Nhưng những người trong huyện Bình Xuyên cũng thừa biết rằng đẳng cấp giữa hai bên chênh lệch khá lớn. Vị khách trước mặt này có thể cùng nói chuyện với bí thư Phụng Nguyên thậm chí là có thể nói chuyên với cả tỉnh ủy, ủy ban nhân dân, thì với những cán bộ nghèo như huyện mình mà ông ta không hề khinh miệt như vậy thì cũng mãn nguyện lắm rồi. Đồng thời đối với sức mạnh nhà họ Phương cũng kính nể thêm vài phần.
Lúc này, những người đứng bên ngoài giữ gìn trật tự cùng với Tiền Lỗ Sinh cũng đang thầm thì to nhỏ.
- Nghe ông giám đốc ngân hàng Giao thông gì gì đó đến từ Phụng Nguyên gọi cậu chủ nhỏ là gì không? Cậu Phương đấy!
Có người thì thầm nói:
- Từ đó có thể thấy rằng giám đốc Cổ đã xem cậu chủ nhỏ Phương như là một người ngang hàng có thể cùng thương thảo được. Cậu chủ nhỏ họ Phương thật không phải tầm thường, huyện Bình Xuyên chúng ta không ngờ lại có thể có một nhân vật như thế! - Cái đó còn phải nói, anh xem xem, cán bộ cốt cán trong huyện đến cũng một nửa, vừa rồi lại có thêm một cô gái người Nhật đến chúc mừng, bây giờ lại có thêm một ông giám đốc ngân hàng Giao thông Phụng Nguyên đến chúc mừng, có được thể diện lớn như vậy trong huyện này làm gì có nhà nào có được?
Người đàn ông đứng bên cạnh phụ họa thêm:
- Đừng nói là trước đây, bây giờ mà e đến cả tương lai cũng chẳng có nhà nào được như thế!
- Mọi người không nên đứng đây, ở đây rất nóng nực, hãy vào trong quán nói chuyện đi ạ.
Phương Bân lại phải nhắc nhở mọi người thêm một lần nữa. Khách đến chúc mừng đã đứng kín hết cả lối ra vào của quán ăn.
- Hay là đợi một chút đi, tôi nghĩ Chánh văn phòng tỉnh ủy Mã Vĩnh Phúc và Giám đốc sở cảnh sát tỉnh Dương Quân Nghĩa chắc cũng sắp đến đấy!
Lời nói của Cổ Vũ Thành như là vô tình ném thêm một quả bom bên tai mọi người, bọn người Lý Đông Tinh lại được một phen choáng váng!
Chánh văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh Mã Vĩnh Phúc! Giám đốc sở cảnh sát tỉnh Dương Quân Nghĩa! Là người ở chốn quan trường sao lại không biết đến tên hai người này cơ chứ! Thật không ngờ hai người bọn họ lại có thể đi từ Phụng Nguyên đến đây để tham dự buổi lễ khai trương quán ăn nhà họ Phương!
Lúc này, ngoại trừ Lý Đông Tinh như đã biết hết sự việc ra thì những cán bộ huyện đang có mặt đều nhìn hai chú cháu Phương Minh Viễn và Phương Bân như là nhìn thấy thánh thần. Nhà họ Phương này rút cuộc là thần thánh phương nào đến, một gia đình công nhân bình thường xuất thân ở thị trấn Hải Trang sao lại có thể quen biết với những người có chức vụ cao như Chánh văn phòng ủy ban tỉnh Mã Vĩnh Phúc và giám đốc sở cảnh sát tỉnh Dương Quân Nghĩa chứ! Có hậu thuẫn cao như vậy, đừng nói là có thêm Lý Đông Tinh hậu thuẫn, nếu không có thì cũng chẳng có kẻ nào đui mù mà lại đi chọc vào tổ ong vò vẽ này!
Tiền Lỗ Sinh lúc này đã ngây người, thở từng đợt một gấp gáp, trong lòng thì không ngừng sợ hãi. May mà lúc đầu Chu Đại Quân đã dỡ bỏ bức tường ngăn cách quan hệ của hai bên nếu không thì có thể nói là qua được một kiếp nạn nhưng kiếp nạn về sau thì khó mà tránh được.
Dương Quân Nghĩa chính là ”lão đại” của hệ thống cảnh sát tỉnh Tần Tây, đừng nói là chức đội trưởng đội hình sự nhỏ bé của ông ta, kể cả là chức của Quan Duyệt Võ thì chỉ cần một hai câu là bị cách chức như chơi. - Nguy hiểm, đúng là nguy hiểm thật!
Tiền Lỗ Sinh liên tục vỗ ngực, nghĩ lại vẫn còn thấy rùng mình, nói thầm.
Các cán bộ đứng trước cửa tiệm được môt phen hỗn loạn, nếu đã biết chủ nhiệm Mã và giám đốc Dương Quân Nghĩa chuẩn bị đến thì không thể vào trong trước được. Việc thăm viếng của bọn họ nếu nói về lý thì đúng ra phải thông báo cho huyện ủy một câu, tuy là viếng thăm mang tính chất cá nhân nhưng lãnh đạo cấp trên xuống huyện, nếu huyện đã biết thì cũng không thể không có biểu hiện gì nếu không sẽ để lại trong mắt cấp trên những ấn tượng không tốt, như thế không phải là quá oan uổng sao!
Lý Đông Tinh bây giờ cũng kinh ngạc đến cực điểm. Tuy đã được Phương Minh Viễn cho biết về quá trình quen biết giữa hắn và Mã Vĩnh Phúc, Dương Quân Nghĩa nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ tới hai “ông lớn” này lại lặng lẽ đến tham dự khai trương quán ăn Phương Gia. Từ Phụng Nguyên đến đây, thật không thể tưởng tượng nổi!
Một mặt ông ta cử người ra thông báo cho bí thư huyện ủy, một mặt đứng nhìn Phương Minh Viễn và Cổ Vũ Thành nói chuyện với nhau một cách thích thú, trong lòng thầm nghĩ xem ra mình đã đánh giá thấp người thiếu niên này rồi, có thể lôi kéo ba vị lãnh đạo thành phố đích thân tới chúc mừng có thể thấy bọn họ rất xem trọng hắn!
Nếu có thể trước mặt ba vị này thể hiện ra rằng mình và Phương Minh Viễn là một phe thì liệu tiền đồ sau này của mình có thể thuận buồm xuôi gió hơn không? Đây có thể nói là một câu trả lời đã có đáp án!
Phương Minh Viễn cũng có chút không hiểu, theo như Cổ Vũ Thành nói thì ông ta biết được thông tin là do Mã Vĩnh Phú nói, vậy thì Mã Vĩnh Phú biết được thông tin này ở đâu? Hắn quay đầu lại hướng ánh mắt về phía góc phòng nơi Tô Ái Quân đang đứng, đúng là do anh ta nhắc nhở Phương Minh Viễn nên chọn ngày khai trương vào cuối tuần!
Nhìn thấy ánh mắt Phương Minh Viễn hướng về phái mình, mặt Tô Ái Quân thoáng hiện lên một nụ cười giơ tay hình chữ V hướng về Phương Minh Viễn. Người thông báo cho Mã Vĩnh Phúc không ai khác chính là anh ta. Hơn một tháng trước thông qua Phương Thắng, Mã Vĩnh Phúc đã làm quen với Tô Ái Quân. Tô Ái Quân là ai chứ, anh ta liền biết được mục đích và dụng ý của Mã Vĩnh Phúc, nhưng nghĩ đến tầm quan trọng của Mã Vĩnh Phúc trong ủy ban tỉnh Tần Tây và tiếng tăm của ông ta cũng không phải là nhỏ, là người biết điều, Tô Ái Quân người đã quyết định đầu tư vốn vào nhà họ Phương cũng không khước từ nhã ý giao hảo của Mã Vĩnh Phúc.
Thông tin về ngày khai trương quán ăn Phương gia là do Tô Ái Quân hôm trước gặp Mã Vĩnh Phúc đã cố ý làm như vô tình nói lộ ra. Anh ta tin rằng với sự tinh ý của mình Mã Vĩnh Phúc sẽ hiểu được ẩn ý của anh ta và nếu ông ta hiểu thì chắc chắn sẽ đến vậy thì Phương gia với địa vị của mình ở huyện Bình Xuyên có thể kê cao gối mà ngủ được rồi! nhưng anh ta không ngờ Mã Vĩnh Phúc, Dương Quân Nghĩa và Cổ Vũ Thành lại cùng đến, đây đúng là việc tốt ngoài dự kiến!
Phương Minh Viễn lúc này mới bừng tỉnh, nếu việc này là do Tô Ái Quân ngầm làm thì không có gì là kỳ lạ nữa rồi. Mã Vĩnh Phúc và Dương Quân Nghĩa chính là nể mặt Tô Ái Quân mà nhất định đến.
Không để mọi người phải đợi lâu, năm phút sau khi Cổ Vũ Thành đến, trước cửa Phương Gia xuất hiện một chiếc xe của cảnh sát, Dương Quân Nghĩa và Mã Vĩnh Phúc vừa bước xuống liền nhân được sự chào đón nồng nhiệt của các cán bộ có mặt ở đó.
Mã Vĩnh Phúc không để tâm tới mấy người đó, đi thẳng đến trước mặt Phương Bân và Phương Minh Viễn lên tiếng:
- Cậu Phương, khách không mời mà đến, không biết cháu có hoan nghênh không?
Dương Quân Nghĩa cũng cười mà nói:
- Ông chủ Phương, cậu Phương, chúc mừng, chúc mừng!
Nói rồi hai người lần lượt đưa phong bì đỏ ra, Mã Vĩnh Phúc ra vẻ áy náy nói:
- Biết việc này muộn quá, buổi sáng lại có chút chuyện phải sang bên ủy ban tỉnh nếu không đã đến sớm để chúc mừng rồi, chỉ có chút tiền mừng, thể hiện thành ý của chú!
Phương Minh Viễn và Phương Bân nhất quyết không nhận, Mã Vĩnh Phúc và Dương Quân Nghĩa thì kiên quyết đưa cuối cùng cũng nhét được vào tay hai người bọn họ. Cảnh tượng này lại làm cho những người có mặt một phen xôn xao thứ nhất là bởi vì thái độ của hai người kia đối với nhà họ Phương, thứ hai là vì những cán bộ huyện này đến chúc mừng đều không mang tiền biếu, kể cả Lý Đông Tinh cũng không ngoại lệ. Mọi người bất giác cảm thấy đỏ mặt, có một số người thông minh nhanh nhẹn thì vội vàng nhờ mấy người công an đi mua phong bì.
Lúc này Lý Đông Tinh cùng với vài người người nữa mới tiến lại chào hỏi Mã Vĩnh Phúc và Dương Quân Nghĩa. Mã Vĩnh Phúc nghiêm nghị nói:
- Chủ tịch Lý, hôm nay tôi và giám đốc Dương là vì việc tư đến đây chúc mừng nhà cậu Phương vì vậy chỉ nói chuyện riêng không bàn việc công.
Mọi người đều đồng ý, dù bàn chuyện công hay nói chuyện tư đều tốt, bọn họ chỉ muốn diện kiến Chánh văn phòng tỉnh ủy và giám đốc công an tỉnh để sau này có khi còn gặp lại, tất nhiên là không muốn làm hai người bọn họ mất hứng. - Còn cậu Phương.
Mã Vĩnh Phúc kéo Phương Minh Viễn đến bên cạnh nhẹ nhàng nói:
- Cháu biết không, Quách phu nhân lại đến Phụng Nguyên rồi. Vừa nãy lúc sắp đến đây chú nhận được điện thoại, chưa biết chừng bây giờ bà ấy cũng đang trên đường đến đây. Cháu cũng nên chuẩn bị tiếp đón cho tốt. - Hả?
Phương Minh Viễn giật mình, thật là không ngờ tiệm ăn nhà mình khai trương lại đón tiếp được nhiều “ông lớn” đến vậy. Không ngờ Vu Thu Hạ cũng đến đây, đây đúng là càng ngày càng náo nhiệt rồi! Phương Minh Viễn có ý muốn khuyên Vu Thu Hạ không cần đến nhưng thời đại này không có điện thoại di động, làm sao mà liên lạc được? Thật ra Vu Thu Hạ cũng không phải là không có điện thoại, đó là loại to y như cục gạch, nhưng Phương Minh Viễn lại không biết số điện thoại của cô ta. - Quách phu nhân đúng là rất xem trọng cháu đấy!
Mã Vĩnh Phúc vỗ nhẹ vào vai Phương Minh Viễn, cậu thiếu niên này đúng là may mắn, tuổi còn nhỏ mà đã nhận được sự sủng ái của Bộ trưởng Tô và Quách phu nhân. Có hai quả núi lớn như vậy chống lưng, đừng nói là Tần Tây này, ngay cả Hoa Hạ này có mấy người dám coi nhẹ sự tồn tại của hắn? - Đoàng, đoàng, đoàng…
Bên ngoài tiếng pháo nổ vang trời, bên trong tiệm mọi người cũng nhìn Phương Bân và Phương Minh Viễn bằng con mắt khác thường, tiếng pháo chính là tượng trưng cho sự đi lên của Phương gia ở huyện Bình Xuyên này.
Đúng như lời Mã Vĩnh Phúc nói, đúng 12 giờ 21 phút bốn chiếc ô tô sang trọng dừng trước cửa quán ăn Phương G
ia, việc này lập tức thu hút ánh mắt của mọi người. Trong sự chứng kiến của mọi người, sáu người vệ sĩ xuất hiện, sau đó Vu Thu Hạ bế Tình Nhi bước xuống trước cửa quán ăn Phương gia.
Thế là trong quán lại được một phen hỗn loạn. Hai chú cháu Phương minh Viễn, Mã Vĩnh Phúc, Dương Quân Nghĩa, Cổ Vũ Thành ba vị quan lớn đến từ Phụng Nguyên đều đứng lên tiếp đón thì còn ai dám ngồi? Như thế không phải là tự rước phiền toái hay sao?
Cứ cho là ba vị này không để ý thì Lý Đông Tinh cũng sẽ nói họ là không có mắt!
Nhưng chiếc xe sau cùng lại xuất hiện thêm Miyamoto và một người đàn ông trung niên mà Phương Minh Viễn không hề quen khiến cho cuộc vui mười mấy năm mới có của huyện Bình Xuyên đạt đến cực điểm!...