Nintendo phản đối là điều bất cứ ai cũng có thể nghĩ đến, những gì có lợi cho Sega, bọn họ nhất định phản đối không chút do dự.
Vũ Điền Trọng lập tức hiểu rõ dụng ý của Phương Minh Viễn. Đối với nội bộ công ty Sega, Phương Minh Viễn mua cổ phần và có vị trí trong ban giám đốc, nhưng bên ngoài lại mượn danh nghĩa của James Cameron. Vũ Điền Trọng lại suy nghĩ, nếu là người Mỹ tham gia cổ phần, tuy rằng cũng có một vài ý kiến phản đối, dù sao trước giờ Sega chưa từng chiếm được thế thượng phong trên thị trường máy chơi game gia dụng, nhưng cũng là hàng vương giả trên thị trường Arcade. Người Mỹ dù sao cũng là nước đứng đầu thế giới, có căn cứ đóng quân ở Nhật Bản, hưởng thụ đặc quyền, công ty Sega lại do người Mỹ sáng lập, cho nên dù chó người bất mãn, cũng không đến nỗi dậy sóng dậy gió gì. Vũ Điền Trọng biết rõ điều này.
Hơn nữa, đứng trên góc độ khác, nếu tin tức James Cameron gia nhập cổ phần của công ty Sega được loan ra, cũng không phải là chuyện xấu gì. James Cameron cũng có sức ảnh hưởng nhất định ở Mỹ và Nhật Bản, hơn nữa tin rằng dự toán hơn tám mươi triệu đô la Mỹ để quay bộ phim “Kẻ hủy diệt 2” cũng làm cho James Cameron hấp dẫn thêm nhiều người. Nếu doanh thu phòng vé của “Kẻ hủy diệt 2” khả quan, thì sức ảnh hưởng vô hình này, đối với việc mở rộng Sega trên thế giới có lợi rất lớn.
Năm đó, công ty Sega vì vấn đề sạc pin có thể gây ung thư làm cho thị trường Mỹ sụp đổ, tuy những năm gần đây rất cố gắng, nhưng thị trường Mỹ vẫn chưa hồi phục lại, có lẽ… nhân cơ hội này lại thu phục được thị trường Mỹ?
Giây phút này Vũ Điền Trọng suy nghĩ rất nhiều.
Ngày hôm sau, công ty GameStation và Nintendo đàm phán, Phương Minh Viễn cũng không tham dự mà Asohon Kagetsu thay mặt hắn. Trong lúc đàm phán, Aso cũng không đề cập đến đề án FC, toàn bộ đều xoay quanh việc tiến hành đổ bộ Zuma và Buble đến FC. Toàn bộ quá trình hai bên đàm phán, không khí vô cùng hòa thuận, trừ một ít chi tiết nhỏ bất đồng, về cơ bản có thể nói là nhất trí các điều khoản hiệp nghị.
Nhưng kết quả này cũng không làm các vị lãnh đạo Nintendo hài lòng. Aso không chủ động trao đổi vấn đề nhượng quyền sản xuất FC, điều này chứng tỏ Phương Minh Viễn còn đang do dự giữa Nintendo và Sega. Được trao quyền Zuma và Buble cố nhiên là chuyện tốt, nhưng công ty Game Station lựa chọn hai công ty thì thật sự không ra gì. Huống chi việc giao quyền sản xuất FC ở Hoa Hạ đổi lấy việc công ty Game Station gia nhập công ty Nintendo vốn do Asohon Kagetsu đề xuất, ngược lại hiện giờ cô im lặng, không nói đến việc này, khiến hy vọng đem công ty Game Station đưa vào công ty mình khiến các lãnh đạo công ty Nintendo vô cùng buồn bực. - Điều này chứng tỏ, công ty Sega có thể đưa MD ra.
Shigeru Miyamoto ảo não nói, trong tay Sega chỉ có MD mới có thể khiến thằng nhóc Hoa Hạ kia động tâm. Nếu sớm biết Sega sẽ chen ngang như vậy, chi bằng khi Asohon Kagetsu đề xuất lúc đầu thì trực tiếp đề nghị công ty Game Station gia nhập Nintendo đi. Câu tục ngữ “chịu thiệt thì hưởng lợi” thật đúng. Chính mình muốn nhân cơ hội này mà lấy quyền chuyển thể “Nguy cơ sinh hóa”, kết quả lại là để Sega lợi dụng sơ hở.
Yokoi Junping cũng không biết làm sao với kết quả này. Đừng nói hiện giờ SFC còn chưa đưa ra thị trường, cho dù có đưa ra thị trường cũng không chắc có thể nhượng quyền sản xuất ở Hoa Hạ cho Phương Minh Viễn, điểm này không thể nghi ngờ gì nữa. Các lãnh đạo Nintendo, trừ phi bị tràn dịch não tập thể mới có thể mang loại máy choi game gia dụng mới nhất cho Phương Minh Viễn. Nhưng Sega và Nintendo bất đồng, MD cũng đã bán hơn nửa năm, cho dù là hiện tại trao quyền sản xuất cho Phương Minh Viễn ở Hoa Hạ, nhưng cũng phải hơn ba tháng đến nửa năm mới xây dựng xong nhà máy để sản xuất ra thành phẩm ở Hoa Hạ. Hơn theo y biết về hiệu suất làm việc của Hoa Hạ rất có thể một năm sau cũng chưa chính thức sản xuất được. Thời gian ấy, tin rằng hấu hết người trong nước đã mua MD của Sega, vả lại, tiền lãi của họ cũng đủ mở thị trường ở Hoa Hạ, vậy tất nhiên không còn gì tốt hơn. - Anh Miyamoto, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Chỉ cần một ngày công ty Game Station chưa công khai tuyên bố gia nhập cổ phần của công ty Sega thì chúng ta vẫn còn cơ hội không phải sao?
Yokoi Junping cũng chỉ có thể an ủi y.
- Không bằng anh mau chóng chuẩn bị mang Zuma và Buble vào GB và FC. Tin tôi đi, chúng ta sẽ cố hết sức giành lại công ty Game Station.
- Cuối cùng cũng xong rồi.
Phương Minh Viễn tay chân rã rời, vứt cây bút đang ầm trong tay qua một bên. Trải qua hơn mười giờ chỉnh sửa, hắn nghĩ bản nháp “Chiến sĩ VR” cuối cùng đã xong. Trong một phần bản này, hắn không chỉ có hình ảnh của nhân vật mà còn đặt ra bối cảnh cho chúng, hơn nữa, còn để mỗi nhân vật đều am hiểu luật pháp và kỹ năng đặc biệt Reed cũng rành mạch. Để Yu Suyuki có thể hiểu rõ, hắn thận chí còn dùng hình thức truyện tranh, mang tất cả những chiêu thức đánh nhau kịch liệt đang có trong đầu thể hiện ra.
Tin rằng nếu đã có tư liệu tường tận như vậy, nếu Yu Suyuki không thể khiến người ta hài lòng với “Chiến sĩ VR” thì Phương Minh Viễn cũng chỉ có thể như Yokoi Junping mà than: mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên mà thôi.
Hắn nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, sắc trời âm u, không trung mênh mông. Tuy mới bốn giờ chiều nhưng trong nhà đã phải mở đèn. Phương Minh Viễn thu gọn giấy tờ lộn xộn trên bàn viết, lúc này mới cảm thấy đói bụng.
Bên ngoài, Lâm Liên và Trần Trung đang xem TV, nhìn thấy Phương Minh Viễn đi ra, vội vàng đứng dậy.
- Cậu Phương, cậu đói chưa? Tôi gọi nhà hàng của khách sạn mang thức ăn đến cho cậu.
Phương Minh Viễn khoát tay. Thức ăn trong khách sạn, hắn đã ăn qua, ăn trong khách sạn chẳng bằng ra ngoài tìm một nhà hàng nào đó, nếm thử món ngon Nhật Bản. - Đạo diễn James Cameron có ở trong khách sạn không?
- Ông ta và Vũ Điền Quang Ly ở quán cà phê dưới lầu.
Lâm Liên đã mau chóng hỏi thăm tin tức của nhân viên hộ tống James Cameron.
- Cô gái lai này!
Phương Minh Viễn nhếch mép. Trước đây hắn không thể nhìn ra, Vũ Điền Quang Ly bị việc biểu diễn thu hút mạnh mẽ như vậy. Sau khi cô có cơ hội ở một mình với James Cameron, cô liền đề xuất rằng muốn có một vai trong “Kẻ hủy diệt 2”, dù là vai quần chúng cũng được. Vì thế, cô thậm chí còn đề nghị tài trợ cho bộ phim một trăm ngàn đô la Mỹ, làm cho Phương Minh Viễn sau khi biết được dở khóc dở cười. Còn có chuyện trả tiền để làm diễn viên quần chúng?
Những điều nhỏ nhặt này, James Cameron tất nhiên không từ chối. dù sao diễn viên quần chúng không cần phải diễn xuất tốt, mà Vũ Điền Quang Ly lại có khuôn mặt và dáng người rất xinh đẹp, có thể tăng thêm màu sắc cho bộ phim. Vì một trăm ngàn đô la Mỹ kia, James Cameron thậm chí còn xem xét đến việc cho cô hai câu thoại.
Lúc Phương Minh Viễn xuất hiện ở quán cà phê dưới lầu, James Cameron liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, lập tức nhiệt tình đứng lên chào đón:
- Phương, cuối cùng cậu cũng hết bận rồi. Nếu cậu không xuống, tôi đã mang cô Quang Ly xinh đẹp đi tìm chỗ dùng cơm rồi.
Đểm đặc sắc nhất của ẩm thực Tokyo là cái gì cần có đều có cả. Là thành phố lớn được quốc tế hóa, thức ăn tiêu biểu của các địa phương Nhật Bản và các quốc gia trên thế giới đều có, cho nên dù là người phương đông hay phương tây, đến Nhật Bản cũng không cần lo lắng về việc tìm thức ăn yêu thích của mình. Đương nhiên, nói như người Hoa Hạ, sức ảnh hưởng của món ăn Trung Hoa rất lớn ở Nhật Bản. James Cameron mấy ngày vừa qua ăn không ít đồ ăn ngon của các nước làm ông ta không suy nghĩ gì nổi. - Thôi đi, mọi người cứ tìm đi. James, vài ngày nữa anh đến Hoa Hạ, tôi mời anh món cay Tứ Xuyên chính tông.
Phương Minh Viễn liên tục lắc đầu nói. Hôm qua, James Cameron đột nhiên muốn ăn món ăn Trung Hoa. Còn Phương Minh Viễn đối với Tokyo cũng không quen thuộc lắm, Asohon Kagetsu lại bận việc chuẩn bị đàm phán với Nintendo, tất nhiên nhiệm vụ tìm món ngon lại rơi vào tay Vũ Điền Quang Ly. Kết quả là Vũ Điền Quang Ly cũng tìm được một nhà hàng bán món Tứ Xuyên, nhưng Phương Minh Viễn chỉ gắp vài miếng rồi buông đũa, gọi chủ quán đến hỏi mới biết từ ông chủ đến đầu bếp không có lấy một người Tứ Xuyên. - Đó là tìm quán đồ ăn Trung Quốc, hôm nay chúng ta quyết định ăn sushi đi.
Vũ Điền Quang Ly không phục nói. Tuy hôm qua cô và James Cameron ăn uống rất vui vẻ, nhưng Phương Minh Viễn lại chê bai.
- Ồ, nếu ăn sushi, thì tất nhiên cô có quyền lên tiếng.
Vũ Điền Quang Ly tìm cho bọn họ một quán ăn ở Ginza chỉ bán sushi vào buổi chiều. Nghe nói đây là nơi bán sushi ngon nhất ở Tokyo, cũng có giá cả mắc nhất. Phương Minh Viễn có nghe Asohon Kagetsu nói, bình thường một người ăn một bữa cơm mất khoảng hai mươi ngàn yên trở lên, tương đương một trăm ngàn nhân dân tệ, có thể nói là rất đắt. “Nếu cậu còn không hài lòng chỗ này, thì cứ đi tìm một nơi chỉ dành riêng cho người quyền quý hoặc người có địa vị thì mới được.” Vũ Điền Quang Ly có ý như vậy, nhưng James Cameron lại muốn hưởng thụ món ăn đại chúng, nên nhất định chọn nơi đó.
Phương Minh Viễn nhún vai, ăn cái gì hắn bình thường vốn cũng không quá đòi hỏi.
Nơi họ ở cách Ginza cũng không xa, vì thế bọn họ quyết định đi bộ theo phố, thưởng thức khung cảnh của đường phố Tokyo.
Đèn đường dần sáng lên, trên đường phố người vội vàng qua lại càng lúc càng đông vì đã đến giờ tan tầm. Nhưng không thể không hừa nhận, tuy Nhật Bản có lượng xe ô tô nhiều hơn cả Bắc Kinh năm 2000, nhưng đường phố không rộng lớn như Bắc Kinh, nhưng đi bộ trên phố không làm Phương Minh Viễn có cảm giác rối loạn như đi ở Bắc Kinh vào kiếp trước. - Phương, đó là trung tâm trò chơi điện tử?
James Cameron kéo Phương Minh Viễn, chỉ vào cửa hàng đối diện. Lúc này Phương Minh Viễn mới chú ý, đó rõ ràng là một tiệm trò chơi điện tử Nhật Bản, bên trong chật ních thanh niên. - Ừ, ở Nhật Bản được gọi là tiệm Arcade.
Phương Minh Viễn lạ lùng nhìn James Cameron, chưa nghe nói người này cũng thích Arcade nha.
- Tiệm Arcade ở Nhật Bản rất nhiều, trên đường đi tôi đã thấy hai tiệm. Nhưng Phương này, bình thường mấy trò chơi này ở Mỹ luôn được đặt trong trung tâm thương mại, mọi người cần thì cứ tới.
James Cameron phấn chấn nói:
- Chúng ta có thể đi xem không? Tôi nghĩ có thể mua cho Johan một trò chơi.
Trong “Kẻ hủy diệt 2”, có một đoạn Johan trong trung tâm trò chơi điện tử, bị người máy đến đuổi giết, đó là “ý tưởng” của Phương Minh Viễn.
Lúc đặt ra kịch bản, Phương Minh Viễn và James Cameron có tranh chấp kịch liệt về Johan. Vốn James Cameron dự định, nhân vật Johan phải là một cậu bé giàu tình cảm, học giỏi, là kiện tướng thể thao trong trường. Phương Minh Viễn thật không biết, kiếp trước cuối cùng vì sao ông ta lại thay đổi ý định, nhưng hắn đã thuyết phục ông ta, Johan là một đứa trẻ khá hư hỏng.
Loại này ở Mỹ chỉ có trong các trung tâm thương mại nên không giống ở đây. Ở Nhật Bản, các tiệm Arcade có thể nói là có khắp các nơi trong nước, chỉ cần hơi lớn một chút, cả xã hay khu đều có, thậm chí sát phòng giặt quần áo, bên cạnh trạm tàu điện ngầm cũng có. Học sinh Nhật Bản cũng như người đi làm, trước hoặc sau giờ học giờ làm hay trong lúc nghỉ ngơi đều có thói quen đến phòng máy, tương lai của máy game gia dụng được duy trì nhờ vào những người này.
Phương Minh Viễn tất nhiên không thể từ chối yêu cầu này của ông ta. Thật ra hắn cũng muốn đi xem các trò chơi thịnh hành ở Nhật Bản hiện nay là gì. Arcade ở Hoa Hạ lúc này chỉ mới xuất hiện, lại bị cha mẹ thầy cô căm thù đến xương tủy, nên phòng chơi game ở Hoa Hạ cũng không lớn lắm, bình thường đều là ở nơi hẻo lánh, hay trong ngõ nhỏ. Một phòng khoảng mười m2, trong phòng bày khoảng bảy, tám bộ máy, có thể hơn mười bộ thì đã không tệ rồi. Trong trí nhớ của hắn, lần đầu tiên hắn nhìn thấy một phòng chơi game có hơn ba mươi bộ máy ở Bắc Kinh là vào năm 92, 93 gì đó.
Nhưng giống trò chơi trên inte, trò chơi trên máy tín, thậm chí giống mạt chược, Arcade ở Hoa Hạ cũng rất mạnh mẽ, dù phụ huynh, giáo viên, thậm chí là cả xã hội phê phán nặng nề, thỉnh thoảng còn nghiêm cấm nhưng nó vẫn sống. Chỉ khi máy chơi game gia dụng trở nên thông dụng thì Arcade mới suy yếu.
Bọn họ đẩy cửa kính, lập tức những âm thanh quen thuộc ập đến