Chương 260: Quyển 3 Chương Chặn Đường Kêu Oan

Vụ trưởng đã lên tiếng chào hỏi, âm thanh này như sét đánh vào đầu “ong” lên một tiếng.

Tuần Quốc Huy giơ tay ra gạt ông ta sang một bên vội vàng chạy đến bên cạnh Phương Minh Viễn, nhìn thấy thân thể hắn không có dấu vết gì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm quay lại nhìn người cảnh sát họ Vương nghiêm nghị nói: - Chuyện này là thế nào?

Vụ trưởng ty Hoa Bắc thuộc bộ tài nguyên Hoa Hạ ở Bắc Kinh cũng xem như thuộc vào hàng quan chức cao cấp rồi, đối diện với một viên cảnh sát huyện tất nhiên là phải tỏ ra uy quyền rồi, khuôn mặt nghiêm túc kia không phải do giận dữ mà chính là do tự uy mà nên.

Anh Vương này bây giờ cũng có chút ngớ người ra, nhìn thấy xe mang biển số của ủy ban nhân dân thành phố Bắc Kinh, là người trong ngành chẳng nhẽ lại không hiểu điều đó có ý nghĩa gì! Bây giờ anh ta mới để ý, xe của mấy người Phương Minh Viễn cũng mang biển số Bắc Kinh. “Chọc phải tổ ong vò vẽ rồi!”

Vương Đội lập tức hiểu rằng mình sẽ gặp phiền phức lớn. Lúc đó sao mình lại không mở to mắt ra mà nhìn chứ, hay chí ít cũng phải hỏi thêm vài câu! Chùm chìa khóa trong tay lúc này giống như có lửa đốt nóng phỏng cả tay! - Nghiêm!

Vương Đội nhanh nhảu kính lễ với Tuần Quốc Huy, sau đó mới cười nói:

- Chào sếp, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi. Chúng tôi chỉ là nghe giám đốc Hà nói cần phải chặn chiếc xe này lại và mang về đội cảnh sát giao thông. Ở đây là nhà khách của huyện, ông ấy lại là giám đốc nhà khách, ba ông ấy trước đây lại là cấp trên của chúng tôi. Cái này… Sắc mặt Tuần Quốc Huy dịu lại một chút. Tuy ông ta là cán bộ bộ nhưng cũng đã từng làm việc dưới địa phương, những nhiễu nhương trong đó tất nhiên ông ta cũng hiểu.

Những lời của Vương Đội, nói trắng ra có nghĩa là chúng tôi chỉ theo lệnh mà làm, không làm không được, mong ông giơ cao đánh khẽ, đừng trút giận lên bọn tôm tép chúng tôi, người gây ra chuyện này không phải chúng tôi. Nhưng Diêm Vương tốt thì có tiểu quỷ khó chơi, những bọn nối giáo cho giặc này cũng không thể dễ dàng mà tha cho chúng, ít nhất ông ta cũng cần xem ý của Phương Minh Viễn thế nào. - Chú Tuần, chúng cháu dừng xe ở đây. Ông giám đốc Hà đến nói không được đậu xe ở đây, sau đó giữ xe của chúng cháu lại, còn gọi hai người bọn họ tới lấy chìa khóa xe của cháu, lúc này anh Trần chẳng qua chỉ nói bọn họ một câu là “chó cậy gần nhà” mà bọn nói anh Trần là muốn tấn công cảnh sát. Thì ra huyện này cảnh sát đều là hổ báo, bất chấp luật pháp, người bị hại muốn than vãn một câu cũng không được sao?

Phương Minh Viễn cố làm ra vẻ bị oan nói. Hắn không cần biết ai là chủ mưu, ai là đồng phạm, cái anh Vương Đội này nếu cứ nghe Hà Vĩnh Lập nói gì nghe nấy thì thường ngày chắc chắn cũng không phải là một cảnh sát chân chính, không trừng trị y nghiêm một chút, sau này y làm sao mà khắc cốt ghi tâm được.

Mặt Tuần Quốc Huy lập tức sa sầm lại. Ông ta nhìn trước nhìn sau, nghiêm giọng hỏi:

- Ở đây không được đỗ xe hả? Thế biển cấm đâu? Chìa khóa xe đâu?

Mồ hôi trên trán Vương Đội lập tức túa ra, tuy là mùa đông nhưng lưng anh ta ướt đẫm. Không ngờ chỉ là muốn nịnh bợ Hà Vĩnh Lập một chút mà lại chọc đúng vào chỗ khó chơi như vậy. - Chìa khóa ở nơi tôi. Ở đây là do giám đốc Hà nói không được dừng xe….

Vương Đội lắp bắp nói, vội vàng giao chìa khóa ra.

- Giám đốc Hà nói nơi này không được đỗ xe thì nơi này phải cấm đỗ xe hay sao? Anh Hà này chẳng phải chỉ là giám đốc nhà khách thôi sao? Từ lúc nào mà có cái quyền đó vậy?

Tuần Quốc Huy nhìn sang Hà Vĩnh Lập nói đầy ẩn ý.

Hà Vĩnh Lập bây giờ chỉ ước bóp chết được tên Vương Đội này. Là loại người gì thế không biết, không có chút chí khí nào, đổ hết trách nhiệm lên đầu người khác, cứ xem như là người ta đuổi anh đi thì sau này chỉ cần mình nói vài câu là anh lại có việc mới. Bây giờ thì tốt rồi, người ta mới hỏi vài câu liền khai hết ra mình. Thế này thì tốt rồi, hai người bây giờ như hai con châu chấu trên chiếc dây thừng, chạy cũng không được mà nhảy cũng không xong!

Y làm sao mà biết được, nếu nói về mắt nhìn người thì tay Vương Đội này còn sáng suốt hơn y, chỉ cần Tuần Quốc Huy hỏi mấy câu anh ta liền biết ngay rằng, vị đến từ Bắc Kinh này chức quyền chắc chắn là cao hơn bí thư huyện ủy, mình chẳng qua chỉ là một tên cảnh sát huyện nhãi nhép, làm sao mà dám đọ thân phận với người ta. Chuyện này anh ta lại không phải là chủ mưu, nhiều nhất chỉ là vi phạm quy định thôi, trời sập xuống còn có người chống, Hà Vĩnh Lập sau chuyện này liệu có thể ngồi tiếp trên cái ghế giám đốc nhà khách huyện ấy không, anh ta việc gì phải làm điều thừa giúp y chống lửa. Hơn nữa nếu mình thay y nhận lỗi chẳng nhẽ người ta không biết chủ mưu là ai! Đến lúc đó kẻ nhiều chuyện là mình lại đắc tội thêm một người nữa, tội gì! - Cái này, cái này…

Hà Vĩnh lập vẫn chưa biết thân phận thực sự của mấy người Tuần Quốc Huy, chỉ chắc chắn rằng là người trong chính phủ. Chỉ nhìn thấy khí chất uy phong của Tuần Quốc Huy không túa mồ hôi trán cũng ướt đẫm lưng. Y cũng thật không ngờ, mình chỉ vì khoe cái uy phong, trả thù cá nhân mà dẫn đến nông nỗi này. - Cái gì mà cái này cái kia, Vụ trưởng Tuần của chúng tôi đang hỏi anh đấy!

Người bên cạnh không kìm chế nỗi nói. Lần này xuất quân, vì không thể tiết lộ bí mật về mỏ vàng nên Tuần Quốc Huy cũng không thể đường đường chính chính mà đi, thân là vụ trưởng ty Hoa Bắc thuộc bộ tài nguyên, đích thân lộ diện chắc chắc sẽ làm mọi người chú ý hành tung. Như vậy chắc chắn dẫn đến không ít phiền toái. Vàng bạc đối với người dân có sức hấp dẫn quá lớn. Tuần Quốc Huy biết rất rõ rằng bên ngoài những mỏ vàng của nhà nước, mỗi ngày có không biết bao nhiêu người cả ngày đào đãi chỉ vì muốn có được những hạt vàng tấm li ti. Không phải nói khoác nhưng mỗi năm số án báo giết người có đến mấy chục vụ, còn những vụ mất xác thì không biết bao nhiêu mà nói.

Mỏ vàng ở thôn Quả Câu Tử, theo như lời Phương Minh Viễn thì rất lớn, bọn họ chỉ tìm một chút đã có được một khối vàng gần bốn cân, nếu tin tức này truyền ra ngoài thì sẽ có không biết bao nhiêu là thị phi. Vì vậy phải đảm bảo an toàn cho mỏ vàng trước, tuyệt đối một mẩu tin nhỏ cũng không thể để lộ ra ngoài, vì vậy trước khi đi, mọi người đều thống nhất chỉ nói là phó cục trưởng cục cảnh sát Bắc Kinh đi phá án. - Vụ trưởng?

Hà Vĩnh Lập càng sợ hãi. Vụ trưởng một vụ ở Bắc Kinh thì rõ ràng cấp bậc ngang bằng với chủ tịch thành phố ở các tỉnh khác rồi, thậm chí còn cao hơn. Y bây giờ đầu óc đều mụ đi rồi, mình sao có thể đen đủi thế chứ, tại sao lại đi chọc giận một vị quan lớn như thế. - Vụ trưởng Tuần, đây là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi!

Y hoảng sợ, không thể nói thêm được câu gì nữa, y ngày bình thường nói năng rất lưu loát nhưng bây giờ lưỡi như là bị đông cứng lại vậy. Nghe đi nghe lại ba từ hiểu lầm thôi, làm Tuần Quốc Huy không thể kiên nhẫn được. Lúc này ở ngoài nhà khách không ít người dân trong huyện đều vây lại, mọi người đứng bên ngoài nhìn Hà Vĩnh Lập và Vương Đội chỉ trỏ thầm thì, trên mặt đều toát ra vẻ hoan hỉ.

Bị nhồi lắc cả một đoạn đường, tuy là có xe không phải đi bộ nhưng cũng đã bốn mươi lăm tuổi rồi nên ông ta bây giờ cũng đau nhức khắp mình mẩy. Nếu chuyện này không phải là liên quan đến Phương Minh Viễn thì ông ta đã cho người dưới giải quyết rồi, vậy mà bây giờ ông ta lại phải đứng đây, giữa con đường trong thời tiết lạnh giá này để nghe tên giám đốc Hà này lãi nhải.

Bây giờ mà không quan tâm sau này về Phương Minh Viễn và Tô Hoán Đông chắc chắn sẽ cong tớn miệng lên trách tội mình. Tô Hoán Đông dù sao cũng là bộ trưởng bộ đường sắt, ủy viên ủy ban trung ương, dù xét về chức quyền hay tầm ảnh hưởng thì chắc chắn là lọt vào top năm vị lớn nhất trong các bộ rồi. Hơn nữa ai cũng biết mấy năm nay thành tích của bộ đường sắt công trạng sáng ngời, tương lai của Tô Hoán Đông đang vô cùng sáng sủa, chỉ có kẻ ngốc mới đi đắc tội với ông ta. Phương Minh Viễn lần này cũng là làm việc nhà nước, dù cho mỏ đó có hạn thì cũng là mỏ vàng! Một khối tài sản lớn như vậy, người ta lập tức báo với chính phủ, một người có tình có lý như vậy, ông ta cũng không thể bạc đãi người ta được.

Trong lòng Tuần Quốc Huy rất hiểu, lần này Trì Cảnh Ngọc phải đích thân dẫn đội đi cũng là vì chuyện trọng đại can hệ đến cái mỏ vàng này.

Đến nay nguyên bộ trưởng bộ tài nguyên đã về hưu được hai năm rồi, các vị phó bộ trưởng đều trông ngóng vào cái ghế ấy, Trì Cảnh Ngọc tuy là người có đủ năng lực để ngồi vào chiếc ghế ấy nhất nhưng chắc chắn không phải là người duy nhất. Ông ta không thể so sánh với Tô Hoán Đông, được thăng chức làm bộ trưởng bộ đường sắt là do được mọi người tín nhiệm, vì vậy việc phát hiện mỏ vàng thì theo một mức độ nhất định rất có lợi cho viễn cảnh thăng chức của ông ta, vì vậy tuyệt đối không thể lơ là. - Được rồi, được rồi, Minh Viễn, đây cũng không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, chúng ta vào nhà khách trước đã. Chú nhất định sẽ giúp cháu làm rõ chuyện này, lấy lại công bằng cho cháu.

Tuần Quốc Huy trịnh trọng nói.

Phương Minh Viễn tất nhiên là không có ý kiến gì khác. Dù sao thì hỏi ở đâu cũng là hỏi, tên Hà Vĩnh Lập đó cũng không thể lấy tay che trời được!

Tuần Quốc Huy để lại một nhân viên trong xe, mấy người còn lại dẫn Hà Vĩnh Lập lúc này mặt mày đã tái xanh vào khách sạn.

Vừa đi đến cửa trước, trong đám người đang đứng trong nhà khách đột nhiên có ba người đi ra, một người phụ nữ trung niên mặc một chiếc áo đã cũ sờn và hai đứa trẻ khoảng năm sáu tuổi mặc đồ cũng không hơn bổ nhào đến trước mặt Tuần Quốc Huy quỳ rạp xuống đất lớn tiếng nói: - Vụ trưởng, chúng tôi oan uổng quá!

Một chuyện quá bất ngờ không khỏi làm cho Tuần Quốc Huy luống cuống, đến cả Hà Vĩnh Lập cũng bị dọa đến ngây người lo lắng, chắc người này không phải là có gì xung đột với mình đấy chứ? Mình đang bị đối phương nắm thóp, nợ này còn chưa trả xong, người phụ nữ này không phải lại đổ thêm dầu vào lửa đấy chứ?

Phương Minh Viễn cũng có chút sững người, cái kiểu chặn đường kêu oan này ở kiếp trước cũng không phải là hiếm, nhưng tận mắt chứng kiến thì đây là lần đầu tiên. Người phụ nữa này đầu tóc rối bù, mặt mũi nhem nhuốc đã không còn nhìn ra hình dáng ban đầu nữa rồi, hai đứa trẻ lại càng thảm hơn, trông giống như tượng đất vậy, đến cả giới tính cũng không phân biệt được. Trong lòng bỗng mềm yếu hẳn, hắn kéo kéo áo Tuần Quốc Huy nói: - Chú Tuần, đưa họ vào trong hỏi một chút đi.