Chương 319: Quyển 3 Chương Chú Út, Chú Xuất Cảnh Đi

- Xuất cảnh? Đi đâu?

Phương Bân sau một lúc nghẹn họng trân trối nhìn mới cất được tiếng nói, chỉ có điều giọng anh ta nghe có vẻ khô khốc và yếu đuối. Ngần ấy tuổi, tuy là đã đi Hong Kong và cũng biết rất rõ rằng thế giới bên ngoài rất phồn hoa nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình đi định cư ở nước ngoài. - Hong Kong!

Điều này Phương Minh Viễn đã nghĩ tới từ rất lâu rất lâu rồi. Tuy hắn không muốn xuất ngoại, dù là Hong Kong hay Ma Cao, nếu không thì hắn đã không từ chối ý tốt của Vu Thu Hạ. Nhưng với môi trường buôn bán trước mắt ở Hoa Hạ thì có một số thứ không thể không để ở Hong Kong. Không nói đến các thứ khác, chỉ mình việc thành lập công ty đầu tư và công ty kinh doanh điện ảnh thôi cũng là chuyện quá bình thường ở đó, mỗi năm đều có thêm các công ty mới thành lập và tất nhiên cũng có những công ty bị phá sản, chẳng có ai phải kinh ngạc vì điều đó cả. Nhưng ở trong nước thì, muốn thành lập một công ty đã khó, còn nếu muốn đóng cửa một công ty lại càng khó hơn.

Chuyện làm Phương Minh Viễn đau đầu hơn nữa là chính sách ngoại hối của chính phủ Hoa Hạ trước mắt đối với tiền đồ phát triển của hắn mà nói chính là vật cản lớn nhất.

Bắt đầu từ năm 1980 ngân hàng trung ương đã phá vỡ tiền lệ quyền kiểm soát tuyệt đối về ngoại tệ của chính phủ và cho phép địa phương cũng như các doanh nghiệp được giữ lại một số ngoại hối nhất định sau đó cho phép các đơn vị này thông qua thị trường trao đổi của nhà nước để tiến hành trao đổi ngoại hối. Tỷ giá hối đoái của thị trường này phải cao hơn so với tỷ giá hối đoái do nhà nước ban hành, ngoài ra còn có thị trường trao đổi ngoại tệ ngoài nhà nước mà mọi người hay gọi là thị trường chợ đen, ở đây tỷ giá còn cao hơn so với của nhà nước, như vậy trên thực tế đã hình thành nên ba loại thị trường trao đổi ngoại tệ. Loại tình trạng này tạo ra một vấn đề, đó là ai được trao đổi ngoại tệ theo giá chuẩn của nhà nước ban hành thì người đó sẽ được hưởng chênh lệch về giá trao đổi ngoại tệ và ai có được giấy phép nhập khẩu thì chính người đó sẽ được trao đổi ngoại tệ theo giá chuẩn. Như vậy thì một số người có quyền lực hoặc gần với quyền lực sẽ phát tài lớn.

Mà ngoài một số các doanh nghiệp được giữ một số ngoại tệ nhất định ra thì tất cả các doanh ngiệp trong nước nếu có được một số ngoại tệ nhất định trong quá trình mậu dịch thương mại toàn cầu đều phải nộp lên ngân hàng nhà nước để quy đổi ra ra nhân dân tệ và khi cần đến ngoại tệ thì lại phải xin ngân hàng nhà nước phê chuẩn cho phép đổi ngoại tệ. Như vậy, điều này vô tình đã làm cho các doanh nghiệp phải nâng cao chi phí sản xuất và trong quá trình quy đổi còn tạo ra một số thất thoát về tiền bạc. Nhưng những điều đó cũng chưa là gì, điều phiền hà nhất là dù có được nhân dân tệ nhưng chưa chắc đã được quy đổi ngoại tệ một cách hợp pháp hoặc được quy đổi kịp thời. Mà một doanh nghiệp tư nhân muốn làm được điều này thì lại càng khó.

Giống kiểu như Phương Minh Viễn đầu tư ở Mỹ thế này nếu không phải số vốn đầu tư đều lấy từ Hong Kong thì với số ngoại tệ gần một trăm nghìn đô là Mỹ chỉ cần xin thủ tục phê duyệt thôi cũng đủ làm cho mọi việc rối tung lên. Hơn nữa đến bảy tám mươi phần trăm chắc chắn rằng dù có chờ đến nửa năm thì cuối cùng câu trả lời vẫn là “không được phê duyệt”! Nếu với tốc độ ấy mà đi kinh doanh ở nước ngoài thì có thể nói là sẽ chẳng được việc gì. Mà đối với loại người luôn muốn lấy tiền mặt từ đối tác nước ngoài như Phương Minh Viễn thì điều này là không thể chấp nhận được.

Vì vậy sản nghiệp của Phương Minh Viễn ở Nhật Bản, lại còn số thu nhập được kỳ vọng từ việc buôn bán dầu mỏ nữa, hắn không có ý định sẽ chuyển hết về trong nước mà muốn cất giữ nó ở Hong Kong khi nào cần thì mới chuyển về. Một số tài sản lớn như vậy mà để một mình Vu Thu Hạ quản lý cả về tình hay về lý mà nói thì đều không hợp lý, vì thế hắn muốn có một người của nhà họ Phương đứng đằng sau, đề phòng bất trắc. Và để một người trong nhà họ Phương sang định cư ở Hong Kong là cách tốt nhất bây giờ. - Hong Kong!

Phương Bân thở phào, còn may, còn may, may mà không phải là Mỹ hay là Nhật Bản. Dù tiếng Quảng Đông của anh ta không ra gì nhưng ít nhất ở Hong Kong vẫn có thể giao tiếp được, còn hơn là đi ra nước ngoài, nếu không đưa theo một phiên dịch thì không bước nổi chân ra khỏi cửa. Anh ta tuy rằng chưa đến ba mươi nhưng cũng tự biết rằng không còn có đủ khả năng để học ngoại ngữ nữa rồi. Hơn nữa khi Hong Kong quay về với Hoa Hạ thì chuyện đi đi về về thuận tiện hơn rất nhiều so với việc ở nước ngoài, chỉ cần ngồi vài tiếng máy bay là xong. - Minh Viễn, vì sao phải gấp như vậy? Có phải chuyện hồi chiều có phiền phức gì không?

Ông Phương trầm giọng hỏi. Chuyện xảy ra ở sân bay hồi chiều bọn họ đều đã biết hết.

- Ông nội, chuyện này không liên quan gì đến chuyện hồi chiều cả, một phó cục trưởng cục hàng không dân dụng thì có thể làm gì được chúng ta chứ!

Phương Minh Viễn cười nhạt nói:

- Chỉ có điều cháu cảm thấy nếu nhà chúng ta có một người sang định cư ở Hong Kong thì việc làm ăn sau này sẽ bớt đi rất nhiều rắc rối. Hơn nữa số lợi nhuận thu được từ việc đầu tư ở Nhật Bản cũng không thể để toàn bộ ở Nhật được. Lần này khi ở Hong Kong cháu và chị Thu Hạ đã ký hợp đồng hợp tác mở một công ty điện ảnh… - Chính là cái công ty điện ảnh Kumho đấy hả?

Phương Bân bị kích động hỏi:

-Cái công ty đã ký hợp đồng quay phim Kẻ hủy diệt 2 với Mỹ? Một tin lớn như vậy tất nhiên là bọn họ cũng biết rồi. Phương Bân rất thích xem phim, một bộ phim kinh điển như Kẻ hủy diệt tất nhiên là anh ta đã từng xem rồi. - Đúng vậy!

Phương Minh Viễn gật đầu.

- Trong đó có 75% là cổ phần của nhà chúng ta, cháu đã đầu tư vào đó bảy mươi triệu đô.

Mấy người Phương Bân nghe xong thì đều há hốc mồm vì kinh ngạc, bảy mươi triệu đô mà đổi thành nhân dân tệ thì phải đến ba trăm triệu ấy chứ!

Cho dù là mấy năm nay nhà họ Phương không ngừng mở rộng công việc kinh doanh ở Tần Tây thì mỗi vụ đầu tư cũng chỉ khoảng triệu tệ, cùng lắm cũng chỉ là hơn chục triệu tệ, nên khi nghĩ đến một hợp đồng cả trăm triệu tệ thì họ vẫn nhất thời bị kích động mà nói không nên lời. - Ông nội, một số tiền lớn như vậy mà để nhà họ Quách và chị Thu Hạ giúp chúng ta quản lý thì không thích hợp cho lắm, mà cháu thì không thể ở lâu ở Hong Kong được. Vì vậy nhà chúng ta nhất định phải có một người đi Hong Kong, nếu không thể ở đó lâu dài thì nhất định cũng phải có được một chứng nhận là dân nhập cư. Thứ nhất là để tiện cho việc quản lý tiền và những lợi nhuận sau này kiếm được ở nước ngoài, thứ hai cũng xem như là để lại một người làm tay trong, cháu nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có chú út là thích hợp nhất.

Phương Minh Viễn giải thích.

- Vì sao nhất định phải là Hong Kong, hơn nữa liệu Phương Bân có thể quản lý được một số tiền lớn như thế không? Đừng để nó sau này lại gây thêm họa cho cháu!

Ông Phương vẫn cảm thấy không yên tâm. Tới ba trăm triệu tệ, đến cả tổng tài sản của cả một nhà máy cán ép Tần Tây cũng không đến mức đó! Ông Phương không dám chắc chắn. Phương Bân không nói gì mà lườm một cái, ông Phương bây giờ thì tin tưởng cháu đích tôn là thế, mà đối với một đứa con trai như anh ta thì lại không tỏ ra tin tưởng. Cách đối xử phân biệt như vậy thật sự là làm Phương Bân không còn gì để nói. - Không sao đâu ông nội, cũng không phải là sau này cháu sẽ không quan tâm gì đến số tiền ấy.

Phương Minh Viễn kéo tay ông nội nũng nịu nói. Đối với hắn ông nội luôn ủng hộ vô điều kiện, nếu như không có ông nội thì hắn làm sao có thể xông pha tạo ra được một phần thế giới của mình như hôm nay. - Minh Viễn có phải là cháu đang muốn tránh quy định của nhà nước về ngoại hối không? Cháu không muốn đem số ngoại hối đang có trong tay đem nộp cho nhà nước?

Cô hai Phương Nghiên ngồi bên cạnh đột nhiên hỏi.

Phương Minh Viễn kinh ngạc quay đầu lại. Đây đúng là ba ngày không gặp phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa! Cô Phương Nghiên hai năm nay đi làm ở cơ quan nhà nước quả là không uổng, vừa nhìn là đã biết được mục đích của hắn rồi!

Nhìn bộ dạng kinh ngạc của Phương Minh Viễn thì mọi người tất nhiên là biết được rõ ràng là Phương Nghiên đã nói trúng vào mấu chốt của vấn đề.

- Minh Viễn, như vậy không tốt đâu!

Ông Phương chần chừ một lát rồi nhỏ nhẹ nói. Có thế nói nửa đời của ông đều cống hiến cho quốc gia vì vậy loại hành vi như thế này của Phương Minh Viễn ông thật sự không thể chấp nhận được.

Nhìn bộ dạng của ông nội có chút ngạc nhiên xen lẫn bất mãn kia, Phương Minh Viễn thở dài vỗ vỗ vào tay ông nói:

- Ông nội, ông nghe cháu nói…

Phương Minh Viễn nhớ rất rõ, kiếp trước quy định dự trữ ngoại hối của nhà nước cũng có một chút thay đổi.

Nói chung, việc dữ trự ngoại tệ của một nước trong lượng dữ trữ ngoại tệ quốc tế chiếm tỷ trọng lớn nhất vì vậy từ trước đến nay nó là vấn đề then chốt nhất trong việc ngiên cứu và áp dụng chính sách dự trữ ngoại tệ quốc tế. Trong giới kinh tế học ở kiếp trước vẫn tồn tại một quan điểm cho rằng lượng dự trữ ngoại tệ càng nhiều thì chứng tỏ lượng ngoại tệ ở đất nước hoặc vùng đó càng nhiều, điều đó chứng tỏ nước này có thực lực rất mạnh và địa vị về kinh tế và chính trị càng mạnh theo đó tiếng nói của quốc gia đó trên trường quốc tế sẽ càng được coi trọng hơn. Địa vị của đồng nhân dân tệ ngày càng được nâng cao, làm tăng thêm lòng tự tôn dân tộc và tăng thêm sự ổn định an toàn tài chính, điều đó càng làm tăng thêm khả năng chống đỡ với hiện tượng đầu cơ quốc tế. Mà Hoa Hạ lại là một nước đang phát triển thường xuyên xảy ra tình trạng thiếu hụt ngoại tệ, vì vậy đặc biệt coi trọng việc tích lũy nguồn dự trữ ngoại tệ và tác dụng của việc dự trữ ngoại tệ.

Nhưng trên thế gian này bất cứ là thứ gì thì chỉ có một độ tốt vừa phải. Nhân sâm lâu năm tốt hay không? Nó mặc dù là những lúc cần kíp có thể cứu một mạng người, là vật cực kỳ quý của các hiệu thuốc. Nhưng nếu một người không có bệnh tật gì mà ăn nó thì đúng là tự chuốc lấy rắc rối rồi, nhẹ thì sẽ cảm thấy sức khỏe xấu đi, nặng thì có khi còn phải nhập viện!

Thêm một ví dụ nữa đó là hệ thống giám sát, nếu đặt nó ở ngân hàng, cửa hàng, các cơ quan chính phủ hay những nơi công cộng và các con đường lớn nhỏ thì có thể bảo vệ được an toàn sinh mạng cho người dân, an toàn cho của cải, uy hiếp các thành phần bất hảo, tăng tốc độ phá các vụ án. Như thế nó được xem là một chính sách tốt, nhưng nếu đem nó vào đặt ở nhà dân thì vô tình đã phạm vào quyền tự do của công dân mất rồi.

Mà kiếp trước, nhà nước chính là đã phạm một sai lầm như vậy khi quá coi trọng việc dự trữ ngoại tệ.

Phương Minh Viễn còn nhớ, ở kiếp trước vào năm 1999, lượng dự trữ ngoại tệ của Hoa Hạ đạt mức hơn một trăm sáu mươi tỷ đô là Mỹ nhưng đến năm 2008 đã đạt đến mức một mười lăm nghìn ba trăm tỷ, gần gấp đôi cả Nhật Bản và trở thành quốc gia có lượng ngoại tệ dự trữ lớn nhất thế giới. Và cho đến khi hắn chết thì lượng ngoại tệ dự trữ đã vượt qua con số hai mươi nghìn tỷ đô là mỹ, vượt qua cả lượng dự trữ ngoại tệ của các nước công nghiệp G7, căn cứ vào tỷ giá hối đoái lúc đó số tiền này tương đương với một trăm bốn mươi nghìn tỷ nhân dân tệ.

Ngoại hối do nhà nước nắm giữ, ngân hàng trung ương do muốn thu về ngoại hối đang có quá nhiều ngoài thị trường mà đã tung ra một số lượng lớn nhân dân tệ, hiệu ứng này thông qua số nhân dân tệ dư thừa trên thị trường càng được nhân lên gấp bội và thế là ngoại hối chiếm khoản đã trở thành một nhân tố không thể xác định trong chính sách tiền tệ của nhà nước. Số tiền dư thừa này gây ra lũng đoạn thị trường, nhẹ thì nó được xào xáo để tạo nên một cơn sốt ngắn hạn của một loại mặt hàng nào đó, nặng thì sẽ làm tăng giá thị trường cổ phiếu và thị trường bất động sản biến giá trị của tài sản đều trở thành bọt biển, tạo thành một tai họa ngầm cho nền kinh tế và cũng là một cái cớ để các nước khác áp bách nhân dân tệ phải tăng giá trị. Ở kiếp trước, khi Phương Minh Viễn chết, việc tỷ giá nhân dân tệ tăng ở thị trường quốc tế đã tạo thành một cục diện khó khăn cho thị trường trong nước.

Hơn nữa bất kể là nguồn ngoại tệ đến từ nguồn nào thì lượng ngoại tệ trong ngân hàng trung ương gia tăng cũng đồng thời với việc mắc nợ cũng gia tăng. Để mua ngoại tệ, ngân hàng trung ương bắt buộc phải phát hành cơ sở tiền tệ hoặc là ngân phiếu định mức dùng để bù vào một bộ phận cơ sở tiền tệ phát hành, có thể nói tất cả những thứ này đều là món nợ của ngân hàng trung ương. Vì vậy trong biểu ghi nợ vay vốn của ngân hàng, đối với việc dự trữ ngoại hối dùng cho đối ngoại nó là vốn nhưng đồng thời đối với đối nội nó cũng là nợ. Dự trữ ngoại tệ không phải là một khoản thu nhập của ngân hàng trung ương hay nói cách khác trong biểu ghi nợ vay vốn của ngân hàng trung ương và bộ tài chính, lượng dữ trự ngoại tệ không phải là nguồn tiền tài chính của chính phủ, không thể tùy tiện chuyển giao hoặc tùy tiện chi tiêu mà nó phải được dùng như là một khoản nợ. Nhưng có rất nhiều lãnh đạo lại không thể ý thức được điều này mà đem dự trữ ngoại tệ xem thành một loại tài sản của quốc gia và tiêu pha tùy tiện thậm chí là chuyển khoản không ràng buộc.

Phương Minh Viễn tất nhiên là không thể đem hết chuyện này nói cho họ một cách tường tận mà chỉ chọn những phần quan trọng trong đó để nói cho bọn họ biết, thế nhưng cũng phải tốn khá nhiều thời gian mới làm cho những người như hiểu mà không hiểu này gật đầu. - Minh Viễn, như vậy lượng dự trữ ngoại tệ dồi dào sẽ tăng khả năng chống đỡ trước sự tấn công của hiện tượng đầu cơ quốc tế phải không?

Phương Nghiêm tiếp tục truy vấn.

- Lượng dự trữ ngoại hối dồi dào rõ ràng là rất có lợi cho việc tăng khả năng chống đỡ trước hiện tượng đầu cơ quốc tế, nhưng nếu muốn tích lũy thật nhiều ngoại tệ để triệt để chống lại đầu cơ quốc tế mà xem nhẹ sự phát triển của nền kinh tế cũng như hệ thống giám sát tài chính thì sẽ gây tác dụng ngược lại. Trong quá trình giao dịch ngoại tệ thì đại đa số sẽ lấy việc tìm kiếm lợi nhuận làm mục đích cho việc đầu cơ tư bản, một nền kinh tế dù có quy mô dự trữ ngoại tệ lớn thì đối với thị trường đầu cơ vẫn là nhỏ không đáng kể. Hơn nữa đầu cơ quốc tế thông qua đầu cơ sẽ thu được một khoản lợi nhuận kếch sù từ việc lợi dụng những thiếu hụt và sơ hở trong quy định về đầu cơ và thực hiện việc đột kích bất ngờ chứ không phải là một cuộc đánh cuộc vào ngoại tệ. Tất nhiên nắm trong tay lượng dự trữ ngoại tệ nhiều một chút thì không có gì là xấu, nhưng nếu quá nhiều thì đó sẽ là một gánh nặng.

Phương Minh Viễn nói như đinh đóng cột.

- Thôi, thôi!

Ông cụ Phương có vẻ như nghe hơi mơ hồ nhưng cũng hiểu được tâm ý của Phương Minh Viễn. Hiện tại số ngoại tệ của nhà họ Phương đã không còn là một con số nhỏ mà việc buôn bán ở nước ngoài thì lại cần thiết phải có một số lượng ngoại tệ đủ và có thể dùng bất cứ lúc nào, nếu như đem hết tất cả về trong nước thì sẽ bị nhà nước cưỡng ép đoạt lại, từ đó sẽ tạo ra trở ngại ngiêm trọng cho việc phát triển sản nghiệp của nhà họ Phương. Còn nếu Phương Minh Viễn mang số tiền đó lưu ở Hong Kong tuy về tình thì không thể chấp nhận được nhưng theo luật mà nói thì không hề vi phạm.

Sản nghiệp của nhà họ Phương ở nước ngoài hiện tại có thể nói cơ bản đều là tài sản của mình Phương Minh Viễn, sau khi biết được điều đó không phạm pháp mà còn có lợi cho sản nghiệp nhà họ Phương thì ông Phương không nói thêm gì nữa. Ông cũng hiểu rằng với Hoa Hạ hiện tại nếu muốn buôn bán hoàn toàn theo khuôn phép cũ là điều không thể nào. Nếu không phải là do Phương Minh Viễn kịp thời kết giao được với nhà họ Tô và nhà họ Quách thì e rằng giờ này nhà họ Phương còn đang dãy dụa ở huyện Bình Xuyên mà không thể nào ngẩng đầu lên được.

Nếu như mấy năm nay không có Phương Minh Viễn lo liệu thì đâu có nhà họ Phương như ngày hôm nay. Nếu như Phương Minh Viễn đã nói việc Phương Bân xuất ngoại rất có lợi cho sản nghiệp của nhà họ Phương thì tất nhiên ông sẽ không phản đối. Vậy là chuyện này xem như đã được định đoạt. - Minh Viễn, nhưng cháu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Lợi nhuận từ Nhật trong năm ngoái nhiều đến vậy sao? Hay là phải dùng đến khoản đi vay lần này?

Phương Bân cau mày hỏi. Trong nhà họ Phương nắm rõ về số tài sản mới phát sinh của nhà họ Phương nhất ngoài Phương Minh Viễn ra thì e rằng chỉ còn lại Phương Bân. Nhưng anh ta tính tới tính lui cũng không hiểu số tiền bảy mươi triệu đô này Phương Minh Viễn lấy từ đâu ra. Nếu như muốn rút từ sản nghiệp ở trong nước ra thì vô tình đã tạo cho sản nghiệp đang phát triển như vũ bão của nhà họ Phương một cản trở lớn. Hiện tại ở tỉnh Tần Tây dù là quán ăn Phương gia, siêu thị Carrefour hay là sản nghiệp du lịch vùng núi đều phát triển tương đối tốt, cần phải tăng thêm đầu tư.

Phương Minh Viễn mỉm cười lắc đầu nói:

- Chút út, lợi nhuận thu được từ Nhật Bản cũng không tồi nhưng nếu rút ở đó ra bảy mươi triệu đô là điều không thể. Chú út, cháu nhờ chú làm thủ tục vay vốn đều xong cả rồi chứ? - Đều xong rồi, là xin vay vốn ở ngân hàng giao thông Tần Tây, tiền đã lấy được từ hôm kia, chỉ chờ cháu về thôi.

Trên mặt Phương Bân hiện lên một chút căng thẳng. Lần này vay vốn ngoài quán ăn Phương gia ra thì tất cả sản nghiệp nhà họ Phương ở Tần Tây này đều bị đem ra thế chấp vay vốn hết, có thể nói lần này là không còn đường lui. Vấn đề nằm ở chỗ Phương Minh Viễn vì sao cần huy động một số vốn lớn như vậy đều không hé răng nửa lời, nếu không phải vì thành tích cực kỳ huy hoàng của hắn đã làm cho người nhà họ Phương có niềm tin mãnh liệt vào hắn thì việc này chắc chắn là không thể làm nổi.

Phương Minh Viễn gật đầu, lần này có thể nói là do lịch sử còn sót lại với ngân hàng Giao Thông nên mới có thể vay vốn thuận lợi như vậy. Tuy năm ấy ngân hàng giao thông bị đóng cửa tài sản trong nước và nhân viên của nó một phần chuyển vào ngân hàng nhân dân, phần còn lại thì làm cơ sở để lập nên ngân hàng xây dựng, nhưng phân nhánh của nó ở Hong Kong thì lại được giữ lại. Và khi ngân hàng Giao Thông được thành lập lại thì tất nhiên phân nhánh tại Hong Kong sẽ thuộc về ngân hàng Giao Thông.

Từ nửa năm trước Phương Minh Viễn đã đạt được thỏa thuận về chuyện này với Cổ Vũ Thành. Số tiền vay của Phương Minh Viễn ở ngân hàng Giao Thông có thể trực tiếp nhập vào tài khoản ở ngân hàng này và đồng thời Phương Minh Viễn sẽ được cung ứng đủ số tiền ấy bằng đô la Hong Kong ở ngân hàng Giao Thông chi nhánh Hong Kong. Như vậy số tiền để sử dụng vào vụ mua bán dầu mỏ coi như là đã tạm ổn. Tuy Asohon vẫn còn có chút khó khăn nhưng với số vốn và quy định về ngoại hối ở Nhật Bản thì chuyện đó cũng không phải là vấn đề. Bây giờ tất cả những gì có thể làm chỉ là chờ đợi mà thôi. Chờ đợi thời khắc tiếng pháo trên Vùng Vịnh lại một lần nữa vang lên.