Chương 30: Quyển 1 Chương Ông Bác Mập

Hai mươi bốn giờ sau, khi xe lửa dừng chân tại Bắc Kinh, Tô Ái Quân và người nhà họ Phương đều đã thân thiết cả, hai bên đã trao đổi cách liên lạc với nhau. Đối với Phương Minh Viễn, Tô Ái Quân cảm thấy yêu mến từ tận đáy lòng, đứa trẻ thông minh lanh lợi, vừa đáng yêu, vừa khéo miệng, nói đông nói tây cũng hiểu rất nhanh, còn có thể học một biết mười, cái đầu thì luôn có những suy nghĩ kỳ diệu, có thể nói là học trò được cưng nhất của thầy giáo. Đặc biệt, như Tô Ái Quân không bảo thủ mà xem khinh hế hệ trẻ thì lại càng thấy yêu thích đứa trẻ như Phương Minh Viễn hơn.

Trong một ngày một đêm này, Tô Ái Quân cảm thấy mình được lợi không ít, những ý nghĩ của Phương Minh Viễn tuy thoạt đầu nghe có vẻ như toàn những suy nghĩ hão huyền, nhưng xét cho cùng thì càng ngẫm càng thấy có lý. Tô Ái Quân nói bóng nói gió muốn biết rốt cuộc Phương Minh Viễn là do ai dạy, nhưng người nhà họ Phương về chuyện này nhất nhất như một - tự học thành tài!

Còn đối với Tô Ái Quân, Phương Minh Viễn cũng cảm thấy ông ta có chút không giống bình thường. Tuy rằng nhìn từ cách ăn mặc thì Tô Ái Quân không có gì khác với những người cùng lớp tuổi, nhưng nhìn cách nói năng, khí chất và sự tự tin lơ đãng lộ ra của ông ta cho thấy Tô Ái Quân này không giống xuất thân từ một gia đình bình thường, gia đình của ông ta phải có một hoàn cảnh nhất định nào đó. Nhưng rốt cuộc là một gia đình có địa vị như thế nào mới có thể nuôi dưỡng lên một người như Tô Ái Quân thì Phương Minh Viễn không rõ nữa. Dù sao thì kiếp trước hắn cũng không có nhiều cơ hội giao tiếp với người trong chính phủ. Thế nên, trong một ngày một đêm này, Phương Minh Viễn cũng có ý tạo mối quan hệ thân thiết giữa hai bên, càng nhiều bạn thì càng có nhiều đường đi, nhà họ Phương phải phát triển lên, nếu chỉ dựa vào chút quan hệ hiện có thì tuyệt đối không thể nào thoát ra khỏi cái huyện Bình Xuyên được. - Minh Viễn à, kỳ nghỉ đông nếu có thời gian thì đến chú chơi nhé.

Tô Ái Quân trước lúc xuống xe vẫn không quên dặn dò.

- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!

Phương Minh Viễn trong lòng thầm nghĩ, ngay cả khi chú không dặn dò, tôi cũng phải tìm cơ hội tìm đến tận nhà xem xem chú rốt cuộc là ai, nếu như cây củ mà biến thành sâm, vậy thì càng đẹp biết bao nhiêu. - Anh, bên này!

Bạch Bình bao giờ cũng đứng ở cửa sổ tìm bóng dáng người nhà đột nhiên mừng rỡ hét lên.

Tiếp theo đó là vài cái đầu thò ra cửa sổ, Phương Minh Viễn vừa thấy chính là bác và mấy người anh họ.

Trong nhà Bạch Bình có một người anh cả, còn có bảy chị em gái và ba người chị họ bên nội, cô là em út trong nhà, đương nhiên rồi, chính điều này đã dẫn đến Phương Minh Viễn là người nhỏ nhất trong các anh chị em trong nhà. Mà mấy người anh họ này của hắn đều là người trưởng thành và đều đã đi làm. Lần này gặp mặt người thân vui mừng khôn xiết, có nói cũng không hết lời. - Mẹ, chúng ta đem hành lý xuống trước rồi mẹ với bác nói chuyện sau có được không ạ? Các cô nhân viên phục vụ đều phải cười chúng ta mất.

Phương Minh Viễn vừa thấy đây không phải là điều hay, liền kéo vạt áo Bạch Bình nói.

Bạch Bình đang mải hồ hởi giờ mới để ý tới, mình vẫn đang ở trên xe, bên cạnh còn có hai vợ chồng ông bà Phương. Bạch Bình ngượng ngùng nói:

- Con vui đến lú lẫn mất rồi, cha mẹ, chúng ta mau xuống xe thôi.

- Không sao, cũng là chuyện thường tình mà!

Ông Phương mỉm cười nói, con dâu đã năm năm không về Bắc Kinh thăm người thân rồi, nên tâm trạng này ai cũng có thể hiểu được.

Đoàn người xuống xe, Bạch Bình liền giới thiệu hai bên. Năm đó Bạch Bình kết hôn, bởi vì hai bên cách nhau xa quá, nên chỉ có bác của Phương Minh Viễn nhân cơ hội đi công tác ghé lại thị trấn Hải Trang một đêm, coi như cũng đã quen biết với người nhà ông Phương rồi. Còn mấy cậu anh họ của Phương Minh Viễn thì mới là lần gặp mặt đầu tiên. - Mấy đứa này lần gặp mặt đầu tiên mới còn là học sinh, không ngờ bây giờ đã đi làm rồi. Thời gian trôi đi nhanh thật đấy!

Bạch Bình không nén nổi xúc động.

- Tiểu Viễn, còn nhớ bác là ai không?

Bác Bạch Lâm ngồi xổm người xuống cười tủm tỉm hỏi. Thật ra anh đã từng gặp Phương Minh Viễn, nhưng Phương Minh Viễn khi ấy còn nhỏ, cũng chỉ được ba tuổi. - Là bác!

Phương Minh Viễn nhào vào lòng bác, nói giọng trong veo của một đứa trẻ. Có thể không quen biết sao, kiếp trước, sau khi hắn về Bắc Kinh ở nhờ nhà bác một năm, bác còn rất thương hắn nữa. Nhưng hồi đó bác tương đối mập, bây giờ thì....cũng không đến nỗi nào, vẫn có thể miễn cưỡng cho là một thân hình chuẩn. Mình phải nhắc nhở bác đề phòng. Sau này bác có thể trở thành ông béo hai trăm kí lô, đi vài bước đã thở hổn hển, còn từng phải phẫu thuật trợ tim nữa.

Bạch Lâm vui đến nỗi mặt mày hớn hở, Bạch Bình là người mà anh ta cưng nhất, nên đối với đứa cháu trai rất ít gặp Phương Minh Viễn này tự nhiên cũng yêu quý hơn hẳn. - Bác à, cậu hơi béo rồi đấy! Béo là không tốt đâu ạ, rất dễ bị bệnh cao huyết áp với lượng cholesterol trong máu cao, không tốt cho tim mạch! Như vậy sẽ mang thêm gánh nặng cho tim. Hơn nữa cao huyết áp còn dễ dẫn đến bệnh xuất huyết não, tắc động mạch não, rất nghiêm trọng thậm chí gây ra tê liệt. Vì hạnh phúc sau này của bác, của mẹ và của các anh chị, bác phải giảm béo đi thôi!” Phương Minh Viễn vỗ vỗ vào bụng bác, mặt nhăn nhó nói.

Cái gì gọi là một câu làm khiếp đảm lòng người? Đây chính là một câu làm khiếp đảm lòng người mà! Đám người Bạch Lâm bị kinh ngạc không ít, đây đâu phải là lời mà đứa trẻ bảy tuổi năm 1984 có thể nói ra chứ! Nghe mà xem, nào là cao huyết áp, cholesterol cao, xuất huyết não, rồi thì tắc động mạch não, toàn là những danh từ y học, khiến mấy người đứng nhìn trân trân không thốt lên lời. Nhưng trái lại, đám người nhà ông Phương thì nửa năm nay đã bị Phương Minh Viễn cứ thỉnh thoảng lại bắn ra những từ mới khiến cho kinh ngạc điếng người rồi, thế nên giờ vẫn có thể giữ được trạng thái bình thường.

Theo lý mà nói, thông thường gặp mặt thì việc này chắc chắn sẽ không được lòng người khác, nhưng ai lại có thể tính toán với một đứa nhóc bảy tuổi chứ, trẻ con không biết kiêng kỵ mà! Huống hồ đứa trẻ rõ ràng là quan tâm đến sức khoẻ của người lớn, điều này lại càng khó trách. Những đứa trẻ thông thường vào thời điểm này thường chỉ thích được người lớn đưa đi chơi, thích đòi quà, đâu có đứa nào nghĩ được rằng phải quan tâm đến sức khoẻ của người lớn. - Tiểu Bình, những từ này là em dạy đấy à?

Bạch Lâm một lúc lâu sau mới tỉnh lại, nhìn Bạch Bình hỏi.

- Em đâu có, thằng nhóc này suốt ngày đọc sách, sách gì cũng mang về đọc vài lần, chắc chắn là lại đọc được ở quyển sách y nào rồi.

Bạch Bình xoay Phương Minh Viễn lại nói:

- Minh Viễn, ở đâu có thói vừa gặp bác đã nói những lời này hả, không có chút lễ phép nào cả!

- Như vậy bác mới nhớ lâu!

Phương Minh Viễn cố làm ra vẻ oan ức nói:

- Nếu nói lúc khác chắc chắn bác sẽ quên. Như vậy, sau này bác vừa nghĩ đến cháu sẽ nghĩ ra rằng phải kiểm soát trọng lượng cơ thể.

- Hay! Hay! Hay!

Bạch Lâm ôm Phương Minh Viễn lên, cười ha hả nói:

- Tiểu Viễn nói rất hay, bác vừa nghĩ đến Tiểu Viễn chắc chắn sẽ nghĩ ngay đến việc Tiểu Viễn muốn bác giảm cân!

Tên nhóc thông minh lanh lợi như thế này ai mà không thích được đây?

- Em chào anh Bạch Bân, anh Hạ Quân và anh Hạ Kiệt ạ!

Trong lòng Bạch Lâm, Phương Minh Viễn vẫn không quên chào ba ông anh họ.

- Hì! Nhìn xem này, thằng nhóc thật thông minh, chỉ nói có một lần mà đã nhớ rõ các con rồi.

Bạch Lâm càng vui mừng quay đầu về ba người nói. Ba người họ cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Nhảm nhí, kiếp sau mỗi năm đều phải đi gặp tới mười ông chủ, mà lại không nhớ được tên? Nếu thế ta không phải thành củi mục rồi sao?” Phương Minh Viễn trong lòng cười thầm.