Chương 155: Quyển 2 Chương Đá Phải Tấm Sắt

Vương Quang Viễn đã quen thói kiêu ngạo, dù đi tới đâu cũng vẫn không thay đổi bản tính này. Nhìn khuôn mặt như tranh vẽ của Asohon Kagetsuthì lòng ham muốn khó có thể áp chế được. Một bên không ngừng nói chuyện với đám Đồng Thanh Hoa còn một bên là hướng tay đến sờ vào cằm của Asohon Kagetsu. Đây là động tác quen thuộc của y, y thích mình giống mấy lão gia thời xưa nâng cằm nha hoàn lên mà thưởng thức. Làm như vậy khiến nó cảm thấy mình tài trí hơn người khác, làm cho hắn say mê. Từ khi nó mười ba tuổi chơi đùa với đám con gái, ngẫu nhiên nhìn thấy có người sử dụng tư thế này liền từ đó mê say đắm. Đến bên Asohon Kagetsu này, thói quen đều trở thành tự nhiên, liền giơ tay đến cằm trắng như đậu hủ của Asohon Kagetsu mà sờ soạng.

Ngô Hạo ngầm nắm chặt tay lại, tuy biết rõ đi theo bọn Đồng Thanh Hoa sẽ gặp những chuyện như vậy nhưng khi chính mắt thấy tất cả, cậu cảm thấy tức giận vô cùng. Nhưng cậu chỉ có thể làm như vậy thôi. Vì con đường làm quan của cha mà cậu không thể đứng trước mặt Đồng Thanh Hoa mà khuyên can.

Đồng Thanh Hoa rít một ngụm, thả ra một vòng khói trên không trung, Vương Quang Viễn thật sự là có chút háo sắc, tuy nhiên nó cũng biết nhìn thật. Sắc đẹp của bốn đứa con gái kia tuy không phải thường nhưng trong đó có sự thành thục, đó là nét phong tình của phụ nữ, thứ đáng giá trước mặt như vậy sao có thể dễ dàng để hắn ăn được. - Quang Viễn, mày cũng đừng có mơ mộng hão huyền, cho dù người có sờ soạng đi nữa nhưng người không phải là người thứ nhất muốn cô ta đâu.

Đồng Thanh Hoa chưa dứt lời thì chỉ thấy tay phải của Asohon Kagetsu đột nhiên bắt lấy cánh tay phải của Vương Quang Viễn. Tiếp theo là nâng đùi phải lên đá vào hạ bộ của Vương Quang Viễn một cái! Khí thế đó khiến hết mấy người của Đồng Thanh Hoa không khỏi rợn người, không tự chủ mà lấy hai chân kẹp lại phía trong, chỉ sợ chân của người kia không chỉ đá mỗi Vương Quang Viễn.

Không bao lâu thì Vương Quang Viễn đã cuộn mình giống như một con tôm mà kêu thảm thiết, Asohon Kagetsulại nhấc chân lên. Đầu gối lại một lần nữa tiếp xúc thân mật với Vương Quang Viễn, chỉ khác là lúc này Vương Quang Viễn không rảnh đi tận hưởng hương thơm của mỹ nhân nữa, khuôn mặt dính đòn nghiêm trọng khiến máu mũi bay lung tung, đau đến choáng váng, cả người không một chút sức lực. Asohon Kagetsu dùng hết sức của tay mà vặn, thân của Vương Quang Viễn đã bị xoay sang chỗ khác, Asohon Kagetsu lại dùng hai chân đá vào phía sau đầu gối của Vương Quang Viễn, khiến nó không tự chủ mà phải quỳ xuống trước mặt của Asohon Kagetsu, mặt hướng về bọn Đồng Thanh Hoa, máu mũi chảy ra như khi bật vòi nước, nhanh chóng ướt đẫm cả quần của nó. - Á

Cho đến lúc này tiếng kêu thảm thiết của Vương Quang Viễn mới thốt ra.

Mọi chuyện tuy xảy ra chậm rãi nhưng thực tế là những động tác của Asohon Kagetsu rất lưu loát, không đợi đến lúc Vương Quang Viễn và bọn Đồng Thanh Hoa tỉnh lại. Vương Quang Viễn đã quỳ gối trước mặt của Asohon Kagetsu, một tay vẫn bị cô bẻ ngược, cùng lúc đó, chân của Asohon Kagetsu đã hơi cách mặt đất, bất cứ khi nào cũng có thể đá đến hạ bộ của Vương Quang Viễn từ phía sau.

Bọn Đồng Thanh Hoa sợ ngay cả người, thâm chí không chú ý điếu thuốc trên miệng đã rơi xuống khi nào. Không ai ngờ rằng một mỹ nhân mới nhìn nũng nịu như vậy lại dũng mãnh đến thế! Những hành động liên tiếp sinh động giống như là nước chảy mây bay. Những người đứng xem ngạc nhiên đến hoa cả mắt, chờ đến khi động tác của cô ngừng lại thì Vương Quang Viễn đã bị chế ngự. - Đừng nhúc nhích! Mày động đậy một chút là chị đây sẽ đá vào hạ bộ của cưng!

Asohon Kagetsu khẽ kêu lên. Chỉ có điều là bọn người Đồng Thanh Hoa không bao giờ còn cảm thấy âm thanh kia tuyệt vời nữa, ngược lại sau khi nghe xong còn rợn cả người. Đây chính là cọp mẹ sao. - Dừng tay.

Đó là tiếng của người tài xế xe jeep. Và sau đó một người đàn ông trung niên từ trên xe nhảy xuống, vội vàng lớn tiếng kêu lên.

Asohon Kagetsu liếc mắt nhìn gã, tay đang vặn tay của Vương Quang Viễn hướng phía trước nhấc lên, Vương Quang Viễn liền ngã người xuống và kêu thảm thiết đến tận mây xanh. - Ông gọi ngừng tay là tôi phải ngừng tay sao? Lúc nó đùa giỡn với tôi sao ông không kêu ngừng tay.

Asohon Kagetsu tức giận nói. Cô chán ghét nhất cái loại người chỉ biết vuốt đuôi ngựa này. Ba đứa con gái như Triệu Nhã cũng kinh ngạc mà há hốc, không thể tưởng tượng lại được gặp một Asohon Kagetsu ngày thường hay cười ít nói như vậy mà hiện tại lại dũng mãnh đến thế.

Tên tài xế cũng thấy rợn người, gã chưa từng một người con gái nào lại xuống tay vừa gọn lẹ vừa tàn độc đến vậy, nhìn tướng mạo của Asohon Kagetsu rồi lại nhìn bộ dạng thảm hại của Vương Quang Viễn, gã cảm thấy lời nói của người xưa quả thật là có đạo lý “Đừng trông mặt mà bắt hình dong”. - Chú Tề, con bé này khó giải quyết, chú nhanh cứu Vương Quang Viễn ra đi. Mũi của nó vẫn còn chảy máu kìa!

Đồng Thanh Hoa hạ thấp giộng nói với người tài xế.

Người đàn ông trung niên được gọi là chú Tề gật đầu nhẹ, tiến đến trước mặt của Asohon Kagetsu..

Ông ta vẫn còn muốn tiến lên phía trước nhưng Asohon Kagetsu chậm rãi cảnh báo:

- Đứng lại, ông mà bước tới một bước nữa, tôi sẽ đá một đá xuống, sau này nó còn là nam nhân nữa hay không thì tôi cũng mặc kệ.

- Dừng lại, dừng lại!

Vương Quang Viễn vừa mới bị giáo huấn nghe như vậy liền hoảng hốt, liên tục kêu lên. Cuộc sống tươi đẹp của nó vẫn còn rất dài. Nó không muốn trở thành một thái giám. Ở đây nhiều người như vậy, nếu truyền ra ngoài thì nó từ nay về sau sẽ không dám gặp người khác chỉ với lý do là bị một đứa con gái đá thành thái giám. - Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất là nhanh chóng thả người ra, nếu cảnh sát tới đây thì cô ít nhất cũng bị buộc tội cố ý gây thương tích cho người khác.

Người đàn ông trung niên lớn tiếng quát.

- Nhìn cô vẫn còn trẻ, không phải muốn ở tù vài năm đó chứ?

Hắn nghĩ đối với đứa con gái như vậy mà nghe tới lao tù này kia chắc hẳn là sẽ ngoan ngoãn thả người?

Asohon Kagetsu cười lạnh nói:

- Tội cố ý đánh người sao? Một đám đàn ông các người lại chặn mấy người con gái như chúng tôi ngay trên đường rồi đùa giỡn, thậm chí còn động tay động chân, tôi đánh các người là do phòng vệ. Ông tưởng tôi là con ngốc chắc!

Vừa nói chuyện vừa tăng lực trên tay thêm một chút, ngay lập tức Vương Quang Viễn lại kêu thảm thiết. Lúc này, người trên đường bắt đầu dừng chân tò mò ngày càng đông. Lưu Dũng cũng đứng trong đám người ra động tác giống như là đang gọi điện thoại cho Asohon Kagetsu thấy.

Trong lòng Asohon Kagetsu nhanh chóng bình tĩnh. Cô nghĩ là Phương Minh Viễn và cảnh sát nhất định sẽ tới ngay thôi.

- Tản ra, tản ra. Cảnh sát phá án. Không ai được phép dừng lại ở đây!

Người đàn ông trung niên thấy có nhiều người đến xem liền vội vàng lớn tiếng kêu lên.

- Cảnh sát phá án sao? Trong mấy người ai là cảnh sát? Tại sao không mặc quần áo của cảnh sát?

Lưu Dũng xen lẫn trong đám người to tiếng nói.

- Bọn họ rõ ràng là muốn đùa giỡn với bạn học của chúng ta! Đánh bọn chúng đi!

Đám người trở nên xôn xao, những người dừng ở chỗ này phần lớn đều là học sinh của nhà máy cán ép Tần Tây đang về nhà nghỉ trưa, ai mà không biết bọn Triệu Nhã với Asohon Kagetsu. Mà bọn họ vừa nhìn thấy gương mặt của tụi Đồng Thanh Hoa với cả biển số xe thành phố Hoàng Xuyên, rồi nhìn tiếp vị trí đỗ của xe jeep thì không phải ai cũng ngốc mà không đoán ra?

Gió Tây Bắc thật là dũng mãnh. Vài học sinh cấp trên đã đứng lên, nhiều người nóng lòng muốn thử nắm lấy cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân mà mong muốn từ lâu, nhóm bốn đứa con gái Asohon Kagetsu trong trường rất được chú ý, thường ngày không ai là không muốn thân cận, cơ hội tốt như vậy, làm thế nào lại có thể bỏ qua được. Nhìn bọn người Đồng Thanh Hoa bên này, ngoại trừ người đàn ông trung niên kia còn sức chiến đấu ra thì mấy người còn lại dư sức để bọn họ đối phó.

Sắc mặt của người đàn ông trung niên liền biến đổi, gã không ngờ lời nói của mình chẳng những không xua được đám người đó mà còn kích động khiến bọn họ giận dữ.

Hắn lấy tay lôi từ trong người ra một tấm giấy chứng nhận, đưa lên rồi nói:

- Các người xem đây, tôi là Cảnh sát hình sự của Cục cảnh sát thành phố Hoàng Xuyên, đây là giấy chứng nhận của tôi!

Vài người học sinh cấp trên thấy giấy chứng nhận trong tay hắn không khỏi ngẩn ra, ngạc nhiên vài phần. Bọn họ tuy không sợ đánh nhau nhưng không có can đảm gây chuyện với cảnh sát, không muốn bị bắt vào tạm giam trong sở. - Cảnh sát thì sao? Ông là cảnh sát thành phố Hoàng Xuyên mà lại muốn thi hành pháp luật tại thị trấn Hải Trang của chúng tôi sao? Chúng tôi thuộc sự quản lý của thành phố Trướng Nam, không thuộc sự quản lý của thành phố Hoàng Xuyên! Hơn nữa, ông nói là phá án, vậy tại sao lại mang theo đám người này? Đừng nói bọn họ cũng là cảnh sát! Ông xử lý vụ án nào, dựa vào cái gì mà chặn đường học sinh nữ chứ!

Lưu Dũng dứt khoát trực tiếp hỏi đến.

Người đàn ông trung niên bắt đầu có chút luống cuống. Gã không ngờ, chính mình đưa ra giấy chứng nhận chẳng những không giải tán được, ngược lại còn bị chất vấn. Chính mình muốn giải quyết tình huống nên nói là đang phá án nhưng lại không chú ý rằng bọn Đồng Thanh Hoa không giống cảnh sát, nếu là về bộ dạng thì e rằng chỉ có người duy nhất là cha của Đồng Thanh Hoa – Đồng Đống. - Bọn tôi đều là nhân chứng! Ba ngày trước, chúng tôi đến thị trấn Hải Trang chơi, lại bị mấy người con gái này lừa đảo năm trăm nguyên tiền, sau khi trở về Hoàng Xuyên, cảm thấy không ổn mới báo với Cục cảnh sát, vị này chính là cảnh quan cùng với chúng tôi đến đây để điều tra.

Đồng Thanh Hoa xoay chuyển vấn đề. Nhanh chóng nghĩ ra lời nói dối. Tục ngữ có nói “Hai tay không đấu lại sáu tay”, đám học sinh ở đây có tới hơn mười người nên bọn họ không thể trụ được. Chỉ sợ là này không trốn khỏi trận đánh này. Bọn họ không chạy được, dù có xe nhưng Vương Quang Viễn lại ở trong tay của Asohon Kagetsu, nếu như vậy mà bỏ chạy thì sau này Vương Hạo – cha vủa Vương Quang Viễn khẳng định không tha cho nó. Nghĩ đến mấy nắm đấm của bọn thợ mỏ, cho dù cha nó có là Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Hoàng Xuyên thì cũng phải e dè vài phần. - Mấy người thật có tiền đồ, bốn người mười lăm, mười sáu tuổi cũng coi như là đàn ông đi. Không ngờ lại bị một cô bé mười hai, mười ba tuổi lừa, còn có mặt mũi nào mà quay trở lại? Nếu là tôi chắc là tôi tìm một khối tàu hủ đâm đầu chết cho xong!

Lưu Dũng vừa châm chọc vừa khiêu khích nói. Đi theo Phương Minh Viễn lâu như vậy nên cũng biết không ít một vài lời dí dỏm của đám con cháu sau này.

Mọi người lập tức cười vang!