Chương 152: Quyển 2 Chương Điên Cuồng Mua Sắm

Tất cả những gì diễn ra trong ngày khai trương quán ăn đều được cái miệng như mọc thêm cánh của người dân truyền đi khắp huyện lị. Rất nhanh, những người dân sống về đêm còn thiếu thốn của huyện Bình Xuyên đều biết quán ăn của nhà họ Phương ở thị trấn Hải Trang vừa mở thêm một quán ở đây. Hơn nữa, ngày khai trương không chỉ có Chủ tịch huyện Lý Đông Tinh đích thân đến chúc mừng mà ngay cả Bí thư huyện ủy Quách Thiên Phóng cũng có mặt. Đây quả là chuyện hy hữu hiếm thấy.

Hơn nữa, cùng với sự quan tâm của mọi người càng ngày càng nhiều, còn có những dự đoán từ những người biết chuyện, mọi người đều vô cùng ngạc nhiên khi nghe chuyện ngày khai trương quán ăn nhà họ Phương lại có cả quan chức cấp cao trong tỉnh lẫn bạn bè Nhật Bản. Đối với những người dân thường mà nói, những người Hồng Kông tham dự tiệc quan chức cấp cao trong tỉnh đã là những nhân vật tầm cỡ ngày thường khó gặp, huống gì còn có cả người Nhật Bản lẫn người Hồng Kông, đây há chẳng phải một bằng chứng cho thấy thức ăn ở quán nhà họ Phương phải vô cùng đặc biệt, không thì những người này sao có thể không ngại đường xa mà đến như vậy. - Ngon không?

- Ngon.

Tiền Lỗ Sinh vỗ đùi nói, cảm giác ngon miệng vô cùng.

-Nói các anh biết, có đến năm sáu món ăn trên bàn tôi chưa từng thấy bao giờ. Mới nếm thử, ôi, đúng là ngon quá chừng. -Có những món gì vậy? Anh Tiền nói cho mọi người nghe với. Không kìm nổi, mấy cảnh sát phải làm nhiệm vụ giữ trật tự không thể tham dự hôm khai trương quán ăn nhà họ Phương vội hỏi.

- Ôi, lúc đó chỉ lo mà ăn chứ nhớ gì đến chuyện xem tên món ăn chứ.

Tiền Lỗ Sinh hớn hở nói tiếp:

- Nhất là món bánh canh đầu cá, đúng là ngon danh bất hư truyền, mà quan trọng nhất là no nữa. Cũng không đắt, bình thường, một nhà mỗi người một đĩa bánh canh đầu cá, gọi thêm cơm với hai món nữa là đủ.

Những cuộc nói chuyện kiểu như thế giờ đầy khắp mọi ngóc ngách của thị trấn.

Mọi người đều muốn nếm thử xem rốt cuộc mùi vị thức ăn ở đây như thế nào mà có thể hấp dẫn được quan chức cấp cao trong tỉnh, những người giàu có ở Hồng Kông lẫn khách khứa Nhật Bản. Bởi thế, những nhà khá giả ở đây đều lũ lượt kéo đến, kết quả là từ ngày quán khai trương, bất kể là thời gian cơm trưa hay cơm tối, quán đều đông nghịt người chờ dùng cơm, thậm chí nhiều lúc có hơn cả trăm khách. Có thể coi như đã tạo nên kỳ tích trong dịch vụ ăn uống ở huyện Bình Xuyên từ mấy chục năm trở lại đây.

Quán ăn nhà họ Phương coi như đã thực sự đứng vững ở Bình Xuyên, đồng thời đã thành công khi lần đầu tiên tấn công vào dịch vụ ăn uống ở Bình Xuyên đã chiếm được vị trí cao.

Thời gian cũng lặng lẽ trôi qua sáu tháng kể từ khi nhà họ Phương cơ bản giải quyết được khó khăn trong vốn lưu động nhờ hai khoản tiền từ Ngân hàng Giao thông chi nhánh Phụng Nguyên và từ Hồng Kông. Trong đó, Cổ Vũ Thành tăng thêm cho nhà họ Phương vay một trăm ngàn, trong đó bao gồm hai trăm ngàn không tính lãi trong một năm. Còn nguồn vốn từ Hồng Kông ngoài năm triệu đô Hồng Kông của Vu Thu Hạ ra còn có cổ phần của công ty Enics và nhuận bút của “Thiếu niên nguyệt san” cùng với tiền chuyển nhượng trò chơi.

Siêu thị nhà họ Phương lại đang trong giai đoạn cuối sửa sang lắp đặt, phải cả tuần lễ nữa mới chính thức khai trương. Nhưng Phương Minh Viễn vẫn đang lo lắng về phương án điều chỉnh giá cả lại không có bất kỳ tin tức nào. Việc này ngay cả Tô Ái Quân cũng chẳng có tin tức gì từ phía Tô Hoán Đông.

-Cậu Phương, tại sao lại muốn mua số lượng hàng lớn như vậy chỉ trong một lần? Một người trung niên nói tiếng phổ thông giọng miền Nam xông vào văn phòng, tức giận đập xấp giấy lên bàn Phương Minh Viễn nói.

-Như thế này thì số vốn lưu động trong tay chúng ta chẳng còn bao nhiêu, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì ngay cả tiền để ứng phó chúng ta cũng chẳng có. Người này chính là Tôn Chiếu Luân, Giám đốc thị trường mà Vu Thu Hạ tìm cho Phương Minh Viễn ở Hồng Kông. Nghe nói, người này từng đảm nhiệm những chức vụ tầm trung và cao ở những cửa hàng tiếng tăm tại Hồng Kông, nếu không vì nể mặt Quách Thị cùng với lương bổng hậu hĩnh thì sẽ chẳng bao giờ có chuyện anh đến Bình Xuyên này làm việc.

Bọn họ lúc đó cùng Vu Thu Hạ đến Tần Tây chẳng qua là vì đi Phụng Nguyên chơi mà thôi. Mãi đến ngày một tháng sáu, chờ Phương Minh Viễn thu xếp ký túc xá nhân viên đàng hoàng rồi mới đến.

Đối với thằng nhóc Phương Minh Viễn mà nói, kỳ thực trong lòng Tôn Chiếu Luân vô cùng xem thường. Một thằng bé lông mọc còn chưa đều thì biết gì. Nếu không vì mức lương cao mà Vu Thu Hạ đưa ra thì Tôn Chiếu Luân đã bỏ về rồi.

May mà sau đó anh nhận ra Phương Minh Viễn hoàn toàn không can thiệp vào công việc hàng ngày của mình, nhiều nhất chỉ có nhắc nhở anh không được hoàn toàn rập khuôn theo những quy định của thị trường Hồng Kông, mà phải căn cứ tình hình thực tế trong nước, đồng thời việc thay đổi các công việc tương ứng đều do anh tự quyết định, có như thế tâm trạng của Tôn Chiếu Luân mới đỡ đi phần nào. Tôn Chiếu Luân có thể được Vu Thu Hạ trọng dụng đương nhiên là phải có thực tài. Trải qua thời gian khảo sát Tần Nguyên và Bình Xuyên, anh thích thú nhận ra đại lục vẫn là nơi thiếu vắng những cửa hàng hiện đại, nơi đây hoàn toàn không có được những siêu thị hiện đại hóa, những quan niệm kinh doanh ở nơi này đã rất lỗi thời như của thế kỷ trước vậy.

Tôn Chiếu Luân lập tức ý thức được những cơ hội kinh doanh lớn ẩn chứa ở đây. Nếu bản thân có thể làm được điều gì đó ghi dấu trong lịch sử thương nghiệp đại lục thì cũng không uổng công đến. Cứ như thế, động cơ làm việc của Tôn Chiếu Luân càng thêm mạnh mẽ. Nhưng nói thế nào đi nữa anh cũng không thể nghĩ ra được có ngày như hôm nay, vừa sáng sớm đã nhận được lệnh từ Phương Minh Viễn yêu cầu anh dùng hết số tiền gần chín mươi phần trăm số vốn lưu động để mua hàng, còn dư đem trả lương cho nhân viên và trả tiền phí sửa sang siêu thị, còn dư lại chẳng được bao nhiêu. Mệnh lệnh kiểu này, Tôn Chiếu Luân tuyệt đối không thể chấp nhận.

Phương Minh Viễn ngẩng đầu nhìn Tôn Chiếu Luân. Hắn đương nhiên không thể nói với Tôn Chiếu Luân rằng hắn đang lo lắng không bao lâu nữa sẽ có cơn bão tranh mua nổi lên ở Bình Xuyên, hơn nữa còn nổi lên khắp mảnh đất Hoa Hạ rộng lớn này. Nếu bây giờ không tranh thủ tích trữ một phần hàng nhu yếu phẩm, đến lúc đó rất có khả năng siêu thị sẽ đối mặt với tình cảnh khó khăn không có hàng để bán. Nếu như vậy thì quả là một tổn thất lớn cho danh tiếng của siêu thị chưa thành lập được bao lâu của nhà họ Phương, đồng thời cũng để lỡ mất cơ hội làm ăn hiếm có.

-Giám đốc Tôn, vấn đề thiếu hụt vốn lưu động chú không cần phải lo, cháu sẽ nghĩ cách giải quyết thay chú, nhưng số đơn mua hàng này chú không được chiết khấu, phải mua giúp cháu. Phương Minh Viễn trả lời không hề có chút quanh co.

-Nếu chú nói bất luận thế nào cũng không làm được, vậy thì cháu chỉ có thể lấy làm tiếc mà nói với chị Thu Hà để chị giúp cháu tìm một giám đốc phù hợp hơn thôi. Tôn Chiếu Luân chần chừ một lát, cuối cùng cầm mấy tờ giấy trên bàn lên thở phì phì bước đi. Ngày thứ hai, những nhân viên thu mua trong siêu thị đều được huy động cầm tiền đi khắp nơi trong tỉnh Tần Tây để bắt đầu cho đại chiến dịch mua sắm kỳ lạ và khó lý giải này