Vào lúc Vu Thu Hạ và Phương Minh Viễn quyết định đầu tư mười triệu ngay trong cuộc nói chuyện phiếm ở trên xe, thì trên đường từ sân bay đến Li Sơn, một đoàn quan chức đang hào hứng chờ đợi.
Triệu Tự An nhìn Bí thư quận ủy Phụng Nguyên Vương Chí và Phó chủ tịch thành phố Hứa Văn Giang đang đứng ở hàng trước, bất giác lắc đầu. Tuy rằng trong quá trình đàm phán với nhà họ Phương, hai người này chẳng có chút công lao gì, nhưng chức quan lớn hơn một bậc cũng đè chết người, hai vị quan chức muốn xuất hiện trước mặt Vu Thu Hạ, y cũng không cản được, cũng không biết rằng hai vị này còn mặt mũi mà đến, khi bắt An Minh Phong, cản trở lớn nhất là từ bọn họ, nếu không có Dương Quân Nghĩa ra tay dứt khoát, chỉ sợ vụ án chỉ đến mức bắt được vài kẻ nhận tội thay là hết.
Có chút sốt ruột, Hứa Văn Giang nhìn sang bên thư kí.
- Khách đã ra khỏi sân bay, cách đây cũng không xa. Ở đây gió to, ngài có muốn vào trong xe ngồi nghỉ không?
Thư kí nói.
Hứa Văn Giang lắc đầu nhè nhẹ. Lần này, Vu Thu Hạ đến Phụng Nguyên, vừa là vì hoàn tất việc xây dựng khu an dưỡng suối nước nóng, mặt khác rất có thể là sẽ khảo sát môi trường đầu tư ở vùng Li Sơn. Tuy nói rằng trước mắt còn rất khó nói, đầu tư sẽ như thế nào, nhưng trước mắt thành phố phải cố gắng giành cơ hội. Cho dù là đầu tư nhiều hay ít, chỉ cần ở nơi đây được đầu tư, là đã có tác dụng quảng bá rất lớn đối với giới kinh doanh Hồng Kông và Đài Loan. Từ khi nguồn tin tức về việc nhà họ Quách xây dựng khu an dưỡng suối nước nóng ở vùng Li Sơn được lan truyền đi, trong nửa năm trở lại đây, nguồn đầu tư từ Hồng Kông và Đài Loan vào thành phố Phụng Nguyên tăng lên rõ rệt. Mức đầu tư so với cùng kỳ năm ngoái tăng 160%, khiến lãnh đạo tỉnh, thành phố vô cùng mừng rỡ. Lần này Vu Thu Hạ lại đến Phụng Nguyên, nếu không phải tính chắc chắn của việc đầu tư còn chưa được khẳng định, hơn nữa bản thân cũng cố hết sức giành cơ hội thì sợ rằng nhiệm vụ này chẳng tới lượt mình.
Hứa Văn Giang là người bản xứ, tuy rằng là Phó chủ tịch thành phố Phụng Nguyên nhưng mới bắt đầu được cất nhắc một năm, còn chưa trở thành Ủy viên thường vụ thành ủy, nếu không phải vì trước đây cha y từng làm Trưởng ban tổ chức của Tỉnh, vừa về hưu chưa đến hai năm, vẫn còn chút thanh thế thì sợ rằng, giờ đây, ở Phụng Nguyên, một Phó chủ tịch thành phố như y cũng chỉ có thể ngoan ngoãn trở thành công cụ của người khác thôi. Vì vậy hiện nay Hứa Văn Giang bức thiết cần thành tích và sự tác động từ bên ngoài, mà tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị đương nhiên là có khả năng này. - Chủ tịch Hứa, theo ngài, lần này Quách phu nhân đến Li Sơn, có thể đầu tư hay không?
Đứng bên cạnh hắn, Vương Chí thấp giọng hỏi nhỏ. Lúc này đây, việc Vu Thu Hạ đến đầu tư cũng có liên quan đến tiền đồ của y.
Hứa Văn Giang nhìn xung quanh, đám quan chức xung quanh đều biết ý mà đứng tản ra, Phó chủ tịch thành phố và Bí thư Quận ủy muốn nói chuyện riêng, đương nhiên là không có ai dám liều lĩnh mà chen vào.
-Hừm, việc An Minh Phong, cậu giải quyết xong chưa? Hứa Văn Giang cất tiếng hỏi, giọng có chút không vừa ý, lần này đây An Minh Phong gặp sự cố, lúc ban đầu, hắn cũng không biết chân tướng sự tình. Làm cấp trên quyền lực của Vương Chí, vì đảm bảo vị trí của Vương Chí ở vùng Li Sơn, y đương nhiên phải ra tay.
Sau này mới được biết, hóa ra là cháu trai họ xa của An Minh Phong ở định cướp của Phương Minh Viễn nhưng không thành, lại câu kết với cảnh sát ở đồn công an Li Sơn, vu cho bọn người Phương Minh Viễn cố ý đánh người. Việc này đã trực tiếp đến tai Triệu Tự An và Giám đốc sở cảnh sát tỉnh Dương Quân Nghĩa, bị Triệu Tự An bắt, hiện đang xử tội, khiến cho y có chút bị động. - Chủ tịch Hứa, Triệu Tự An quá độc ác, trong Hội nghị thường vụ , trực tiếp đề xuất phải tạm giam điều tra, đây không phải rõ ràng là muốn dùng một gậy đánh chết gã sao. Theo tôi thấy, chỉ là cháu họ An Minh Phong ỷ thế hiếp người thôi, còn những việc thế này chẳng phải là thường thấy sao? Làm gì có liên hệ trực tiếp đến An Minh Phong? Ngài nói xem, nhà nào chẳng có dăm ba đứa nhỏ, thượng vàng hạ cám thân thích tính lên, nhà nào lại không có đến vài chục đứa. Hơn nữa, cháu họ y gây rối, chứ không phải là An Minh Phong đắc tội với Phương Minh Viễn, Triệu Tự An và Dương Quân Nghĩa thuần túy là muốn nhân cơ hội này để đưa người thân tín của mình vào, nhằm vô hiệu hóa quyền lực của tôi.
Vương Chí bất mãn nói.
Hứa Văn Giang liếc Vương chí một cái, vẻ mặt bất mãn nói:
-Vương Chí, nếu cậu đã nghĩ như vậy, thì ta thấy cả đời này cậu chỉ nên cun cút mà làm cái chức Bí thư Quận ủy ấy đi! Tên ngốc này, nếu không vì hiện nay trong tay mình thiếu thốn trợ thủ, thì sớm đã đá y ra ngoài rồi. Việc lớn như vậy, qua lời y nói lại có thể giải quyết sơ sài như thế. Nếu như thế thật thì trên đời này còn có việc gì là phức tạp nữa. Phương Minh Viễn là ai? Ngay cả không nói đến quan hệ của hắn và nhà học Quách thì hiện nay, hắn vẫn được rất nhiều quan chức ở Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố ưu ái. Các huyện trong toàn tỉnh, bao gồm cả thành phố Phụng Nguyện, ngoại trừ điểm sáng Bình Xuyên ra, thì có thể nói tất cả đều bị thất bại trong làn sóng tranh mua dữ dội này. Biên độ gia tăng của giá hàng hóa, ngay cả đối với bọn quan chức không bao giờ phải lo cơm ăn áo mặc, cũng đều nhìn thấy mà phát hoảng, càng không nói đến những người dân quanh năm vất vả, nhịn ăn nhịn mặc cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu tiền. Nếu không phải là chính phủ trung ương quả quyết yêu cầu ngừng cải cách vật giá, nâng cao lãi suất tiết kiệm, cố hết sức bình ổn giá cả thì chẳng biết bây giờ Tần Tây sẽ như thế nào.
Cải cách vật giá thất bại là một đòn tấn công với uy tín của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh. Sau này tất nhiên sẽ có không ít người vì bị chính quyền trung ương khiển trách mà mất chức. Trong lúc này, việc giá cả được duy trì ổn định ở “điểm sáng” Bình Xuyên là “tấm rèm che” cho quan chức trên dưới tỉnh Tần Tây. Dù sao trên cả nước, không ít nơi đến một “điểm sáng ” cũng không có, thì với tấm rèm che này, các qua chức lãnh đạo cao cấp của Tần Tây, khi đứng trước trung ương cũng coi như có thể coi như còn chút thể diện.
Mà huyện Bình Xuyên sở dĩ có thể đạt được thành tích như vậy, tất cả mọi người đều không thể phủ nhận công lao của siêu thị Carrefour ở trong đó. Ngay cả trong báo cáo của Quách Thiên Phóng và Lý Đông Tinh, cũng nhấn mạnh việc siêu thị Carrefour kiên quyết không tăng giá hàng hóa, đồng thời còn giúp ngân hàng của huyện trữ vốn, mới chính là then chốt để huyện Bình Xuyên vững vàng vượt qua phong trào tranh mua. Nếu không có siêu thị Carrefour, Quách Thiên Phóng và Lý Đông Tinh có ba đầu sáu tay cũng không đủ sức ổn định thị trường. Mà Phương Minh Viễn là ai, là người sáng lập ra siêu thị Carrefour, ngay cả hắn không phải là người sáng lập, thì cũng là đứa cháu đích tôn của nhà họ Phương, tầm quan trọng của hắn với nhà họ Phương không cần nói cũng biết.
Tuy rằng nói với những hành động trong phong trào tranh mua ở huyện Bình Xuyên, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, Thành ủy Duy Nam và Ủy ban nhân dân thành phố đã khen thưởng và biểu dương nhưng đến nay, những quyền lợi thực sự dành cho nhà họ Phương chưa nhiều. Không phải Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân qua cầu rút ván, mà là khen thưởng cụ thể thế nào, nội bộ tỉnh chưa đi đến một ý kiến thống nhất.
Trong lúc nhạy cảm thế này, đồn công an Li Sơn lại gây ra việc như vậy. Chính là Phương Minh Viễn chưa bị tổn hại gì, Triệu Tự An lại đến kịp lúc, quyết định thật nhanh mà bắt cả toàn bộ nhân viên liên quan, cũng coi là giữ thể diện cho Thành ủy Thành phố Phụng Nguyên và Ủy ban Nhân dân thành phố. Nếu không thì, sợ đến cuối cùng Thành phố không chỉ phải giải thích với Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh chỉ một vấn đề An Minh Phong! Đấy là trực tiếp đụng đến các lãnh đạo tỉnh!
Đến lúc ấy, Triệu Tự An đến đây nhậm chức Chủ tịch quận chưa lâu, lại là người đầu tiên đến hiện trường, trách nhiệm chẳng đáng là bao, nhưng Vương Chí lại lo sợ rằng mọi việc không trôi qua dễ dàng như thế. Đến bây giờ y vẫn không hiểu rõ tình thế, còn ở đây oán giận.
Lời nói của Hứa Văn Giang lập tức khiến Vương Chí có chút sợ hãi. Năm nay y đã bốn mươi tám tuổi, còn ảo tưởng đến việc trong thời gian ngắn tới có thể leo thêm một bậc, tranh thủ trước khi về hưu có thể gia nhập vào cán bộ cấp sở. Mà nghe ý của Hứa Văn Giang thì nếu không qua được cửa ải này, hắn có thể sẽ phải dừng bước ở vị trí Bí thư Quận ủy này. - Thôi đi, hiện giờ không phải lúc để nói chuyện đó!
Hứa Văn Giang lắc đầu nói.
Y cũng hiểu, trải qua mười năm thê thảm, những cán bộ tố chất cao thấp lẫn lộn của quan trường Hoa Hạ hiện nay, có những người không nên đụng đến. Chính mình phải trụ vững ở thành phố, bây giờ còn cần sự ủng hộ của những người này. - Tóm lại, ta nói cho cậu một câu. Sau này đối xử với thiếu niên đó như đối xử với công tử nhà Chủ tịch thành phố! Khi đắc tội với công tử nhà Chủ tịch thành phố phải giải quyết thế nào, thì cũng giải quyết như vậy với hắn!
-A? Vương Chí ngạc nhiên há hốc miệng đến mức mấy chiếc răng sâu cũng lộ ra. Nói thế nào hắn cũng không ngờ, Hứa Văn Giang lại nói ra những lời như vậy. Y không dám hỏi, nên đối xử như với công tử của Chủ tịch thành phố Duy Nam, thành phố cấp thị xã hay là đối xử như với công tử Chủ tịch thành phố Phụng Nguyên, thành phố cấp tỉnh? Tuy nhiên, không cần biết là công tử của Chủ tịch thành phố ở cấp nào, ở khu trực thuộc xảy ra chuyện lớn như vậy, An Minh Phong đều khó thoát khỏi trách nhiệm, tình huống tốt nhất cũng chỉ có thể là hạ chức rồi chuyển sang bộ phận khác. Y không dám nói thêm gì nữa, khúm núm mà đứng đó. Lúc này, một đoàn xe đi từ phía cuối quốc lộ tới. - Thưa chủ tịch, xe của Quách phu nhân tới rồi!
Thư kí nói.
- Cậu Phương thiếu gia, đoàn quan chức vùng Li Sơn đang đợi ở bên đường.
Trần Trung là người đầu tiên chú ý đến đoàn người ven đường.
-Ôi Phương Minh Viễn thở dài một hơi. Hắn chúa ghét loại đưa đón tiếp đãi này. Tiền thuế nhà nước thu của người dân, đem nuôi đám quan chức này. Vậy mà mỗi năm có bao nhiêu thời gian bị bọn quan viên tiêu tốn trong những chuyện thế này? Sợ rằng không ai tính hết được.
Xe từ từ dừng ở ven đường, Hứa Văn Giang cùng những người đi cùng mới để ý thấy, đằng trước là hai chiếc Santana, đằng sau mới là chiếc xe xa hoa mà vài ngày trước nhà họ Quách vận chuyển đến. Mất một lúc không biết được rốt cuộc Vu Thu Hạ ở trong chiếc xe nào, mãi đến khi người nhà họ Quách và Vệ Hưng Quốc nhảy xuống mở của xe, mới có thể xác định vị trí, vội vàng đi nhanh tới đón.
Vu Thu Hạ và Phương Minh Viễn tay đang ôm Tình Nhi bước xuống từ 2 bên cửa xe, Hứa Văn Giang cùng Vương Chí và Triệu Tự An bước nhanh tới, từ xa đã đưa tay nói: - Vị này chắc hẳn là Quách phu nhân, tôi xin đại diện cho Thành ủy Phụng Nguyên và Ủy ban nhân dân thành phố hoan nghênh bà tới Phụng Nguyên.
Vu Thu Hạ thản nhiên đưa tay bắt nhẹ tay y, từ tốn nói:
- Tôi chỉ là đến xem công trình khu an dưỡng suối nước nóng, không ngờ đã làm kinh động tới lãnh đạo thành phố. Thật sự khiến tôi thấy được tôn sùng quá, vừa mừng vừa lo.
Hứa Văn Giang và Vương Chí chưa từng gặp mặt Phương Minh Viễn. Triệu Tự An có thể nhận ra Phương Minh Viễn, nhìn thấy hắn đang ôm một cô bé trên tay, cùng Vu Thu Hạ bước xuống xe, liền nghĩ ngay đến, hình như Vu Thu Hạ chỉ có một cô con gái, lúc trước đúng là vì cô bé mà tạo thành mối quan hệ của Phương Minh Viễn và nhà họ Quách. Hiện giờ, xem ra mối quan hệ này thật sự thân thiết. Phương Minh Viễn cùng nhìn thấy Triệu Tự An, gật nhẹ đầu, xem như là chào hỏi.
Hứa Văn Giang và Vu Thu Hạ nói khách sáo vài câu, lúc này ông ta mới giới thiệu những cán bộ đi cùng. Quách Ngọc Thành liền tìm khoảng không, khẽ giọng nói cho Vu Thu Hạ thân phận của Hứa Văn Giang. - Chủ tịch quận Hứa, giới thiệu với ngài một chút, đây là em trai tôi Phương Minh Viễn, đây là con gái tôi Quách Tình.
Vu Thu Hạ cũng giới thiệu Phương Minh Viễn và Tình Nhi với Hứa Văn Giang và đám người đi cùng.
Lúc này Hứa Văn Giang và Vương chí mới biết cậu thiếu niên ôm cô bé này lại chính là….người mà mọi người vẫn đồn đại. Có thể bế tiểu bảo bối nhà họ Quách, còn cùng Vu Thu Hạ ngồi cùng một xe, vị trí của Phương Minh Viễn trong lòng Vu Thu Hạ không cần nói cũng biết. - Hóa ra vị này chính là ông chủ của siêu thị Carrefour danh tiếng lẫy lừng của tỉnh Tần Tây chúng ta. Tôi nghe danh đã lâu.
Hứa Văn Giang có phần bất ngờ, nhưng y rất nhanh liền chuyển sang nét mặt tươi cười nói.
-Chủ tịch Hứa đánh giá cao tôi quá, vì đang bế đứa bé, không tiện bắt tay ngài được. Phương Minh Viễn không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói. Vẻ điềm tĩnh tự nhiên của hắn khiến hầu hết những người đang đứng đó không tránh khỏi kinh ngạc. Nói thế nào thì Hứa Văn Giang cũng là Phó chủ tịch của một thành phố cấp phó tỉnh. Đứng trước mặt y, đừng nói là thiếu niên mười mấy tuổi, ngay cả viên chức bốn năm mươi tuổi cũng phải lúng túng tiến thoái. Mấy người còn lại nói khách sáo vài câu rồi tất cả quay trở về đoàn xe của mình.
-Đã nhìn thấy chưa, cậu thiếu niên kia có thể ngồi cùng xe với Vu Thu Hạ đến đây, trong lòng lại ôm tiểu công chúa của nhà họ Quách, tự mình suy nghĩ đi! Hứa Văn Giang nhìn qua cửa xe, lúc này đoàn xe của Vu Thu Hạ đã rẽ lên đường đi tới khu an dưỡng suối nước nóng.
Lần này Hứa Văn Giang đến đây, cũng chỉ là tư cách đại diện cho Thành ủy Phụng Nguyên và Ủy ban nhân dân thành phố. Đàm phán thương mại chính thức, lại do nhân viên dưới quyền phụ trách. Hơn nữa Vu Thu Hạ vừa đáp máy bay tới đây, không thể để người ta chưa kịp nghỉ ngơi đã bàn đến việc đầu tư.
Vương Chí thở dài. Đến Quách Ngọc Thành, người thay mặt nhà họ Quách chịu trách nhiệm ở đây cũng chưa có tư cách ngồi cùng xe, không cần Hứa Văn Giang phải nhắc, y cũng hiểu được ý nghĩa trong đó. Nếu đến điều này mà y còn không hiểu, thì chiếc ghế của mình y cũng không giữ được. - Theo khía cạnh cá nhân mà nói, cậu nên coi hắn là người đại diện của Vu Thu Hạ ở Phụng Nguyên này, hơn nữa, là kiểu người đại diện có quyền tự quyết! Hừ, chỉ sợ cậu không biết, chỗ khu an dưỡng suối nước nóng kia, lúc trước chính là cậu thiếu niên đó đề nghị, nếu không lần trước xảy ra việc như vậy, nhà họ Quách làm sao còn có thể suy xét gì đến chuyện đầu tư nữa chứ? Để cháu họ An Minh Phong trêu chọc ai không được, lại đi gây chuyện với hắn! Chẳng phải là chính mình tìm…Hừ!
Tuy rằng Hứa Văn Giang không nói hết câu, nhưng Vương Chí sao lại có thể không hiểu ý.
Vương Chí lúc này cũng không tránh khỏi sau lưng toát đầy mồ hôi lạnh. Chẳng trách Dương Quân Nghĩa lại xử lí vụ An Minh Phong một cách dứt khoát như vậy, hơn nữa lại chẳng hề để ý đến ý kiến của y, một Bí thư quận ủy. Thông thường, ở những thành phố cấp phó tỉnh quan trọng như Phụng Nguyên, cho dù là cục trưởng công an, đều là từ chính quyền địa phương và sở cảnh sát tỉnh hai bên chỉ đạo, chọn người cũng phải được hai bên đồng ý thông qua. Khi mà chưa có căn cứ xác thực, sở công an tỉnh vẫn cần tôn trọng ý kiến của chính quyền địa phương, ít nhất cũng phải trình bày sự thật. chứ không phải cách Dương Quân Nghĩa làm, chỉ trong ngày đã khống chế An Minh Phong. Hiển nhiên, về tầm quan trọng của Phương Minh Viễn, chắc chắn Dương Quân Nghĩa hiểu rõ hơn mình. - Nhắc An Minh Phong kín miệng một chút, mất chức không có nghĩa là hết thảy đều kết thúc!
Hứa Văn Giang nhắm hờ mắt, nhẹ giọng nói:
- Đối với Phương Minh Viễn này, cậu nên dồn tâm sức mà tranh thủ sự ủng hộ, haha, nếu thuyết phục được, đối với cậu mà nói, cũng là một cơ hội hiếm có. Nếu tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị có thể đầu tư quy mô lớn ở vùng Li Sơn, thì không chỉ là sự thu hút đầu tư thành công, mà sau lưng còn có ý nghĩa chính trị quan trọng! Cho nên, cậu nhất định phải để ý đến Phương Minh Viễn, tất cả mọi việc, đều phải báo cáo. Nếu việc này cậu làm tốt, có thể sau này còn có cơ hội tiến thân hơn nữa.
Ý nghĩa trong lời nói của Hứa Văn Giang đã rất rõ ràng. Ở trong quan trường, bình thường sẽ không nói rõ ra như vậy, nhất là đối với những quan chức cấp cao, cất giọng trịch thượng đã trở thành bản năng của bọn họ.
Vương Chí đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, y đã quyết định, tiếp sau sẽ đưa những tài liệu liên quan đến Phương Minh Viễn xuống từng Quận ủy, tuyệt đối không để xảy ra những chuyện như vậy. Ý nghĩa chính trị quan trọng, tuy rằng chỉ có sáu chữ, nhưng trong đó bao hàm nhiều ý nghĩa. Vương Chí không biết, cũng không muốn biết, y chỉ biết, những chuyện dính đến hai chữ chính trị, tuyệt đối không thể lơ là. Nếu không, đừng nói là một Bí thư quận ủy nho nhỏ như mình, ngay cả Bí thư tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh, những người đối với y cao sang không thể chạm tới, đều có thể bị mất chức.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Vương Chí, Hứa Văn Giang quay đầu lại, nghiêm túc nói:
- Đừng nghĩ đến chuyện đem tư liệu về hắn đến từng tay mỗi người trong Quận ủy. Hắn không phải là cán bộ, sẽ không thích mọi người chú ý đến mình. Người Hồng Kông không thích cách làm như vậy. Nếu hắn là người thích gây chú ý, thì ở Bình Xuyên ai ai cũng đều biết đến hắn, chứ không phải là chú hắn hay là Tôn Chiếu Luân.
Tuy rằng có chút không rõ ràng, vì sao một thiếu niên lại không thích được chú ý, nhưng theo lẽ tự nhiên, đối xử với người khác phải lựa tính tình người ta mới được. Nếu như Vương Chí làm như vậy thật thì ở trong Quận ủy bí mật khó giữ, nhiều người đàm tiếu, rồi sẽ thành chuyện gì có trời mới biết.
Tuy rằng nói đến năm 97 Hồng Kông mới có thể trở về Hoa Hạ, nhưng cũng chỉ còn cách đó không đến mười năm, Hồng Kông đã xuất hiện dấu hiệu bộ phận phú hào di dân, di dời tài sản. Vì sự ổn định trở về của Hồng Kông, vì sự yên ổn sau này của Hồng Kông, chính quyền trung ương cũng nghĩ nát óc. Nếu như tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị ở Hồng Kông có thể đầu tư lớn ở nội địa, đối với việc ổn định tâm lí người Hồng Kông có một tác dụng tích cực không thể nghi ngờ.Vậy ai có thể khuyến khích việc này chắc chắn sẽ trở thành người tâm phúc của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân thậm chí của cả Chính phủ trung ương.
Đây mới là điều Hứa Văn Giang coi trọng nhất.