Chương 211: Quyển 2 Chương Trần Trung Tấn Công Cảnh Sát

-Lúc này ở đồn công an Ly Sơn đúng là loạn thành bầy, trong phòng làm việc của đồn trưởng lộn xộn nhưng không ai chú ý. Đồn trưởng Lý Đức Hâm và phó đồn trưởng Mạnh Lân, hai người còn lại thì gấp gáp giống như bị mèo bị đốt đuôi, ở bên ngoài phòng thẩm vấn số một xoa tay liên tục mà vẫn không có cách nào khác. Phương Minh Viễn đoán không sai, người gây rối trong phòng thẩm vấn số một đúng là Trần Trung. Khác với bên Phương Minh Viễn, ngay từ đầu đã có bốn gã cảnh sát tới cùng Trần Trung, để cho tay của Trần Trung tự do, tiếp đó giống như Phương Minh Viễn là gán cho tội cố ý đánh người, cưỡng ép bắt Trần Trung phải cúi đầu nhận tội. Bọn họ dùng biện pháp này khá là nhiều, giờ vẫn sử dụng cách thức cũ. Trần Trung làm sao có thể làm theo kịch bản mà họ định ra chứ, vậy mâu thuẫn tất nhiên xảy ra. Mà lúc này An Đông Lâm cũng trong phòng phỏng vấn, như vậy mâu thuẫn này sẽ được đẩy lên cao.

An Đông Lâm nóng lòng muốn trả thù, nóng vội muốn trút hết bực tức lên người Trần Trung, đến giờ hắn vẫn cảm thấy bực mình khó chịu, ngực và gáy vẫn còn đau, thỉnh thoảng còn có chút chóng mặt, làm hắn cảm thấy không thoải mái vô cùng. Tự nhiên trong lòng lửa giận như thiêu đốt.

Cậy trong phòng có bốn gã cảnh sát làm chỗ dựa, An Đông Lâm cho rằng Trần Trung tuyệt đối không dám chống đối lại với bộ máy cưỡng chế của nhà nước nên y hoàn toàn không kiêng nể gì. Nhìn thấy tay Trần Trung bị còng y càng không hề ngần ngại, mà đám cảnh sát nhìn y vậy cũng không hề thay đổi sắc mặt, tất nhiên đây cũng không phải là lần đầu y làm như vây.

Sau đó chuyện rất đơn giản là An Đông Lâm đánh nhau với Trần Trung, Trần Trung bùng lên phản kháng, lập tứ bốn gã cảnh sát đồng loạt xông lên, mọi việc tất nhiên là do y kiểm soát. Chỉ có điều khi đánh nhau tạo ra tiếng ồn, cuối cùng một nữ cảnh sát lại thét to nên bị truyền ra ngoài làm rối loạn cả đồn công an.

Lý Đức Hâm nổi giận đi tới đi lui bên ngoài phòng thẩm vấn. Kiểu dùng bạo lực để chống lại việc thi hành pháp luật cũng không phải khó thấy ở trong phòng thẩm vấn của đồn công an, không ngờ lại khiến phạm nhân bùng lên đánh nhau, nhưng nhân viên thẩm vấn và nhân viên ghi biên bản thì chưa nghe thấy bao giờ. Chuyện này nếu lan truyền ra ngoài thì gã không còn làm đồn trưởng được nữa. Như vậy cảnh sát làm thế nào có thể làm cho dân chúng yên tâm?

Hơn nữa bên trong còn có An Đông Lâm, là em họ xa của cục trưởng An, tuy quan hệ hai bên không phải quá thân thiết nhưng cũng là họ hàng thân thích của cục trưởng An, nếu có điều gì không hay xảy ra, có trời mới biết cục trưởng An có bắt giam mình, đưa mình trở lại làm một nhân viên cảnh sát nhỏ nhoi hay không.

Mạnh Lân cầm một cái loa nói vào trong gọi đầu hàng, mong có thể thuyết phục Trần Trung tự đi ra, làm sao Trần Trung có thể tự hàng như anh ta nói chứ. Tự đầu hàng mới thật chứ? Đồn cảnh sát này đã ở tình trạng thối nát tới nơi rồi, căn bẳn là không đáng tin tưởng. - Tôi nhớ nó còn có một đồng bọn, đi đem tên kia lại đây!

Lý Đức Hâm đột nhiên nghĩ tới Phương Minh Viễn liền giống như vớ được đống rơm rạ cứu mạng liền kêu lên.

Dương Hải Đông đứng một bên lạnh lùng nhắc nhở:

- Đồn trưởng Lý, người đó còn là người vị thành niên.

- Tôi mặc kệ hắn có phải là người trưởng thành hay không, Dương Hải Đông, anh đừng quên là hai người này anh mang về! Xảy ra chuyện gì thì ngươi cũng không thoát được đâu.

Lý Đức Hâm như mèo bị đạp đuôi, nhảy lên nói.

- Là tôi mang về, vậy là làm sao? Thật là quái gở, người này đến báo cảnh sát lại bị đưa tới phòng thẩm vấn hỏi han, tạo thành sự kiện tấn công cảnh sát, việc này bị người ta chộp được, đứng vênh váo thản nhiên ở bên ngoài xem sự náo nhiệt, đây là cái đạo lý gì chứ?

Dương Hải Đông mặt lạnh nghiêm túc nói. Ông ta đã nhìn thấy bọn Hầu Tử ở một bên cũng nhìn xúm vào.

- Dương Hải Đông, ông không được vô kỷ luật vô tổ chức như vậy! Đây là đồn công an chứ không phải là nhà ông! Tôi là lãnh đạo của ông, không phải là người nhà ông mà ông dùng giọng điệu này để nói chuyện với lãnh đạo của mình!

Lý Đức Hâm xông tới đánh một cái. Không ngờ lão Dương còn ở đây mà nói mát! Nếu không suy xét đến hậu quả thì y đã muốn đá ông ta ra khỏi đồn rồi.

- Là phải có tổ chức, phải có kỷ luật. Vậy có phải lãnh đạo hạ lệnh cho chúng ta lập tức phải nhảy vào bắt bớ Đồn trưởng Dương, chúng tôi phải phục tùng một cách vô điều kiện, nếu không trong mắt lãnh đạo đó là vô tổ chức, vô kỷ luật phải không?

Hôm nay Dương Hải Đông thật sự không thể nhịn nổi nữa. Người này càng ngày càng quá mức, không ngờ đến thiếu niên cũng không buông tha. Ông ta thấy mình như người ngốc ở trong này, đến cả bản thân mình cũng bị đưa vào trong vụ đó, giống như bị đưa vào chuồng phân không thể thở nổi. - Mẹ nhà mày chứ!

Lý Đức Hâm chửi ầm lên. Lão già kia mất trí rồi, khả năng truyền đạt mệnh lệnh của mình ra sao mà không thể tưởng tượng được.

Sắc mặt Dương Hải Đông lập tức sầm xuống, tay nắm đấm mạnh, Mạnh Lân ở giữa vội vàng can ngăn:

- Đây đâu phải là lúc đấu tranh nội bộ đâu. Đồn trưởng Lý, nói nghiêm túc đi, đừng có mắng chửi không đâu, đừng đề cập đến người già nữa!

Ông ta vừa nói vừa quay sang nháy mắt ra hiệu cho Lý Đức Hâm.

Lúc này Lý Đức Hâm mới nhớ ra, mẹ của Dương Hải Đông đã qua đời nửa năm trước, Dương Hải Đông là người con có hiếu. Hơn nữa trong đồn này, nếu nói về đấu bằng tay thì Dương Hải Đông có thể đứng thứ nhất.

Nghĩ lại một chút, trong đồn lại có một nữ cảnh sát, nếu tên đó đánh trúng thì mình báo lên Dương Quân Nghĩa khẳng định cũng không để ý, hơn nữa để cho Dương Hải Đông nổi nóng lên nói chuyện này với bạn bè chiến đấu của ông ta thì mình đâu thể chịu nổi. - Dương Hải Đông, vì câu nói vừa rồi chạm tới ông, cho tôi xin lỗi.

Lý Đức Hâm hạ giọng nói.

Mạnh Lân xoay người lại phía Dương Hải Đông:

- Hải Đông à, tôi biết trong lòng ông bất mãn nhưng hiện giờ trong đồn, là nơi đông người, ông cũng đã lớn tuổi rồi chắc chắn hiểu rõ nguyên tắc tổ chức rồi, phải giữ gìn quyền uy cho lãnh đạo, làm sao có thể cùng tranh luận với lãnh đạo vậy?

Dương Đông Hải cười nhạt nói:

- Cứ như vậy là vô tổ chức, vô kỷ luật, phạm tới lãnh đạo sao? Nếu tôi nghe theo chẳng phải thành tòng phạm sao?

Dương Hải Đông cười nhạt nói.

Lý Đức Hâm để ý đến Phương Minh Viễn đang được dẫn đến, cố không phản ứng lại với Dương Hải Đông.

- Cho hỏi đồn trưởng Lý và phó đồn trưởng Mạnh ở đâu?

Quách Ngọc Thành vừa vào đến cửa và thở hổn hển, đến dường như nhận ra đã xảy ra chuyện gì, mỗi người cảnh sát khuôn mặt còn bối rối, anh ta thuận tay nắm lấy một người hỏi. - Làm gì? Không được động thủ nha. Hóa ra là anh Quách, anh đến đây làm gì?

Đầu tiên tên cảnh sát kia mặt giận giữ, nhưng sau khi nhìn rõ mặt Quách Ngọc Thành lập tức tươi cười. Kỹ thuật biến đổi sắc mặt phải gọi là số một. Tuy nhiên cũng khó có thể trách hắn như vậy, Quách Ngọc Thành xây dựng trại an dưỡng tại Ly Sơn này, quan hệ với đồn công an cũng không ít. Nhóm cảnh sát đó cũng đều biết rõ lai lịch nhân vật họ Quách này. Ừ, đó không chỉ là thương nhân Hồng Kông mà còn là một nhân vật tai to mặt lớn trong giới thương nhân Hong Kong, muốn gặp mặt chủ tịch quận Ly Sơn chỉ cần nói một câu.

Tập đoàn vận tải đường thủy Quách Thị có biết bao nhiêu lực lượng hùng hậu, có ảnh hưởng lớn tại Hồng Kông, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp mặt Chủ tịch quận, điều này đủ thể giải thích cho thân phận của Quách Ngọc Thành. - Ở đây xảy ra chuyện gì vậy? Đồn trưởng Lý và phó đồn trưởng Mạnh đâu rồi? Bọn họ ở đâu?

Quách Ngọc Thành không biết mấy cảnh sát này nhưng cũng không ngại thể hiện thái độ bề trên.

- Vừa rồi bắt một phạm nhân, thẩm vấn trong phòng số một, tấn công cảnh sát, đồn trưởng giờ đang ở đó.

Người cảnh sát đó cười nói:

- Thế ngài có chuyện gì có thể…

Anh ta nhìn quanh, muốn mang Quách Ngọc Thành sang một bên

- Tấn công cảnh sát?

Quách Ngọc Thành hồi hộp nói, vội vàng hỏi tới:

- Là người địa phương hay là người bên ngoài?

Người cảnh sát kia gãi đầu nói không chắc chắn:

- Hình như là người ngoài vùng, đến từ Bình Xuyên. Dân ở địa phương nhỏ mà cũng dám gây rối ở Phụng Nguyên, không biết sao hắn có lá gan lớn vậy! Làm hại đồn trưởng chúng tôi. - Bình Xuyên.

Quách Ngọc Thành đã cảm thấy có điềm xấu rốt cục đã trở thành sự thật, Bình Xuyên không phải là quê nhà của Phương Minh Viễn sao? Đúng là mình tới chậm mất rồi. - Đừng nói nhảm nữa, lập tức đưa tôi đi đến gặp đồn trưởng của các anh đi, tôi có việc gấp tìm bọn họ.

Quách Ngọc Thành nghiêm mặt

- Lỡ việc của tôi, đừng nói là đồn trưởng của các người mà ngay cả Chủ tịch quận cũng không gánh được trách nhiệm này đâu.

- Mày chính là đồng lõa của tên kia? Nó cả gan dám làm loạn, trong đồn công an mà dám tấn công cảnh sát. Mày có biết đó là hành vi gì không? Đây chính là bạo lực chống lại pháp luật! Là chống đối lại quốc gia và chính phủ! Là muốn ngồi tù! Giờ tao cho nó một cơ hội chỉ cần nó ngoan ngoãn đi ra, chúng ta có thể bỏ qua hành vi phạm tội đó. Nếu nó dám ngoan cố chống lại, chúng tao tuyệt đối không tha. Căn cứ vào pháp luật của quốc gia, tấn công cảnh sát có thể bắn chết tại chỗ! Bắn chết đó mày có hiểu không?

Lý Đức Hâm điềm tĩnh nói.

Phương Minh Viễn đã nhìn thấy Quách Ngọc Thành ở phía xa đang đi tới, định xuống dưới. Hắn cố ý làm ra bộ tôn kính, nói với giọng điệu trẻ con:

- Chú cảnh sát, cháu thật sự tôn sùng chú, nhìn chú thật uy phong! Sau này lớn cháu cũng muốn được làm cảnh sát.

Lý Đức Hâm thầm thấy hả hê, vẻ mặt dịu xuống.

- Vậy mày còn không mau đi gọi người bạn của mày ra đi, kháng cự sẽ bị nghiêm phạt, thành thật sẽ được khoan hồng.

Phương Minh Viễn không để ý, tiếp tục nói:

- Chờ cháu lớn lên làm cảnh sát, nhất định phải uy phong như chú. Mang vũ khí cảnh sát hạng nặng đến nhà trẻ dọa tất cả các bạn nhỏ phải khóc!

- Ha ha ha ha

Dương Hải Đông đang tức giân nhìn thấy mặt Lý Đức Hâm tối sầm không nhịn nổi cười. Ở đây còn có người không nể mặt Lý Đức Hâm. Đám người xung quanh muốn cười mà không dám cười, cắn răng nhịn, có vài người không nhịn được đành ho khan lên.

Ngay trước mặt nhiều thuộc hạ mà bị Phương Minh Viễn mỉa mai như vậy, sĩ diện Lý Đức Hâm nổi lên, gã giận đến đưa tay lên định tát cho Phương Minh Viễn ngậm miệng lại. - Lý Đức Hâm, ngươi dám.

Quách Ngọc Thành thấy cảnh tượng này sợ tới mức tim phải theo cổ họng nhảy ra ngoài, nếu để Vũ Thu Hạ biết mình trơ mắt mà nhìn em của cô ấy bị ăn một cái tát, chỉ sợ ngay cả bản thân mình sau này không có ngày yên lành .