Mặt trời từ đằng đông bắt đầu nhô lên tỏa ánh nắng, ba người ngồi trong phòng suốt một đêm không ngủ nhưng vẫn thu hoạch được điều gì. Làm thế nào để làm nguôi cơn giận của nhà họ Phương? Làm thế nào để làm dịu sự đối kháng đó xuống? Làm thế nào… tuy trong đầu có rất nhiều ý tưởng nhưng không một ý tưởng khả thi.

Lúc này Miêu Thành Trạch cũng đã trải qua một đêm không ngủ, ông ta đang đứng nơi cửa sổ hướng mắt ra xa ngắm mặt trời mọc.

Nhớ lại tất cả những chuyện của mấy ngày nay Miêu Thành Trạch cứ tưởng như nó đã lâu lắm. Mấy ngày trước ông ta đang còn là đội phó đại đội hình sự của cục cảnh sát sân bay Phụng Nguyên, tuy chưa phải là cán bộ cao cấp của cục nhưng cũng là người có chút quyền lực. Ngành cảnh sát tuy rằng vất vả nhưng nếu muốn có tiền thì cũng rất đơn giản, sân bay là một nơi phát sinh rất nhiều chuyện đồng thời cũng là một nơi có thể kiếm chác được. Ông ta mới chỉ làm việc ở đây hai ba năm nhưng thu nhập bất chính thì đã bằng tổng thu nhập mười năm trước, đây chính là kết quả cho sự cẩn thận khi làm việc của ông ta. Nếu như da mặt ông ta dày thêm một tí giơ tay ra đòi thêm chút nữa thì có khi gấp bảy tám lần như thế cũng nên.

Nhưng có ai ngờ, chỉ là giúp Lê Minh một chuyện cỏn con mà dẫn đến nông nỗi này.

Ông ta làm theo lời của Lê Cương và Võ Minh Vệ nhận hết tội chuyện bắt người ở sân bay về phần mình, đoán rằng trải qua chuyện này chắc chắn ông ta sẽ phải cởi bỏ đồng phục cảnh sát, thậm chí phải đối mặt với khả năng ngồi tù, nhưng ông ta cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác, thật ra kết cục này cũng chẳng tốt đẹp hơn trước là bao, nhưng nếu như vậy thì Lê Cương chấp nhận sẽ bồi thường cho ông ta, sẽ bố trí cho ông ta vào làm việc ở công ty hàng không.

Đúng vào lúc này cửa phòng bị ai đó đá bật tung ra, Miêu Thành Trạch giật mình quay đầu lại chỉ nhìn thấy hai nhân viên trẻ trong đội cảnh sát hình sự tức giận xông vào chỉ thẳng vào mặt ông ta nói: - Miêu Thành Trạch! Ông tự gây ra chuyện thì tự làm tự chịu, lại còn muốn kéo mọi người chết chung nửa hả?