Thực ra Phương Minh Viễn rất muốn nói “Vậy cô hãy đưa tôi đến Kabukicho phía Bắc đại lộ Tĩnh Quốc, Shinjuku Tokyo đi, chỗ đó nghe nói là khu đèn đỏ lớn nhất của thủ đô Tokyo, thiên đường của đàn ông.” Con đường này sở dĩ được mệnh danh là Kabukicho là bởi ở đó có nhà hát, có rạp chiếu phim, đặc biệt nổi tiếng với rạp KomaGekijo. Đây là một rạp hát cổ truyền của Nhật, mỗi ngày đều biểu diễn kịch samurai truyền thống, opera đương đại và các buổi hòa nhạc… , đến bây giờ vẫn được người dân Tokyo vô cùng yêu thích, nhiều khi, khán giả còn phải đến thật sớm để xếp hàng thì mới mua nổi vé vào cửa nhà hát. Tại đây còn có khu chơi game, câu lạc bộ, nightclup, quán bar, quán café và đủ các loại quán ăn, còn có cái gì mà “phòng tắm Thổ Nhĩ Kỳ”, “phòng tắm hơi”…v.v. Trên con đường không đến nửa km này, các loại cửa hàng nghe nói cũng có khoảng hơn ba ngàn tiệm, trong số đó các loại bar, nhà nghỉ, sàn nhảy, rạp chiếu phim… không dưới hai trăm. Mỗi khi về đêm, Kabukicho lại lung linh ánh đèn, không khí ồn ào náo nhiệt, có không ít những cửa hàng kinh doanh cho đến tận khi trời sáng hẳn. Ở đó câu lạc bộ mọc lên như nấm, không chỉ có đàn ông đến đó ăn chơi trác táng, thậm chí phụ nữ cũng có thể đến đó tìm vui.
Đối với người đàn ông chỉ biết sống trong nội địa, cũng chưa từng đặt chân đến trung tâm ăn chơi như Phương Minh Viễn mà nói, thì cũng khó mà tránh được cảm giác tò mò hiếu kì về những nơi như vậy. Mặc dù nói thật ra hắn cũng chẳng định làm gì tại đó, chỉ là muốn thưởng thức một chút cái không khí mà ở trong nội địa tuyệt đối không có. Hắn đoán với Asohon Kagetsu thì chắc không thành vấn đề, chỉ e lòng Lâm Liên không chịu thôi. Hơn nữa cũng không thể để một mình Lâm Liên ở lại khách sạn được. Hay mình tự dẫn Trần Trung đi thưởng thức bản sắc Nhật Bản nhỉ?
Thấy Phương Minh Viễn hơi do dự, Asohon Kagetsu bất giác nở nụ cười quyến rũ:
- Cậu Phương, không phải cậu muốn tôi đưa đi chơi ở nơi nào đó chứ?
Thu nhập quốc dân của Trung Quốc ngày càng nâng cao, người Trung Quốc ra nước ngoài ngày càng nhiều, mà Nhật Bản lại là nước láng giềng trên biển, có quan hệ ngoại giao với Trung Quốc, nghiễm nhiên sẽ trở thành lựa chọn du lịch, du học đầu tiên của rất nhiều người Trung Quốc. Asohon Kagetsu biết, rất nhiều đàn ông Trung Quốc đến Nhật đều vô cùng tò mò, đều muốn tìm hiểu đến cùng các quán tiêu khiển tại Nhật. Phương Minh Viễn có suy nghĩ như vậy, cũng không có gì là lạ cả.
Asohon Kagetsu lúc này đã phục sát đất ông chủ nhỏ của mình, mặc dù cô là sinh viên ưu tú tốt nghiệp trường Đại học Tokyo, cũng được coi là thành phần ưu tú trong xã hội, nhưng những thành tích đạt được trong mấy năm qua đem so với ông chủ nhỏ này thì chẳng đáng để nhắc đến. Có lúc nghĩ lại, cũng không cầm được cảm giác thế sự trêu người. Một người trưởng thành như bản thân cô, sao lại có thể bị một thiếu niên chưa tròn mười tuổi điều khiển xoay vòng. Bây giờ nắm được cơ hội, tự nhiên muốn mượn việc này chiếm một chút thượng phong trong lời nói. Một cậu trai tân chưa từng biết đến mùi vị phụ nữ, da mặt hiển nhiên là mỏng rồi, môi trường xã hội Trung Quốc rộng lớn, cũng khiến cho hắn chẳng có cơ hội nào để gần gũi tìm hiểu phụ nữ.
Phương Minh Viễn dù sao cũng làm người của hai kiếp rồi, tuổi tác tâm lý cũng gần bốn mươi rồi, kiếp trước cũng không biết là đã xem qua bao nhiêu phim nhạy cảm rồi, mà sao lại có thể bị cô gái này hù, thậm chí là nói trúng tim đen. Đành cười nhạt rồi quay mặt đi, nhìn ra con phố ngập gió lạnh bên ngoài cửa sổ. Đòn này của Ma Sinh Hương Nguyệt Asohon Kagetsu hoàn toàn đánh vào không trung, căn bản chẳng đem lại bất kì tác dụng gì như mong đợi.
Lâm Liên bị Asohon Kagetsu làm cho lẫn lộn bèn hỏi:
- Chỗ nào cơ?
- À…..
Asohon Kagetsu không khỏi có chút đau đầu, lời nói đùa của cô với Phương Minh Viễn lại chẳng có tác dụng gì, mặc dù tuổi tác của hắn không lớn, nhưng suy cho cùng hắn vẫn là đàn ông, ở Nhật, con trai mười hai mười ba tuổi đã biết rất nhiều về tình dục rồi, cho nên Asohon Kagetsu cũng không có cảm giác tàn phá thế hệ tương lai của Trung Quốc, hơn nữa Asohon Kagetsu luôn có một cảm giác, là độ hiểu biết của Phương Minh Viễn về Nhật Bản, hơn rất nhiều so với trí tưởng tượng của cô. Nhưng đem điều này nói với Lâm Liên, thì rõ ràng là không được thích hợp rồi. Song bây giờ bịa ra một địa điểm nào đó, há lại dễ dàng như vậy, Lâm Liên lại chẳng phải một kẻ ngốc! - Chị Liên, chị có muốn đến Disneyland Tokyo không?
Phương Minh Viễn quay đầu lại cười nói:
- Lúc đến Mỹ, do thời gian quá gấp, nên dù gần trong gang tấc, chúng ta cũng không đi được. Lần này, em nghĩ bỏ ra một hai ngày đi chơi cũng không thành vấn đề. - Ý, cậu Phương, không phải cậu định chỉ ở lại Nhật ba ngày thôi sao?
Lâm Liên ngạc nhiên hỏi. Lần đi này, do giữa chừng phải đi một chuyến đến Mỹ, đã quá hạn so với thời gian dự tính khá nhiều rồi, Phương Minh Viễn suy cho cùng vẫn đang là học sinh, thời gian nghỉ phép quá dài, dù thế nào cũng phải có một sự giải thích với trường học. Vả lại, ở Bắc Kinh còn có Triệu Nhã, Phùng Thiện, bọn họ đều đang chờ hắn về.
Phương Minh Viễn nhún vai, sau khi một mình chen ngang công ty cổ phần Sega như vậy, kế hoạch của hắn đương nhiên cũng phải thay đổi theo đó, chỉ có thời gian ba ngày làm sao mà đủ được. - Chị Liên, chị giúp em báo về nước, xin nghỉ thêm một tuần phép. Aso, thời gian đàm phán với Nintendo cũng đẩy lùi lại đi, ừm, ngày mai xem như ngày đầu tiên, thế thì đẩy sang ngày thứ năm hoặc thứ bảy đi.
Bất kể cuối cùng có đạt được thỏa thuận với công ty Sega hay không, thì cũng không thể bỏ qua cơ hội lợi dụng Sega để gây áp lực với Nintendo.
Asohon Kagetsu hiểu ý gật đầu:
- Như vậy cũng tốt, cậu Phương, mấy người có thể ở lại Tokyo chơi vài ngày, từ từ mà thưởng thức hương vị hấp dẫn của Tokyo.
Asohon Kagetsu chỉ vào dãy phố hai bên san sát quán xá nhà lầu, cùng với những biển quảng cáo kì lạ nói:
- Đây là phố Ginza! Trung tâm thương mại đại diện lớn và phồn hoa nhất Nhật Bản! Nơi này có thể được liệt vào ba trung tâm phồn hoa của thế giới cùng với đại lộ Champs Elyse ở Paris, đại lộ số 5 ở New York! Không chỉ là thắng cảnh của giới kinh doanh Nhật mà còn là khu vườn lớn hội tụ văn hóa của cả Nhật Bản, Châu Á, Châu Mỹ và Châu Âu, được chúng tôi gọi là trái tim của Tokyo.
Lâm Liên và Trần Trung sửng sốt nhìn dòng người trùng điệp dài vô tận nhộn nhịp trên phố, shock đến không nói nên lời. Mặc dù họ đã từng chứng kiến sự phồn hoa của Bắc Kinh và Hồng Kông, nhưng nếu đem so với phố Ginza lúc này thì rõ ràng là kém xa. Họ cảm thấy hai câu thành ngữ “thổ khí thành vân”, “huy hãn như vũ” dùng để nói về nơi này thì cũng không quá chút nào.
Vẻ mặt Phương Minh Viễn thì lại khá là dửng dưng, tổng dân số Tokyo cũng phải trên hai mươi triệu người, đây lại là khu trung tâm của nó, lượng người sống trên mỗi km2 đạt đến hàng nghìn người, là một trong những thành phố có mật độ dân số cao nhất thế giới. Ginza, được coi là danh thiếp của Tokyo, lại là trung tâm thương mại, có dòng người lớn như vậy cũng không có gì là lạ cả. Vả lại, Phương Minh Viễn kiếp trước đã từng trải qua một số lễ hội chùa ở Bắc Kinh, đó mới chính là cảnh tượng hùng vĩ, người ta cứ nối đuôi nhau mà chen chúc, giống như là các dòng người, đã ở trong đó, thì ngay cả muốn dừng lại không đi tiếp nữa, cũng đã là một việc cực kỳ khó khăn rồi. Lâm Liên và Trần Trung đều không có cơ hội nếm trải sự kinh khủng của hội chùa Bắc Kinh, nên mới lộ ra vẻ không ngớt kinh ngạc như vậy. - Hôm nay là cuối tuần, các con đường chính ở Tokyo đều bị đóng kín, trở thành khu dành riêng cho người đi bộ, nên mới có cách gọi “thiên đường cho người đi bộ”.
Thấy vẻ kinh ngạc của Lâm Liên và Trần Trung, trong lòng Asohon Kagetsu không khỏi càng thấy đắc ý hơn.
- Aso, tôi nghĩ đây không phải là điều đáng để cô tự hào. Hiện tượng này xuất hiện, chỉ có thể cho thấy một điều, dân số Nhật quá đông, trong khi diện tích đất đai lại quá nhỏ!
Phương Minh Viễn không kìm được đã hắt cho cô một chậu nước lạnh.
- Sự xuất hiện của các thành phố lớn, từ một góc độ nào đó mà nói, không phải là một việc tốt, cứ như vậy, áp lực đối với môi trường địa phương thực sự là quá lớn. Và từ một góc độ khác, thì bởi vì cơ hội phát triển cá nhân tại các vùng khác trong nước quá nhỏ và quá ít, mới khiến cho người dân cả nước đều tập trung hướng về các thành phố lớn này. Tại sao mà hầu hết các thành phố lớn trên thế giới đều xuất hiện ở các nước đang phát triển đông dân, trong khi tỷ lệ này ở các nước phát triển thì lại tương đối thấp, tin rằng từ đó cô có thể thấy được chút manh mối.
Asohon Kagetsu không khỏi kinh ngạc, trong tuyên truyền của Nhật Bản, việc Tokyo có thể trở thành thành phố lớn nổi tiếng thế giới, luôn được coi là vinh quang của Nhật Bản, cô cũng luôn cho là như vậy, nhưng vài lời nói của Phương Minh Viễn lại làm cô đột nhiên thấy được mặt trái của nó, trong chốc lát đột nhiên không biết phải trả lời Phương Minh Viễn như thế nào. - Anh Trần, chị Liên, hai người biết nguồn gốc của Ginza không?
Phương Minh Viễn quay đầu lại nhìn hai người kia.
- Tên gọi của Ginza bắt nguồn từ thời kỳ đầu thời đại Edo, địa điểm đúc tiền bạc của chính phủ Nhật Bản đã được chuyển đến Ginza ngày nay, nơi này cũng vì vậy mà được gọi là Ginza. Sau này Nhật Bản bị các nước phương Tây dùng pháo đạn xâm lược, người ngoại quốc bắt đầu qua Ginza lũ lượt đổ vào Nhật Bản, bọn họ định cư tại Ginza, đem theo cả văn minh và văn hóa phương Tây, trong một khoảng thời gian rất ngắn, những thứ vốn thuộc về thế giới Tây Âu như quán café, quán bar kiểu Tây, phòng tắm hơi, giáo hội Cơ Đốc giáo… đều ồ ạt xuất hiện tại Ginza, người Nhật lần đầu tiên được ăn kem tại Ginza, lần đầu tiên trông thấy đèn điện cũng là ở Ginza, người Nhật đã tiếp xúc được với học thuật phương Tây, từ đó Ginza đã trở thành cửa ngõ của Nhật Bản với thế giới. Cũng do đó mà luôn phồn hoa thịnh vượng cho đến tận hôm nay.
Trần Trung và Lâm Liên có phần giật mình nhìn xung quanh, vậy chẳng phải nói, nơi này giống như Hồng Kông và Thượng Hải năm đó, cũng bởi vì trở thành cửa ngõ giao lưu văn hóa, thương mại trong và ngoài nước mà trở nên phồn hoa như vậy sao? - Được rồi, Aso, đưa tôi đi xem cửa hàng bách hóa Mitsukoshi đi!
Phương Minh Viễn đưa tay vỗ nhẹ vào vai Asohon Kagetsu lúc này vẫn đang đang sững sờ, đây mới chính là mục đích mà hắn đến Ginza. Về công ty bách hóa đầu tiên ra đời vào những năm thế kỷ XVI tại Nhật, một trong những cửa hàng bách hóa loại lớn thuộc hàng top với lịch sử lâu dài nhất nước, tài phiệt Mitsui trước chiến tranh tính đến ngày nay là các công ty chính hợp thành tập đoàn Mitsui. Cửa hàng bách hóa Mitsukoshi luôn nổi tiếng thế giới với mức tiêu thụ cao ngất và chất lượng phục vụ tốt, là điểm mua sắm không thể thiếu với các đại gia và quan chức các nước khi đến Nhật Bản! Cửa hàng bách hóa Mitsukoshi cũng là một trong những tập đoàn bách hóa dây chuyền nổi tiếng trên thế giới, tại các thành phố trung tâm lớn của Nhật thậm chí là tại thủ đô các nước Châu Âu đều xây dựng các chi nhánh tráng lệ. Số lượng cửa hàng nhánh của nó lên đến con số hàng trăm. Trong đó bao gồm cả Hồng Kông và Đài Loan, sau này còn có cả Thượng Hải.
Đối với người kiếp trước đã xem qua sách Trong hành động của đế quốc Mitsui như Phương Minh Viễn mà nói, đã đến Nhật Bản, thì phải đích thân đi xem xét một chút diện mạo thật của các công ty chính hợp thành tập đoàn Mitsui, điều này rõ ràng là rất cần thiết.
Tài phiệt Mitsui nổi tiếng tại Nhật Bản trước chiến tranh, ban đầu chính là ra đời từ một cửa hàng ki-mô-nô có tên là Echigoya thời Edo mới thành lập. Chính phương thức kinh doanh “buôn bán bằng tiền mặt theo giá thực tế đã được niêm yết” và “suy nghĩ đến mong muốn của khách hàng, buôn bán dựa trên nhu cầu” của ông Greogory, người sáng lập ra Mitsui đã khiến cho Echigoya khi đó nhận được sự hỗ trợ to lớn và trở nên nổi tiếng. Mà Mitsukoshi sau khi thành lập trong bất kì thời kì nào cũng luôn theo đuổi và thực hiện ý niệm “khách hàng cần gì? Phải làm thế nào để thỏa mãn họ?” và “để thỏa mãn nhu cầu của khách hàng thì phải đổi mới sáng tạo như thế nào?” Có thể nói, ngay từ thời kì đầu dựng nghiệp Mitsukoshi đã xác định thông qua sự phục vụ tận tâm xây dựng và củng cố con đường sự nghiệp của mình.
Mặc dù Phương Minh Viễn chẳng có cảm tình gì với Nhật Bản, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ bác bỏ những kinh nghiệm thương mại của các doanh nghiệp thành công của Nhật, cũng giống như là việc người Nhật cố nhiên gọi người Trung Quốc một cách khinh miệt là “China”, nhưng mà lại không hoàn toàn bỏ không dùng những thứ từ thời xưa đã học được của Trung Quốc. Với hắn, đá trên núi, còn có thể thành ngọc, huống hồ các doanh nghiệp Nhật Bản đã chứng minh những ý niệm kinh doanh đó bằng chính những thành tích của chúng. Tổ tiên không phải cũng từng nói “Học kỹ năng man di để trị man di” sao? “Bang bang” hai tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên.
-Vào đi! Yokoi Junping cúi đầu vào xem xét kịch bản game gốc, đầu cũng không ngẩng lên nói lớn.
- Anh Yokoi, cô Asohon Kagetsu đã gửi tin đến báo, buổi đàm phán vốn sẽ diễn ra vào ngày mai với Phương Minh Viễn bị đẩy lùi lại đến ngày 21 hoặc ngày 23.
Shigeru Miyamoto bước vào chậm rãi và nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
- Ngày 21 hoặc ngày 23?
Yokoi Junping ngạc nhiên ngẩng đầu lên, trước chính là do Asohon Kagetsu năm lần bảy lượt yêu cầu, họ mới định thời gian đàm phán vào ngày mai, sao chẳng nói tiếng nào mà lại quyết định lùi lại? - Anh Shigeru, có chuyện gì xảy ra vậy?
Yokoi Junping lập tức nhận ra, hẳn là Phương Minh Viễn trên đường đến Nhật đã xảy ra chuyện gì đó, mới khiến cho hắn quyết định lùi lại lịch đàm phán
- Nếu như không nhầm, thưa anh Yokoi, mời anh xem!
Shigeru cực kỳ giận dữ đặt một tờ giấy trước mặt Yokoi Junping, ông ta chỉ lướt mắt qua đã nhận ra, đó là danh sách hành khách chuyến bay từ Hồng Kông đến Tokyo của công ty hàng không Nhật Bản.
Shigeru Miyamoto lấy tay chỉ một cái tên trên mặt giấy, mắt Yokoi Junping lập tức mở to:
- Vũ Điền Trọng! Sao ông ta lại ở đây?
Công ty Sega từ trước đến nay luôn coi Nintendo là đối thủ lớn của mình, Nintendo làm sao mà không coi Sega là đối thủ lớn cho được. Nếu không năm đó khi pin sạc ắc quy của Sega xuất hiện lỗi nhỏ, là doanh nghiệp cùng một nước, sao Nintendo lại đăng trên báo chí Mỹ “Sega gây ung thư”, điều này khiến cho hai doanh nghiệp kể từ đó thẳng thừng trở mặt nói xấu nhau. Mặc dù trên thị trường máy chơi game tại nhà, địa vị ông hoàng của Nintendo không ai có thể lay động, nhưng kẻ luôn luôn chiến bại Sega, cũng khiến cho họ không dám có mảy may lơ là thiếu cảnh giác.
So sánh với vị trí ông hoàng trong sản xuất máy chơi game tại nhà của Nintendo, địa vị của công ty Sega trong sản xuất arcade cũng được gọi là ông hoàng.Trong tay họ đang nắm giữ rất nhiều game arcade được đông đảo người Nhật yêu thích, cho nên mỗi lần một máy chơi game mới của Sega xuất hiện, thì đều có một game arcade hay nhất, nổi bật nhất thời điểm đó được tải vào, không chỉ thu được tối đa hóa lợi nhuận mà còn thu hút lượng lớn người nghiền arcade đến mua. Nếu không phải từ trước đến nay công ty Sega không quan tâm đến nhà máy phần mềm của bên thứ ba, thì vị trí ông hoàng của Nintendo, có thể ngồi vững chắc như bây giờ không?
Tuy rằng khi tiến hành đàm phán với công ty GAMEStaion, có Sega nhảy vào phá rối, nhưng Yokoi Gunpei lại chẳng hề lo lắng, ông tin rằng với tầm nhìn của Phương Minh Viễn, nhất định có thể nhìn ra, trong mảng sản xuất máy chơi game tại nhà, địa vị, sức ảnh hưởng, mức tiêu thụ của Nintendo đều vượt xa công ty Sega, chọn theo Nintendo mới là lựa chọn tốt nhất.
Thực ra, nếu không phải hiện nay các game mà công ty GAMEStation mở rộng chủ yếu dành cho người dùng máy tính, thì Nintendo đã sớm đưa nó về dưới cờ của mình rồi, so với sản lượng của FC, những máy chơi game mô hình của công ty Sega tất cả cộng lại, nhân lên vài lần nữa, cũng không bằng được. Mà số lượng bán ra của mày chủ, chắc chắn sẽ quyết định số lượng bán ra lớn nhất của phần mềm, công ty GAMEStation không có bất cứ lựa chọn nào khác cả!
Nhưng sự xuất hiện của Vũ Điền Trọng, và việc Phương Minh Viễn lùi thời gian gặp mặt lại, lại khiến cho Yokoi Gunpei ngửi thấy mùi của sự nguy hiểm. Dễ dàng nhận thấy, Vũ Điền Trọng và Phương Minh Viễn cùng ngồi trên một chuyến bay đến Tokyo, hơn nữa nhìn từ số ghế, đáng ngạc nhiên là họ còn ngồi hai hàng trước sau, kết quả như vậy, nếu nói là trùng hợp, cũng không tránh khỏi…. - Anh Yokoi, tôi e rằng công ty Sega thời gian tới đây sẽ có hành động lớn gì đó! Hơn nữa mấu chốt của hành động này rất có thể có liên quan đến Phương Minh Viễn và công ty GAMEStation, nếu không Vũ Điền Trọng thân là phó chủ tịch công ty Sega, sao lại có thể tự ra mặt như vậy được?
Shigeru Miyamoto gay gắt nói.
Công ty GAMEStation kể từ khi thành lập đến nay, mặc dù đã đạt được những thành tựu rất ấn tượng, nhưng suy cho cùng dựa trên kinh nghiệm thâm niên vẫn là một công ty mới nổi trong giới phần mềm Nhật Bản. Doanh thu của nó mặc dù doanh thu của nó khá là khả quan, nhưng so với các doanh nghiệp có danh tiếng lâu năm như Nintendo và Sega thì còn kém xa. Cho nên người đại diện mà Nintendo phái đi đàm phán với GAMEStation chỉ là một giám đốc bộ phận. Thật không ngờ rằng công ty Sega lại có thể để Vũ Điền Trọng ra mặt. - Shigeru, anh đã liên hệ với phía công ty Enics chưa? Có thể thông qua họ tạo áp lực cho Phương Minh Viễn không?
Yokoi Junping ôm lấy một tia hi vọng trầm giọng nói.
- Đã liên hệ rồi ạ, nhưng cái lũ hồ ly đó nói, ban đầu đã có hiệp định với Phương Minh Viễn, quyền điều hành của công ty GAMEStation, trừ phi bị thua lỗ lớn, nếu không bọn họ không có quyền nhúng tay vào!
Shigeru Miyamoto khó chịu nói
- Với lại cưỡng ép như vậy, chắc chắn càng khiến cho Phương Minh Viễn chán ghét chúng ta, ngộ nhỡ hắn rời khỏi công ty GAMEStation, kéo công ty GAMEStation về phe chúng ta thì còn ý nghĩa gì nữa?
Câu trả lời của Shigeru Miyamoto, không nằm ngoài dự tính của Yokoi Junping, lãnh đạo công ty Enics sẽ không vì việc này mà tùy tiện ra mặt tỏ thái độ, vốn đầu tư lên người Phương Minh Viễn, e rằng chính là khoản đầu tư thành công nhất trong gần 2 năm trở lại đây của công ty Enics. Vì Nintendo mà đắc tội với Phương Minh Viễn, con vịt đẻ trứng vàng này, chỉ có thằng ngốc mới làm như thế. - Tôi sẽ báo cáo chuyện này với Chủ tịch