Chương 234: Quyển 2 Chương Ông Quách

Quách Đông Thành là người đứng đầu tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị tiếng tăm lẫy lừng ở Hông Kông, từ hai bàn tay trắng xây dựng tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị chiếm gần nửa thị trường vận tải Hồng Kông, tài sản nghe nói đã đến vài tỷ đô la Hồng Kông, có sức ảnh hưởng vô cùng lớn trong giới vận tải đường thủy ở cả Đông Nam Á. Những người thân thuộc đều gọi ông một cách kính trọng là ông Quách, tuy năm nay ông mới hơn sáu mươi tuổi, vẫn còn đang trẻ trung khỏe mạnh.

Hồng Kông là một cảng tự do. Vị trí địa lí của nó có tác dụng chủ đạo với việc khẳng định địa vị của nó tại thị trường vận tải đường thủy Đông Á. Vì vậy ngành vận tải đường thủy ở Hồng Kông vô cùng phát triển. Hiện nay nó đã vận chuyển hàng hóa qua lại với gần năm trăm cảng thuộc hơn một trăm quốc gia và khu vực trên thế giới, hình thành mạng lưới vận chuyển đường thủy hoàn thiện với đường vận chuyển thông suốt năm châu, ba đại dương, trong đó Hồng Kông là đầu mối trọng yếu. Tính theo lượng hàng hóa xuất nhập khẩu, cảng container Hồng Kông trở thành một trong những cửa cảng container phồn vinh nhất thế giới. Vì thế sức ảnh hưởng lớn lao của ông Quách ở Hồng Kông thì khỏi cần nói cũng biết. Một người có quyền lực như vậy, trừ phi là người đứng đầu của những gia đình giàu có quyền thế đến thăm hỏi, hoặc là những quan chức chính phủ đến thăm, những người khác đều không được tiếp đón. Đối với nhiều người đến nhà họ Quách mà nói, có thể đặt chân đến đây, hơn nữa lại có thể được người bận rộn như ông Quách tiếp, như vậy đã là quá vinh hạnh.

Vậy mà hôm nay, ông Quách lại ăn mặc rất trịnh trọng, còn đưa cả con gái con rể cùng đứng đợi trước cửa, cảnh tượng như vậy không khỏi khiến Vu Thu Hạ đoán chừng không biết có phải là Thống đốc Hồng Kông bất chợt đến thăm hỏi hay không. Nhưng nếu như vậy, thì tại sao lại không kịp thời báo cho mình? - Cái gì? Đích thân Ông Quách ra nghênh đón?

Vu Khắc Cường kinh ngạc nhìn theo ánh mắt Vu Thu Hạ, mặt mày y chợt tái mét. Y vốn nghĩ sau khi đến tòa nhà họ Quách sẽ nhờ Vu Thu Hạ tìm giúp một bộ quần áo chỉnh tề rồi mới đi gặp ông Quách. Nếu ăn mặc thế này mà gặp ông Quách, ngay cả ông không nói gì thì những vị trưởng bối họ Vu cũng sẽ đánh gãy chân y. Nhưng nếu y trốn trên xe, không xuống gặp ông Quách thì lại là thất lễ, nếu bị bọn Phương Minh Viễn gọi ra thì còn phiền toái hơn! Ông cụ nhà mình mà nổi cơn thịnh nộ, không chừng sẽ cấm túc, hoặc đuổi ra khỏi nhà. Ngay lập tức, Vu Khắc Cường như con mèo bị cháy đuôi, ở trong xe đứng ngồi không yên. Mọi người có thể đoán ra tại sao y lại như vậy, Vu Thu Hạ làm sao lại không biết. Chỉ là nhất thời cô không biết nên làm thế nào cho phải. Chỉ có thể coi như không phải là đón tiếp những người này, nhưng như vậy lúc vào cửa chắc chắn cũng phải xuống xe chào ông Quách. Hay là dặn tài xế đi vào bằng cổng khác? Nhưng làm như vậy có chút bất công với những người đi cùng Phương Minh Viễn, lần đầu tiên đến chơi mà lại để cho họ phải đi cửa sau.

-Phu nhân, lão gia đang đợi ở cổng nghênh tiếp quý khách. Đúng lúc Vu Thu Hạ đang chần chừ, lời nói của tài xế khiến hy vọng gặp may trong đầu cô đứt phụt.

- Dừng xe!

Phương Minh Viễn đột nhiên nói to. Lái xe tuy không hiểu vì sao đang cách cổng lớn chỉ hơn mười mét mà Phương Minh Viễn đã bắt dừng xe, nhưng biết đây là khách quý do phu nhân mời đến, theo bản năng liền đạp ngay chân phanh. Toàn bộ đoàn xe liền dừng lại theo. - Chị Thu Hạ, chẳng phải ông Quách đã đích thân đợi ở cổng đón chúng ta sao, chúng ta cứ nên đi bộ từ đây đi.

Phương Minh Viễn cười nói.

- Để ông Quách đích thân đợi ở cửa đón tiếp đã là vinh hạnh không thể ngờ đến, nếu như mấy người bọn em đợi đến khi xe đến cổng mới xuống, khó tránh khỏi có chút quá ngạo mạn. Nói thế nào đi nữa, một người đức cao vọng trọng ở Hồng Kông như ông Quách, bất kể là thân phận, địa vị hay là tuổi tác thế nào, đều khiến người khác kính nể. Chẳng phải người ta vẫn nói có qua có lại sao, ông Quách đã biểu lộ sự hoan nghênh chào đón với bọn em, vậy thì chúng em là hậu bối, cũng nên thể hiện sự tôn kính với ông Quách mới đúng. - Đúng vậy, đúng vậy!

Vu Thu Hạ lúc này mới tỉnh táo lại từ cơn khiếp sợ. Phương Minh Viễn nói đúng, nếu đợi xe đi gần đến nơi mới xuống xe, đúng là hơi thất lễ.

- Khắc Cường, em...

- Nếu anh Vu có chuyện gì khó xử, có thể ngồi ở trong xe. Từ đây đến chỗ ông Quách còn xa, anh không xuống xe cũng không bị coi là thất lễ, lát nữa thay quần áo xong rồi đến nhận lỗi với ông Quách, có chị Thu Hạ nói giúp vài câu, như vậy ông Quách sẽ không quá tức giận.

Phương Minh Viễn sớm đã đoán ra vì sao Vu Khắc Cường lại căng thẳng như vậy. Ông Quách đích thân ra đón, mọi người lại ăn mặc nghiêm chỉnh như đi dự tiệc, cách ăn mặc chẳng giống ai của Vu Khắc Cường, thật là không hề phù hợp với hoàn cảnh. Điều này, đối với những trưởng bối, đương nhiên là vô cùng thất lễ. Vừa nói, mấy người vừa mở cửa xe bước xuống.

Vu Thu Hạ thở phào một cái. Đây đúng là một cách làm hoàn toàn hợp lí.

- Khắc Cường, em ở trên xe, lát nữa vào nhà thay quần áo. Chị sẽ tìm cơ hội để cho em tới xin lỗi ông.

Ông lão Quách Đông Thành đứng ở cổng lớn, nhìn thấy đoàn xe còn cách hơn mười mét đã dừng lại, sau đó những người trên xe lần lượt đi xuống liền gật đầu nhè nhẹ. Ông không báo trước với con dâu, tự mình cùng người nhà đứng ở ngoài cổng đón tiếp chú cháu họ Phương, nhưng cách ứng xử như vậy, hiển nhiên khiến ông Quách cảm thấy sự tôn trọng của những người khách với mình.

Vu Thu Hạ đi đầu tiên, Phương Minh Viễn ôm Tình Nhi, chú Phương Bân đi theo sau, bước nhanh về phía cổng lớn. Quách Đông Thành cũng rảo bước tới đón, những người khác cũng vội vàng theo sau. Vu Thu Hạ giới thiệu chú cháu Phương Minh Viễn là người đã cứu Tình Nhi. - Ông Quách, làm phiền ngài ra đón, vãn bối thật sự là không dám nhận!

Phương Bân cúi thấp người nói. Đứng đằng sau y, Phương Minh Viễn cũng cúi thấp người.

- Cậu Phương quá khách khí rồi, lão già này chỉ có mỗi đứa cháu gái là Tình Nhi, chú cháu hai người cứu mạng nó, để nó có thể được quay về với lão, đối với lão già này mà nói, là ơn trọng như núi, mọi người đã đến thăm, làm sao tôi có thể ngồi ở trong nhà chứ. Không cần nhiều lời, đây là điều chú cháu hai người đáng được hưởng mà.

Quách Đông Thành vội vàng tiến về phía trước nâng dậy nói.

- Đây chắc là tiểu thần đồng Phương Minh Viễn của nhà họ Phương?

- Cháu chào ông Quách! Cháu là Phương Minh Viễn.

Phương Minh Viễn cung kính nói.

Quách Đông Thành cẩn thận quan sát Phương Minh Viễn hồi lâu, rồi vỗ vỗ vai Phương Bân mà nói:

- Nhà họ Phương các người có phúc lớn đấy, tương lai của Minh Viễn là không thể giới hạn đâu.

- Ông Quách, ngài quá đề cao Minh Viễn rồi!

Phương Bân tuy miệng nói vậy nhưng mặt lại tươi cười rạng rỡ. Ông Quách đường đường là người đứng đầu tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị, có được câu nói này của ông, thì giống như người trí thức xưa nhận được lời khen ngợi của nhà Nho nổi tiếng. Danh tiếng của Phương Minh Viễn sẽ lên như diều gặp gió.

Quách Đông Thành khẽ mỉm cười, đưa tay nói:

- Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, cậu Phương, Minh Viễn, mời vào trong nói chuyện.

Khu nhà sang trọng của nhà họ Quách còn vượt xa tưởng tượng của Phương Minh Viễn và Phương Bân, bảy tòa nhà với kiến trúc cao thấp khác nhau tọa lạc trên sườn núi, được ngăn cách bởi rừng cây tươi tốt.

Dường như Quách Đông Thành có ý để cho chú cháu Phương Minh Viễn đi thăm quan một chút, cả đoàn người đi bộ theo con đường chừng mười phút, mới đến khu nhà chính- tòa biệt thự bốn tầng. Điều khiến Phương Minh Viễn và Phương Bân kinh ngạc là cách bài trí trong phòng khách lại hoàn toàn theo phong cách cổ xưa, bàn bát tiên, ghế bành, trên tường treo tranh chữ, hai người đều có cảm giác lạ lẫm choáng ngợp, chân tay có phần luống cuống, đến việc nên ngồi ở đâu cũng thấy lơ mơ.

Ông Quách nhận thấy sự ngạc nhiên và lúng túng của hai người, liền khoát tay cười nói:

- Hai vị khách quý không cần giữ ý, cứ ngồi tự nhiên, lão già này cổ hủ, thích cách bài trí trong nhà theo kiểu cận đại. Tình Nhi, đến đây với ông nào, anh Phương đã bế cháu cả đoạn đường rồi, còn không để cho anh nghỉ ngơi sao?

Tình Nhi hôn một cái lên mặt Phương Minh Viễn rồi mới tụt xuống khỏi lòng hắn, nhưng không đến chỗ ông Quách mà lại kéo tay Phương Minh Viễn, ngượng nghịu nói: - Cháu không cần anh Phương bế, anh sẽ không mệt mỏi. Cháu muốn ở cùng với anh Phương.

Ông Quách cười hiền từ, ra vẻ làm bộ buồn phiền nói:

- Tiểu Tình Nhi không cần ông nữa rồi phải không, ông nội sẽ buồn đấy.

Tình Nhi vội vàng chạy đến, ôm chân Ông Quách nói:

- Ông nội, Tình Nhi cần ông nội mà, ông đừng khóc. Tình Nhi lúc nào cũng ở bên ông mà, nhưng còn anh bao lâu mới được gặp mặt một lần, Tình Nhi cũng muốn ở bên anh.

Ông Quách liền bế cô bé lên, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

- Đừng mà, ông nội.

Tình Nhi vừa cười khanh khách vừa kéo chòm râu của ông cụ.

- Cha, cha đừng cúi xuống!

Vu Thu Hạ vội chạy đến bế lấy Tình Nhi. Tình Nhi vừa được đặt xuống đất đã chạy ngay đến bên cạnh Phương Minh Viễn.

- Không sao, cha tuy già rồi, nhưng vẫn chưa yếu đến mức đó đâu.

Ông Quách cười nói, ra hiệu để mọi người ngồi xuống, lại giới thiệu chú cháu Phương Bân với mọi người trong nhà họ Quách.

- Thiên Vũ vốn định đến đón hai vị khách quý, nhưng vì công ty có việc đột xuất nên không tới được, lão già này thay nó nhận lỗi với hai vị.

Phương Bân vội vàng đứng dậy nói:

- Không dám, không dám. Chỉ nghĩ đến làm phiền đến lão gia đã khiến chú cháu chúng tôi trong lòng bứt rứt không yên.

Ông Quách khoát tay nói:

- Hai chú cháu là ân nhân cứu mạng của Tình Nhi, đương nhiên là xứng đáng như vậy.

Phương Minh Viễn nhìn Vu Thu Hạ, lại nhìn Phương Bân và ông Quách, đột nhiên cười phá lên. Phương Bân thấy thế vội vàng nháy mắt ra dấu với hắn, đây là nơi nào, đừng hành xử thiếu lễ độ.

Ông Quách không khỏi có chút khó hiểu, mỉm cười hỏi:

- Minh Viễn, cháu đang cười gì thế?

Phương Minh Viễn đứng dậy, mỉm cười nói:

- Thưa ông Quách, cháu biết ông cảm kích khi xưa hai chú cháu cứu Tình Nhi, nên mới đón tiếp hai chú cháu một cách trịnh trọng như thế này, trong lòng cháu đương nhiên là rất cảm kích. Nhưng ông ơi, cháu và chú Út xuất thân từ gia đình công nhân, ông cháu cũng là công nhân ở công xưởng, cả đời chưa từng được hưởng giáo dục bài bản, tổ tiên cũng vậy. Haha, tuy rằng nói như thế này có chút không lễ phép, nhưng đấy chính là cái người ta hay gọi là kẻ chân đất mắt toét, chưa từng biết đến thế giới bên ngoài. Ông tiếp đãi chúng cháu trịnh trọng như vậy, thật lòng, lại khiến chúng cháu thấy vô cùng gò bó. Việc làm ăn của nhà họ Phương trong năm vừa qua, nếu không có sự ủng hộ lớn lao của chị Vu Hạ, thì không thể có được thành quả như hôm nay. Cháu gọi người là ông, gọi phu nhân là chị Thu Hạ, vì Tình Nhi, hai nhà chúng ta từ người lạ qua đường trở thành bạn bè, cháu và chú Út chỉ là hậu bối, ông đã cho gọi, đương nhiên là phải đến, nếu như ông đối xử trịnh trọng như vây, chẳng hóa ra hai nhà có phần xa lạ sao. Ông thấy có phải vậy không ạ?