Lúc Phương Minh Viễn và Quách Đông Thành từ chòi hóng mát quay trở về biệt thự, Phương Minh Viễn vẫn còn cảm thấy đầu mình có phần váng vất, “gừng càng già càng cay”, hôm nay hắn đã hiểu rõ được câu này. Đương nhiên, cũng hiểu thêm về câu “đã bước vào cửa thì là người một nhà”. Quách Đông Thành thì cười tủm tỉm vuốt râu, ngay cả kẻ ngốc nghếch cũng có thể thấy được, hiện giờ ông cụ đang rất vui.
Món tiền ba trăm triệu đô la Hồng Kông cho vay không tính lãi trong thời hạn mười năm, hơn nữa nhà họ Quách lại đồng ý giúp nhà họ Phương tìm kiếm và đào tạo nhân lực trên mọi phương diện ở Hồng Kông nhằm đổi lấy đặc quyền cổ đông nắm giữ ba mươi phần trăm trong tài sản đứng tên Phương Minh Viễn sau này đối với cả nhà họ Phương và nhà họ Quách mà nói, đều là kết quả rất tốt. Phương Minh Viễn có được nguồn cung cấp vốn dồi dào và một hậu thuẫn vững chắc, còn nhà họ Quách thì nhân cơ hội này chính thức vươn vòi tới sản nghiệp nhà họ Phương và thị trường nội địa. Tuy rằng đến nay ông Quách vẫn không hiểu tại sao Phương Minh Viễn lại có tầm nhìn đại cục chuẩn xác như vậy, nhưng vẫn biết tận dụng nó. Đối với ông mà nói, trong ngành nghề mà mình hiểu rõ, thì đương nhiên là cạnh tranh giành vị trí hàng đầu, nhưng ở ngành mà mình còn xa lạ, thì theo sát người có hiểu biết, dựa vào quyền và tiền thì cũng là một lựa chọn không tồi.
Đã nhận thấy Phương Minh Viễn rất có tiềm lực để khai thác, Quách Đông Thành đương nhiên không thể tiếc rẻ khoản tiền đầu tư này. Qua sự quan sát trong cả một năm, Quách Đông Thành căn bản cũng đã hiểu về những người trong nhà họ Phương, họ đều là những người chất phác, không thể làm những việc xấu xa vong ân bội nghĩa. Hiện giờ chú cháu Phương Minh Viễn lại có ơn với nhà họ Quách, quan hệ của Phương Minh Viễn với Tình Nhi, Vu Thu Hạ lại vô cùng tốt đẹp, giúp đỡ nhà họ Phương một tay, để bọn họ đứng vững ở nội địa, đối với nhà họ Quách mà nói, cũng được coi là thêm một đồng minh, sao lại không làm chứ? Huống hồ ông ta cũng rất quý mến Phương Minh Viễn, những yếu tố trên nhiều phương diện kết hợp lại mới đưa đến được kết quả này.
Ánh mắt người nhà họ Quách lúc này nhìn Phương Minh Viễn đã khác xa khi nãy. Tầm quan trọng của chòi ngắm biển đó với Quách Đông Thành bọn họ chẳng có ai không biết. Phương Minh Viễn có thể được ông Quách mời tới đó thưởng thức trà, không còn nghi ngờ gì đã đưa một tín hiệu không thể rõ ràng hơn tới những người nhà họ Quách, rằng từ giờ, bất kể là người thân con cái của Quách Đông Thành, và cả tôi tớ trong nhà, bất kể trong lòng nghĩ thế nào, nhưng trước mặt chú cháu Phương Minh Viễn, và cả chị em Lâm Liên Lâm Dung đều phải kiềm chế bớt thái độ kiêu kì của mình.
Cho nên bữa tiệc tối tại nhà này, mọi người dùng bữa với niềm vui tràn đầy, “hòa thuận vui vẻ”. Quách Đông Thành cũng không thông báo chuyện ông và Phương Minh Viễn đi đến thỏa thuận với mọi người, chỉ khi ở phòng tiệc dặn dò Vu Thu Hạ, trong thời gian này, phải đối đãi tốt với Phương Minh Viễn và những người đi cùng, những việc khác có thể tạm gác lại, phải cố hết sức đáp ứng những yêu cầu của chú cháu nhà họ Phương, nếu là vấn đề gì khó quyết định, có thể trực tiếp báo với ông. Trong thời gian ở Hồng Kông, người nhà họ Phương sẽ ở tại khu nhà khách của nhà họ Quách. Lời này vừa nói ra, người nhà họ Quách không kìm nổi liền ngơ ngác nhìn nhau. Khu nhà sang trọng nhà họ Quách tuy là có nhà khách, nhưng một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, đến chín mươi phần trăm thời gian là để không, có tư cách được mời đến độ, trên toàn Đông Nam Á chỉ đếm trên đầu ngón tay. - Minh Viễn, vẫn còn sớm, em có muốn ra bờ cát đi dạo với bọn chị không?
Vu Thu Hạ ôm Tình Nhi cười hỏi
- Ở đó xung quanh có rất nhiều quán rượu, quán ăn nhanh và cả khu mua sắm. Quán trà ở gần biển, là nơi thích hợp để ngắm cảnh mặt trời lặn, nghe tiếng sóng vỗ bờ.
Phương Minh Viễn đương nhiên là gật đầu đồng ý, đến Vịnh Nước Cạn, nếu không đến bờ cát đi dạo, chẳng phải là phí công đến một chuyến sao.
Hắn liếc nhìn Phương Bân, Phương Bân liền hiểu ý nói:
- Anh Tôn mời chú đến nhà y chơi, chú không đi cùng đâu. Minh Viễn, cháu đưa cả chị em Lâm Liên đi cùng nhé, khó khăn lắm mới đến Hồng Kông một lần, nên đi thăm thú một chút.
Hai chị em Lâm Liên đương nhiên là hớn hở ra mặt, những điều mắt thấy tai nghe trên đường chắc chắn khiến hai người mở rộng tầm mắt, những năm trước đây ở trong nước vẫn tuyên truyền là chủ nghĩa tư bản là xã hội người ăn thịt người, bây giờ xem ra, Hồng Kông không phải chỉ phồn hoa hơn Phụng Nguyên một chút mà những tòa nhà chọc trời khiến người ta chóng mặt, trên đường, những chiếc xe sang trọng đếm không xuể, những cửa hiệu nối tiếp nhau hai bên đường, những người đi lại trên đường tuy rằng bước chân vội vàng nhưng có thể nhận ra đa phần thần sắc rất tốt, mà quần áo lại rất “hoa mỹ” hai người nhìn đến mức hoa cả mắt. Con gái mà, không thể kiềm chế được nhu cầu dạo phố mua sắm. Hơn nữa cách đó không xa là biển rộng, bờ cát đẹp không sao tả xiết và những đoàn người đông đúc lại càng thu hút không ít sự chú ý của các cô. Đối với những người lớn lên ở Phụng Nguyên, tại đại lục như các cô, sông Duy có lẽ là con sông lớn nhất các cô từng thấy, nhưng giờ đây so sánh với biển rộng vô bờ vô hạn, quả thực chỉ là giọt nước trong biển cả.
Có điều hai người đều hiểu rõ, Phương Minh Viễn đưa họ đến đây, không phải là để họ đến Hồng Kông vui chơi, mà là để họ học tập, cho nên dù trong lòng thích thú, nhưng hai cô không hề biểu hiện ra. Chẳng ngờ Phương Bân lại hiểu được như thế, chủ động yêu cầu Phương Minh Viễn đưa các cô cùng ra bờ cát dạo chơi.
Phương Minh Viễn liếc nhìn hai cô một cái, rồi quay lại nói với Vu Thu Hạ:
- Chị Thu Hạ, theo em thì hay là đến mấy cửa hàng trước đã, mua vài bộ quần áo, nếu bọn em ra ngoài với bộ dạng thế này, khó tránh khỏi dễ khiến người khác chú ý. À, còn phải chuẩn bị đồ tắm, đã đến Vịnh Nước Cạn, làm sao lại không đi bơi chứ?
Vu Thu Hạ hiểu ý mà cười nói:
- Ừ, cái này là do chị sơ suất, đáng ra phải chuẩn bị cho các em từ trước, nhưng gần đây chính là Vịnh Đồng La, mua sắm rất thuận tiện.
- Vịnh Đồng La?
Phương Minh Viễn không kìm nổi liền bật cười, đây cũng là địa danh nổi tiếng lẫy lừng của Hồng Kông, ở kiếp trước, rất nhiều người ví Vịnh Đồng La của Hồng Kông với Shinjuku của Nhật Bản, bởi vì đây chính là trung tâm mua sắm, giải trí, ẩm thực nổi tiếng của Hồng Kông, cũng là nơi dạo phố ưa thích của dân văn phòng trong những công ty tại Hồng Kông. Nếu như ai muốn tìm hiểu những xu hướng thịnh hành ở Hồng Kông thì nên đến đó một chuyến, không ngờ ngay nó lại ở ngay gần đây, thật là tiện lợi. Hơn nữa Phương Minh Viễn nhớ mùa giảm giá ở Hồng Kông là cuối năm đến tháng hai của năm mới. Có thể bây giờ chính là thời gian đó.
Lúc chiếc Lincoln chậm rãi dừng trước cổng cửa hàng, người gác cửa đang đứng ở cồng liền như vừa chạy vừa nhảy, vội vã đến mở cửa xe cho mọi người, cung kính nói: - Kính chào đại tiểu thư!
- Đại tiểu thư?
Phương Minh Viễn bế Tình Nhi, nhìn một lượt cửa hàng, quay lại cười nói:
- Chị Thu Hạ, đây là cửa hàng của nhà họ Vu hay nhà họ Quách thế? Đúng là không để lợi lộc rơi vào tay người ngoài chị nhỉ?
Vu Thu Hạ hơi đỏ mặt, đây đúng là tài sản của nhà họ Vu, trong cổ phần của cửa hàng, còn có năm mươi phần trăm là của cô. Chọn nơi này mua sắm, thứ nhất là vì gần, thứ hai chính là vì lí do đó. - Thằng nhóc này, nói vài câu mà không trêu chọc chị thì không vừa lòng hả? Nếu mấy người chúng ta đều không muốn đến cửa hàng nhà mình mua sắm, thì làm sao có tư cách mời gọi những người dân Hồng Kông tới đây mua sắm chứ?
Vừa nói, cô vừa giơ tay định gõ vào trán Phương Minh Viễn.
Minh Viễn liền tránh, bế Tình nhi lên cao nói:
- Tình Nhi, mẹ em bắt nạt anh này.
Tình Nhi lập tức dang hai tay ngăn Vu Thu Hạ, nũng nịu nói:
- Không cho mẹ bắt nạt anh mà, mẹ đã từng nói, không được bắt nạt trẻ con, người ăn hiếp trẻ con không phải là đứa trẻ ngoan!
Vu Thu Hạ vừa tức vừa buồn cười, Phương Minh Viễn này, lại lấy Tình Nhi ra làm lá chắn. Con nhóc Tình Nhi này, sao lại nghe lời hắn đến thế chứ, đến mình là mẹ mà nó còn ngăn lại. - Phương Minh Viễn, em đáng ghét lắm đấy! Làm sao lại có thể lấy Tình Nhi ra làm lá chắn chứ!
Vu Thu Hạ nói với giọng trách móc.
Mấy người ở đó cười đùa huyên náo, những người gác cửa nhìn mà ngây cả người, phải biết là Vu Thu Hạ không chỉ là đại tiểu thư nhà họ Vu mà còn là con dâu nhà họ Quách, cô bé đó hiển nhiên chính là tiểu công chúa của nhà họ Quách, thân phận cao quý như hai người lại ngồi cùng xe với một đứa thiếu niên trông là đã biết là một đứa nhà quê, lại còn nói chuyện rất thân mật, đây đúng là một tin động trời! Đứa thiếu niên này là ai? Chẳng lẽ là họ hàng ở đại lục của nhà họ Quách hay nhà họ Vu?
Đợi đến lúc chị em Lâm Liên và Trần Trung cũng xuống xe đi tới, đoàn người bọn họ đúng là khiến người khác chú ý, đặc biệt là hai chị em Lâm Liên Lâm Dung: quần áo lỗi thời lại đi cùng dung nhan thanh tú, đúng là phong vị khác biệt trong mắt người Hồng Kông. - Đi thôi, đi thôi, đừng ở đây để làm vật kì dị cho người ta nhìn nữa.
Phương Minh Viễn vui vẻ cười nói:
- Chị Thu Hạ à, nếu không đi nhanh thì e rằng ngay mai chị sẽ được lên mấy tờ báo lá cải đấy!
- Bọn họ dám!
Vu Thu Hạ nhướn mày, chẳng nói cô là con dâu nhà họ Quách, nhà họ Phương cũng được coi là nhà có máu mặt ở Hồng Kông, anh hai cô lại làm việc trong chính phủ Hồng Kông, nếu những tờ báo đó dám nói càn, kiện thôi cũng khiến bọn họ phá sản. Mấy người họ cười đùa vui vẻ đi vào cửa hàng, Trần Trung và ba người vệ sĩ nhà họ Quách lặng lẽ bao quanh họ bảo vệ.
Tầng một cửa hàng toàn bộ là các loại đồ trang sức vàng ngọc lấp lánh dưới ánh đèn sáng trưng, khiến người ta nhìn không chớp mắt. Chị em Lâm Liên chưa từng đến nơi nào như thế này, gần như là đứng bất động ở cửa. - Đi thôi đi thôi, mỹ phẩm, giày dép quần áo ở tầng trên, tôi có thể đảm bảo với hai người, chỉ cần hai người làm việc chăm chỉ, không đến ba hay năm năm, hai ngươi liền có thể mua sắm tại đây.
Phương Minh Viễn quay đầu lại liếc nhìn hai người rồi nói.
- Hai người cứ để chị Thu Hạ tư vấn cho, cần mua gì cứ mua, đừng ngại đắt. Bây giờ trông chúng ta thế này, chỉ khiến người Hồng Kông cười là lũ nhà quê.
Tuy rằng kiếp trước Phương Minh Viễn chưa từng đến Hồng Kông mua sắm, nhưng đối với việc mua sắm ở Hồng Kông, nghe đến thuộc lòng rằng người ta đến Hồng Kông thường mua ba thứ: quần áo, mỹ phầm và đồ điện. Hồng Kông quy tụ những thương hiệu nổi tiếng toàn cầu, tuy rằng đắt hơn ở nơi sản xuất một chút, nhưng nếu so với nội địa thì vẫn rẻ hơn nhiều. Hơn nữa đồ hiệu ở Hồng Kông thường xuyên giảm giá, đối với đồ mỹ phẩm vì được miễn thuế nên có nhiều nhãn hiệu mỹ phẩm nổi tiếng ở Hồng Kông bán với giá còn rẻ hơn nhiều so với giá ở nơi sản xuất. Bây giờ ư? Điều đó lại càng đúng.
Vu Thu Hạ nhìn dáng vẻ vốn đã quen thuộc, không hề bất ngờ của Phương Minh Viễn, trong lòng không khỏi có chút khâm phục. Cô đã từng đến Phụng Nguyên, biết rằng hiện nay mức độ buôn bán hiện nay ở nội địa là như thế nào. Những người từ nội địa đến Hồng Kông, hễ đặt chân lên đến những cửa hàng tráng lệ này, hầu như đều ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm như chị em Lâm Liên. Nhưng theo như cô biết, Phương Minh Viễn chưa từng đến Hồng Kông, càng chưa từng ra nước ngoài, chỉ có thể lí giải là tố chất tâm lí của hắn tốt, thấy lạ lẫm mà không sợ hãi. Nhưng nếu như nói Phương Minh Viễn hiện giờ là một người trung niên trên dưới ba mươi tuổi, làm được điều này cũng không phải dễ, khi hắn còn nhỏ làm sao có thể rèn luyện được khả năng tâm lí vững vàng như vậy? Giám đốc trực ở cửa hàng đã vội vã chạy lại, đại tiểu thư nhà họ Vu đích thân tới mua sắm, y không ra tiếp đãi, sau này nếu Vu Thu Hạ không truy cứu, e rằng người khác cũng nói ra nói vào. - Giám đốc La, hôm nay tôi đến đây là để mua chút quần áo cho mấy người bạn đây. À, ông sắp xếp hai nhân viên khéo léo nhanh nhẹn, biết cách phối hợp trang phục, đi cùng hai cô đây mua sắm. Cần mua ba bộ quần áo nghiêm chỉnh, còn những đồ nội y, quần áo mặc đi chơi, quần áo ngủ, đồ tắm, mũ giầy tất cả những thứ đó đều phải chuẩn bị cho các cô đầy đủ. Ông hiểu rồi chứ?
Vu Thu Hạ chỉ vào chị em Lâm Liên nói.
Giám đốc La tên đầy đủ là La Sơn, đã làm việc ở cửa hàng nhà họ Vu mười lăm mười sáu năm, có thể nói là người làm lâu năm. Đại tiểu thư đã dặn dò, đương nhiên là phải làm cho hai cô thật xinh đẹp. - Minh Viễn, mấy người đi cùng tôi.
Vu Thu Hạ đưa mấy người tới khu quần áo nam. Suốt đường đi, La Sơn không nhịn nổi lén nhìn Phương Minh Viễn, nhìn trang phục, có thể đoán hai người này là từ đại lúc đến, nhưng nhìn thái độ của Vu Thu Hạ với hai người họ, lại rõ ràng thể hiện sự thân thiết. Tiểu công chúa của nhà họ Quách lại do cậu thiếu niên đó dắt, còn luôn miệng gọi anh. Y ở nhà họ Vu đã mười lăm mười sáu năm, không có người nào nhà họ Vu mà y không biết mặt, chẳng lẽ là thân thích nhà họ Quách? Nhưng nghe lời nói của Phương Minh Viễn và Trần Trung, dường như không giống lắm.
Vừa vào khu quần áo nam, Vu Thu Hạ đã sai La Sơn và bảy tám cô bán hàng, thấy bộ quần áo nào thích hợp thì mang hết ra, ở đây tất cả đều là thương hiệu nổi tiếng thế giới, Vu Thu Hạ càng không cần để ý đến vấn đề nhãn hiệu. Trong nháy mắt, hai mươi bộ quần áo trang trọng, quần áo đi chơi được bày ra trước mặt Phương Minh Viễn, còn về Trần Trung, đã có người đi cùng y chọn lựa quần áo thích hợp. - Minh Viễn, theo lí mà nói, phải may riêng quần áo cho em, nhưng mà thời gian có phần gấp gáp, em chọn tạm mấy bộ này đã, ngày mai chị tìm người đến may đo riêng cho em… Vu Thu Hạ nói với vẻ mặt có lỗi. Điều này thực sự là cô thiếu chu đáo, thật không ngờ, ở đại lục, có những nhãn hiệu quần áo mà có tiền cũng không mua được.
Phương Minh Viễn hơi bất ngờ, tuy rằng trước khi đến, hắn đã chuẩn bị tốt tinh thần cho việc mua sắm, nhưng kiểu mua sắm thử một loạt hai mươi mấy bộ quần áo, ngay cả ở kiếp trước, hắn cũng chưa từng làm vậy. Trong lòng không khỏi có chút hối tiếc, những bộ quần áo này nếu như đều thử hết, thì đến bờ biển cũng đừng hòng đi. - Chị Thu Hạ, Tình Nhi còn muốn ra bờ biển chơi, nếu chúng ta thử từng bộ thế này…
- Ôi! Chị đãng trí quá!
Vu Thu Hạ vỗ vỗ trán, làm sao có thể quên việc của tiểu công chúa chứ. Cô nhìn một lượt chỗ quần áo, vừa chọn ra mười bộ, bảo Phương Minh Viễn đi vào thử. Chẳng phải đã nói: Phật cần áo vàng, người cần trang phục sao. Phương Minh Viễn vừa thay quần áo mới đã rũ bỏ dáng vẻ quê mùa, khiến ánh mắt của mọi người không khỏi bừng sáng.
-Đúng là một thiếu niên thời thượng. Cuối cùng Vu Thu Hạ chọn hai bộ quần áo lịch sự cho Phương Minh Viễn, ba bộ quần áo đi chơi, đến khi định đưa hắn đi mua giày, một nhân viên cửa hàng vội vã chạy tới, nói nhỏ vào tai La Sơn vài câu, gương mặt La Sơn đột nhiên biến sắc.