Nhà xuất bản trong nước?
Phương Minh Viễn kinh ngạc nói. Ngành truyện tranh ở Hoa Hạ, cho đến lúc hắn chết ở kiếp trước cũng không thật sự phát triển. Vua truyện tranh có thể nói là một trong những tạp chí truyện tranh sớm nhất ở Hoa Hạ, lúc đầu chủ yếu là tiếp thu những cái hay trong truyện tranh Nhật Bản, sau lại chuyển sang truyện tranh màu sắc Hoa Hạ như Tượng Nhan Khai, Trần Tường, Diêu Phi Lạp, Tự Do Điểu, Hồ Thiến Dung…lực lượng kiên trì trong giới truyện tranh Hoa Hạ lúc này cũng trưởng thành. Nhưng sau này nó bị sửa Họa thư Đại vương, sau đó Tuyết Gia cũng bị ngừng xuất bản, cho đến lúc Phương Minh Viễn chết vẫn dừng ở tập bốn mươi bốn, có thể nói đó là cơn đau không thể xóa nhòa của thế hệ trẻ Hoa Hạ.
Nhưng hắn rất nhanh chóng nhận ra mình đang hiểu sai, hỏi thử:
- Có phải nhà xuất bản Hải Chi Nam không?
Nhà xuất bản Hải Chi Nam, ở kiếp trước của Phương Minh Viễn cũng rất có tiếng. Nó là nhà phát hành chính thức của bộ truyện tranh Nhật Bản Bảy viên ngọc rồng, Thợ săn thành thị và Ba chị em mắt mèo. Nếu vào lúc này, trong nước có người muốn xuất bản tác phẩm của mình, không thể nghi ngờ, nó có khả năng cao nhất.
Miyamoto kinh ngạc nói:
- Ủa, cậu Phương đã biết rồi sao? Chính là nó xuất bản Bảy viên ngọc rồng và Thợ săn thành thị ở Hoa Hạ, hơn nữa đề xuất…
Phương Minh Viễn ngắt lời Miyamoto. Hắn nhớ rõ nhà xuất bản này, cũng nhớ rõ lúc đó Bảy viên ngọc rồng và Thợ săn thành thị rất đắt. Đối với mỗi học sinh trung học lúc ấy, mua một quyển phải bớt xén không biết bao nhiêu tiển tiêu vặt, còn phải giấu ở chỗ người lớn không phát hiện được, nếu không, với giá cả như vậy, đủ để người trong nhà la mắng om sòm. - Ngài Miyamoto, tôi đồng ý trao quyền cho Hải Chi Nam xuất bản hai bộ này, nhưng tôi có một yêu cầu.
Phương Minh Viễn trầm giọng nói.
Miyamoto vội vàng lấy giấy và bút chuẩn bị ghi chép.
- Hai bộ truyện tranh này trao quyền xuất bản cho họ với giá một yên Nhật, nhưng tôi muốn khi họ tiêu thụ cũng phải khấu trừ tiền bản quyền này ra khỏi giá bán. Nếu họ vi phạm điều này, phải đền mười triệu đô la Mỹ. Trên hợp đồng nhất định phải ghi rõ, chúng ta có quyền điều tra trình độ khống chế phí tổn trong quá trình xuất bản tiêu thụ của họ. Khi phát sinh tranh chấp hợp đồng, đưa ra tòa án Tokyo xét xử. - Hả?
Miyamoto giật mình cứng họng. Tiền bản quyền chẳng đáng gì nhưng tiền phạt vi phạm hợp đồng là cao nhất trong giới truyện tranh Nhật Bản. Hơn nữa, ông ta cũng không ngờ Phương Minh Viễn lại lự chọn tòa án Tokyo xử lý, điều này vốn không phù hợp với phong cách của hắn. - Về các chi phí phát sinh từ việc chuyển nhượng và thù lao của ngài Miyamoto, ngài có thể lấy ở công ty.
Phương Minh Viễn bất đắc dĩ nói. Tuy hắn rất muốn tin tưởng toàn án trong nước một lần, nhưng hắn vẫn sợ vị thẩm phán “anh minh” lại không tuyên án theo hợp đồng mà lại theo một thứ “logic” khác. Trong mắt hắn, đó là quyền của họ, dù không hợp lẽ thường. Nếu để họ tuyên án, làm sao chắn chắn lấy được tiền của họ?. Chuyện này nhất định phá đổ nhà xuất bản trong nước, đả kích sự nghiệp của nhà xuất bản trong nước, là tai họa của nhà xuất bản trong nước.
Nếu xảy ra việc này, hắn cũng không thể mặt dày khiến Tô Hoán Đông phải ra mặt, quét dọn chiến trường. Hơn nữa, tòa án trong nước trước giờ phá án đều nhơ nháp bẩn thỉu, mỗi vụ án đều tùy tiện khiến cho ngũ tạng tan nát, thất khiếu bốc hỏa. Hơn nữa, tuyên án rồi thi hành án mới là vấn đề. Nếu không, nếu nhà xuất bản Hải Chi Nam vi phạm hợp đồng nhưng không chịu trả tiền phạt, người phụ trách chỉ cần ngoan ngoãn suốt đời đừng xuất ngoại là được. Hắn cũng muốn chuẩn bị tư tưởng khi người Nhật Bản đến gặp các lãnh đạo Hoa Hạ, cho biết điều này, ông ta phải đối mặt với nhiều việc hơn chỉ là bồi thường hợp đồng.
Phương Minh Viễn thở dài. Ý tưởng nhờ người ngước ngoại áp chế người mình làm hắn cực kỳ khó chịu, dường như mình trở thành Hán gia, bán nước. Hắn không khỏi nhớ đến kiếp trước, từng nhìn một bài:
Trước đây họ gọi là Hán gian
Sau họ lại gọi là phái thân Nhật
Sau nữa họ gọi là các nhân sĩ hữu nghị Trung Nhật
Trước kia chúng ta gọi là người yêu nước
Sau họ gọi là người theo chủ nghĩa dân tộc
Hiện giờ chúng ta được gọi là kẻ hoài nghi
Cố nhiên là quá khích, nhưng…
Phương Minh Viễn lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ.
Miyamoto và Lâm Liên đều nhận thấy, tâm trạng của Phương Minh Viễn chùng xuống. Miyamoto thậm chí cón chưa báo cáo tiền lời với hắn đã vội vàng cáo từ.
Ra khỏi cửa khách sạn Miyamoto mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn lại khách sạn, lắc lắc đầu. Phương Minh Viễn, mạng của hắn rõ là quý nhân. Cũng vì Phương Minh Viễn, mà ông ta từ một biên tập nhỏ nhoi, leo lên đến chức phó tổng biên tập. Có thể nói, chỉ cần ngày nào còn quan hệ với Phương Minh Viễn, địa vị của ông ta trong nhà xuất bản sẽ không dao động. Xét tuổi tác của mình và Phương Minh Viễn, ông ta chắn chắn mình có thể làm ở vị trí này đến lúc về hưu.
Hơn nữa, hai năm qua, làm đại lý của Phương Minh Viễn trong lĩnh vực liên quan đến truyện tranh, thu nhập của việc làm đại lý cũng khả quan, thập chí gấp mười lần thu nhập của ông ta ở nhà xuất bản, cho nên sự quan tâm của Miyamoto với Phương Minh Viễn là của người thường đối với siêu nhân. “Thiên tài, lại là một thiên tài xuất chúng nhưng hắn vẫn là một thiếu niên, một học sinh trung học, vốn phải ở trong trường hưởng thụ cuộc sống vô lo, lại phải cả ngày quan tâm đến chuyện của người lớn, ôi…” Nghĩ lại mình cũng là người nhờ Phương Minh Viễn mà được lợi, Miyamoto đem tâm sự đầy bụng hóa thành tiếng thở dài.
Miyamoto đi rồi, Phương Minh Viễn ngồi trên cửa sổ khách sạn, nhìn phong cảnh xa xa, trầm mặc rất lâu. Lâm Liên lo buồn nhìn hắn, không biết phải khuyên giải thế nào.
Cho đến khi Asohon Kagetsu đến, cảnh tượng này mới chấm dứt.
- Cậu Phương, đàm phán với Nintendo sắp kết thúc, tin rằng chậm nhất là ngày mai đã có thể chính thức ký hợp đồng. Số tiền cậu muốn vay cũng muộn nhất là cuối tuần là có thể chuyển vào tài khoản cậu chỉ định.
Asohon Kagetsu ngồi xuống đối diện với Phương Minh Viễn, không để ý thấy váy mình quá ngắn, hở cả một khoản đùi trắng nõn, loáng thoáng cả vùng cấm.
- Nhân viên trong công ty rất muốn biết, vị thiên tài như cậu khi nào thì đi thị sát công ty và bố trí công tác tiếp theo.
Bán xong Thời đại đại hàng hải 2, chỉ còn vài điểm mấu chốt ở Nguy cơ sinh hóa. Phần lớn nhân viên trong công ty Game Station trong ban thiết kế hiện giờ đang nghỉ phép vì Phương Minh Viễn không đưa kịch bản mới tới.
Asohon Kagetsu không dễ dàng nhìn thấy họ như vậy, không có việc gì làm cả. Nên khi việc với Nintendo gần kết thúc, cô liền nhanh chóng gọn gàng đưa ra vấn đề, đây chính là việc liên hệ đến thu nhập hàng năm của cô.
Phương Minh Viễn ngẩn đều lên, ánh mắt không kìm được nhìn qua nhìn lại nơi ấy vài lần. Không thể không thừa nhận, Asohon Kagetsu sở dĩ đứng đầu trong ban quan hệ xã hội của Tuần San Thiếu Niên vì bản thân cô cực kỳ xuất sắc, cho dù là tất chân ren hay da thịt trống trải đều rất đẹp mắt. “Dường như là quần lót ren đen!” Phương Minh Viễn không khỏi tạ ơn trời cho hắn một kiếp tái sinh, không có áp lực học tập gì, hắn cũng nhận thấy, cho đến giờ, thị lực của hắn cũng chỉ được một điểm rưỡi.
Theo ánh mắt của Phương Minh Viễn, lúc này Asohon Kagetsu mới thấy váy mình bị kéo ngược lên, lộ cảnh xuân, mặt đỏ lên, nhưng không kéo xuống mà nũng nịu hỏi: - Cậu Phương, đẹp không? Có muốn tôi cuốn lên chút nữa không?
Phương Minh Viễn trong lòng chấn động, mờ mịt hỏi:
- Cái gì đẹp không? Nhìn cái gì?
Asohon Kagetsu không ngờ Phương Minh Viễn trong thể xác mười tuổi nhưng lại có linh hồn của người hơn ba mươi tuổi, đối với chuyện vặn vẹo này đã sớm được miễn dịch, có thể hỏi ngược lại cô, khiến cô cứng họng. Cô không thể hỏi Phương Minh Viễn cảnh xuân dưới váy mình đẹp không, huống chi còn có Lâm Liên đứng cách đó không xa. - Cậu Phương, cậu muốn nhìn con gái thì phải sắp xếp xong chuyện công ty. Đám nhân viên đó đã không có việc gì làm gần nửa tháng. Chờ cậu sắp xếp xong chuyện của công ty chị lại chơi đùa với cậu nha. Hay là tôi mời cậu đi Shinjuku, phía bắc đại lộ Yashukuni Kabukicho cho cậu chơi thoải mái ở đó một tối? Nơi đó có hàng trăm cô nương xinh đẹp, cậu muốn thế nào cũng có thể tìm được.
Asohon Kagetsu nghiến răng nói nhỏ. Nhưng cô cảm thấy, ngiến răng nghiến lợi trong mắt Phương Minh Viễn cũng chỉ là một loại phong tình.
Trêu chọc, rõ ràng là trêu chọc.
Phương Minh Viễn xấu hổ ho nhẹ hai tiếng. Tuy hắn rất muốn nhận lời Asohon Kagetsu đến Shinjuku, phía bắc đại lộ Yashukuni Kabukicho chơi một buổi tối, nhưng hắn vẫn quay đầu lại gọi: - Chị Liên, mang tài liệu của tiểu thư Asohon Kagetsu đến đây.
Asohon Kagetsu phát điên đứng lên. Phương Minh Viễn quả thật còn nhút nhát, cho dù thế nào đi nữa, Asohon Kagetsu này một năm làm việc rất xuất sắc, chuyện ở Nhật Bản có thể nói rất rành mạch. Hiệ giờ nếu không có cô, một đống công việc như vậy, Phương Minh Viễn không tài nào tìm được người thích hợp. - Không cần gọi tôi là tiểu thư. Cậu không nghĩ rằng tôi biết cậu có ý gì với tiểu thư Hoa Hạ này sao?
Asohon Kagetsu lại tức giận, đập tay lên bàn:
- Gọi tôi là Aso cũng được, Hương Nguyệt cũng được, là chị tôi cũng không phản đối, nhưng không được gọi tiểu thư.
- Được rồi, được rồi, tôi biết rồi.
Ánh mắt Phương Minh Viễn không tự chủ được chuyển đến cổ áo của Asohon Kagetsu vài lần. Tháng ba ở Nhật Bản rét lạnh, nhưng áo khoác của Asohon Kagetsu chỉ là một cáo áo mỏng, cổ áo tuy không mở rộng, nhưng lại làm lộ rõ vòng eo của cô. Phương Minh Viễn trong nháy mắt thấy được bộ ngực trắng như mỡ dê đang vun cao như muốn vượt khỏi lớp nội y ren đen kia, còn có một khe sâu… Phương Minh Viễn nghiêng mặt nhìn hướng Lâm Liên đang đi đến, xem đi xem lại vài lần, hắn cũng muốn bóp một cái. Từ lúc tái sinh đến giờ đã nhiều năm, trước kia chỉ là thằng nhóc, hiện giờ lại không chọn được người thich hợp, thật là oái ăm. - Aso, có một việc cô cần chú ý một chút, năm nay có hai người tốt nghiệp đại học UCLA ở Mỹ tên là Mike và Alan gì đó, đều là nam. Họ đang định lập một công ty phần mềm, cô phải tìm được họ, giúp tôi lưu ý một chút, chờ sau khi họ chính thức mở công ty rồi lập tức cho tôi biết.
Asohon Kagetsu lúc này mới ngồi lại, vuốt váy mình, lấy giấy bút ghi lại. Cũng may là có tên trường, giới tính và niên học,tuy không xác định tên rõ ràng, nhưng không phải quá khó tìm, nhưng chắc phải mất một ít thời gian.
Lâm Liên đem toàn bộ tư liệu giao cho Asohon Kagetsu. Asohon Kagetsu lập tức không nhịn nổi mở ra:
- Anh hùng vô địch? Đây là trò chơi gì?
Hai ngày sau, Phương Minh Viễn từ Nhật Bản bay về Hong Kong, sau khi ở Hong Kong hai ngày, hắn lại về thẳng Phụng Nguyên.
Trong hai ngày ở Hong Kong, hắn và Vu Thu Hạ đã ký xong hợp đồng, hai bên cùng bỏ vốn, chính thức mở công ty một công ty đầu tư và một công ty điện ảnh ở Hong Kong. Khi được Vu Thu Hạ hỏi tên công ty, Phương Minh Viễn đặt tên là Cẩm Hồ. Trong hai công ty này, Phương Minh Viễn đều chiếm 70% cổ phần, còn lại 30% thì do nhà họ Quách và Vu Thu Hạ nắm giữ. Công ty điện ảnh Cẩm Hồ là công ty con đầu tiên của công ty đầu tư Cẩm Hồ, đồng tài trợ với công ty điện ảnh Jade Bird làm bộ phim “Kẻ hủy diệt 2”.
Vì thế, bà Gaul của công ty điện ảnh Jade Bird còn đích thân sang Hong Kong, tham dự nghi thức thành lập công ty điện ảnh Cẩm Hồ và chính miệng tuyên bố với giới truyền thông tin tức này. Nhưng về mức bỏ vốn, Gaul chỉ thừa nhận dự toán của bộ phim sẽ không thấp hơn tám mươi triệu đô la Mỹ, hơn nữa, nếu cần thiết sẽ thêm vào.
Sau khi tin này lan truyền ở Hong Kong, lập tức khiến phần đông người dân Hong Kong chú ý đến công ty điện ảnh Cẩm Hồ. Người trẻ tuổi ở Hong Kong không ai không biết đến “Kẻ hủy diệt”, khi tin người Mỹ muốn làm tiếp Kẻ hủy diệt 2, giới trẻ Hong Kong cũng chấn động. Hiện giờ chủ tịch công ty Jade Bird đang nắm giữ bản quyền Kẻ hủy diệt tuyên bố ở Hong Kong sẽ làm tiếp Kẻ hủy diệt 2, khiến cho nhóm người đam mê điện ảnh ở Hong Kong có cảm tình. Công ty điện ảnh Cẩm Hồ cũng nhân cơ hội này, trở nên nổi tiếng ở Hong Kong.
Vài người Hong Kong chú ý đến chi tiết, đều dốc hết sức để điều tra, sao một công ty điện ảnh mới thành lập lại lọt vào mắt xanh của Jade Bird, có thể đầu tư phần lớn vào bộ phim Kẻ hủy diệt 2 mà toàn thế giới đều chú ý, mới phát hiện, ngoài Vu Thu Hạ là CHủ tịch ra, không điều tra được điều gì. Lực lượng của nhà họ Quách ở Hong Kong đủ khiến mọi người biết rằng họ sẽ không biết được gì thêm.
Hơn nữa bọn họ cũng không biết, công ty điện ảnh vừa ra đời đã khiến cho toàn thế giới chú ý này chẳng qua là công ty con của một công ty khác, không tiếng tăm gì. Mà công ty không tiếng tăm gì này, sắp tới sẽ góp vốn với James Cameron, đạo diễn của Kẻ hủy diệt 2, thành lập một công ty hiệu ứng đặc biệt, trong đó công ty đầu tư Cẩm Hồ chiếm 70% cổ phần.
Cùng lúc đó, một tổ gồm hơn hai mươi chuyên gia kỳ hạn dầu mỏ khắp nơi trên thế giới lặng lẽ được thành lập ở Hong Kong. Với hàng tỷ đô la Mỹ hỗ trợ, họ như một con cá sấu nhỏ ẩn sâu dưới đáy hồ, lặng lẽ hấp thụ các hợp đồng dầu mỏ, đợi ngày giông bão nổi lên.
Họ càng không biết, hiện giờ ở Vùng Vịnh, đã là chiến tranh u ám, khói súng còn chưa tan hết, lửa đạn lại sắp nổ vang.
- Phù.
Xem xong tài liệu mà Vu Thu Hạ chuẩn bị cho hắn, Phương Minh Viễn thở phào, đem tài liệu đó bỏ vào túi công văn, giao cho Lâm Liên. Thế cục Vùng Vịnh sắp thay đổi, không khác gì với kiếp trước của hắn, xem ra uy lực của mình cón quá nhỏ, không thể ảnh hưởng tới đó được.
Đến giữa tháng, thu nhập gia tăng không ít nhưng chi ra mới thật là kinh người. Bỏ mười triệu đô la Mỹ vào dự toán phim Kẻ hủy diệt 2, cùng với James Cameron mở công ty hiệu ứng đặc biệt bốn mươi triệu đô la Mỹ nữa, một khi công ty cổ phần Sega đồng ý cho gia nhập cổ phần, tiền vốn cần có khoảng chừng thêm một trăm triệu đô la Mỹ, gần tương đương với tổng tài sản của hắn. Một khi chiến tranh vùng Vịnh xảy ra, chi phí cần dùng có thể ép hắn không thở nổi. Tài sản tạo được từ lúc tái sinh đến nay hầu như không còn, phải vay thêm bên ngoài.
Lười biếng duỗi lưng, Phương Minh Viễn mới chú ý đến, cabin phía trước đã loạn thành một đám, thỉnh thoảng nghe tiếng đàn ông mắng nhiếc tiếp viên, vài tiếp viên khác luống cuống tay chân chạy theo bọn họ, còn quẹt vào khuỷu tay Lâm Liên. - Rất xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.
Người tiếp viên kia liên mồm nói.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Phương Minh Viễn lấy làm lạ hỏi Lâm Liên bên cạnh